Lưu Công Kỳ Án

Chương 132: Lên bắc kinh chặn kiệu kêu oan Gặp cứu tinh chết đi sống lại


Đọc truyện Lưu Công Kỳ Án – Chương 132: Lên bắc kinh chặn kiệu kêu oan Gặp cứu tinh chết đi sống lại

Hành thiện chi nhân hảo sự đa,

Trại như thế thượng lão hoạt phật.

Họa đáo lâm đầu hóa vi phúc,

Minh thị tử liễu biên vi hoạt.

Tác hạ ác sự cơ quan xảo,

Tảo vãn nan đào địa võng la.

Phúc đáo nhãn tiền khứ thân thủ.

Biến nhãn chi gian phiên liễu xa.

Dịch thơ:

Làm việc thiện người nhiều việc tốt

Còn hơn là Đức Phật sống đời

Gặp họa lại hóa phúc thôi

Rô ràng từ coi chết rồi sống ra em việc xấu gẫu là mưu mánh

Lưới đất kia khó tránh chóng chầy

Phúc đến trước mặt giơ tay

Chỉ trong nháy mắt đổ ngay xe rồi.

Lại nói chuyện Lưu Đồng Thành – Lưu nhị gia dẫn tướng gia tới tịnh thất của ban phòng, hạ giọng, nói:

– Tiểu đệ xin thỉnh an đại ca.

Lưu tướng gia xua tay, nói:

– Thôi đi, mời đứng dậy.

Rồi thao thao kể lại một lượt chuyện mình cải trang làm kẻ ăn mày đi vi hành, dọc đường nhận hai cô con gái nuôi, giúp họ viết đơn kiện, đại náo công đường cho Lưu Đồng Thành nghe.

Sau đó nói:

– Nay mong hiền đệ giúp ta đưa hai đứa con gái nuôi tới Bắc Kinh, trao chúng cho cháu ba của chú là Lưu Dung mới được.

Lưu nhị gia nhận lệnh, an ủi tướng gia một hồi. Sau đó rời khỏi nhà ngục, lớn tiếng gọi:

– Hai chị em nhà họ Kim mau mau ra khỏi ngục, theo ta tới Lý gia trại!

Kim Thư, Phương Anh nghe vậy, hai chị em ôm đầu khóc ròng.

Lưu nhị gia nói:

– Hai người các ngươi chớ nên gào khóc. Mau theo ta tới Lý gia trại, ta còn phải trở về bẩm lại với đại nhân.

Hai chị em chẳng còn cách nào khác, vội vàng đứng dậy, theo ông ta ra khỏi nhà ngục, khóc lóc, mếu mếu, theo con đường lớn tiến về phía Bắc.


Rời khỏi thành, đi chừng năm dặm, thấy phía trước có một cồn cát, khó lòng đi tiếp. Lưu Nhị gia thấy bốn bề không một bóng người, đưa mắt nhìn Kim Thư, Phương Anh, nói:

– Hai chị em người không phải khóc. Ta nói thực cho các ngươi biết. Cha nuôi của các ngươi chính là đương triều tể tướng Lưu Đồng Huân. Ta là em của ông ấy, tên gọi Lưu Đồng Thành. Ta phụng mệnh anh, đưa hai chị em cô lên Bắc Kinh, tới chỗ anh ba của các cô để đưa đơn kiện. Chắc chắn nó sẽ giúp chị em cô báo thù rửa hận!

Kim Thư, Phương Anh nghe vậy, lúc này mới như tỉnh mộng, trong lòng hoan hỷ, phấn chấn tinh thần, cùng Lưu nhị gia tiếp tục lên đường.

Không lâu sau, hai chị em họ Kim không thể nào nhấc chân lên nổi giữa cồn cát này nữa. Chỉ thấy “huỵch” một tiếng, hai chị em ngồi bệt xuống nền cát, chân cẳng đau nhừ. Bất giác, hai hàng lệ nóng chực tuôn trào. Lưu nhị gia thấy vậy, biết hai chị em họ khó lòng tiến lên dù chỉ một bước nữa. Ông bèn dừng bước, nghĩ thầm:

– Nếu cứ đi theo kiểu này, muốn tới Bắc Kinh cũng phải mất tám tới mười ngày.

