Đọc truyện Lưu Luyến Không Quên – Tinh Tử Khanh Khanh – Chương 303: Thế giới hai người (3)
Vậy giờ con đến để chúc ba mẹ ngủ ngon sao? Khóe môi Lãnh Nghị nhẹ câu lên một nụ cười.
Ánh mắt vừa lóe sáng trong chớp mắt lại vụt tắt, cậu nhóc chớp chớp mắt,
thật lâu sau mới lên tiếng, giọng nhỏ xíu, Dạ, con đến chúc ba mẹ ngủ
ngon… sau này con sẽ ngủ một mình..
Ừ, vậy mới giống dáng vẻ
của một lớp trưởng chứ! Lãnh Nghị không tiếc lời cổ vũ con sau đó vẫy
tay, Con trai lớp trưởng, ngủ ngon!
Ba, mẹ…. Cậu nhóc nuốt
nuốt nước bọt, giọng càng nhỏ hơn, Ngủ ngon… Sau đó chớp chớp đôi
mắt đen láy, chần chừ một hồi nữa rồi mới chậm rì rì rời đi…
Thấy ánh mắt lưu luyến của cậu nhóc, thấy động tác đóng cửa rụt rè mà lòng
Lâm Y không khỏi có chút đau xót, cô dời mắt sang gương mặt tuấn dật của chọng, giọng rầu rĩ xen lẫn trách móc, Nghị… tội nghiệp con quá…
Thấy vẻ đau lòng của vợ, Lãnh Nghị lần nữa mỉm cười, hắn vươn tay ôm cô vào
lòng, một tay giữ sau gáy cô để cô đối mặt với mình, bốn mắt nhìn nhau,
Lãnh Nghị hơi cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên cánh môi anh đào, giọng nhu
hòa: Y Y, con trai rồi sẽ trưởng thành, em phải để con học cách tự lập, hiểu không?
Cô gái chỉ cắn môi không nói, đạo lý này cô làm sao không biết chứ, chỉ là… cô hơi xót con; Lãnh Nghị nhìn cô gái trầm
mặc tựa vào ngực mình, khóe môi ý cười càng sâu, giọng trở nên có chút
ái muội, Ừm, sau này con trai đương nhiên sẽ có vợ ngủ cùng, anh ngủ
mới cần có em bên cạnh, hiểu không?
Câu nói đầy ẩn ý của người
đàn ông khiến đôi má cô gái thoáng đỏ, ánh mắt cô hơi né tránh gương mặt tuấn dật gần kề sát mặt mình mà sự thẹn thùng của cô gái, không nghi
ngờ gì, lại lần nữa thành công châm lên ngọn lửa trong người đàn ông,
mắt hắn thoáng qua một tia dị thường, nhanh nhẹn giữ lấy chiếc đầu nhỏ
vừa có ý định né tránh hắn, giọng càng thêm càn rỡ, Chúng ta đi tắm đi? Ừm, đã thật lâu không được tắm chung rồi…
Không không không, em tự tắm! Cô gái theo bản năng bắt đầu giãy dụa, thân thể từ hôm qua
đến giờ vẫn còn ê ẩm, hôm nay mà lại đến một lần, sáng mai Lâm tổng cô
đi cà nhắc xuất hiện ở buổi tuyển dụng của công ty Tiểu Họa Nhi, bảo cô
về sau làm sao gặp người?
Nhưng hai tay Lãnh Nghị như hai gọn kìm giữ chặt thân thể cô gái không cách nào động đậy được, khóe môi hắn ý
cười càng sâu, Ân, tối qua làm em mệt chết rồi, hôm nay để ông xã giúp
em tắm, coi như bồi tội… Hắn vừa nói vừa bế bổng Lâm Y lên bước nhanh về phía phòng tắm, khụ khụ, thế giới hai người thật tốt quá!
Cô
gái rõ ràng cũng biết mình giãy dụa không ăn thua, cô nuốt nuốt nước
bọt, vẻ đáng thương nhìn gương mặt tuấn mỹ mê người của người đàn ông,
Nghị, ngày mai em còn có việc… chúng ta tắm thôi, không làm gì khác
được không?
Ân, tắm thì là tắm thôi… à, hay là em còn muốn
anh đánh quái vật nhỏ nữa? Giọng người đàn ông mang đầy ý cười, bước
chân vẫn tiếp tục hướng về phía phòng tắm.
Trong chiếc bồn tắm xa hoa, những dòng nước ấm áp rào rạt tuôn ra từ những vòi nước nhỏ mơn
trớn da thịt trần trụi của hai người, Lãnh Nghị thoải mái ngả người bên
thành bồn, một tay ôm lấy Lâm Y, một tay khoác nước nhẹ nhàng xoa trên
làn da mịn màng như lụa của Lâm Y.
