Lưu Luyến Không Quên - Tinh Tử Khanh Khanh

Chương 296: Cha với con đàm phán


Đọc truyện Lưu Luyến Không Quên – Tinh Tử Khanh Khanh – Chương 296: Cha với con đàm phán

Ngẫm nghĩ một hồi, Lãnh Hạo nhỏm dậy, đứng thẳng trên ghế, ừm, như vậy tốt
hơn nhiều, có thể bình đẳng đối mặt với ba! Đôi mắt đen tròn như hai
viên bi của cậu nhóc lóe lên một ý cười, cùng một chút đắc ý rất trẻ
con.

Đôi mắt đen thẳm của Lãnh Nghị nhìn chằm chằm cậu nhóc đang
đứng trên ghế muốn mặt đối mặt nói chuyện với hắn thì khóe môi không tự
chủ được nhẹ câu lên một nụ cười, ừm, quả đúng là con mình! Lòng thật
vui vẻ nhưng ngoài miệng vẫn làm ra vẻ lạnh nhạt, Hạo Hạo nhà chúng ta
có phải là một người đàn ông chân chính không nhỉ?

Phải! Lãnh
Hạo trả lời vừa nhanh vừa rõ ràng, cậu nhóc luôn thích xem phim hoạt
hình, trong đó luôn có những người anh hùng có sức mạnh thật lớn lao, họ không sợ gì cả, còn có thể đánh cho những quái vật tan tác hết cả, cậu
nhóc luôn lấy đó làm gương cho mình, bà cố với bà nội cũng từng nói, Hạo Hạo nhà chúng ta la một người đàn ông nhỏ — chuyện này chẳng lẽ còn
gì đáng nghi ngờ hay sao?

Tốt lắm! Lãnh Nghị mỉm cười, nhẹ gật đầu rồi hỏi tiếp, Vậy người đàn ông chân chính Hạo Hạo đã làm những chuyện gì rồi?

Cậu nhóc không cần suy nghĩ, giơ hai tay lên làm tư thế đánh nhau, giọng đầy tự hào, Đánh quái vật…

Còn gì nữa? Lãnh Nghị vẫn nhìn con trai chằm chằm, giọng vẫn bình thản.

Còn gì nữa à?… Đôi mắt tròn như hai viên bi lóe lên, cuối cùng cũng nghĩ
ra, Con tự mình ăn cơm, không cần người đút… còn có, con té ngã cũng
không cần người đỡ, còn có… còn có… Đôi mày thoáng chau lại như
đang cố gắng nhớ lại chuyện gì có thể khiến mình xứng với danh xưng
“người đàn ông chân chính” hay không.

Thấy con trai nhất thời suy nghĩ không ra, mắt Lãnh Nghị thoáng qua một ý cười, gương mặt tuấn dật
trở nên thật nghiêm nghị, thân hình cao lớn hơi nhớm về phía trước, nén
giọng nói, Hạo Hạo, con biết muốn làm một người đàn ông chân chính,
quan trọng nhất là gì không?

Là gì vậy ba? Mắt Lãnh Hạo bừng
sáng, trong mắt toàn là hiếu kỳ, cậu nhóc vội buông tay xuống, đường
hoàng nhìn ba mình, học theo Lãnh Nghị, nén giọng nói.


Lãnh Nghị nhìn gương mặt như một bản photo thu nhỏ của mình, nghiêm túc nói: Ngủ một mình, không cần ai ngủ cùng!

Cậu nhóc thoáng ngẩn người, lát sau mới chau mày, lớn tiếng nói: Ba, ba nói vậy là vì muốn giành mẹ với con thôi!

Không phải vậy! Lãnh Nghị nuốt nuốt nước bọt, ho khan một tiếng, Ba không
giành mẹ với con, ba chỉ muốn con trở thành một người đàn ông chân chính mà thôi… khụ khụ, hơn nữa mẹ con là vợ của ba, theo lý là nên cùng
ba, đúng không?

