Đọc truyện Lưu Luyến Không Quên – Tinh Tử Khanh Khanh – Chương 304: Bắt đầu bận rộn (1)
Buổi phỏng vấn tuyển dụng tiến hành rất thuận lợi, gười đến ứng tuyển không
ít, các thành viên của hội đồng tuyển dụng đều rất nghiêm túc phỏng vấn
mỗi một người đến ứng tuyển; Lãnh Nghị ngồi bên cạnh hội đồng tuyển dụng giám sát toàn bộ quá trình, hai chân hắn vắt treo nhau, một tay đặt
trên tay vịn của ghế, một tay khác chống cằm, thoải mái ngồi đó quan sát từng người đến ứng tuyển một…
Người tiếp theo! Trương Tiểu Mạn nhìn ra ngoài cửa gọi.
Cửa được đẩy nhẹ ra, người bước vào là một cô gái tuổi còn trẻ, mái tóc
được nhuộm màu vàng lõa xõa trên vai, trên người mặc một chiếc váy dài
lộ vai, vóc người hoàn mỹ, xinh đẹp duyên dáng, từng bước chân đều lộ vẻ phong tình vạn chủng, mắt phượng tràn đầy ý cười, một cái liếc mắt đưa
tình đã lộ ra vô tận kiều mị…
Toàn thân cô gái tỏa ra một loại
sức quyến rũ câu nhân, càng giống như một ngôi sao sân khấu đang trình
diễn trên thảm đỏ chứ không phải một người đến phỏng vấn xin việc!
Rõ ràng sự xinh đẹp và kiều mị của cô gái này đã chấn động tất cả hội đồng tuyển dụng, Lâm Y nhẹ mím môi, mắt cũng ghim chặt trên người của cô gái đẹp trước mặt…
Chào mọi người! Cô gái thoáng cúi người,
giọng cũng mang theo vô hạn phong tình, rất tự nhiên ngồi xuống ghế, ánh mắt mang theo ý cười đảo quanh căn phòng, lướt trên từng gương mặt một
cuối cùng dừng lại trên người Lãnh Nghị đang ngồi ở vị trí giám sát, đáy mắt ý cười càng sâu, đôi môi gợi cảm nhẹ câu lên một đường cong hoàn
mỹ.
Vị tiểu thư này, xin tự giới thiệu một chút! Giám đốc Chu
ngồi bên cạnh Lâm Y dù sao cũng là người trải qua nhiều sóng to gió lớn, ông phá vỡ sự im lặng trong căn phòng, lên tiếng trước.
Nhưng cô gái kia dường như không nghe được câu hỏi của giám đốc Chu, hoàn toàn
không có chút phản ứng nào, khóe môi mang ý cười, ánh mắt nhiếp hồn vẫn
ghim chặt trên gương mặt tuấn dật mà lạnh mạc của Lãnh Nghị, đôi mắt
không ngừng phóng điện…
Dụ dỗ này cũng thực quá trần trụi đi!
Cả hội đồng tuyển dụng đều nín thở, ánh mắt đồng loạt hướng về trên mặt
nhân vật đang được mỹ nữ “chiếu cố” kia, lúc này Lãnh Nghị vẫn duy trì
tư thế ngồi nhàn nhã của mình, gương mặt tuấn dật vẫn một vẻ lạnh mạc
thường thấy, đáy mắt vẫn là một sự sắc bén khiếp người kia, vẻ mặt lạnh
băng đối diện với ánh mắt nóng rực của cô gái quả thực là một sự đối lập không thể phủ nhận.
Ánh mắt của mọi người lại lần nữa không hẹn
mà trở lại trên người cô gái kia, điều khiến ai nấy đều khâm phục chính
là, vẻ lạnh băng và cường thế của Lãnh Nghị lại không khiến cô gái trước mặt cảm thấy sợ hãi hay chùn bước, trên mặt cô gái kia vẫn mang theo
một nụ cười mê người, ánh mắt vẫn tiếp tục phóng điện về phía người đàn
ông lạnh như khối băng kia!
Lâm Y cũng thầm bội phục cô gái này,
nhớ lúc đầu khi cô đến LS quốc tế đưa tài liệu cho Lãnh Nghị đã bị vẻ
cường thế mà lạnh lùng của hắn dọa đến chết khiếp, chỉ hận không thể sớm chút rời đi văn phòng tổng giám đốc khiến cô cảm thấy hít thở không
thông kia… Thì ra cũng có người không sợ Nghị! Haizz!
Khụ
khụ… Giám đốc Chu lén liếc nhìn sắc mặt của Lâm Y, nhẹ giọng ho khan
một tiếng, cao giọng hỏi lại, Xin vị tiểu thư này tự giới thiệu một
chút!