Làn da cô gái nhuận bạch như
ngọc, toát ra một vẻ linh lung đầy dụ hoặc, vùng bụng bằng phẳng, chiếc
eo thon, đôi gò đầy đặn, những đường cong vẫn hoàn mỹ như thế, xem thế
nào cũng không giống một bà mẹ hai con, những giọt nước lóng lánh trong
suốt trượt trên vùng đầy đặn mềm mại rồi chậm rãi trượt xuống, đọng lại
nơi đỉnh phấn hồng khiến nó như càng thêm chói sáng dụ hoặc sau cùng mới rơi xuống…
Phối hợp với gương mặt như trăng non của cô gái,
ngũ quan xinh đẹp kiều diễm, vẻ đẹp đó không khác gì một bức danh tác
khiến người ta hít thở không thông…
Rõ ràng hô hấp của Lãnh
Nghị cũng dần trở nên thô ráp, mê muội nhìn cô gái không có cách dời mắt đi, động tác khoác nước giúp cô gái cũng dần trở nên chậm chạp; bao
nhiêu năm qua, người đàn ông đối với thân thể cô gái vẫn mê luyến không
thể ngừng…
Đáy mắt người đàn ông dâng trào một nỗi ham muốn
khiến cô gái trong lòng hắn lần nữa trở nên bất an, hàng mi dài khẽ
chớp, Lâm Y nuốt nuốt nước bọt, nỗ lực tìm kiếm một đề tài gì để nói
nhằm phân tán lực chú ý của người đàn ông, Nghị, ngày mai Tiểu Họa Nhi
bắt đầu tuyển dụng nhân viên rồi!
Ừ, người đàn ông trả lời rất hờ ơ, ánh mắt dừng lại ở một nơi nào đó, ngón tay thon dài hơi dùng
sức, một giọt nước vỡ tan dưới đầu ngón tay người đàn ông, đáy mắt hắn
dục vọng càng thêm rõ ràng.
Cô gái vội giữ lấy bàn tay người đàn
ông, nhẹ nhàng kéo ra, đáy mắt mang đầy ý cười, Cái đó… em phải ngủ
sớm một chút, ngày mai phải giữ cho đầu óc tỉnh táo… khụ khụ, phải đủ
tinh thần…
Ân, yên tâm, ngày mai anh sẽ cùng em! Tiếng người đàn ông dần trở nên mơ hồ, đầu cúi thấp xuống, bàn tay vịn nơi eo thon
của cô gái, nhấc cô ngồi trên người mình…
Cô gái rốt cuộc không chịu nổi đủ trò khiêu khích của người đàn ông, cô bật ra một tiếng ngâm nga khe khẽ, chỉ đành buông tha cho chống cự, trong nụ hôn cuồng dã,
chỉ một cái xoay người, người đàn ông đã dễ dàng áp cô gái ở giữa hắn và chiếc bồn tắm, thân thể cường tráng chậm rãi trầm xuống, mặt nước trong bồn trong tiếng ngâm nga càng xao động dữ dội…
Cuộc chiến đang hồi gay cấn thì cửa phòng tắm chợt vang lên tiếng gõ nhẹ sau đó là tiếng của Lãnh Hạo, Ba ơi ba…
Động tác mãnh liệt của Lãnh Nghị chợt dừng lại, tiếng nước oạp oạp trong
phòng tắm trong chớp mắt cũng biến mất, sao lại nữa rồi? Lãnh Nghị cắn
môi, bình ổn lại hơi thở, Ba ơi, mẹ ơi…, ngoài cửa lại lần nữa
truyền đến giọng nói non nớt của cậu nhóc.
Hạo Hạo, con không
muốn làm lớp trưởng nữa sao… Trong giọng nói của Lãnh Nghị rõ ràng
mang theo chút khó chịu khi nhiệt tình như lửa bị đè nén.
Không
phải, con chỉ muốn qua xem mẹ có sao hay không thôi… Cậu nhóc chột dạ phân trần, đôi mắt to tròn như hai viên bi lần nữa nhìn sang chiếc
giường lớn trống không rồi lại thu tầm mắt nhìn về phía cửa phòng tắm,
Mẹ đi đâu vậy ba?
Mẹ không sao, có ba bảo vệ mẹ mà! Giọng Lãnh Nghị đã bắt đầu có chút tức tối.
Ngoài cửa mắt cậu nhóc lóe lên, thoáng suy nghĩ một chút rồi nghiêm túc dặn
dò, Vậy được… ba, ba đừng đè mẹ nữa, bụng mẹ sẽ đau đó…
Biết rồi, nếu như con còn muốn ba dẫ đi chơi súng thật thì mau đi ngủ đi! Mặt Lãnh Nghị bắt đầu đen lại.
Vậy thì được! Đôi mắt đen láy của cậu nhóc đang đứng ngoài cửa lóe lên, chỉ đành nhịn đau đáp lời: Vậy…con đi ngủ… Sau đó thân hình nhỏ xíu
chậm rì rì rời đi, đi đến cửa còn quyến luyến không nỡ quay đầu liếc lại một cái mới bước ra, bên ngoài bảo mẫu của cậu nhóc đã đứng chờ ở đó,
lập tức dắt cậu nhóc rời đi…
Hahaha… Trong bồn tắm, cô gái
đang bị người đàn ông áp dưới thân rốt cuộc không nhịn được bật cười ra
tiếng, cô chống hai tay nơi ngực hắn, định đẩy hắn ra khỏi người mình.
