Lưu Luyến Không Quên

Chương 266: Chiếc lắc tay của Tịch Họa (1)


Đọc truyện Lưu Luyến Không Quên – Chương 266: Chiếc lắc tay của Tịch Họa (1)


Chương 266: Chiếc lắc tay của Tịch Họa (1)
Cửa xe mở ra, người xuống xe trước là Linh Nhi, sau đó là Lâm Y, cô vừa liếc mắt đã thấy Từ Nhất Hạo đứng bên cạnh xe, đôi mắt đen láy hơi lóe sáng, cô mỉm cười, nhẹ giọng gọi: Ba…
Y Y… Trong mắt Từ Nhất Hạo tràn đầy tình thương của cha, ông khoác vai con gái cùng đi vào trong nhà hàng, Ba dẫn con đi ăn cơm trước…
Trong một gian phòng bao xa hoa ở lầu hai, rất nhiều vị lãnh đạo cao cấp và tinh anh của các ngành kinh tế của thành phố G đều đã tề tựu, thấy Từ Nhất Hạo khoác vai Lâm Y xuất hiện ở cửa, tất cả ánh mắt của mọi người có mặt trong phòng bao đều hướng về phía Lâm Y, không khí trong phòng nhất thời im lặng như tờ. Từ Nhất Hạo mỉm cười đi vào nhìn mọi người giới thiệu: Các vị, đây là con gái cưng của tôi Y Y…
Xin chào mọi người! Lâm Y khẽ gật đầu chào tất cả mọi người trên bàn ăn, khóe môi lộ ra một ý cười yếu ớt, nụ cười khiến gương mặt thanh thuần tươi mát của cô thêm một phần thanh tao thoát tục như tiên nữ vừa hạ phàm, lại như một đóa tuyết liên đột nhiên nở rộ giữa sông băng.
Khụ khụ, thị trưởng Từ…, ngồi ở vị trí trung tâm, đôi mắt sắc bén mang theo chút ngạo khí của Lý Mặc lóe sáng, khóe môi ý cười càng sâu, mắt nhìn chằm chằm Lâm Y đang đứng bên cạnh Từ Nhất Hạo, cố ý làm ra vẻ kinh ngạc, … tôi thế nào lại không biết ngài có một cô con gái xinh đẹp thế này?
Trên bàn ăn mọi người lập tức bật ra tiếng cười, có người lớn mật nói đùa: Lý thiếu, cô con gái đẹp của thị trưởng Từ làm sao có thể cho ngài thấy được?… Khụ khụ… như vậy quá nguy hiểm đi!
Lý Mặc không có vẻ gì tức giận vì lời trêu chọc của người kia, khóe môi lộ ra nụ cười tươi tắn, ánh mắt sắc bén vẫn ghim chặt trên gương mặt nhỏ nhắn thanh thuần của Lâm Y, giọng nói tà tứ tiếp tục vang lên bên tai Từ Nhất Hạo: Khụ… Thị trưởng Từ, con gái của ngài… đã có đối tượng kết hôn hay chưa?

Haha, trên bàn lại vang lên những tràng cười sảng khoái, lại có người lên tiếng trêu chọc, Lý thiếu, chẳng lẽ ngài thật sự muốn dừng chân sao? Lại có người cười nói: Thị trưởng Từ, ngài trông chừng Lý Mặc cẩn thận một chút, giữ cô con gái xinh đẹp của ngài cách xa hắn một chút!
Khụ khụ, lần này là tiếng ho khan của Lý Mặc sau đó là tiếng nói sang sảng của hắn, Bổn thiếu gia cũng đã đến tuổi kết hôn rồi… Ba ta ở nhà cũng đang hối túc mà! Miệng nói nhưng đôi mắt sắc bén kia vẫn không quên quét về phía Lâm Y.
Oa, thị trưởng Từ , Lý thiếu gia đang cầu hôn với con gái ngài nha… Lập tức có người hùa theo câu nói đùa của Lý Mặc.
Lúc này Từ Nhất Hạo đã kéo Lâm Y ngồi xuống chỗ của mình, đối với sự trêu ghẹo của mọi người, ông chỉ cười cho qua, đôi mắt hẹp dài thản nhiên quét về phía Lý Mặc không nói gì, bắt đầu giới thiệu mọi người cho Lâm Y biết: Vị này là bí thư… Vị này là tổng tài của tập đoàn tài chính Minh Tinh… Vị này là…, khi ông giới thiệu đến Lý Mặc thì thoáng ngừng lại một chút, mắt nhìn hắn đầy thâm ý, khóe môi gợi lên một ý cười, Vị này là Lý Mặc, là khách của thành phố G chúng ta, từ thủ đô đến… quân hàm thượng tá…
Lâm Y theo lễ phép nhìn Lý Mặc mỉm cười thay cho lời chào hỏi, Lý Mặc cũng cười với cô, ánh mắt sắc bén vẫn nhìn chằm chằm Lâm Y, Lâm Y chỉ nhà nhạt lướt qua hắn rồi nhìn về phía người bên cạnh…
Sau bữa cơm, Từ Nhất Hạo đưa Lâm Y về nhà, vẫn là căn hộ nhỏ trong tiểu khu cũ kỹ kia, nơi trước đây Lâm Dung ở lúc còn sống, người làm má Triệu giúp họ mở cửa… Căn nhà vẫn không có gì thay đổi, tất cả đều được giữ lại nguyên trạng, chỉ có bức tường trong phòng khách có treo thêm một tấm ảnh chụp, trong ảnh Từ Nhất Hạo tuổi trẻ anh tuấn, Lâm Dung xinh đẹp tươi tắn, hai người tươi cười tựa vào nhau…
Cổ họng Lâm Y như nghẹn lại, cô chậm rãi đi đến trước bức ảnh lẳng lặng nhìn xem, nếu như không có sự xen vào của Vương Khiết, ba với mẹ cô sẽ là một đôi hạnh phúc biết mấy…
Từ Nhất Hạo dẫn Linh Nhi vào phòng khách, ông sắp xếp cho cô ngủ tạm trong đó. Khi Từ Nhất Hạo từ phòng sách bước ra, nhìn thấy Lâm Y đang đứng ngẩn người trước bức ảnh chụp, đáy mắt ông có chút xao động rồi ông nhẹ nhàng đi đến sau lưng Lâm Y, cùng cô nhìn xem.