Ánh mắt nóng rực của người đẹp vẫn ghim chặt trên gương
mặt anh tuấn của Lãnh Nghị, nháy mắt với hắn một cái mới kiều mị lên
tiếng: Tôi họ Phương, tên chỉ có một chữ Hân, mọi người có thể gọi tôi
là tiểu Phương, tôi chưa kết hôn, cũng không có bạn trai…
Khụ khụ, Lâm Y rốt cuộc ho khan mấy tiếng ngắt lời Phương Hân, tận lực giữ cho giọng mình thật hòa hoãn, Phương tiểu thư, xin chú ý một chút, ban tuyển dụng ở bên này…
Ánh mắt lửa nóng của Phương Hân lúc này mới chịu dời khỏi Lãnh Nghị xoay về hướng người vừa nói chuyện với
mình, Lâm Y, trên mặt vẫn là nụ cười kiều mị khôn cùng nhưng ánh mắt
nóng rực không ngừng phóng điện đã không còn.
Nhìn thấy Phương
Hân rốt cuộc cũng quay mặt lại, trên mặt Lâm Y lộ ra một ý cười nhàn
nhạt, vẻ thanh lệ thoát tục của cô hình thành nên một sự tương phản rõ
ràng với vẻ nóng bỏng kiều mị của Phương Hân, giọng Lâm Y cũng thật bình thản, Phương tiểu thư, cô chỉ cần giới thiệu học vị, chuyên môn và
kinh nghiệm làm việc của cô cùng vị trí mà cô mong muốn là được rồi!
Ồ… Phương Hân dịu dàng đáp một tiếng rồi bắt đầu giới thiệu học lực và
chuyên môn của mình, sau cùng, hơi ngừng lại một chút rồi lại dùng ánh
mắt câu nhân nhìn Lãnh Nghị, sóng mắt thoáng xao động, giọng lại trở nên thật kiều mị, Hôm nay tôi muốn đến ứng tuyển vị trí — thư ký của
tổng giám đốc!
Phương tiểu thư, nhưng trên hồ sơ dự tuyển của
mình, cô viết là muốn làm ở phòng quan hệ công cộng kia mà! Trương Tiểu Mạn chỉ tay vào xấp lý lịch đang cầm trên tay, mày chau lại.
Chị tuyển dụng ơi… Phương Hân nhìn sang Trương Tiểu Mạn, giọng dẻo lại
ngọt như kẹo, Em đổi ý rồi, chị phải tin tưởng năng lực của em, nhất
định có thể đủ đảm nhiệm bất cứ công việc nào mà em muốn làm!
Nhưng Phương tiểu thư, công ty chúng tôi không có tổng giám đốc! Trên mặt
Lâm Y vẫn là nụ cười nhã nhặn, Ở đây chúng tôi chỉ có tổng giám đốc!
Vậy tôi làm thư ký của tổng giám đốc! Đôi mày cong được vẽ cẩn thận của
Phương Hân khẽ nhướng lên, mắt nhìn sang Lâm Y rồi lại quét về phía Lãnh Nghị.
Anh ấy không phải tổng giám đốc, tổng giám đốc là tôi!
Nụ cười nhàn nhạt mang theo một chút lãnh ý nhìn cô gái nãy giờ vẫn
không ngừng phóng điện về phía chồng mình.
Hả?! Người đàn ông khí thế cường đại ngồi bên kia lại không phải tổng giám đốc ở đây? Phương
Hân sửng sốt ngẩn người nhưng rất nhanh đã dời mắt khỏi gương mặt của
Lãnh Nghị, nhìn sang Lâm Y, vừa khéo bắt gặp ánh mắt lạnh nhạt của cô.
Lâm Y hơi nhếch môi, giọng mang theo chút châm chọc: Anh ấy là chồng tôi, ở nhà không có việc gì làm nên cố tình theo tôi đến xem náo nhiệt thôi! Ý trong câu nói ngầm ám chỉ Lãnh Nghị là kẻ vô công rỗi nghề! Hừm, ai bảo anh dám nổi trội hơn em chứ?!
Sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao
động, khóe môi thoáng qua một ý cười không dễ phát hiện, rõ ràng Lâm Y
đang tuyên cáo chủ quyền cho cô gái kia biết, hơn nữa còn đang tức giận
mình dám nổi trội hơn cô! Hắn mím môi, vẫn im lặng ngồi đó! Những người
còn lại cố nén tiếng cười, mắt ai nấy đều lên lén liếc về phía Lãnh
Nghị.
Aaa! Phương Hân càng giật mình hơn, người đàn ông tuấn mỹ,
khí chất cao ngạo như thế lại là kẻ ăn không ngồi rồi sao? Ánh mắt cô
cũng cùng nhìn về phía Lãnh Nghị như mọi người, chừng như muốn chứng
thực điều gì.
Ờ… Dưới cái nhìn của mọi người, Lãnh Nghị Lãnh
Nghị lên tiếng, giọng vẫn trầm thấp mê người, không chút xao động,
Tôi…nhờ tổng giám đốc vợ nuôi…
Hàng mi dài của Lâm Y nhẹ
chớp lên, nuốt nuốt nước bọt, suýt nữa thì không nhịn được bật cười ha
hả; cây bút trên tay giám đốc Chu tuột tay rơi xuống đất, ông ta vội
khom người nhặt lấy; Tiền Phi và Hà Khả thì mím chặt môi, cứng rắn nuốt
tiếng cười vào bụng; Trương Tiểu Mạn thì bụm miệng che lại một tiếng
kêu…
Trên mặt Phương Hân lộ rõ sự thát vọng, gương mặt với nụ
cười kiều mị, phong tình vạn chủng cương lại, cô nhẹ ho khan một tiếng,
vì chính mình vừa nãy không tìm đúng mục tiêu phóng điện mà áo não không thôi, thế nào… thế nào lại phóng điện với ông xã của tổng giám đốc
chứ? Haizz, công việc này còn muốn làm không đây?
