Đọc truyện Lưu Công Kỳ Án – Chương 9: Đệ đơn kêu oan, dân nữ lên công đuờng
Lưu đại nhân trên công đường dặn dò rằng:
– Tạm thời bãi đường, khi nào cô gái ấy tới, hãy vào báo cho ta biết. Đám thuộc hạ dạ ran. Chỉ thấy đại nhân lui ra phía sau tấm bình phong. Chuyện không cần kể nữa.
Lại nói chuyện thừa sai Vương Minh phụng mệnh Lưu đại nhân lên đường Đông truyền vợ của Phú Toàn lên nha môn xử việc. Anh ta không dám chậm trễ, sải bước đi như tên bắn về hướng đông. Chỉ một lúc sau, tới miếu thổ địa. Ngước mắt nhìn lên, quả nhiên thấy phía nam có mấy cây táo. Lại nhìn về hướng bắc, quả nhiên nhìn thấy một ngôi lầu nhỏ có cửa cổng xây bằng đá vôi. Nhìn xong, tiến tới chân tường, dừng lại. Quả nhiên thấy trên cổng có dán một đạo bùa màu vàng. Vương Minh thấy vậy, nghĩ: Không biết tại sao Lưu gù lại biết tường tận đến như vậy.
Chẳng nhẽ ông ta thực sự biết phép thuật, đoán trước được mọi chuyện hay sao? Nghĩ xong đưa tay lên gõ cửa. Cốc, cốc, cốc mấy tiếng vang lên.
Lại nói chuyện người đẹp Bạch Thúy Liên đang ngồi trong phòng bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa, liền nói:
– Thanh Nhi, em đi xem xem, có người gõ cửa, có lẽ là anh rể của em về đó.
Quý vị độc giả thử nghĩ xem, cái sân ngăn cách nhà và cổng được bao xa? Họ Bạch ở trong phòng với Thanh Nhi, thừa sai Vương Minh đang đứng ngoài cửa đều nghe rõ mồn một!
Anh ta liền cảm thấy hồi hộp trong lòng.
Không nói chuyện Vương Minh đang đợi ngoài cửa. Lại nói chuyện Thanh Nhi nghe chị nói vậy, nàng không dám chậm trễ, vội xoay mình, cất đôi chân to bè loẹt xoẹt đi ra cổng, hướng ra ngoài, nói:
– Ai tới gõ cửa nhà tôi vậy?
Thừa sai Vương Minh nói:
– Là tôi! Tôi mang tin tới đây.
Thanh Nhi nghe vậy, nói:
– Xin đợi một chút, để tôi vào báo lại với chị tôi đã.
Nói xong chạy ngay vào trong, nói:
– Chị à, anh rể em sai người đưa thư về.
Họ Bạch nghe vậy, nói:
– Nếu là vậy, em hãy mời người ấy vào đây gặp ta.
Thanh Nhi xoay mình bước ra ngoài, tới trước cổng dừng lại nhìn viên thừa sai, nói:
– Chị tôi có lời mời đại gia vào trong nói chuyện!
Nói xong Thanh Nhi đi trước, viên thừa sai đi sau. Chỉ một lúc đã vào tới sảnh đường, ngồi xuống. Họ Bạch nói:
– Thanh Nhi dâng trà!
Thanh Nhi ứng tiếng, bưng trà ra.
Thừa sai Vương Minh ngắm giai nhân đang ngồi trước mặt.
Chỉ thấy mái tóc của nàng đen như mực tàu để xõa thực xinh đẹp. Đôi tai đeo khuyên hình hoa đào. Nàng có đôi mắt trong veo như mặt nước hồ thu, sáng lấp lánh, khuôn mặt đẹp như đóa phù dung nõn nà, cái miệng anh đào đỏ thắm. Đôi mày liễu cong như vầng trăng khuyết. Khi mở miệng nói, để lộ hai hàm răng trắng như ngà. Mười ngón tay thon thả như mười búp măng, trên cổ tay đeo chiếc vòng thục tử Nhiêu Nhãn Minh. Dù có dùng hết hàng vạn cuốn sách cũng không thể miêu tả hết vẻ đẹp của nàng. Nàng có bờ eo thon thả, mềm như cành liễu, chân đi đôi hài kim liên màu hồng. Tuy trên mình mặc bộ đồ bằng vải thô nhưng vẫn không làm giảm vẻ trang nhã đến rúng động lòng người của mình. Có lẽ Tây Thi tái sinh, Điêu Thuyền tái thế cũng không thể xinh đẹp hơn nàng. Vương Minh ngắm xong hơi quay đầu qua hướng khác, nhưng mắt vẫn không rời gương mặt nàng, trong lòng thầm nghĩ: Người này trông thật đáng yêu. Nếu phải niệm ngàn vạn lần câu “Cứu khổ Quan Thế âm” để có được nàng làm vợ thì ta cũng không nề. Người như nàng phải là vợ của kẻ có bạc vạn mới phải. Cô gái thấy bộ dạng Vương Minh như vậy, bất giác nổi giận, nói:
– Nếu có thư từ, tin tức gì, xin hãy đưa ra. Ngồi ngay ở đó làm gì vậy?