Còn đang không biết phải làm sao, chợt thấy từ phía Nam có một con lừa đi tới. Tới gần, Lưu nhị gia nhận ra đó là lừa cho người ta cưỡi, chủ lừa Vương Tiểu Nhị đi theo phía sau.

Lưu nhị gia bèn gọi:

– Chủ lừa Vương Tiểu Nhị qua đây! Ta muốn thuê con lừa của ngươi chở hai đứa cháu gái của ta lên kinh. Ngươi đòi bao nhiêu tiền?

Vương Tiểu Nhị nói:

– Lưu nhị gia, sao phải hỏi tới câu bao nhiêu tiền? Hai cô gái kia có hơn gì hai quả cà lừa, liệu được bao nhiêu cân?

Lưu nhị gia nói:

– Tại sao người lại chửi người ta?

Vương Tiểu Nhị nói:

– Tôi chỉ đem so sánh thôi mà.

Lưu nhị gia nói:

– Hai chị em ngươi hãy lên lừa đi. Ta có mấy lời muốn dặn dò hai ngươi. Lừa đi nhanh, hai ta đây đi chậm. Khi nào tới kinh, vào tới cửa Tây lập tức rẽ sang phía Bắc, lừa tất đứng lại Tất sẽ có người ra đón lừa. Các ngươi hãy cắm cây rui lên yên lừa, hắn sẽ biết đó là người quen, không đòi tiền.

Lưu nhị gia đỡ hai chị em họ lên lưng lừa, ngồi chắc chắn, sau đó dùng tay vỗ vào mông lừa một cái. Con lừa lập tức cất vó lên đường.

Ta không kể tới chuyện Lưu nhị gia, Vương Tiểu Nhị chầm chậm theo sau mà nói tới chuyện Kim Thư, Phương Anh cưỡi lừa đi trước. Con lừa tung bốn vó chạy như bay. Chưa đầy nửa ngày đã tới Bắc Kinh, tiến vào theo lối cửa Tây, rẽ sang phía Bắc rồi dừng lại, không đi tiếp nữa. Có một người từ trong quán bước ra, đầu đội mũ thiếp thiên chùy, mình mặc áo màu lam, chân quấn vớ, đi hài vảy cá, tuổi độ mười lăm, mười sáu, tới giữ lừa lại. Hai chị em họ tụt xuống khỏi lưng lừa, cắm cây roi lên yên lừa. Chú bé thấy vậy, hiểu ý, dẫn ngựa vào quán. Kim Thư, Phương Anh đúng trên đường, thấy người qua, kẻ lại rất đông. Kim Thư nói:

– Em xem, người qua kẻ lại tấp nập, chúng ta hãy tìm nơi yên tĩnh ngồi đợi chú hai mới được.

Hai chị em tiến lên. Họ vốn là con gái nhà quê chưa từng ra khỏi cửa, càng đi lên, càng thấy người qua kẻ lại đông đúc.

Lại nói chuyện hai chị em họ theo con đường ấy tiến lên, chợt nghe thấy tiếng thanh la dẹp đường vang lên chói lọi. Trước mặt có một đám binh mã, phía sau có một đám quân khiêng bài dẹp đường, lại có cờ quạt, võng lọng, chấp sự đầy đủ. Sau cùng là một cỗ kiệu lớn tám ngươi khiêng, ngồi trong kiệu là một nên quan lớn. Hai chị em vô cùng mừng rỡ, nói:

– Đây chắc hẳn là kiệu của anh ba Lưu Dung. Nếu không, trong kinh thành này còn ai làm quan lớn đến vậy. Sao ta không nhân lúc này chặn kiệu, kêu oan.

Chủ ý đã quyết. Họ vội tiến lên, chặn kiệu lại, kêu lớn:

– Hai chị em tôi có nỗi oan tày trời!

Đám công sai vội tiến tới xua đuổi.

