Lưu Công Kỳ Án

Chương 8: Hai vị thừa sai nhân cơ hội kiếm tiền


Đọc truyện Lưu Công Kỳ Án – Chương 8: Hai vị thừa sai nhân cơ hội kiếm tiền

Hai vị thừa sai nghe Vương Hổ nói vậy, bấc giác như mở cờ trong bụng. Chu Thành cố ý lái câu chuyện sang chủ đề khác:

– Vương đại ca. Thế này nhé, chúng ta không nói chuyện phiếm nữa. Hãy quay về chủ đề chính đi thôi. Rốt cuộc hắn còn tiền để lại ở đây không?

Vương Hổ Thần thấy nhắc tới tiền, nói:

– Ở đây hắn còn gần mười xâu tiền, còn thiếu tôi hơn hai xâu. Nếu muốn lấy, tôi chỉ có thể trao cho các vị tám xâu, còn lại cứ để chúng tôi tính toán với nhau.

Chu Thành nói:

– Cứ quyết định như vậy.

Vương Hổ Thần liền kiếm một cái ruột tượng cũ, bỏ tám xâu tiền vào đó, trao cho Chu Thành. Viên thừa sai này đưa tay ra nhận lấy, chào Vương Hổ Thần. Vương Hổ Thần tiễn hai người họ ra khỏi cửa, chắp tay bái biệt.

– Chu Văn, chúng ta vô tình lại làm xong nhiệm vụ. Thằng nhãi này đã mang họ Chung. Con mẹ nó, bất kể đúng hay sai, chúng ta về cứ bắt lấy thằng ranh này. Vậy là hai đôi mắt của bọn ta đỡ phải dương lên tìm kiếm rồi.

Chu Văn nói:

– Anh nói phải lắm.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, bất giác đã tới cửa tây huyện Cú Dung. Chu Thành nói:

– Người anh em Chu văn, hôm nay chúng ta thực gặp may. Còn về tám xâu tiền này, chúng ta tạm gửi tại quán rượu quen.

Quay lại gặp thằng ranh kia, nói chủ quán không chịu đưa, nói ông ta không biết bọn ta, bảo hắn phải tự về mà lấy. Nhân cơ hội này, chúng ta bắt luôn hắn. Tiền của hắn đây chúng ta sẽ giữ lại đó chẳng phải là chuyện hay lắm sao?

Chu Văn nói:

– Chu Thành à, mật lắm tất phải có ruồi nhiều. Rốt cuộc anh vẫn là người thông minh. Đúng là con cóc đen!


Nói xong, hai người rẽ vào quán quen, gửi mấy xâu tiền vàng này lại đó rồi mới rảo bước đi về phía nhà mã khoái Kim Lục.

Hai người vào phòng, nói:

– Chủ quán không chịu đưa tiền. Ông ta nói không quen bọn ta, bảo anh phải về mà lấy.

Mã khoái Kim Lục nói:

– Không cần đâu. Đợi lúc nữa Chung lão thúc gỡ lại được Mà!

Chu Thành bước tới trước mặt Kim Lục, khẽ xô ông ta ra, sải bước đi ra ngoài. Kim Lục đi theo sau. Họ ra tới ngoài sân thì đúng lại. Chu Thành hạ giọng, nói:

– Kim Lục ca, Chung lão thúc kẻ đang đánh bạc trong kia chính là người chúng tôi nhận lệnh phải đi bắt.

Rồi lại kể cho Kim Lục nghe chuyện Lưu đại nhân. Kim Lục nói:

– Đã vậy xin hãy đợi tôi vào trong kia, đuổi hết mọi người Đi. Hai vị, một hãy canh chừng ngoài cửa, một vào trong động thủ, tôi ở trong sẽ giúp một tay.

Chu Thành nói:

– Xin cám ơn anh đã giúp đỡ.

Kim Lục nói:

– Ông em, nói chuyện gì vậy? Chúng ta như nhau, đều là người trong ngành cả.

