Lưu Luyến Không Quên - Tinh Tử Khanh Khanh

Chương 50: Cùng nhau ăn trưa


Đọc truyện Lưu Luyến Không Quên – Tinh Tử Khanh Khanh – Chương 50: Cùng nhau ăn trưa

Đang lúc Lâm Y nhìn đông nhìn tây, cẩn thận tìm xem có manh mối gì không dù
là nhỏ nhất thì chợt có tiếng gõ cửa sau đó giọng quản gia vang lên:
Lâm tiểu thư …

Mời vào … Lâm Y vội tùy tiện lật quyển sách trên tay, tỏ vẻ như đang bị cuốn hút vào quyển sách lắm vậy.

Trên tay quản gia là mấy tờ báo, ông mỉm cười nhìn Lâm Y: Báo hôm nay, tôi
đưa đến thư phòng cho thiếu gia … Ông nói rồi đặt mấy tờ báo lên
chiếc bàn sách rồi mỉm cười với Lâm Y lần nữa mới rời khỏi thư phòng.

Nhìn thấy quản gia rời khỏi, nhìn cửa phòng nhẹ nhàng khép lại, mắt Lâm Y
không tự chủ được nhìn về phía mấy tờ báo. Mấy ngày qua xảy ra nhiều
chuyện như vậy, tâm tình lại hoang mang hốt hoảng, cô đã lâu không quan
tâm đến những tin tức bên ngoài.

Nhưng vừa lật xem thì mắt cô chợt bị dính chặt vào một cái tít lớn trên tờ bán, tiêu đề của nó chính là: “Mạc thị sắp phá sản”.

Hàng mi dài của Lâm Y khẽ rung, cô nhẹ nhàng đặt quyển sách xuống bàn, chận
rãi cầm lấy tờ báo lên đọc kỹ, báo viết: “Có người tung ra số tiền lớn
thu mua cổ phiếu của Mạc thị, giá cổ phiếu của Mạc thị rơi vào tình
trạng thấp nhất trong lịch sử kinh doanh của mình, gần như lâm vào tình
trạng phá sản … Chịu sự liên lụy từ Mạc thị, công ty công nghệ Triệu
thị cũng lâm vào hoàn cảnh khó khăn, mà cuộc liên hôn của Cao thị và
Triệu thị cũng khó mà bảo toàn …”

Chậm chạp buông tờ báo xuống, Lâm Y ngẩn người xuất thần, đây là điều cô mong chờ nhưng, vì sao bản
thân lại không có chút mừng rỡ khi trả được thù chút nào vậy?


Đang lúc Lâm Y còn đang thất thần thì chợt máy fax có âm thanh báo, ánh mắt
Lâm Y không tự chủ được xoay về phía đó, hai tờ fax lần lượt chạy ra.

Không kìm được lòng hiếu kỳ Lâm Y vội lấy ra xem, tiêu đề của tờ fax là “Hành trình của bộ phận quản lý cấp cao của LS quốc tế”! Tim Lâm Y chợt thắt
lại, cô cúi đầu chăm chú xem xét, hai tờ fax ghi thật rõ ràng hành
trình, nơi đi nơi đến của một số nhân viên cao cấp của LS quốc tế, những chuyện họ làm, thời gian cụ thể …

Đây là thế nào? Chuẩn bị bắt cóc sao? Xem ra thiếu gia vẫn không chịu buông tay! Lâm Y vội đứng bật
dậy khiến cho quyển sách đặt trên gối rơi xuống đất, cô vội vàng nhặt
lên ném nó trên bàn rồi chạy vội ra ngoài.

Quản gia, tôi muốn đi một chuyến … Hôm nay Lý Tỷ không có ở bên cạnh, Lâm Y không biết làm thế nào ra được căn biệt thự rộng như cung điện này, chỉ biết phải đi
một đoạn đường xa, nhưng cô đoán bên ngoài cũng không thể bắt được taxi
nên cô chỉ đành cầu xin sự giúp đỡ từ quản qia.

Được … Xin Lâm tiểu thư đợi một chút, tôi sắp xếp xe cho cô … Quản gia cười ôn hòa rồi dẫn đường cho Lâm Y ra ngoài.

Xe chạy đến khu nội thành, Lâm Y nhanh chóng xuống xe, để tài xế tự trở
về. Nhìn theo bóng xe đã chạy xa, Lâm Y mới đảo mắt tìm kiếm xung quanh, sau cùng nhìn thấy một quán cà phê, thoáng suy nghĩ một giây rồi cô vội chạy về hướng đó. Bước vào quán cà phê, Lâm Y tìm một góc khuất ngồi
xuống rồi gọi điện thoại cho Lãnh Nghị.

Điện thoại vừa thông thì
Lâm Y đã sốt ruột nói ngay: Lãnh … tổng … Cô suýt nữa thì đã gọi
“Lãnh Nghị”, nhưng cô đã kịp cảm thấy không đúng trước khi chữ “Nghị”
này thốt ra thành lời nên cứng rắn nuốt xuống, chữa thành “tổng”.

Ừ, có chuyện sao? Giọng Lãnh Nghị vẫn lạnh nhạt như thường, hắn vẫn luôn
có khí thế cao cao tại thượng, khiến người khác đứng trước mặt hắn khó
mà giữ được sự tự tin … vừa nghe giọng nói đó, Lâm Y liền rầu rĩ vô
cùng.

Tôi … Lâm Y nuốt nuốt nước bọt, vốn muốn nói thật
nhiều lời nhưng trong khoảnh khắc chỉ gom lại trong một câu, Anh đang ở đâu?