Vậy thì để mẹ làm vợ của Hạo Hạo đi! Giọng cậu nhóc lanh lảnh; Lãnh Nghị trợn to mắt, đầu lại choáng váng một hồi nữa, nói chuyện với vật nhỏ này đúng là đau đầu! Hắn vô lực day day huyệt
thái dương, đúng là anh hùng mạt lộ mà!

Chính lúc này cửa phòng
sách bị đẩy ra rồi Lâm Y bước vào; cậu nhóc đang oai phong đứng trên ghế vừa quay đầu lại nhìn thấy mẹ liền như nhìn thấy cứu tinh vậy, vội đưa
tay về phía cô, hồn nhiên cười, Mẹ, ôm Hạo Hạo…

Ừ… Lâm Y
sủng nịch ôm con trai lên, ánh mắt rơi trên Lãnh Nghị đang ngồi sau bàn
làm việc day day huyệt thái dương, rõ ràng ba đã thua trong tay con
trai! Cô không nhịn được mím môi cười.

Mẹ, mẹ đừng làm vợ của ba nữa, mẹ làm vợ của con được không? Con trai ngồi trên cánh tay mẹ, cực kỳ nghiêm túc nói.

Lâm Y kinh ngạc nhìn con trai, đáy mắt dâng lên nồng đậm ý cười, rốt cuộc
cô cũng hiểu vì sao Lãnh Nghị lại đau đầu như thế. Nhẹ hôn lên gò má
phúng phính của cậu nhóc, cô cười hỏi: Vì sao?

Như vậy thì mẹ có thể ngủ với con! Cậu nhóc nói một cách đường hoàng.

Nhưng mẹ đã là vợ của ba rồi, một người chỉ có thể làm vợ của một người thôi, không thể đổi đi đổi lại được! Thấy vẻ thất vọng của con trai, Lâm Y
không đành lòng nên bồi thêm một câu, Đợi sau này Hạo Hạo lớn lên, sẽ
có vợ của riêng mình!

Mắt cậu nhóc lúc này mới sáng lên, nhìn ba rồi lại quay sang nhìn mẹ, giọng thương lượng, Vậy sau khi con lớn
lên, người vợ kia nhường cho ba là được rồi!


Trời… Trán Lâm Y
toát mồ hôi lạnh, cô nuốt nuốt nước bọt, ánh mắt dời từ trên người con
sang Lãnh Nghị nhưng Lãnh Nghị làm như không nghe thấy, hắn với một
quyển sách trên bàn giả vờ chăm chú đọc nhưng ý cười trên khóe môi hết
sức rõ ràng…

***

Suốt ngày ba và mẹ đều đi ra ngoài bận
việc của mình, Hạo Hạo không có gì làm, hết xem tivi rồi lại cùng em
trai chơi đua xe ngoài vườn hoa, chơi mệt rồi, hai anh em theo chân bảo
mẫu vào nhà.

Trong phòng khách, Tương Mân và Lý Uyển đang ngồi
nơi sofa vừa xem tivi vừa bàn xem lúc nào thì về lại Paris, thì nhìn
thấy Lãnh Hạo và Lãnh Hàn cùng bảo mẫu đang từ ngoài bước vào thì vẫy
tay với cậu nhóc, Hạo Hạo, qua đây!

Lãnh Hạo chậm rãi đi đến
bên hai người, Tương Mân từ ái nhìn gương mặt đang sụ xuống của cháu
mình, cười hỏi: Hạo Hạo của bà nội, sao lại buồn thế?

Ba mẹ đều không chịu để mẹ làm vợ mình, nhưng vừa muốn là một người đàn ông chân
chính vừa muốn có mẹ ngủ cùng, làm sao bây giờ? Mắt cậu nhóc chợt lóe
lên, quay sang Lý Uyển đang ngồi cạnh đó, có cách rồi! Đôi mày đang chau lại chợt giãn ra, trên mặt cũng lộ ra nụ cười chạy về phía Lý Uyển, Bà nội, bà nội!