Nói xong, họ trở vào phòng. Thưa quý vị độc giả, nếu là sai nha nơi khác tới bắt ngươi, tất phải có lệnh của quan huyện mới được thi hành. Vậy mà ở đây không cần, thế là làm sao?

Huyện Cú Dung chỉ cách phủ Giang Ninh sáu mươi dặm đường, hơn nữa, quan huyện còn là thuộc cấp của Lưu đại nhân. Thừa sai tới nha môn của các châu, huyện còn được gọi là “Thượng sai” nên không cần lệnh của huyện vẫn có thể thi hành phận sự như thường. Ở đây tôi đã nói rõ. Giờ xin trở lại với chính truyện.


Lại nói chuyện mã khoái Kim Lục vào giằng lấy hộp súc sắc, nói:

– Các vị, đánh thế thôi. Hãy nghỉ đi. Uống ly rượu xong lại đánh tiếp.

Chắc hẳn quý vị độc giả cũng nghĩ: Kẻ thắng rất mong có cơ hội được thôi. Kẻ thua nghe vậy hẳn phải cuống lên, nói:

– Kim Lục ca, đánh còn đang rộ, lúc này uống rượu sao nổi?

Họ đang xôn xao, thừa sai phủ Giang Ninh là Chu Thành tiến vào, lấy từ ống tay áo ra một sợi dây thừng, tiến tới trước gã họ Chung, soạt một tiếng, quấn vòng quanh người hắn.

Chẳng nói chẳng rằng, lôi tuột lệnh bài ra, cắm lên, gã họ Chung thấy vậy kêu gào ầm ĩ, nói:

– Thế này là thế nào? Sao lại bắt tôi? Tại hạ đâu có làm điều gì phạm pháp? Đúng vậy, muốn bắt bạc, phải giải tôi tới bộ phận xử lý đánh bạc của huyện, thế mới đúng. Nếu là bắt bạc, bọn họ cũng cùng đánh bạc, phải bắt cả bọn họ mới đúng. Quan ty tôi đều quen cả, tới đó cũng chẳng nên cơm cháo gì. Muốn vòi tiền của tôi ư? Nói cho các vị nghe, đừng hòng moi được một xu nào của tôi. Chung lão thúc tôi từ năm mươi mấy tuổi đã lăn lộn ngoài đời, chưa từng phải tiêu ra một xu nào vào những việc thế này. Để rồi các vị xem.

Chu Thành nghe vậy, quát lớn:

– Gã họ Chung hãy nghe cho kỹ đây. Ngươi không làm điều trái với lương tâm, chắc chắn gặp chuyện sẽ không giật mình. Ngươi làm gì, chẳng lẽ trong lòng còn chưa rõ hay sao? Muốn đánh bạc, ngày khác sẽ đánh. Còn bây giờ, tạm tới cửa quan trước đã. Bọn ta phụng mệnh Lưu đại nhân tới bắt ngươi, lệnh bài đỏ chót có ở đây. Ngươi có tội, ngươi vô tội, bọn ta không cần biết. Khi gặp đại nhân, trên công đường sẽ rõ cả thôi. Gặp nguơi ở đây, đúng là phúc tinh chiếu mạng bọn ta, đỡ cho đôi mắt của bọn ta phải căng ra tìm kiếm.

Chu Thành nói xong, gã họ Chung không nói năng gì nữa.

Cúi đầu một hồi mới mở lời:

– Xin hai vị thượng sai hãy nghe tôi nói: Nếu đã phụng mệnh tới bắt tôi, phép được tôi đâu dám không tuân? Thượng sai thử nghĩ xem, trong thiên hạ thiếu gì người cùng họ, cùng tên, liệu hôm nay các vị có bắt nhầm người không?

Chu Thành nghe vậy, mở miệng nói:

– Mặt trời còn có lúc sáng, lúc tối. Phải cũng bắt, không phải cũng bắt. Hãy tới phủ Giang Ninh, gặp phủ đài Lưu đại nhân mà tranh biện.