Thật lâu sau Từ Nhất Hạo mới trầm giọng nói, Y Y, hôm nay mệt rồi, con trở về phòng nghỉ ngơi đi! Từ ngày mai, mỗi ngày ba sẽ nhờ người đến cùng con đi dạo, đi chơi đâu đó cho khuây khỏa…
Lâm Y lúc này mới từ trong dòng suy tưởng bừng tỉnh lại, cô quay đầu nhìn lại ba mình, mỉm cười, Ba, con có Linh Nhi đi theo con là được rồi!
Từ Nhất Hạo cười nói: Linh Nhi lại không quen thuộc nơi đây lắm, hơn nữa một cô gái trẻ như vậy thì biết gì chứ, ừm, ba chỉ mong con vui vẻ lên…
Thật sự không cần đâu ba! Con thích tự do hơn! Lâm Y kiên định đáp.
Được được được, vậy con nghỉ ngơi vài ngày, lúc nào muốn ra ngoài thì cứ nói với ba, ba cho người cùng con đi! Từ Nhất Hạo cũng không miễn cưỡng cô.
Trong phòng mình, Lâm Y tắm rửa thay áo ngủ xong thì đến trên giường ngồi, cho đến lúc này lòng cô có thể coi như an tĩnh trở lại, có thể điều tiết lại cảm xúc của mình, có thể ngẫm nghĩ lại những ngày vừa qua, ngẫm nghĩ lại những chuyện không tầm thường đã xảy ra gần đây, từ chuyện Tịch Họa đẩy cô bên hồ cho đến chuyện đi tìm thuốc trong phòng Tịch Họa…
Đáng tiếc là lần đó cô không tìm được loại thuốc gì khả nghi! Nghĩ đến đây hình ảnh chiếc hộp trang sức màu đỏ, trong hộp có một sợi lắc tay bằng bạc bỗng dưng xuất hiện trong đầu Lâm Y.
Đôi mày thanh tú của Lâm Y hơi chau lại, sợi lắc tay đó sao lại giống của cô thế nhỉ? Tư duy của Lâm Y dần quay lại thời điểm cách đây rất lâu rất lâu…