Ánh mắt Phương
Hân lần nữa quay nhìn sang Lâm Y, giọng có chút ngượng ngùng, Khụ khụ,
tình cảm vợ chồng của tổng giám đốc thật tốt nha, đi tuyển dụng… mà
cũng có chồng đi cùng…
Vậy, cô định ứng tuyển vào vị trí PR hay là vị trí thư ký tổng giám đốc! Lâm Y nghiêm túc nhìn Phương Hân, bình thản hỏi.
Đáy mắt Phương Hân chợt lộ ra một tia kinh ngạc lẫn vui mừng, vốn tưởng
rằng trăm phần trăm sẽ bị vị tổng giám đốc này một cước đá ra khỏi cửa,
không ngờ cô ấy còn chịu cho mình cơ hội! Thầm bội phục khí độ của vị nữ tổng giám đốc này, cô nhỏ giọng, Tôi… sao cũng được…
Buổi
tuyển dụng của công ty Tiểu Họa Nhi kết thúc rấ thành công, Hà Khả lưu
lại làm trợ lý cho Lâm Y, Trương Tiểu Mạn thì ở lại phòng thiết kế làm
việc còn Phương Hân kia rõ ràng là một nhân tài không thể thiếu của
phòng PR…
Công ty rất nhanh đã bắt đầu đi vào hoạt động chính
thức, sự nghiệp mới mang theo nhiều khiêu chiến mới, Lâm Y bắt đầu toàn
tâm toàn ý dồn sức vào công việc, giờ cô không chỉ phải để ý về thiết kế mà còn phải lo lắng cho toàn bộ việc vận hành công ty … cho nên giờ
cô bận rộn cực kỳ…
Đối với một công ty mới mà nói, có hợp đồng
mới chính là cách để tiếp tục duy trì, vì vậy Lãnh Nghị đặc biệt chỉ
định bộ phận marketing chuyển một số hợp đồng qua cho công ty Tiểu Họa
Nhi; nhưng hắn rất nhanh đã nhận được điện thoại của Lâm Y, Nghị…công ty Tiểu Họa Nhi đã chính thức đi vào hoạt động, sau này em phải dựa vào chính mình… những hợp đồng kia, em bảo Tiền Phi mang trả về!
Khóe môi Lãnh Nghị câu lên một nụ cười vui vẻ, thân hình cao lớn thoải mái
tựa vào lưng ghế, giọng đầy sủng nịch, Y Y, chơi thôi mà, đừng làm cho
mình mệt quá… Ngoan, hợp đồng của LS quốc tế em làm hay người khác làm cũng vậy thôi!
Không cần! Đầu bên kia giọng cô gái thật quả
quyết, sau đó cô vội vàng nói, Em không nói với anh nữa, em còn có
việc, cứ vậy đi… Trước khi Lãnh Nghị kịp nói thêm gì thì đầu bên kia
đã truyền đến những tiếng tút tút.
Lãnh Nghị nghe tiếng điện thoại bị ngắt, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, trời ạ, thế nào còn bận hơn cả mình nữa vậy?!…
Suốt một tuần, Lâm Y mỗi ngày đều trở về thật trễ…
Tối hôm đó, Lâm Y vẫn bởi vì xã giao mà về muộn, Lãnh Nghị đang ngồi ở
phòng sách xem sách thì cửa phòng bị đẩy ra, Lãnh Hạo từ bên ngoài bước
vào, nghe tiếng động Lãnh Nghị ngẩng đầu lên, thấy bóng con trai lại
nhấc tay lên nhìn đồng hồ, đã hơn chín giờ! Hắn nhìn con trai mỉm cười,
Hạo Hạo, đến giờ đi ngủ rồi!
Dạ, ba… Lãnh Hạo đi đến bên
cạnh cha, bàn tay nhỏ xíu đặt lên đầu gối hắn, chiếc đầu nhỏ ngước lên,
Sao mẹ lại chưa về? Con muốn đợi mẹ về, chúc mẹ ngủ ngon rồi đi ngủ,
được không?
Không được! Lãnh Nghị dứt khoát gọn gàng đáp, hắn
nhấc con trai bế lên trên tay, đứng dậy, Mẹ có chút chuyện phải làm,
Hạo Hạo đi ngủ trước, lúc nào mẹ về ba sẽ nói mẹ đi qua nhìn con! Giờ ba đưa con về phòng trước!
Lãnh Nghị ôm con trai đi về phòng, đặt thằng bé lên giường đắp chăn cho nó rồi mới đứng lên quay trở lại thư phòng xem sách…