Gã họ Chung nghe vậy cuống lên, mắt ngó quanh. Kim Lục nói:

– Nay anh có mười bảy xâu tiền ở đây, hãy cứ để tôi giữ hộ. Lại đưa mắt nhìn hai viên thừa sai, nói:

– Xin hai vị thượng sai hãy nghe tôi nói: Tại hạ kết bạn khắp gần xa, lẽ nào không hiểu được thế thái, nhân tình. Trong nhà tôi vẫn còn mấy xâu tiền, hai vị cầm lấy làm lộ phí. Tôi và hai vị đưa anh ta lên phủ Giang Ninh, tới trước đại nhân để biện minh. Nếu đúng người cần bắt, tất hắn sẽ tra tay vào còng. Chu Thành sẽ phải đi một chuyến. Cầm lấy tiền chúng tôi làm lộ phí. Có điều, hãy lượng chút tình của tại hạ. Chẳng lẽ tại hạ bắt hai vị bỏ tiền túi ra chi dùng hay sao? Thôi thì coi như tôi đã mù mắt, kết nhầm bạn xấu!

Hai vị thừa sai nghe vậy, lòng thầm mừng rỡ, mặt mày tươi tắn, đúng là có tiền mua tiên cũng được. Hơn nữa, lão gia trong phủ nha quả là rắn mắc. Nay thấy có tiền, không muốn cười cũng phải cố gượng mà cười, nói:

– Họ Chung chú ý nghe đây: Theo tôi thấy vụ này, ngươi chớ nên quá lo ngại. Tuy trên lệnh bài viết rõ danh tánh, nhưng không bằng, không chứng. Hãy tới phân biện rõ ràng với ông gù có lẽ ông ta sẽ chẳng làm khó gì được cho ngươi. Bọn ta đây cũng chỉ là bất đắc dĩ, ông ta bảo đi đằng tây, bọn ta quyết không dám đi đằng đông. Ta thấy anh cũng là một người bạn, từ xưa tới nay, người mắt kém vẫn thương người kém mắt.

Nói xong vội đứng dậy nhìn Kim Lục, nói:

– Kim Lục ca, trời cũng không còn sớm nữa. Hai chúng tôi phải đưa Chung lão đây lên phủ Giang Ninh, đi gặp Lưu đại nhân. Xin tạm thất lễ.

Kim Lục nghe vậy, nói:

– Hai vị huynh đệ, tôi chẳng biết nói gì hơn. Chung lão thúc đây là một người bạn, xin hãy chiếu cố cho.

Hai vị thừa sai nghe vậy nói:

– Câu này còn phải nói hay sao?

Ba người đứng dậy đi ra ngoài. Kim Lục tiễn ra khỏi cửa rồi trở vào. Chuyện không cần nhắc tới nữa.

Lại nói chuyện hai vị thừa sai cùng gã họ Chung ba người không dám chậm trễ, lập tức rời khỏi huyện thành Cú Dung.

Ra khỏi thành, trời đã tối. Tuy phủ Giang Ninh cách huyện Cú Dung không xa lắm, chỉ khoảng năm, sáu mươi dặm đường nhưng cũng phải tới canh ba họ mới về tới phủ Giang Ninh.

Lúc này cổng thành đã đóng, họ đành phải tìm một quán trọ quen nghỉ lại. Chuyện đêm ấy không cần phải kể. Tới sáng sớm ngày hôm sau, ba người trở dậy, không dám nấn ná, vào thẳng phủ Giang Ninh theo lối cửa Nam Xuyên qua đường lớn, ngỏ nhỏ. Không lâu sau, họ đã tới trước nha môn phủ đài. Đúng lúc này, Lưu đại nhân đang thăng đường. Chu Thành nói:

– Chu lão đệ, hãy cùng Chung lão thúc đợi ở đây, để ta vào trước bẩm với đại nhân.