Lúc đó Lâm Y mới sáu tuổi, sau khi nghỉ Tết không lâu thì Lâm Y sinh bệnh, không thể đến nhà trẻ mà mẹ thì bận bịu công việc không thể chăm sóc cô nên bà đưa cô đến nhà ông bà ngoại.
Bà ngoại cô trước giờ vẫn luôn thích đứa cháu gái xinh đẹp, ngoan ngoãn này của mình, thấy cô bởi vì sinh bệnh mà ho đến đỏ cả mặt thì không khỏi đau lòng vì vậy bà lục tìm trong chiếc hòm gỗ cũ của mình lấy ra một chiếc lắc bạc đưa đến trước mặt Lâm Y, giọng thật từ hòa, Xem nè Y Y, con có thích sợi lắc này không?
Lâm Y ngước nhìn sợi lắc bạc trên tay bà ngoại, đây là một sợi lắc được kết lại bằng những vòng tròn nhỏ nối với nhau thì gật đầu, đưa tay đón lấy, trong đôi mắt đen láy lộ ra một chút vui sướng, cô bé Lâm Y tò mò hỏi: Bà ngoại, sao sợi dây này không có đồ trang trí? Loại trang trí hình trái tim ấy? Cô nhớ mẹ có một sợi dây chuyền, có một mặt dây chuyền hình trái tim.
Bà ngoại bật cười, yêu mến sờ chiếc đầu nhỏ: Bé ngốc, đây không phải dây chuyền, đây là dây đeo đồng hồ, là ông cố của con, chính là ba của bà ngoại lúc còn sống thường dùng, ân, sau này khi ông mất rồi, sợi dây này là của bà!
Dây đeo đồng hồ? Lâm Y như hiểu như không gật gật đầu, say mê nghịch sợi dây bằng bạc trên tay…
Bà ngoại ngồi bên cạnh nhìn cô chơi, thở dài một tiếng nói: Y Y, nghe nói những đồ bằng bạc có thể giúp trừ tà, định thân, lại có thể mang đến may mắn cho người đeo nó; con đó, cứ sinh bệnh suốt, giờ bà ngoại cho con sợi dây này, con đeo nó ở cổ cho lành, được không? Bà vừa nói vừa khom xuống định đeo sợi dây lên cổ Lâm Y.
Cô bé Lâm Y chợt chớp đôi mắt to tròn, nhỏ nhẹ nói: Bà ngoại, con có thể đeo nó ở tay được không?
Bà ngoại cô hơi sửng sốt sau đó sủng nịch vò chiếc đầu nhỏ, cười nói: Vật nhỏ này, có phải là chê nó không được đẹp không?
Không phải, cô bé Lâm Y vừa nói được hai chữ thì lại bắt đầu ho một tràng dài, gương mặt nhỏ nhắn lại đỏ lên, bà ngoại xót cháu vội đưa tay vỗ nhẹ lên lưng Lâm Y giúp cô dịu cơn ho, lát sau cô bé Lâm Y mới ngừng được cơn ho, thở dốc một hồi rồi nói, Bà ngoại, sợi dây này đeo ở cổ dài quá, con muốn làm thành hai sợi dây đeo lên hai tay!
Được được được, bà ngoại dẫn con ra chỗ bác thợ bạc xem sao… Thế là bà ngoại dẫn cô bé Lâm Y đi đến một cửa hiệu trang sức nho nhỏ ở ngoài tiểu khu họ ở, chủ tiệm là một ông lão, ông cắt sợi dây làm hai, làm thành hai sợi lắc tay, lại theo yêu cầu của Lâm Y, gom những miếng bạc vụn nấu lên, đánh thành bốn quả tim móc vào hai sợi lắc tay đó.

Bà ngoại cô nhìn hai sợi lắc tay, vẫn cảm thấy như thiếu thiếu gì đó, bà suy nghĩ một chút rồi hỏi: Ông chủ, có thể giúp khắc tên Y Y nhà chúng tôi lên mấy quả tim hày không? Giúp con bé trừ tà ấy mà!
Ông chủ ngước lên nhìn bà ngoại, giọng có chút không kiên nhẫn, Khắc tên gì chứ… Nhưng nhìn sắc mặt của bà, ông đành bồi thêm một câu, Hay là tôi giúp các người khắc một chữ đầu của họ của cô bé lên là được! Thực ra là ông muốn làm qua loa cho xong mà thôi.
Vậy … cũng được! Bà ngoại cũng nhượng bộ.
Vậy cô bé họ gì? Ông lão hỏi lại.
Họ Lâm… Chợt bà ngoại như nhớ ra điều gì, vội bồi thêm, Nhưng ba con bé… họ Từ…
Ừm, vẫn là theo họ ba đi! Ông lão nghiêm túc nói, Bà nếu muốn trừ tà cầu bình an thì phải đúng họ mới được, từ trước đến nay con đều theo họ ba cả… ân, vậy đi, tôi khắc một chữ “X” lên trên!
Thế là ông lão khắc bốn chữ X lên bốn quả tim trang trí sau đó móc nó lại vào lắc tay rồi đưa cho hai bà cháu.
Tuy rằng sợi lắc tay rất thô sơ nhưng cô bé Lâm Y vẫn rất thích, cô mừng rỡ lập tức đeo nó trên tay, thỉnh thoảng lại nâng tay lên xem, bà ngoại nhìn vẻ vui sướng của đứa cháu nhỏ, thấp giọng thì thầm: Chỉ mong sợi dây bạc này có thể giữ cho tiểu Y Y nhà chúng ta khỏe mạnh bình an, có thể mang đến may mắn cho con bé…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.