Thì ra, người ngồi trong kiệu chính là Dạ lão gia. Ông ta vào triều, vừa tan chầu, trở ra tới đây. Chợt nghe thấy có tiếng phụ nữ chặn kiệu kêu oan, trong lòng thầm nghĩ:

– Lưu Dung bãi triều thường có người chặn kiệu kêu oan.

Đám lê dân thương khen hắn là viên Lưu Đại nhân, yêu dân như con. Không ngờ hôm nay lại có người chặn kiệu của ta kêu oan. Nếu ta đang ra phân xử giúp dân, xử rõ án oan, tin này đồn ra ngoài, ta cũng sẽ được tiếng là Lưu Đại nhân. Sao ta không làm?

Nghĩ xong, lập tức dặn dò:


– Hạ kiệu! Chớ nên đuổi ngươi kêu oan. Hãy dẫn cô gái kêu oan tới đây cho ta hỏi chuyện!

Đám công sai tuân lệnh, lập tức dẫn Kim Thư, Phương Anh tới trước kiệu.

Hai chị em tới trước kiệu, ngẩng đầu nhìn lên. Chỉ thấy viên quan ngồi trong kiệu mặt nung núc thịt, râu ria vểnh ngược, nghĩ thầm:

– Đây không phải là anh ba Lưu Dung, thì ra là vị quan nào đó.

Chẳng còn cách nào khác, họ đành phải quỳ xuống trước kiệu, miệng hô:

– Bẩm Thanh thiên đại nhân. Dân nữ có nỗi oan tày trời, xin đại nhân hãy đứng ra phân giải giúp dân nói

Dạ Các lão hỏi:

– Trình đơn kiện lên.

Kim Thư trả lời, nói:

– Dân nữ không có đơn kiện, chỉ có thể kể bằng lời.

Dạ Các lão nói:

– Nếu không có đơn kiện, hãy kể ra cũng được!

Chị em Kim Thư nghe vậy, nói:

– Bẩm đại nhân! Chị em dân nữ sống tại Kim Gia Trại thuộc huyện Tín Dương, phủ Võ Định tỉnh Sơn Đông. Bởi năm nay thiên tai, mất mùa, cha mẹ dân nữ dẫn hai chị em lên kinh nương nhờ người thân. Tới huyện Lương Hướng, đi ngang qua Lý gia trại, bị anh em ác bá Lý Đường, Lý Hồng lừa cả nhà bốn người nhà dân nữ tới phủ của chúng. Chúng giết chết cha của chị em dân nữ là Kim Hảo Thiên, giam mẹ dân nữ lại, hiện nay chẳng rõ sống chết ra sao. Lý Đường, Lý Hồng đòi lấy hai chị em dân nữ. Chị em dân nữ bỏ trốn khỏi Lý gia trại, lên kinh tố cáo nên mới gặp được Thanh thiên đại nhân ở chốn này. Cầu mong đại nhân đứng ra phân xử giùm chị em tiểu dân, báo thù cho chị em dân nữ.

Dạ Các lão nghe xong, nghĩ thầm:

– Kể tới kể lui, thì ra chúng kiện anh em Lý Đường, Lý Hồng. Kiện đúng phải ta. Nếu chúng gặp Lưu gù để kiện, hắn lên điện dâng một bản tấu thì ngay cả ta đây cũng khó lòng thoát tội.

Nghĩ xong, quát lớn:

– Hừ! Xem bộ dạng hai đứa chúng bay, tuổi chưa quá mười lăm, mười sáu mà đã dám đi kiện cả quan?

Rồi dặn dò tả hửu:

– Lôi hai con nhãi này ra ngoài thành, chém đầu!

Đám công sai vội quỳ cả xuống, bẩm nói:

– Tướng gia, không thể chém được!

Dạ Các lão hỏi:

– Tại sao lại không chém được?

Đám công sai nói:

– Thiết nghĩ lúc này Lưu Dung cũng đã bãi triều, đang trên đường trở về. Nếu để ông ta nhìn thấy, tướng gia cũng không thể gánh vác nổi. Chi bằng dùng chiếu cói quấn hai ả này lại, dựng tại tường thành. Đợi kiệu lớn của Lưu Dung đi qua rồi hãy lôi chúng ra ngoại ô mà chém. Hoặc đào hố, vứt chúng xuống chôn sống đi là xong. Vậy chẳng phải sạch sẽ hơn sao?

