Lưu Luyến Không Quên - Tinh Tử Khanh Khanh

Chương 49: Cô gái nhỏ nhảy múa


Đọc truyện Lưu Luyến Không Quên – Tinh Tử Khanh Khanh – Chương 49: Cô gái nhỏ nhảy múa

Tôi chủ động? Nụ cười gượng gạo của Lâm Y trong chớp mắt đông cứng lại, cô
hơi nhíu mày nhưng rất nhanh đã giãn ra, cô cười nhẹ: Được … tôi đi
tắm trước …

Ánh mắt người đàn ông vẫn luôn dõi theo bóng cô
gái đi vào phòng tắm, nhìn cửa từ từ đóng lại mới chịu thu hồi tầm mắt,
âm thầm cười.

Rất nhanh Lâm Y đã tắm xong, chậm rãi mặc chiếc áo
ngủ màu trắng mỏng như cánh ve lên người, thân thể với những đường cong
hoàn mỹ dưới ánh đèn nhu hòa như ẩn như hiện càng thêm phần quyến rũ,
khiến người ta vô hạn mơ màng, dưới chiếc áo mỏng, đôi chân thon dài
thẳng tắp bước những bước chân trần trên thảm …

Cho dù là trong bóng tối Lâm Y vẫn cảm nhận được ánh mắt nóng rực không hề che giấu của người đàn ông nhắm về phía cô, theo bản năng Lâm Y vòng tay che lấy
ngực, dường như do dự điều gì.

Khóe môi người đàn ông chậm rãi
câu lên, hắn dùng ánh mắt thưởng thức những đường cong mê người của cô
gái, thấy vẻ khẩn trương của cô, hắn chậm rãi gác chân lên nhau, không
động đậy, cũng không lên tiếng, lẳng lặng chờ đợi hành động tiếp theo
của cô gái.

Đứng một lúc lâu, cô gái rốt cuộc cũng nhấc đôi chân dài bước về phía người đàn ông đang ngồi nơi sofa, mãi đến khi cô đến
bên cạnh hắn, người đàn ông vẫn giữ nguyên tư thế cũ không có chút phản
ứng nào …


Cô gái cắn môi, chậm rãi gác một chân lên đùi hắn rồi ngồi hẳn lên đùi, đôi cánh tay trắng nõn vòng qua cổ người đàn ông,
gương mặt nhỏ nhắn của cô dán sát vào chiếc mặt nạ lạnh lẽo …

Người đàn ông chậm rãi chỉnh lại tư thế ngồi để cô gái ngồi thoải mái một
chút, hai tay vẫn gác nơi thành ghế, lẳng lặng nhìn cô gái đang tìm cách lấy lòng mình …

Ánh mắt cô gái vẫn ghim chặt nơi gương mặt mơ
hồ của người đàn ông, chậm rãi nhướn người dán đôi môi anh đào lên đôi
môi mỏng gợi cảm của người đàn ông, đầu lưỡi chậm rãi vươn ra thăm dò
cánh môi hắn nhưng hàm răng kia vẫn cắn chặt khiến cô không có cách nào
chen vào …

Cô gái hơi nhíu mày, người đàn ông này, rõ ràng có ý làm khó cô mà! Cô thoáng suy nghĩ một giây rồi vươn ngón tay thon dài
kéo dây đai mỏng manh trên vai, chiếc áo ngủ chậm rãi trượt khỏi vai cô, vùng đồi đầy đặn như tuyết trắng chợt lộ ra trước mắt người đàn ông,
đường cong kia hoàn mỹ như vậy …

Máu nóng trong nháy mắt dồn
lên não người đàn ông … bàn tay to rốt cuộc không tự chủ được rời khỏi thành ghế sofa, dừng ở phần eo mảnh khảnh của cô gái, ánh mắt thì ngừng lại ở đường cong no đủ kia, hô hấp dần trở nên nặng nề …

Giờ
phút này, cô gái chỉ đẩy nhẹ một cái, người đàn ông liền thuận thế ngã
xuống sofa, cô gái áp trên người hắn, môi áp xuống đôi môi hắn, gần như
là dùng sức cắn mạnh …

Rốt cuộc cũng khơi dậy hứng thú nơi
người đàn ông, chiếc áo ngủ mỏng manh đã được cởi một nửa gần như là bị

hắn xé toạc ra, đôi tay hữu lực của hắn giữ chặt lấy eo cô gái, hung
hăng ấn xuống …

Ưmm… Cô gái không kìm được ngâm nga một tiếng.

Em đến! Giọng ra lệnh của người đàn ông vang lên.

Cô gái cắn răng, học theo người đàn ông nhưng … phụ nữ dù sao cũng là
phụ nữ, rõ ràng người đàn ông thấy cô làm chưa được tốt, hắn đột nhiên
xoay người, cô gái kêu một tiếng thất thanh, lập tức đã bị hắn hung hăng áp dưới thân.