Vương Minh trong lòng đang nghĩ vẩn vơ, bỗng nghe nàng nói vậy, lập tức ngượng ngùng, ấp úng một hồi, gọi nàng là “nương tử”, nói:
– Xin nương tử hãy nghe lời tôi nói. Tôi có tấm thiếp này xin nương tử xem qua.
Rồi móc từ trong lòng ra tấm thẻ bài, trên đó có bút tích của Lưu đại nhân viết bằng mực đỏ. Cô gái nhận lấy, đưa mắt đọc. Thì ra nội dung của nó đề cập tới một vụ án mạng. Chỉ thấy trên đó viết:
– Cấp truyền họ Bạch vào nha môn, bản phủ có chuyện cần hỏi cho rõ ràng.
Giai nhân xem xong trao trả lại, nói:
– Đại nhân đã có lệnh, tôi sao dám bất tuân? Xin thượng sai cho phép tôi trang điểm qua rồi cùng vào nha phủ.
Giai nhân nói xong không chút chậm trễ, vội mở hộp đồ trang điểm ra, lấy một chiếc khăn tay, cài lên đầu, chỉnh lại quần áo cho gọn ghẽ. Chuẩn bị xong xuôi, nói:
– Cảm ơn thượng sai đã cho tôi thời gian trang điểm.
Giai nhân họ Bạch lại nói:
– Xin thượng sai hãy đợi tôi thêm chút nữa, đợi tôi viết một lá đơn kêu oan để lên kêu oan trước đại nhân.
Lúc này, viên thừa sai đang muốn được ngắm thêm dung mạo xinh đẹp của giai nhân lúc nữa, đang mong có cơ hội còn không được. Nay nghe giai nhân nói vậy, liền nói:
– Nương tử, nếu vậy, nàng hãy mau viết đi.
Cô gái nghe vậy vội mở rương lấy văn phòng tứ bảo ra, đặt lên mặt bàn, mài mục thật đậm, chấm bút thật no, nâng bút lên, viết liền một mạch. Chữ vừa chân, vừa thảo, chỉ một lúc sau đã viết xong lá đơn bỏ trong ống tay áo. Vương Minh ở bên cạnh thấy vậy, trong lòng càng thêm kính nể, nghĩ: Cô ta không chỉ dung mạo hơn người, chữ viết cũng rất tuyệt, thực là hiếm có. Như Vương Minh ta sống đã ba mươi năm trời, nay mới được mở rộng tầm mắt!
Chợt lại nghe cô gái mở lời nói:
– Thượng sai, chúng ta đi thôi!
Vương Minh thấy vậy, chẳng còn cách nào khác, lúc này mới miễn cưỡng đứng lên, cố ý ra oai để cô gái phải cầu xin mình, cho mình được oai phong một chút. Mặc dù đứng trước mặt giai nhân nhung anh ta vẫn rút soạt chiếc còng ra, nói:
– Nương tử, chịu khó đeo tạm món đồ này một lúc.
Trước khi đi, Lưu đại nhân không hề dặn anh ta bắt trói, nhưng bởi anh ta muốn giai nhân họ Bạch phải mở lời cầu xin mình, để anh ta có cơ hội nói chuyện với nàng. Ngờ đâu cô gái là người rất hiểu luật, lại thông minh tuyệt đỉnh, liếc mắt qua tấm trát thấy viết hai chữ “cho gọi”, không phải là tróc nã. Vậy mà viên sai nha này lại muốn còng nàng, nàng hiểu ngay viên công sai này muốn làm khó cho mình. Cô gái nghĩ ngợi một hồi, đưa mắt nhìn Vương Minh, nói:
– Thượng sai, xin hãy trao còng cho nô gia, nô gia tự đeo lên là được. Vương pháp lẽ nào tôi dám không tuân?
Vương Minh nghe vậy, thấy không thể làm khác được, đành phải trao còng cho nàng. Giai nhân nhận lấy, tự còng mình vào.
Lúc này, nàng mới xoay mình bước ra cửa. Họ Bạch quay đầu lại nói:
– Thanh Nhi, ở nhà trông nom nhà cửa cẩn thận, để ta vào phủ minh oan với Lưu đại nhân.
Thanh Nhi ứng tiếng, chuyện không cần phải kể nữa.
Lại nói chuyện thừa sai Vương Minh dẫn theo người đẹp họ Bạch vượt đường lớn, ngõ nhỏ, không lâu sau đã tới trước cửa phủ nha. Vương Minh vào thông báo. Lưu đại nhân nghe báo giai nhân họ Bạch đã được truyền tới, lập tức thăng đường.