Lãnh Nghị mím môi nhìn gương mặt kiều diễm, tươi tắn trước mắt, bàn tay to
giữ chặt đôi tay đang mưu đồ đẩy mình ra của cô gái, bắt nó ở sau lưng
cô, trong nước, thân thể mảnh khảnh của cô gái như một nàng tiên cá xinh đẹp mê người, triển lộ không sót chút gì trong mắt hắn, lộ ra một tư
thế “anh cần anh cứ lấy” mà khó có người đàn ông nào chịu nổi sự dụ hoặc của nó.
Đừng… Tiếng kêu của cô gái chìm nghỉm trong đợt tấn công mạnh mẽ của người đàn ông…
Sáng hôm sau, trong buổi phỏng vấn tuyển dụng của công ty Tiểu Họa Nhi, Lâm Y sụ mặt nhận ra mình khó mà đi một cách bình thường được, cũng may là có Lãnh Nghị ở bên cạnh, cô chỉ đành vịn vào tay hắn, mượn sức của hắn dìu mình đi, tận lực giữ cho tư thế đi đường của mình bình thường nhất có
thể; Lãnh Nghị thì rõ ràng là cực kỳ hưởng thụ chuyện cô gái hoàn toàn ỷ lại vào mình.
Lãnh tổng, ngài ngồi đây! Thấy Lãnh Nghị, giám
đốc Trương của bộ phận nhân sự cung kính đứng lên nhường lại ghế chủ
tọa, bên cạnh ông ta còn có hai trợ lý ông dẫn đến, một người tên là
Tiền Phi còn một người chính là tổ trưởng trước đây của Trương Tiểu Mạn, Hà Khả; cạnh đó nữa chính là Trương Tiểu Mạn, lần này Trương Tiểu Mạn
chủ động yêu cầu được qua giúp đỡ Lâm Y, hôm nay cô cũng là một thành
viên của hội đồng tuyển dụng.
Không cần đâu, tôi ngồi bên cạnh
nghe là được rồi! Giọng Lãnh Nghị vẫn bình thản nhưng mang theo một sự
uy nghiêm khiến không ai dám kháng cự, hắn hơi nghiêng qua nhìn Lâm Y
vẫn còn sít sao bám lên cánh tay hắn, khóe môi không tự chủ được câu lên một nụ cười, giọng trêu cợt, Ân, vị trí chủ tọa nhường Lâm tổng ngồi!
Lâm tổng, xin mời!
Lâm Y cười ngượng ngùng, vội nhìn giám đốc
Chu nói: Giám đốc Chu, ông có kinh nghiệm, hôm nay ông chủ trì, tôi
ngồi bên cạnh là được rồi! Cô vừa nói vừa vội buông tay Lãnh Nghị ra,
đi về phía vị trí bên cạnh giám đốc Chu.
Lâm Y còn chưa đi được
mấy bước thì đã nghe giọng nói đầy quan tâm của Trương Tiểu Mạn, Lâm Y, bạn sao vậy? Đau chân sao? Câu nói này khiến cho ánh mắt của tất cả
mọi người không hẹn mà cùng tập trung về phía đôi chân Lâm Y.
Lâm Y ngẩn người, đôi má lập tức nhuốm một màu đỏ ửng, sự chột dạ khiến cô
đi đường càng thêm mất tự nhiên, cứ luôn cảm thấy bước chân trái không
đúng mà bước chân phải cũng không đúng, haizz! Thật không dễ dàng mới đi được đến vị trí ngồi xuống, vừa ngẩng đầu lên liền hát hiện ánh mắt của mọi người vẫn như cũ ghim trên người mình.
Mặt Lâm Y càng thêm
đỏ, cô áo não liếc nhìn về cô bạn hồ đồ Trương Tiểu Mạn của mình, ấp úng nói, Mình…hôm qua bị ngã… Sau đó đầy chột dạ quay nhìn về phía
Lãnh Nghị cầu xin giúp đỡ, Nghị… đúng không?
Sự đời, càng che dấu thì càng chứng tỏ là có vấn đề, ai nấy đều ngầm hiểu phần nào,
không khỏi cười thầm nhưng chỉ ngại cho Lãnh Nghị nên không dám quá lộ
liễu nhưng ánh mắt ai nấy đều nhất tề hướng về phía Lãnh Nghị, chờ xem
hắn nói thế nào.
Ồ…hôm qua em té lúc nào vậy? Trên mặt Lãnh
Nghị vẫn một vẻ đường hoàng, không có chút xao động, giọng nói bình thản mà chậm rãi: Ồ…tối hôm qua anh thấy em vẫn còn tốt lắm mà…
Trên gương mặt đỏ ửng của Lâm Y lại có thêm mấy vạch đen, ai nấy rõ ràng đều hiểu cả rồi nhưng cũng chỉ đành bấm bụng nhịn cười, Trương Tiểu Mạn
nuốt nuốt nước bọt, âm thầm tự rủa mình vì sao lại hỏi một vấn đề ngây
ngô như vậy…