Lưu Luyến Không Quên - Tinh Tử Khanh Khanh

Chương 297: Cha và con vạn người mê (1)


Đọc truyện Lưu Luyến Không Quên – Tinh Tử Khanh Khanh – Chương 297: Cha và con vạn người mê (1)

Lâm Y thoáng ngẩn người sau đó rụt tay về, cười nhẹ: Đúng vậy đúng vậy!
Lãnh Nghị chậm rãi cởi sơ mi ném vào sọt, rồi đến dây nịch, sau đó là
đến quần dài, mắt vẫn nhìn chằm chằm cậu nhóc lúc này đã trèo lên giường ngồi bên cạnh Lâm Y.

Ba! Đôi mắt như hai viên bi lóe sáng, Ba đừng cởi quần…, sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, lần nữa dừng lại động tác trên tay nhìn vật nhỏ trên giường chằm chằm, đợi câu sau của
cậu nhóc.

Lãnh Hạo hoàn toàn chẳng để ý đến cái nhìn của ba mình, lại cất giọng non nớt, Ba đến phòng con ngủ đi… phòng của con rất
đẹp, ba bảo vệ em trai, con bảo vệ mẹ!

Mắt Lâm Y cũng theo con
trai dời sang người Lãnh Nghị, cô thấy mặt hắn rõ ràng là tối sầm xuống, không nhịn được mím chặt môi, cố nhịn xuống ý cười.

Không
được! Lãnh Nghị cắn răng, Soạt một tiếng kéo dây kéo xuống, thuận tay cởi luôn quần dài, trên người hắn lúc này chỉ còn một chiếc quần tam
giác, một thân rắn rỏi màu đồng cổ lộ ra dưới ánh đèn vàng nhìn càng
thêm mê người, hắn nhanh nhẹ rút ra một chiếc áo ngủ, tận lực giữ cho
giọng thật bình thản, Ba không thích ngủ ở phòng người khác!

Lãnh Nghị vừa nói vừa bước về phía phòng tắm, đi đến cửa hắn vãn còn nghe
được giọng nói non nớt nhưng đầy bất mãn vang lên, Người lớn như thế
không ngờ lại nhỏ mọn vậy!, sau đó là tiếng người hăng hắc không nhịn
được nữa của vợ, Lãnh Nghị nuốt nuốt nước bọt, cũng cố nhịn cười bước
tiếp vào phòng tắm.

Haizzz, anh hùng cả đời chẳng lẽ bị bại trong tay một cậu nhóc sao? Không được, phải nghĩ cách mới được…

Lúc Lãnh Nghị tắm xong bước ra thì phòng ngủ đã tắt đèn, Lâm Y đang ôm con
trai dỗ thằng bé ngủ, cánh tay mập mạp của con trai vẫn vắt lên cổ cô
như mọi ngày…

Đôi mắt đã quen nhìn trong bóng tối của Lãnh Nghị dừng lại một giây trên người hai mẹ con rồi nhẹ mím môi đi đến bên
giường, lật chăn chui vào nằm cạnh bên Lâm Y.

Đôi mắt đen tròn

của cậu nhóc Hạo Hạo đang dán mặt vào cổ mẹ lúc này tinh nghịch đảo một
vòng, nha, ba nằm xuống rồi sao lại không có động tĩnh gì hết vậy? Ba
thật sự không muốn giành mẹ với mình sao? Càng nghĩ cậu nhóc càng không
nhịn được, rốt cuộc nhỏm người dậy nhìn ra sau lưng mẹ nhưng chiếc đầu
nhỏ lập tức bị Lâm Y ấn xuống trở lại, Hạo Hạo ngoan, ngủ đi!

Mẹ, sao ba không nói chuyện? Ba giận rồi sao? Cậu nhóc rướn người thì thào bên tai mẹ.

Không có, ba mệt rồi, để cho ba ngủ… ừm, con cũng ngủ đi thôi! Lâm Y cũng
nén giọng nói, sủng nịch hôn lên má thằng bé một nụ hôn rồi vỗ nhẹ lưng
dỗ con ngủ.