Ân, cháu ngoan… Lý Uyển giang tay ôm vật nhỏ lên đặt trên đùi mình, Tìm bà nội có việc gì?

Bà nội, có chuyện này bà nội nhất định phải giúp Hạo Hạo! Cậu nhóc nghiêm túc nói.

Ân, nói đi, chỉ cần cháu ngoan của bà nội cần, bà nội nhất định sẽ giúp! Lý Uyển không cần suy nghĩ, sảng khoái nhận lời ngay.

Bà nội có thể ngủ với ba không? Như vậy mẹ mới có thể ngủ với Hạo Hạo… Cậu nhóc nhìn Lý Uyển, vẻ mặt tràn đầy chờ mong.

A! Yêu cầu gì vậy? Lý Uyển sửng sốt đến ngẩn người, đầu óc nửa ngày vẫn

chưa hoàn hồn lại được, những người xung quanh ai nấy đều bụm miệng
cười.

Bà nội, không được nuốt lời, bà nội nói là nhất định sẽ
giúp con mà! Lãnh Hạo nhìn vẻ mặt của Lý Uyển liền sốt ruột lớn tiếng
kêu lên.

Nhưng mà… Lý Uyển rốt cuộc cũng hoàn hồn lại, bà
nuốt nuốt nước bọt nhìn vật nhỏ đang ngồi trên đùi mình, ấp úng nói,
Hai ngày nữa bà nội đã về Paris rồi, ừm, không thể bỏ ông nội con một
mình ở Paris mãi được…. khụ khụ…

Vì sao ai cũng cùng với chồng mình mà không cùng con trai chứ? Cậu nhóc nghe câu trả lời của bà nội, vô cùng bất mãn nói.

Tương Mân cố nhịn cười, xem ra vấn đề đau đầu của đứa cháu cố này chỉ có thể
chờ lão tướng ta ra trận mới giải quyết được thôi! Hừm, nếu Hạo Hạo mỗi
ngày đều bám dính lấy mẹ, vậy đứa cháu cố thứ ba của ta không phải là
không có cơ hội ra đời sao?!

Hạo Hạo ngoan, qua bà cố bảo này!
Tương Mân vẫy tay về phía cậu nhóc. Mắt Lãnh Hạo lóe lên một tia tinh
nghịch, chiếc miệng nhỏ chu ra nhưng vẫn ngoan ngoãn nhảy từ trên đùi Lý Uyển xuống, chạy về phía Tương Mân, Tương Mân cũng ôm cháu đặt lên đùi, cúi xuống hôn lên gò má phúng phính của thằng bé một nụ hôn thật kêu,
Hạo Hạo nhà chúng ta là một người đàn ông chân chính nha…

Chiếc miệng nhỏ đang chu ra đổi thành một nụ cười, nhìn bà nội, Phải đó!

Vậy bà nội dẫn cháu đi xem một bộ phim hoạt hình về người đàn ông chân chính được không? Tương Mân cười với cháu.

Dạ được! Mắt Lãnh Hạo sáng bừng; thế là hai bà cháu dẫn nhau đến rạp
chiếu phim gia đình cùng xem phim hoạt hình, trong phim một cậu bé tám
tuổi vì bảo vệ cho em trai mà kiên cường chiến đấu với người xấu, sau
cùng thắng lợi dẫn em trai về tìm lại ba mẹ…

Thấy mắt Lãnh Hạo
nhìn màn hình lớn không chớp, Tương Mân quay sang nhìn gương mặt phúng
phính của cậu nhóc, trên mặt thầm lộ ra một nụ cười đắc ý, Khụ khụ…
Hạo Hạo, Hàn Hàn nhà chúng ta cũng còn nhỏ, Hạo Hạo nhất định cũng sẽ
bảo vệ cho em, có đúng không?