Dạ Lý Hồng nói:


– Kế này hay lắm. Cứ làm vậy cho ta.

Vừa sắp xếp xong xuôi, đã thấy kiệu lớn của Lưu Dung từ từ tới. Lưu Dung thấy kiệu của Dạ Lý Hồng dùng lại ở đó, trong lòng sinh nghi, nghĩ thầm:

– Tại sao hắn lại dừng kiệu ở đây. Không biết có chuyện gì?

Còn đang suy tư, chợt thấy trước cỗ kiệu bốc lên một cơn lốc lớn, xoay tít. Đại nhân vô cùng kinh ngạc, nghĩ:

– Lẽ nào chỗ này xảy ra oan khuất chi?

Liền dặn dò:

– Đi theo cơn gió kia rồi nhanh chóng về đây báo lại cho ta.

Thì ra, cơn gió ấy chính là oan hồn của Kim Hảo Thiên tới giúp con gái kêu oan. Cơn gió đi trước dẫn đường, sai nhân theo sát phía sau. Tiến tới bên tường thành, không thấy cơn lốc đâu nữa, chỉ thấy hai bó chiếu cói dựng ở đó. Giở bọc chiếu ra, thì ra bên trong là hai cô gái.

Kim Thư, Phương Anh vô cùng sợ hãi, vội quỳ sụp xuống, nói:

– Cầu xin thông gia tha mạng!

Công sai nói:

– Không phải sợ. Hai người bọn ta phụng mệnh Lưu đại nhân theo cơn gió tới đây.

Hai chị em nghe vậy, vội hỏi:

– Xin hỏi, Lưu đại nhân có phải là Lưu tam ca, Lưu Dung không?

Sai dịch sững người, nghĩ thầm:

– Ta chưa từng nghe nói đại nhân có em gái.

Liền hỏi:

– Tại sao hai cô lại gọi đại nhân nhà ta là anh ba?

Kim Thư nói:

– Hai chị em tôi tại huyện Lương Hướng đã nhận Lưu Đồng Huân làm cha nuôi. Cha nuôi bảo hai chị em tôi tới phủ anh ba Lưu Dung kêu oan. Sai nha nghe vậy, nói:

– Quan cô, hai anh em tôi phụng mệnh đại nhân tại đây.

Lại hạ giọng, nói:

– Hiện đại nhân đang đợi tin tức trên đường lớn. Hai vị quan cô hãy đi theo bọn tiểu nhân. Chỉ cần làm thế này, thế này, chắc chắn sẽ được minh oan.

Tới lúc này, hai chị em Kim Thư, Phương Anh mới rõ. Vội theo hai viên công sai tới trước kiệu của Lưu đại nhân, quỳ xuống, nói:

– Thanh thiên đại nhân, chị em dân nữ có nỗi oan tày trời, mong đại nhân phân xử giúp!

Lưu đại nhân nhìn qua, thấy hai chị em chỉ độ mười lăm, mười sáu đang quỳ trước kiệu kêu oan, liền hỏi:

– Có oan ức gì? Mau mau kể ra!

Dạ Lý Hồng cuống lên, nghĩ thầm:

– Không ổn! Hai con nhãi này là kẻ đối đầu với ta. Nếu để chúng kể ra hành vi của hai thằng cháu họ, ngay cả ta cũng không thể gánh vác nổi.

Lập tức trợn hai con mắt chuột lên, nói:

– Hai con nhãi ranh điên điên khùng khùng này, ta không cho phép các người kiện bừa người có công danh!

Lưu đại nhân nghe vậy, trong lòng không vui, nói:

– Dạ đại nhân, tại sao ngài biết chúng bị điên?

Dạ Lý Hồng nói:


– Hai đứa này mặt trơ mày trẽn, không biết liêm sỉ, tất là đứa bị điên.

Lưu đại nhân nói:

– Hai cô gái kia hãy yên lòng. Có nỗi oan gì, cứ việc kể ra.