Khóe môi Lãnh Nghị nhẹ câu lên, hắn lật người qua,
nằm nghiêng nhìn vợ, cánh tay rất tự nhiên vòng qua eo vợ, giọng nhàn
nhạt, Y Y, em còn nhớ Đằng Duệ thuộc bộ binh đặc chủng không? Chính là
người mà chúng ta đã gặp lúc ở Milan đó?

Mắt Lâm Y hơi hé ra, hàng mi dài nhẹ chớp lên, không biết Lãnh Nghị định nói gì chỉ nhỏ nhẹ “ân” một tiếng.

Hắn có hai đứa con trai, giọng Lãnh Nghị vẫn thật bình thản, Lãnh Hạo cũng lén mở mắt, vểnh tai lên lắng nghe, Con trai lớn của hắn giỏi lắm
nha… Cậu nhóc Hạo Hạo thoáng chau mày, sao ba lại có thể khen con của người khác mà không khen con của mình chứ? Chẳng lẽ mình không giỏi
sao?

Lúc này Lâm Y coi như đã hiểu, đáy mắt cô lóe lên một ý
cười nhưng vẫn lặng im không nói, lại nghe Lãnh Nghị điềm nhiên nói
tiếp, Thằng bé đến nhà trẻ rồi, ai trong đó cũng thích nó hết, mấy đứa
bé trai thì rất nghe lời nó, mấy đứa bé gái thì ngưỡng mộ không thôi…
khụ khụ, lần nào chơi trò bắt quái vật thằng bé cũng đều cầm quân ra
trận, khụ khụ, chỉ huy mấy đứa bé khác nha!

Lâm Y cố nén cười, nhỏ giọng phụ họa, Ồ, vậy thì giỏi quá rồi!

Nhà trẻ? Lãnh Hạo có nghe qua từ này, lần trước ba có hỏi mình xem có muốn
đi nhà trẻ hay không, nhưng mình không chịu cho nên sau này ba cũng
không nhắc lại nữa! Nhưng nhà trẻ thật sự chơi vui vậy sao? Nếu như mình đi, nhất định cũng sẽ rất giỏi giang.


Thế là, chiếc đầu nhỏ bắt
đầu bất an cọ cọ vào ngực mẹ sau đó nhịn không được nhỏm dậy nhìn ba
mình, mắt lóe sáng, Ba, con cũng rất giỏi, con cũng muốn đi nhà trẻ,
chỉ huy những đứa bé khác đánh quái vật.

Thôi đi… Lãnh Nghị
liếc sang con trai, trong bóng tối, đôi mắt thâm thúy lóe lên, cố nhịn
cười, chau mày tỏ vẻ lo lắng, Trong nhà trẻ có rất nhiều bạn nhỏ, ba sợ con không quen, khụ khụ, con cứ ở nhà với bảo mẫu là được rồi!

Không được, con nhất định phải đi! Lãnh Hạo sụ mặt, lớn tiếng nói…

Thế là cậu nhóc Hạo Hạo đi nhà trẻ! Đây là nhà trẻ tư nhân cao cấp nhất
toàn thành phố H, lớp của Hạo Hạo, cộng cả cậu nhóc cũng chỉ có tám đứa
nho, ba nữ, năm nam…

Hôm đó Lâm Y giúp con mặc đồng phục, là
một bộ tây Trang nhỏ xíu màu đen, bên trong là áo sơ mi trắng, còn có cả cà vạt, phối với gương mặt tuấn tú giống hệt của Lãnh Nghị, quả thật
Lãnh Hạo giống hệt như một hoàng tử nhỏ vừa bước ra từ truyện cổ tích.

