Lưu Luyến Không Quên

Chương 265: Tất cả là vì cục cưng (4)


Đọc truyện Lưu Luyến Không Quên – Chương 265: Tất cả là vì cục cưng (4)


Chương 265: Tất cả là vì cục cưng (4)
Đôi mắt to tròn của Linh Nhi lóe sáng, cô nhìn Lâm Y nhẹ gật đầu, Thiếu phu nhân, xe còn chưa đến, cô nghỉ ngơi một lúc trước đi!
Khoảng hai giờ chiều lúc Lâm Y còn đang nghỉ ngơi trong phòng ngủ thì quản gia lên gõ cửa, nghe câu Mời vào! của Lâm Y thì ông vội đẩy cửa vào, còn chưa bước vào phòng ông đã nhìn thấy chiếc vali đặt cạnh sofa, ông hơi ngẩn người, dè dặt nhìn Lâm Y, thấp giọng nói, Thiếu phu nhân… ngoài cửa có một chiếc xe đến, nói là do Từ tiên sinh phái đến đón cô trở về thành phố G?
Phải đó! Lâm Y vội nhỏm dậy nhìn quản gia mỉm cười, Bác Trần, tôi định về thành phố G ở vài ngày!
Quản gia thoáng chau mày, rõ ràng là thiếu phu nhân đang giận thiếu gia nên mới quyết định như vậy! Ông nuốt nuốt nước bọt, tiếp tục cẩn trọng quan sát sắc mặt của Lâm Y, hỏi tiếp: Nhưng tôi không nghe thiếu gia nhắc đến… thiếu phu nhân… cô, có phải nên nói với thiếu gia một tiếng rồi hẵng đi không?
Quản gia còn nhớ năm ngoái khi Lâm Y một mình rời khỏi biệt thự nhà họ Lãnh, sau khi Lãnh Nghị trở về cơn giận của hắn lớn đến mức nào.
Tôi gọi điện thoại báo cho anh ấy! Lâm Y vẫn bình thản mỉm cười, cô biết quản gia lo lắng điều gì, thoáng suy nghĩ một giây rồi Lâm Y lấy điện thoại ra, ấn phím.
Lúc này Lãnh Nghị đang bước lên thang lên máy bay, hắn đang vội bay đến Nhật Bản, gặp mặt cô giáo Triệu Hà sau đó tranh thủ trở về trong đêm.
Chính ngay lúc này điện thoại trong túi Lãnh Nghị vang lên, hắn lấy điện thoại ra, khi ánh mắt sắc bén bắt gặp hai chữ “Y Y” đang nhấp náy trên màn hình thì sóng mắt thoáng xao động, đáy mắt lộ ra một tia nhu hòa, khóe môi nhẹ câu lên một nụ cười.

Lãnh Nghị nhẹ ấn phím đón nghe, đầu bên kia truyền đến giọng nói nhỏ nhẹ của Lâm Y, Nghị…
Tiếng nói quen thuộc khiến lòng Lãnh Nghị ấm lại, hắn dịu giọng nói, Y Y… có chuyện gì vậy? Hắn vừa nói điện thoại vừa bước tiếp, lúc này hắn đã đi đến những bậc thang cuối cùng, chuẩn bị bước vào khoang máy bay.
Lâm Y trầm mặc một lúc rồi mới bình thản nói: Nghị… em định trở về thành phố G ở vài ngày… xe của ba em đã đến đón rồi…
Bước chân Lãnh Nghị lập tức khựng lại, hắn không nói tiếng nào mà Lâm Y cũng vậy, hai đầu điện thoại duy trì trạng thái trầm mặc hồi lâu, lòng Lãnh Nghị như bị thứ gì đó chặn lại thật khó chịu, vốn đây là kết quả mà hắn mong muốn! Hắn là muốn Lâm Y tạm thời rời khỏi đây, tránh một trận phong ba sắp diễn ra ở đây để yên tâm dưỡng thai…
Mà giờ Lâm Y thật sự muốn rời nhà đi thành phố G, theo lý mà nói đây là một chuyện tốt, nhưng rõ ràng lòng hắn đau, đau quá, hắn không nỡ xa cô là vậy… Có lẽ hôm qua những lời hắn nói quá nặng, làm cô tổn thương rồi!
Chuyện tối qua, anh xin lỗi Y Y! Bước đến cửa máy bay, Lãnh Nghị nhìn mông lung ra ngoài, nỗ lực muốn bù đắp những tổn thương mà hắn mang lại cho cô, Đó không phải là lời thật lòng của anh!
Không sao, đều đã qua rồi! Lâm Y cố cười một cách thoải mái, Cứ vậy đi, tạm biệt!
Đợi đã… Lãnh Nghị vội gọi kêu lên, Lâm Y mím môi, không nói tiếng nào nhưng cũng không ngắt điện thoại, Lãnh Nghị chậm rãi bước vào trong khoang máy bay, vừa đi vừa dịu giọng nói, Xin lỗi em Y Y… Anh cũng không muốn em rời xa anh, anh rất yêu em, em phải tin tưởng anh!
Đáy mắt Lâm Y một mảnh an tĩnh, cô chậm rãi gật đầu, giọng nói cũng thật điềm tĩnh, Anh yên tâm, em không sao… Em chỉ muốn thay đổi hoàn cảnh, thay đổi tâm trạng, để cục cưng khỏe mạnh trưởng thành…