Anh đang ở khu nghỉ mát vừa mới khai phá của công ty XX
… Chừng như cảm nhận được giọng điệu cô gái thay đổi, hắn cũng thay
đổi ngữ điệu, giọng nói ôn hòa hơn rất nhiều nhưng vẫn rất lạnh nhạt,
Có chút chuyện gấp … tối nay sẽ trở về!

Công ty XX là công ty mà LS quốc tế vừa mới thu mua!

Khu nghỉ mát XX? Lâm Y biết khu nghỉ mát này tọa lạc ở một vùng núi, cách
thành phố mấy chục cây số. Nếu như tối nay Lãnh Nghị trở về vậy chắc
chắn sẽ rất nguy hiểm! Nghĩ đến đây, Lâm Y chỉ đành cứng rắn nói: Tối
nay anh cứ ở lại đó không cần quay về được không?


Đầu bên kia bỗng dưng im bặt, một lúc lâu sau mới có tiếng cười nhẹ: Tại sao lại phải ở lại đây?

Bởi vì … Lâm Y nhíu mày, cô cắn môi, rốt cuộc mới nặn ra mấy chữ, Sợ anh gặp nguy hiểm …

Lâm Y mơ hồ nghe được đầu bên kia truyền đến một tràng tiếng cười khẽ, Lãnh Nghị thật sự không ngờ một câu nói đùa của hắn mà cô gái này thực sự
cho là thật! Hắn có chút không tự nhiên nói: Em đang nói gì vậy? Sao
lại thế được chứ?

Quả nhiên người đàn ông cao ngạo này sẽ không
tin lời cô, mày Lâm Y chau càng chặt hơn, nhất thời không biết nên nói
thế nào, mãi mà không nghe được tiếng của cô gái, giọng nói đã có chút
nhu hòa của Lãnh Nghị lại cất lên: Em qua đây đi, chúng ta cùng nhau ăn cơm!

Hàng mi dài của Lâm Y khẽ chớp động, cô nhỏ nhẹ nói: Tôi … không đi đâu …

Ờ … em không qua cũng được, vậy tôi trở về … Đầu bên kia giọng người đàn ông thật thong dong nhưng ngữ điệu hoàn toàn không thể thương
lượng.

Lâm Y nhíu mày trầm tư một lúc rồi dường như đã hạ quyết tâm, kiên định nói: Được, vậy tôi qua!

Em đang ở đâu? Anh kêu tài xế đến đón em! Tâm tình Lãnh Nghị thật tốt, cả thế giới đều tràn ngập ánh mặt trời.

Tôi … đang ở quán cà phê XX trên đường XX. Lâm Y nhìn một vòng xung quanh rồi nhẹ giọng nói, Giờ cơm trưa tôi qua đó!

Được, vậy lát nữa tôi kêu tài xế đến đón em! Giọng Lãnh Nghị tràn đầy ý cười.

Đặt điện thoại xuống, Lâm Y ngồi một mình trong quán ngẫm nghĩ về chuyện
mấy ngày qua, mắt cô vô tình quét về phía cửa quán cà phê, trong chớp
mắt đôi mắt đen láy như bị dính chặt bởi cô vừa nhìn thấy Mạc Hưng dẫn
theo một cô gái chưng diện điệu đà từ ngoài cửa bước vào.

Mạc
Hưng cũng vừa nhìn thấy Lâm Y, hắn ngây người một giây sau đó mỉm cười

với cô, ánh mắt kia xuyên qua chiếc mắt kính mang theo chút hoảng sợ sau đó hắn kéo tay cô gái bên cạnh xoay người bước ra khỏi cửa. Cô gái kia
không chịu nhưng hắn nhất quyết kéo đi, trong cơn tranh chấp chợt chân
hắn không vững, ngã xuống đất nhưng rât nhanh đã gượng đứng lên, cũng
mặc kệ cô gái kia, một mình xô cửa chạy ra.

Lâm Y rốt cuộc nhịn không được nhếch môi cười, “Dạ thần” đã thực sự là cơn ác mộng của Mạc Hưng …

Gần trưa Lamborghini xuất hiện trước cửa quán cà phê…

Xe chạy trên đường núi khoảng gần một giờ thì mới đến một khu đất diện
tích thật lớn, phong cảnh xung quanh rất đẹp, là một thôn trang nghỉ mát được trang hoàng thật sang trọng, tòa nhà chính của thôn trang này vây
quanh bởi màu xanh ngát của cây cỏ, không khí thật trong lành. Lãnh Nghị đã ở trong phòng tổng thống của tòa nhà chính đợi cô.

Hắn mặc
một chiếc sơ mi màu xanh thẫm, ngồi một mình nơi sofa, hai chân gác lên
nhau, một tay đặt nơi thành ghế, đôi mắt đen sắc sảo nhìn vô định về
phía hàng cây xanh um ngoài cửa sổ, chừng như đang trầm tư suy nghĩ điều gì …

Cho đến khi nghe tiếng chuông cửa vang lên, hắn mới thu hồi tầm mắt nhìn về phía cửa, giọng nói đầy từ tính cất lên: Vào đi!

Cửa bị đẩy nhẹ ra, Lâm Y một thân váy trắng xuất hiện trước mặt hắn, cửa đã đóng lại rồi mà cô gái kia vẫn còn đứng yên tại chỗ, đôi mắt đen láy
trong veo nhìn hắn.

Khóe môi Lãnh Nghị câu lên, hắn vẫn ngồi
nguyên không hề thay đổi tư thế nhưng giọng nói đã nhu hòa hơn nhiều,
mất đi vẻ lạnh lùng thường ngày: Vào đây đi!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.