Bất kể là quan lại trong triều, công hầu, vương bá, kẻ cướp, cường hào làm điều phạm pháp, các người cứ việc kể rõ ra, ta cùng Dạ đại nhân sẽ đứng ra phân xử, làm đúng theo pháp luật Mau kể ra!

Kim Thư nói:

– Bọn dân nữ có đơn kiện ở đây!

Lưu đại nhân dặn dò:

– Mau trình đơn kiện lên.

Kim Thư tuân lệnh, vội đứng dậy, tới trước Phương Anh, giở búi tóc của Phương Anh ra, lấy tờ đơn kiện, hai tay dâng cho sai nha. Sai nha xoay mình, trình đơn kiện lên Lưu đại nhân. Kim Thư lại quỳ xuống. Dạ Lý Hồng thầm căm hận hai cô gái này quỷ kế đa đoan. Vừa nãy thì bảo không có đơn kiện, nay gặp Lưu gù, lập tức trình đơn kiện lên.

Lưu đại nhân nhận lấy đơn kiện, giở ra xem, đọc kỹ một lượt.

– Thì ra là vậy. Chi bằng ta hãy gạt Dạ Lý Hồng về phủ của ta – sau đó sẽ liệu.

Chợt nghe Dạ Các lão hỏi:

– Lưu đại nhân, hai con nhãi này kiện ai vậy?

Lưu đại nhân nói:

– Lá đơn này kiện Dạ lão đại nhân đó. Ngoài ra còn có hai thằng cháu của đại nhân nữa.

Dạ Lý Hồng nói:

– Lưu thánh công, ngài có cách gì không?

Lưu công mỉm cười, trả lời:

– Dạ lão đại nhân, cứ theo lý mà phán ai ngay, ai cong. Hai người chúng ta, một là chánh, một là phó, đều là người giúp rập cho vua. May mà chúng kiện ngay phải anh và tôi, thế còn gì khó nữa? Hai ta hãy cùng về phủ của tôi, tra hỏi cho rõ, sau đó lén hại chết chúng đi, trừ bỏ hậu họa. Ngài thấy thế nào?

Dạ Lý Hồng vội chắp tay, nói:

– Đa tạ Lưu thánh công có ý tốt thành toàn cho tôi. Ngày khác tôi xin đến phủ tạ ơn. Hôm nay tôi có việc gấp, không thể cùng ngài về quý phủ xét xử. Phiền đại nhân tự mình vất vả một chuyến.

Lưu đại nhân nói:

– Lý nào là vậy? Tôi thay Dạ lão đại nhân xử lý chuyện lớn này, bất luận ngài bận việc công hay việc tư cũng phải dẹp hết lại. Xử vụ này trước, đó mới là việc quan trọng. Tại sao ngài lại trốn tránh? Thế còn ra gì nữa?

Dạ Các lão hết cách từ chối, nghĩ thầm:

– Không biết tên Lưu gù này có lòng tốt hay có ý xấu đây? Nếu hắn có ý xấu, con gái ta hiện đang trong Tây cung, ta là bố vợ của Hoàng thượng, là cận thần của nước Đại Thanh. Hắn là quan người Hán, làm gì nổi ta? Thiết nghĩ hắn sẽ không dám đâu! Liền nói:

– Lưu lão đại nhân, ngài đã nói vậy, tôi xin cùng tới quý phủ của ngài một chuyến.

Lưu Dung lập tức sai Trương Thành, Lưu An dẫn Kim Thư, Phương Anh về phủ trước, sau đó quay sang nói với Dạ Lý Hồng:

– Ngài hãy bảo đám người này về quý phủ trước. Người đông không tiện. Nếu ta để lộ chuyện hại hai con ranh kia ra, tới lúc ấy, ngay cả tôi cũng bị chửi bới, có hối cũng không kịp. Tôi không thể gánh vác nổi.

Dạ Lý Hồng nói:

– Ngài nói có lý lắm.

Rồi đón lũ thuộc hạ:

– Các ngươi hãy về phủ trước!

Chỉ để lại hai tên người hầu theo kiệu tới phủ họ Lưu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.