Mắt Lãnh Hạo tinh nghịch đảo một
vòng rồi quay sang Tương Mân, Bà cố, Hạo Hạo sẽ bảo vệ em trai, nhưng
Hạo Hạo cũng phải bảo vệ mẹ nữa…


Mẹ là người lớn, mẹ có ba
bảo vệ rồi, không cần Hạo Hạo lo lắng đâu… Tương Mân sủng nịch xoa
đầu cậu nhóc, đứa bé này, thế nào lại khó mắc bẫy như vậy chứ?

Vậy… Lãnh Hạo thoáng chau mày, trầm tư giây lát rồi ngước lên nhìn bà cố,
giọng lanh lảnh, Vậy đi, tối hôm nay con đưa em trai đến cùng ngủ ở chỗ mẹ!

Mắt Tương Mân trừng lớn, ngây người tại chỗ. Trời ạ, vậy không phải là phản tác dụng rồi sao?

Lúc bà còn chưa kịp hoàn hồn thì cậu nhóc đã nói tiếp: Như vậy thì con có
thể cùng lúc bảo vệ em trai lẫn mẹ… ừm, cứ quyết định vậy đi! Nói rồi thân hình nho nhỏ nhanh nhẹn nhảy khỏi ghế, lon ton chạy ra ngoài.

Này, đợi đã Hạo Hạo…bà cố kể con nghe chuyện ba đánh quái vật có được
không? Tương Mân lúc này mới hoàn hồn vội đứng dậy đuổi theo chân đứa
cháu nhỏ.

Chớp mắt một ngày đã trôi qua, Lâm Y sớm đã trở về nhà
ăn cơm tối, tắm rửa rồi lên giường định xem sách một lúc rồi đi ngủ thì
cửa bị đẩy ra rồi Lãnh Nghị bước vào. Thấy hắn, cô gái đang ngồi trên
giường lộ ra một nụ cười tươi tắn, Hôm nay sao anh về sớm vậy?

Ân, hôm nay định nghỉ ngơi sớm một tí! Lãnh Nghị cười nhẹ bước đến bên
giường, khom xuống đặt lên má vợ một nụ hôn sau đó đi đến bên tủ áo lấy
áo ngủ, cởi áo khoác, cà vạt cùng áo sơ mi, định tắm rửa rồi đi ngủ thì
cửa phòng ngủ lại lần nữa bị đẩy ra, cậu nhóc Hạo Hạo trong chiếc áo ngủ mày trắng oai phong bước vào giống như đi vào phòng của chính mình vậy, trên gương mặt tuấn tú là một vẻ nghiêm chỉnh cực kỳ dù giọng nói vẫn
còn rất non nớt: Ba, mẹ!

Cũng đúng thôi, cậu nhóc đã thành công đánh bại ba, mẹ, bà nội, cả bà cố nữa, còn lý do gì mà cậu nhóc không
cảm thấy oai phong đâu chứ?

Lãnh Nghị dừng động tác cởi nút áo,
chăm chú nhìn “người đàn ông nhí” đang hùng dũng bước vào trong phòng,
nhẹ mím môi nhưng không nói gì; đáy mắt Lâm Y tràn đầy ý cười, sủng nịch nhìn đứa con trai đang bước đến bên giường, giọng đầy dung túng và âu
yếm, Cục cưng, con lại đến nữa sao?

Dạ, con muốn ngủ! Cậu
nhóc bình tĩnh nói, đôi tay mập mạp chống lên mặt giường, một chân gác
lên giường dùng sức trèo lên; khóe môi Lâm Y ý cười càng sâu, cô vội đưa tay níu lấy cánh tay con định giúp thằng bé trèo lên.

Không cần mẹ giúp, Hạo Hạo là đàn ông chân chính! Không ngờ cậu nhóc rất có khí
phách lập tức đẩy tay mẹ ra, nghiêm túc nói, Chuyện nhỏ như thế này con tự làm được.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.