Thân thể từ sofa bị nặng nề chuyển đến trên bàn
trà thủy tinh, mấy chiếc ly và chai rượu trên bàn bị đẩy rơi lách cách
xuống đất rồi lại bị dời từ bàn trà đến bên cửa sổ …

Đợi đến
khi tiếng thở dốc dần bình ổn trở lại, cô gái đã hoàn toàn kiệt sức, để
mặc người đàn ông ôm cô đi về phía phòng tắm tẩy rửa sạch sẽ, còn mình
chỉ nhắm chặt đôi mắt, mê man ngủ …

Người đàn ông vẫn bế cô gái trên tay nhẹ nhàng đặt xuống giường sau đó cũng nằm xuống bên cạnh cô
rồi nhẹ nhàng nâng đầu cô đặt nơi khuỷu tay mình. Cô gái hơi hé mí mắt
nặng nề, liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, thì thào: Chuyện anh đã
hứa với tôi, đừng quên đấy! Mấy tiếng sau gần như nghe không rõ thì cô
gái đã trầm trầm ngủ mất …


Ngày hôm sau là chủ nhật, lúc Lâm Y
tỉnh lại bên cạnh như thường lệ đã trống không, chợt nhớ đến lời người
đàn ông hôm qua, tim Lâm Y bắt đầu đập dồn, không biết lời hắn nói có
thể coi là thật không …

Lần đầu tiên Lâm Y quyết định lưu lại
dùng bữa sáng! Quản gia Trần Thế dẫn đường cô đi đến phòng ăn, đưa cô
đến chiếc bàn ăn dài sang trọng kiểu Tây kéo ghế để cô ngồi xuống, những người làm lập tức đưa lên một chiếc thố bằng bạc tinh xảo đặt trước mặt Lâm Y rồi mở nắp ra.

Quản gia bước đến nói như giải thích: Lâm
tiểu thư, đây là huyết yến thu thập được trên đảo Thái Bình Dương, thiếu gia dặn dùng làm bữa điểm tâm cho Lâm tiểu thư!

Sóng mắt Lâm Y
thoáng xao động, lão đại xã hội đen này nhiều khi tỉ mỉ chu đáo hơn Lãnh Nghị nhiều lắm, mà dường như hắn cũng không lạnh lùng như Lãnh Nghị. Cô mím môi, nhịn không được lên tiếng hỏi: Thiếu gia đâu?

Ngài ấy dậy rất sớm, ở trong phòng sách rất lâu, vừa nãy mới đi ra ngoài, không biết là đi đâu! Quản gia lễ phép trả lời.

Lại là thư phòng? Tối hôm qua hắn ở thư phòng, hôm nay mới sáng sớm đã đến
thư phòng, rốt cuộc hắn muốn làm gì chứ? Lâm Y trầm tư suy nghĩ.

Ăn xong bữa sáng, Lâm Y mỉm cười với quản gia, rất lễ phép hỏi: Hôm nay
liệu tôi có thể đến thư phòng của thiếu gia đọc sách không?

Đương nhiên có thể. Thiếu gia có dặn, Lâm tiểu thư muốn làm gì cũng đều được …

Phòng sách hôm nay thật sáng sủa bởi tất cả rèm cửa đã được kéo lên, ánh sáng theo cửa sổ tràn vào khắp căn phòng khiến nó càng thêm rộng rãi thoáng
đãng, so với đêm qua quả thật là hai thế giới!

Lâm Y lúc này mới

tỉ mỉ quan sát căn phòng, phòng sách này được trang hoàng thật u nhã,
trên một bức tường treo đầy những bức tranh của các họa sĩ nổi tiếng,
hai bức tường khác là giá sách còn bức tường còn lại trưng bày đầy những món đồ cổ, một chiếc bàn rộng lớn đầy khí phái đặt gần cửa sổ …

Lâm Y chậm rãi bước đến bên một giá sách, xoay lại nhìn quản gia nói: Tôi sẽ ở đây đọc sách!

Quản gia thông minh đến mức nào, đương nhiên nghe hiểu ý cô, ông mỉm cười gật đầu, Được!, sau đó lặng lẽ rời khỏi căn phòng.

Lâm Y cẩn thận xem những quyển sách được bày biện ngăn nắp trên giá sách,
“Tâm lý học phạm tội”, “Thế giới hình pháp” … tất cả đều là cùng một
loại sách. Người của xã hội đen cũng đọc sách về pháp luật sao? Nhưng
Tâm lý học đối với họ quả thực cũng rất cần. Lâm Y thầm ngạc nhiên, xem
ra hiện giờ làm xã hội đen cũng không dễ rồi!

Lâm Y không khỏi
lắc đầu, thuận tay lấy ra một quyển sách, xoay người lại nhìn thấy một
bên tường khác đang trưng bày đủ loại đồ cổ, điểm này Lâm Y hoàn toàn
không có hứng thú! Ánh mắt của cô tiếp tục dò xét, cô cũng không biết
rốt cuộc mình đang tìm manh mối kiểu gì … sau cùng ánh mắt cô dừng tại chiếc bàn làm việc rộng rãi khí phái kia.

Ngồi xuống chiếc ghế
da rộng rãi thoải mái sau bàn học, Lâm Y liếc mắt một cái liền nhìn thấy một mô hình cô gái nhỏ trong chiếc váy màu trắng, mô hình rất tinh xảo, nụ cười ngây thơ của cô gái nhìn thật sống động, cô gái đang làm một
động tác nhảy múa xoay tròn, chiếc váy trắng tung bay …

Lâm Y
hơi ngẩn người, không kìm được đưa tay cầm lấy mô hình đó lên xem kỹ,
tình cảnh hôm đó người đàn ông kia bảo cô nhảy múa cho hắn xem chợt hiện ra trong đầu, cô còn nhớ, lúc đó trong mắt người đàn ông là một mối
thâm tình không hề xóa nhòa …

Lâm Y ngẩn ngơ nhìn mô hình, một lúc lâu sau mới dè dặt cẩn trọng đặt mô hình nhỏ kia lên bàn, hoang mang nhìn bốn phía …


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.