Rõ ràng cô gái vẫn không buông xuống được, cô vẫn còn trách hắn! Lòng Lãnh Nghị càng thêm đau đớn, hắn chậm rãi ngồi xuống, lát sau mới nói: Y Y, em về đó ở tạm vài ngày, điều tiết cảm xúc lại … Bên này sau khi anh xong việc, anh sẽ đến đón em…
Được, vậy… tạm biệt! Lâm Y ngắt lời Lãnh Nghị rồi vội vã ngắt máy, cô biết Lãnh Nghị sẽ không lên tiếng giữ lại mình, mấy ngày trước hắn còn bảo cô về Paris… Có lẽ Lãnh Nghị thật sự là vì tốt cho cô nhưng xem hắn không có ý giữ lại mình, lòng cô vẫn đau đớn không thôi.
Cực lực nén nước mắt đừng rơi, cô bình thản nhìn sang quản gia nói: Bác Trần, tôi đã nói với Nghị rồi, anh ấy… đồng ý rồi, ông yên tâm…
Quản gia cẩn trọng gật đầu, ông nhìn thấy vành mắt cô ngấn lệ, vội nhẹ giọng nói, Được… thiếu phu nhân, tôi giúp cô cầm hành lý xuống lầu!
Quản gia nói rồi bước đến nhấc vali lên, Lâm Y thì đi phía sau, lúc hai người từ trên lầu bước xuống, ánh mắt của Tịch Họa và những người làm đang ở phòng khách đồng loạt quét về phía chiếc vali trên tay quản gia sau đó lại dời sang người Lâm Y; Lâm Y cố gắng giữ cho mình trông thật bình tĩnh, thong thả đi xuống phòng khách.
Tịch Họa chậm rãi lăn xe đến gần cầu thang, đôi mắt to tròn đăm đăm nhìn Lâm Y, Lâm Y chỉ lặng lẽ đi qua bên người cô. Tịch Họa rốt cuộc lên tiếng, Y Y…
Lâm Y dừng bước quay sang nhìn cô; Tịch Họa mấp máy môi, lát sau mới nhẹ giọng hỏi: Chị muốn đi đâu?
Trên mặt Lâm Y thoáng lộ ra một ý cười nhợt nhạt, giọng cũng thật bình đạm, Tôi về nhà ở mấy ngày! Tịch Họa nhìn Lâm Y, sóng mắt thoáng xao động nhưng không nói gì; Lâm Y lần nữa mỉm cười rồi điềm nhiên bước ra ngoài.
Lâm Y vừa bước ra khỏi cổng chính thì đã nhìn thấy Linh Nhi đứng sẵn nơi cửa, trên tay cũng có một chiếc valy, Linh Nhi đang nhìn Lâm Y, vẫy tay với cô.