Ánh mắt của bảy bạn nhỏ khác không hẹn mà cùng nhìn về phía Lãnh Hạo, sau
đó cô giáo Ngô khuỵu chân xuống cho bằng với cậu nhóc, mỉm cười giới
thiệu cậu nhóc với mọi người, Các bạn nhỏ, đây là bạn học mới của chúng ta, Lãnh Hạo…

Oa, bạn học mới thật đẹp trai nha! Mỹ Mỹ cột hai bím tóc, hớn hở nhìn Lãnh Hạo, non nớt cất giọng nói trước.

Cô giáo Ngô bật cười quay lại nhìn Lãnh Hạo, Hạo Hạo, con thích các bạn
không? Ừm, bạn này là Mỹ Mỹ, bạn này là Lệ Lệ, còn bạn này là Đa Đa…
đi chơi với các bạn đi, được không?

Lãnh Hạo quét mắt nhìn về
phía ba cô nhóc không nói tiếng nào, cô giáo Ngô thấy vậy lại mỉm cười
nhìn sang các cậu nhóc, Các bạn nhỏ, mọi người đến làm quen với Hạo
Hạo, được không?


Được ạ… Bảy tám giọng nói non nớt đồng
thanh vang lên, cô giáo Ngô vỗ nhẹ vai Lãnh Hạo, đứng thẳng dậy đi đến
bên cạnh một giáo viên khác cùng nhau sắp xếp trò chơi mới cho các học
sinh.

Mắt của các bạn học đều nhìn chằm chằm Lãnh Hạo, Lãnh Hạo
cũng quan sát mọi người, Mỹ Mỹ mặc váy đỏ, mắt vừa to lại tròn, là người đầu tiên đứng lên đi về phía cậu nhóc, nắm lấy tay cậu nhóc, giọng non
nớt, Hạo Hạo, bạn ngồi cạnh bên mình đi, mình làm bạn gái của bạn…

Bạn gái? Mắt Lãnh Hạo lóe sáng, vấn đề này mình đúng là chưa có nghĩ đến
nha… Đợi chút, bạn gái bây giờ có phải tương lai sẽ là vợ của mình
không? Vậy mình có thể dùng bạn gái đến đổi vợ với ba không nhỉ?

Nghĩ đến đây, mắt Lãnh Hạo bừng sáng hẳn lên. Oa, nhà trẻ đúng là chỗ tốt,
vừa đến đã tìm được bạn gái rồi! Lãnh Hạo nhìn bàn tay nho nhỏ đang chìa ra trước mặt mình cùng gương mặt tươi cười của Mỹ Mỹ, sau đó lại dời
mắt sang hai bạn học nữ khác… nhưng không biết ba thích người nào hơn
đây!

Hạo Hạo, bạn ngồi bên cạnh mình này, mình làm bạn gái của
bạn… Lại một giọng nữ non nớt vang lên, chính là Lệ Lệ, tóc cột kiểu
đuôi ngựa đang đứng dậy hớn hở đi về phía Lãnh Hạo, cô bé cũng thích
tiểu soái ca giống như hoàng tử bé này lắm nha.

Mắt Lãnh Hạo dời
từ trên người Lệ Lệ sang cô bé tên Đóa Đóa nãy giờ vẫn ngồi nguyên tại
chỗ, mở to đôi mắt tròn xoe nhìn hắn, thoáng chau mày, rốt cuộc rất
“cool” nói, Ba người đều ngồi ở bên cạnh mình đi, còn việc ai làm bạn
gái của mình thì phải đợi mình với ba bàn bạc xong mới quyết định!

Không được, Đóa Đóa là bạn gái của mình, không thể ngồi bên cạnh bạn được!
Lúc này cậu nhóc tên Đa Đa đứng lên khỏi chỗ ngồi xông đến trước mặt
Lãnh Hạo, rất uy phong “tuyên bố chủ quyền”, cậu nhóc cũng cao không kém Lãnh Hạo mà rõ ràng là rắn rỏi hơn Lãnh Hạo nhiều lắm.