Vừa ngồi xuống, đã thấy thừa sai Vương Minh quỳ dưới công đường, nói:
– Bẩm đại nhân, tiểu nhân Vương Minh phụng lệnh đại nhân đã truyền gọi cô gái ở phía đông miếu thổ địa trên đường Đông tới. Nay xin bẩm rõ với đại nhân.
Lưu đại nhân ngồi trên cao, nói:
– Dẫn cô ta vào.
– Dạ.
Vương Minh ứng tiếng, xoay mình bước ra ngoài, tới trước mặt cô gái, mỉm cười, nói:
– Nương tử, vào gặp quan phủ, phải tháo còng ra để ta dẫn vào gặp đại nhân.
Họ Bạch nghe vậy, nói:
– Thượng sai, không thể tự ý tháo còng ra được. Đợi khi nô gia gặp đại nhân rồi sẽ liệu!
Nàng từ chối, kiên quyết đeo còng vào gặp Lưu đại nhân.
Vương Minh nghe nàng nói vậy, nói:
– Sao phải khổ sở thế! Hôm nay ngươi định trêu gan ta hay sao?
Nói xong, Vương Minh đi trước dẫn đường, cô gái theo sau, tiến vào cửa, thoắt chốc đã lên tới công đường. Giai nhân quỳ bên dưới, thừa sai chắp tay, nói:
– Tiểu nhân Vương Minh đã dẫn gái họ Bạch vào.
Đại nhân ngồi trên cao khẽ vẫy tay. Vương Minh đứng sang một bên. Lưu đại nhân ngồi trên cao nhìn xuống, thấy người quỳ dưới công đường phải đeo còng, đại nhân nói:
– Vương Minh!
– Có Tiểu nhân nghe lệnh.
Bảo ngươi đi truyền gọi, sao lại đi còng người ta?
Vương Minh nói:
– Bẩm đại nhân, cô ta đòi đeo mà.
Lưu đại nhân nhìn cô gái, nói:
– Sao ngươi lại đòi đeo còng?
Cô gái nghe hỏi, trả lời:
– Bẩm đại nhân, thừa sai bỡn cợt nô gia, nô gia không cho, ông liền còng nô gia lại.
Lưu đại nhân nghe vậy, nổi giận đùng đùng, nói:
– Giỏi cho tên nô tài đáng ghét.
Lại dặn:
– Lôi Vương Minh xuống dưới, đánh bốn mươi trượng thật đau.
Thuộc hạ dạ ran, không nói năng nhiều, lôi tuột Vương Minh xuống ấn nằm dưới thềm son, đánh chan chát. Hai bên mông Vương Minh sưng vù cả lên.
Lưu đại nhân ngồi trên nhìn xuống, ngắm nghía dung mạo cô gái. Thấy cô ta dùng một tấm lĩnh đen che mặt, lưng thắt đai trắng. Đôi mày lá liễu che đôi mắt thu ba, quỳ ngay ngắn dưới công đường. Nàng, tuổi chưa đầy ba chục, chỉ khoảng hai sáu, hai bảy. Đại nhân ngắm một hồi, nhận ra đúng là mỹ nhân mình từng xem bói cho. Lưu đại nhân ngồi trên cao, nói:
– Cô gái kia, hãy ngẩng đầu lên nghe cho rõ đây. Chuyện của ngươi ta đã biết cả. Mấy mạng người trong đó quả không nhỏ chút nào.
Họ Bạch nghe nói vậy vội ngẩng đầu lên, nhận ra đại nhân chính là lão tiên sinh gù đoán số, lập tức hiểu ra ngay đại nhân làm vậy để đi vi hành, một lòng trung quân báo quốc, vì dân.
Giai nhân không dám chậm trễ, vội vàng dập đầu dưới công đường, nói:
– Tội nữ vô tri, có mắt không tròng, mong đại nhân thứ lỗi, giơ cao đánh khẽ.
Nói xong lấy lá đơn kêu oan ra. Mười ngón tay búp măng run run trình lên, nói:
– Mong đại nhân chí công vô tư. Tội nữ không hề sợ chết, chỉ có điều trượng phu đến huyện Cú Dung chưa về, không biết chàng có xảy ra chuyện gì không. Nô gia vốn có ý quyên sinh vào hôm qua, nhưng chỉ e trượng phu về nhà không gặp được mặt. Nô gia có chết cũng biến thành oan quỷ bởi bị tên tội đồ ngầm hại, chuyện khó nói thành lời. Đại nhân xem đơn xong khắc rõ.
Lưu đại nhân nghe vậy, nhìn xuống, quát bảo tả hữu:
– Mau đưa đơn kiện lên đây cho bản phủ xem, tiện bề phân xử rõ trắng đen.
Thư lại nghe vậy không dám chậm trễ, xoay mình sải bước tới bên cô gái, đón lấy lá đơn, trao lên cho Lưu đại nhân. Đại nhân nhận lấy đọc:
_________