Nói xong, quay mình bước vào trong. Tới trước công đường, quỳ xuống, nói:

– Bẩm đại nhân, tiểu nhân phụng mệnh đại nhân, đã bắt được Chung lão thúc giải về, hiện đang đứng đợi ngoài cửa.


Lưu đại nhân nghe vậy phán:

– Các người bắt được người ấy ở đâu?

Chu Thành nghe hỏi, vội kể lại chuyện họ tới huyện Cú Dung xem kịch đi nhầm vào sòng bạc ra sao một lượt. Lưu đại nhân nghe xong, nói:

– Đã vậy hãy dẫn vào đây!

Chu Thành ứng tiếng, đứng dậy, lui xuống khỏi công đường.

Một lúc sau, giải Chung Tự Minh vào, bắt quỳ bên dưới. Lưu đại nhân ngồi trên công đường chăm chú nhìn hắn.

Lưu đại nhân chăm chú nhìn kẻ quỳ dưới công đường kia, thấy hắn mặt mày gồ ghề, hung dữ. Hai hàng lông mày rậm che ngang đôi mắt hung ác. Hắn có đôi tai vểnh của loại người phá gia chi tử, tướng ngũ đoản lộ rõ hung tàn. Bên mình mặc một bộ đồ sạch sẽ, đai lụa Hà Nam thắt ngang lưng, đầu đội một chiếc mũ màu đen, viền mũ bằng vải giả nhung. Chân đi tất vàng, giày bằng đoạn xanh. Đại nhân nhìn hắn một hồi, nói:

– Nhà ngươi ở đâu, thuộc châu, huyện nào. Ở nông thôn hay ở trấn thành? Làm nghề gì? Cuộc sống từ trước tới nay thế nào phải khai cho rõ.

Chung lão nghe hỏi vậy vội khấu đầu, nói:

– Đại nhân thanh thiên ở trên xin nghe tiểu nhân nói: Tiểu nhân không công ăn việc làm, cũng không kinh doanh, buôn bán. Nhà tiểu nhân vốn ở Giang Ninh. Cha mẹ đều đã qua đời cả gia sản thất tán, nghèo nàn. Tiểu nhân không có anh em trai, chỉ có một người em gái tên gọi Tiểu Thanh. Bởi tiểu nhân không có gia quyến nên em gái phải đi tới ở nhờ nhà người em họ. Tuy sống nghèo nàn nhưng tiểu nhân rất biết an phận, không dám làm điều gì phi pháp. Nay xin hỏi đại nhân, tiểu nhân đã phạm tội gì? Sai nha lại tới bắt trói tiểu nhân, mong thanh thiên đại nhân phán xử công bằng, chớ để tiểu nhân bị oan uổng.

Đại nhân nghe vậy, ngồi trước công đường nổi giận đùng đùng, quát lớn:

– Cuồng đồ to gan hãy nghe đây! Ngươi khua môi múa mép như vậy đủ rồi. Ta sẽ lập tức khiến ngươi rõ. Tạm thời lôi hắn xuống, giam lại đã.

Đám người mặc áo xanh dưới công đường ứng tiếng. Lưu Đại nhân ngồi trên, nói:

– Thừa sai trực nhật nghe đây.

Còn chưa dứt lời đã có tiếng dạ ran. Một viên thừa sai tên Vương Minh tiến ra quỳ trước công đường. Đại nhân ngồi trên, nói:

– Vương Minh nghe lệnh. Mau chóng lên đường Đông, ở phía đông tòa miếu thổ địa trên đường Đông có một ngôi tiểu lầu cổng xanh xây bằng đá trắng, đối diện cổng ấy có mấy cây táo. Trên cổng có dán một đạo bùa, chủ nhà ấy là một cô gái xinh đẹp. Hãy truyền lệnh gọi cô ta tới đây, bản phủ có điều muốn hỏi.

Vương Minh ứng tiếng, xoay mình đi ra. Lại nói chuyện Lưu đại nhân rường cột của nước nhà dặn dò hãy nán lại, bãi đường chậm một chút, đợi cô gái tới hỏi cho rõ ràng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.