Thứ gì có người dòm ngó đến luôn tốt hơn, đạo lý này ngay cả những đứa trẻ cũng
hiểu được đôi chút, Lãnh Hạo trừng to đôi mắt đen láy nhìn về phía Đa
Đa, người đầu tiên dám khiêu chiến với mình, giọng đầy ngạo mạn, Của
bạn sao? Vậy chúng ta hỏi thử bạn ấy xem, xem bạn ấy là của ai…

Cô bé được gọi là Đóa Đóa mở to đôi mắt ngây thơ, cười híp mắt nhìn hai

cậu nhóc đang đứng gương mặt, non nớt nói, Mình muốn làm bạn gái của
Hạo Hạo, tương lai sẽ làm cô dâu của Hạo Hạo…

Ừ, đợi mình về bàn bạc với ba xong rồi nói sau! Lãnh Hạo gật đầu một cách chắc chắn.

Bạn dám cướp bạn gái của mình sao… Đa Đa tức giận bĩu môi, xông thẳng về phía bạn học mới…

Lúc Lâm Y đang ở công ty Tiểu Họa Nhi của mình kiểm tra tiến độ thi công
thì nhận được điện thoại của cô giáo Ngô, Cô nói sao, Hạo Hạo và bạn
học khác vì giành bạn gái mà đánh nhau sao? Lâm Y quả thực không dám
tin vào những gì mình vừa nghe, cô nắm chặt điện thoại, thật lâu vẫn
chưa hoàn hồn lại, trong điện thoại tiếp tục truyền đến tiếng của cô
giáo Ngô, Thằng bé đánh ngã một bạn học khác… Không biết hai vị phụ
huynh có tiện đến nhà trẻ một chuyến không?

Trong văn phòng của
mình ở LS quốc tế, Lãnh Nghị đang ngồi sau chiếc bàn làm việc rộng rãi,
xa hoa, màu chau lại, gương mặt tuấn dật vẫn một vẻ lạnh lùng, đối diện
hắn sau chiếc bàn làm việc là phó tổng giám đốc và trưởng phòng kế
hoạch, hai người đang nghiêm túc báo cáo gì đó với Lãnh Nghị thì tiếng
chuông điện thoại vang lên, ánh mắt lãnh liệt của Lãnh Nghị lơ đễnh liếc qua mà hình rồi cầm điện thoại lên, phó tổng và trưởng phòng thấy vậy
lập tức im bặt đợi Lãnh Nghị nghe điện thoại; điện thoại vừa thông, đầu
bên kia đã truyền đến giọng nói lắp bắp, không quá lưu loát của Lâm Y,
Nghị… Hạo Hạo… khụ khụ, giáo viên của thằng bé mới vừa gọi điện cho em, nói nó… khụ khụ, đánh nhau!

Sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, ngày đầu tiên đi học đã đánh nhau? Đứa con trai này xem ra cũng
rất biết tạo bất ngờ, hắn nhẹ câu môi, cầm lấy tách trà trên bàn nhấp
một ngụm rồi chậm rãi nói, Đánh nhau thì đánh nhau thôi, trẻ con mà,
khẩn trương làm gì…

Lâm Y nuốt nuốt nước bọt, nén giọng nói,
Nghị… cô giáo nói, Hạo Hạo vì… giành bạn gái với… bạn học khác… đánh nhau… đánh người ta té xuống đất…

Khụ… Ngụm trà
trong miệng Lãnh Nghị suýt chút nữa là phun ra, hắn vội nuốt nuốt nước
bọt, cố giữ bình tĩnh, hai người ngồi trước bàn làm việc nhìn vẻ mặt có
chút thất thần của Lãnh tổng của họ mà kinh ngạc không thôi, trước giờ
họ chưa bao giờ thấy Lãnh tổng luống cuống như thế.

Nghị… Đầu bên kia tiếp tục truyền đến tiếng của Lâm Y, chừng như người làm chuyện xấu là cô mà không phải đứa con, Cô giáo bảo phụ huynh đến nhà trẻ một chuyến… Vậy để… em đi!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.