Linh Nhi, khóe môi Lâm Y lộ ra một ý cười…
Chiếc xe mà Từ Nhất Hạo phái đến đón Lâm Y nhanh chóng rời đi, chạy ra khỏi nội thành của thành phố H thì bắt đầu bon bon chạy, Lâm Y ngồi lặng lẽ ở băng ghế sau, một bàn tay vuốt ve lên bụng mình, đôi mắt đen láy nhìn mông lung ngoài cửa sổ; Linh Nhi cũng nhìn ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng quay sang nhìn Lâm Y.
Ở phi trường bên này, Lãnh Nghị nghe tiếng ngắt điện thoại quả đoán của Lâm Y, đáy mắt lập tức tối lại, hắn cắn môi, rốt cuộc tắt máy, cất điện thoại vào túi áo vest, rồi quát khẽ, Đi!
Nơi cửa máy bay có người lên tiếng đáp, Dạ, thiếu gia! Lát sau chiếc máy bay màu bạc đã lướt trên mấy nghìn mét trên không trung…
Máy bay bay hơn hai giờ thì đến nơi, nơi phi trường sớm đã có người đến đón máy bay, Lãnh Nghị và Lưu Dũng lên xe, nhanh chóng rời đi đến thị trấn Tĩnh Cương. Vừa đi được không lâu thì hắn nghe thấy điện thoại của mình đổ chuông, Lãnh Nghị cầm lên xem, nhìn thấy cái tên Từ Nhất Hạo nhấp nháy trên màn hình, sóng mát hắn thoáng xao động, chậm rãi ấn phím đón nghe, lại chậm rãi đưa lên tai nhưng hai đầu điện thoại đều trầm mặc không nói, dường như đều đang suy nghĩ xem làm sao mở miệng mới tốt.
Lúc này Từ Nhất Hạo đang ở trong văn phòng của mình, ông ngồi tựa lưng vào ghế, mắt nhìn mông lung ngoài cửa sổ, giờ này Lâm Y vẫn còn trên đường, còn chưa đến thành phố G nhưng thái độ quá mức bình thản của Lâm Y vẫn luôn khiến ông cảm thấy thắc thỏm không yên, suy nghĩ thật lâu rốt cuộc ông cũng gọi cho Lãnh Nghị, ông thật sự muốn biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì.
Vẫn là Từ Nhất Hạo lên tiếng trước, giọng ông có chút bất mãn, lại có chút lãnh ý, Lãnh Nghị… vì sao Lâm Y đột nhiên lại muốn về thành phố G… ba nghe ra, tâm tình của con bé dường như không tốt lắm…
Mắt Lãnh Nghị hơi mị đi, trầm giọng nói, Xin lỗi ba, để cô ấy về ở đó mấy ngày là ý của con…
Ý của con? Mắt Từ Nhất Hạo thoáng qua một tia sắc bén, ông bất mãn lạnh giọng nói, Lãnh Nghị, ba muốn biết lý do con làm như vậy… Nếu như lý do của con không đủ để ta hài lòng, nếu như con dám làm tổn thương Y Y… ta sẽ tìm cách khuyên nó rời khỏi con!
Lòng Lãnh Nghị lại bắt đầu ẩn ẩn đau, hắn nhíu chặt mày, cắn môi, ánh mắt thâm trầm có chút ảm đạm nhìn mông lung những hàng cây ven đường, trầm mặc thật lâu hắn mới trầm giọng nói: Tịch Họa giờ đang ở nhà con… Y Y tạm thời rời đi mới an toàn hơn… Câu sau giọng hắn thật trầm….
Nghe giọng nói có chút khác thường của Lãnh Nghị, Từ Nhất Hạo cũng chau chặt mày, đáy mắt một mảnh thâm toại, ông chậm rãi buông điện thoại xuống, đăm chiêu suy nghĩ…

Cửa văn phòng vang lên tiếng gõ nhẹ khiến Từ Nhất Hạo đang trong cơn suy tư bừng tỉnh lại, ông quét mắt về phía cửa, trầm giọng quát: Vào đi!
Người đẩy cửa bước vào là thư ký của Từ Nhất Hạo, Tiểu Uông, anh ta mỉm cười nhìn Từ Nhất Hạo báo cáo, Thị trưởng Từ, Lý Mặc tiên sinh từ Bắc Kinh đến…
Ồ, nhanh mời vào! Từ Nhất Hạo vội ra lệnh cho thư ký.
Lời của ông còn chưa dứt thì ngoài cửa đã xuất hiện một bóng người cao gầy, tiếng cười cũng theo đó vọng đến, giọng nói sang sảng mang theo một chút tà tứ bất kham, Thị trưởng Từ, tôi lại đến làm phiền! Tiếng nói xuất phát từ miệng một người đàn ông tuổi còn trẻ, gương mặt tuấn tú, mũi cao, mắt sáng mà hữu thần mang theo ngạo khí pha lẫn một chút càn rỡ.
Lý thiếu, thế nào lại rãnh rỗi đến thành phố nhỏ của chúng tôi chơi vậy? Từ Nhất Hạo cũng rất sảng khoái cười nói, ông đưa tay chỉ chiếc ghế đối diện ra hiệu mời Lý Mặc ngồi xuống.
Lý Mặc, tổ tiên ba đời theo nghiệp binh ở Bắc Kinh, là đội viên bộ đội đặc chủng, quân hàm thượng tá, Từ Nhất Hạo lúc làm đại sứ ở Pháp tình cờ quen biết, giao tình cũng không tệ, giờ Từ Nhất Hạo về nước đảm nhiệm chức thị trưởng của thành phố G, Lý Mặc vì công vì tư, tổng cộng đã đến thành phố G gặp ông ba lần.
Lý Mặc lại cười, vui vẻ nói: Thành phố G của các vị là nơi địa linh nhân kiệt, người đẹp đặc biệt nhiều, hơn nữa rất hợp khẩu vị của tôi…
Từ Nhất Hạo cũng cười: Cũng phải, cậu cũng nên ổn định cuộc sống rồi, bằng không cha cậu nhất định phát rầu…
Lúc xe chở Lâm Y đến thành phố G thì đường phố đã lên đèn, xe chậm rãi tiến vào một nhà hàng quốc doanh lớn của thành phố G, Từ Nhất Hạo đã đứng ở cửa chờ sẵn, thấy xe dừng lại, trên mặt ông lộ ra một nụ cười vui vẻ, vội bước đến gần, thư ký Tiểu Uông cùng một số thuộc cấp cũng vội bước đến theo.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.