Đọc truyện Lưỡng Triều Hoàng Hậu – Chương 23: Lê Đinh Vây Hãm Tây Phù Liệt Vân Nga Chủ Kế Định Trường Châu
Mùa hạ đầu tháng bảy năm Đinh Mão, chiến dịch Tây Phù Liệt[1] chính thức bắt đầu.
Tin tức từ chiến tuyến liên tiếp được khoái mã truyền về.
Lê Hoàn đích thân làm Chủ Soái lãnh binh, mang theo hai Đạo quân do Từ Mục và Hoàng Thành Nhã làm Chủ Tướng tấn công Tây Phù Liệt, Đinh Thừa và Lê Nhất làm Phó tướng theo hai Đạo quân này.
Nguyễn Hữu Công Nguyễn Siêu đóng quân ở căn cứ Đông Phù[2] tổng chỉ huy chiến dịch, phong Nguyễn Trí Khả làm tiên phong, Trần Côn làm tả dực, Đỗ Cư làm hữu dực, Nguyễn Hiền làm tổng quản trung quân.
Quân tiên phong của Lê Quân do Tướng quân Hoàng Thành Nhã thống lĩnh đã phá vỡ phòng tuyến phía Bắc Tây Phù Liệt, mở đường cho Lê Quân tiến vào đất Tây Phù Liệt.
Hiện Lê Quân đang giao tranh kịch liệt với quân Nguyễn Trí Khả và Trần Côn tại các làng Thanh Oai, Triều Khúc, Thanh Liệt.
Thủy quân của Đinh Quân do hai vị tướng quân Đào Cam Mộc và Đinh Trọng Dật thống lĩnh đã áp sát các làng Yên Mỹ, Duyên Hà, Vạn Phúc thuộc mạn Đông Nam Tây Phù Liệt.
Đỗ Cư đang thống lĩnh thủy quân Tây Phù Liệt ra sức chống đỡ, ngăn không cho Đinh Quân vượt đất đánh vào căn cứ trung tâm Đông Phù.
Tin tức truyền về có tin tốt, có tin xấu.
Lòng tôi lúc nào cũng căng như dây đàn.
Ngày trước còn ở bên cạnh Lê Hoàn, mặc dù mỗi lần anh dẫn binh ra trận, tôi cũng nơm nớp lo sợ, nhưng ít ra tôi còn có thể ở doanh trại đợi chờ anh, nhìn thấy cảnh tượng anh khải hoàn quay trở về.
Có khi thì anh về bình an vô sự, có khi thì anh về mang theo thương thế, nhưng tôi đều biết rõ tình trạng của anh.
Còn bây giờ cách xa trăm dặm, liệu anh bình an hay đang gặp khốn cảnh? Anh ở nơi xa xôi ăn uống sinh hoạt có tốt không? Anh chinh chiến liệu có vất vả? Vết thương cũ của anh có hay chăng lại tái phát? Không ai có thể trả lời tôi! Đinh Phủ tuyệt đối không để tôi gửi hay nhận bất cứ thư từ gì.
Lòng tôi ngổn ngang trăm nỗi nhớ nhung cũng không thể tỏ bày.
Lần đầu tiên trong đời Dương Vân Nga tôi thấu được cái gì gọi là bát khổ ái biệt ly, cái gì gọi là lực bất tòng tâm…
Giữa tháng bảy năm Đinh Mão, Lê Quân đã phá được phòng tuyến các làng Thanh Oai, Triều Khúc, Thanh Liệt, từng bước từng bước đánh sâu vào trung tâm Tây Phù Liệt.
Đầu tháng tám năm Đinh Mão, Lê Quân chiếm thêm các làng Vĩnh Hưng Đặng, Nguyệt Áng.
Trên mặt trận thủy chiến, để bảo vệ căn cứ Đông Phù, Nguyễn Siêu lại điều thêm thuyền chiến, thủy binh do Nguyễn Hiền thống lĩnh đến hợp sức với Đỗ Cư chống lại đoàn thủy binh của Đinh Quân.
Thủy binh của Đinh Quân chống đỡ không nổi gần mười vạn thủy quân của Nguyễn Siêu đành phải lui về.
Đinh Bộ Lĩnh buộc phải điều thêm thủy quân từ Bố Hải Khẩu lên hỗ trợ Đào Cam Mộc và Đinh Trọng Dật chuẩn bị cùng quân Nguyễn Siêu đánh một trận đại thủy chiến trên sông Nhị.
Sau đó cũng không nhận được thêm tin tức gì nữa…
***********************************************
– Dương cô nương! Dương cô nương!
Tôi giật nảy mình, liền trả lời:
– Đinh Sứ Quân còn gì phân phó ạ?
Đinh Bộ Lĩnh chăm chú nhìn tôi, ánh mắt đầy nghi hoặc nói:
– Ta vừa nói cô đem số văn thư này giao cho Lưu Quân sư giúp ta.
Tôi vội đáp:
– À, phải rồi.
Tôi đi ngay đây.
Đinh Bộ Lĩnh nheo đôi mắt phượng, lại hỏi:
– Cô làm sao thế? Cả ngày hôm nay cứ thất thần.
Tôi không giấu được nỗi bất an trong lòng, giọng mang theo chút khẩn trương hỏi anh ta:
– Đinh Sứ Quân, sao gần đây không thấy có tin tức gì từ Tây Phù Liệt truyền về? Cũng đã hơn một tuần rồi…
Đinh Bộ Lĩnh chậm rãi đáp:
– Không có! Có điều, không có tin tức gì cũng là tin tốt.
Tôi thở dài, giọng không giấu được thất vọng trả lời:
– Vâng.
Sứ Quân nói phải ạ.
Đinh Bộ Lĩnh đang định nói thêm gì đó với tôi thì một người hầu trong phủ bước vào bẩm báo có Trịnh Quân Sư tới thăm.
Đinh Bộ Lĩnh vừa nghe Trịnh Tú đến thì mày cũng giãn ra, khóe miệng thấp thoáng nét cười, lập tức đứng dậy rời thư phòng đi ngay.
Tôi ôm chồng văn thư trên tay cũng định rời khỏi thư phòng, đột nhiên vô tình liếc mắt thấy ngay dưới nghiêng mực trên bàn của Đinh Bộ Lĩnh có góc một phong thư.
Tôi quay đầu nhìn ra cửa thấy bóng Đinh Bộ Lĩnh đã rời đi xa, lòng không nén nổi tò mò mà đưa tay rút phong thư ra.
Đầu thư không phải từ Tây Phù Liệt mà lại là thư từ Thành Cổ Loa.
Tôi hơi chần chừ một chút, cuối cùng cũng quyết định mở phong thư ra.
“Chúa công vạn phúc.
Theo thám tử tình báo, hiện tại Phong Châu có hai vạn rưỡi tinh binh đang đóng quân, do Triều Dương thống lĩnh.
Binh mã Cổ Loa đã chuẩn bị đầy đủ, sẵn sàng vượt sông Hoàng tấn công Thành Tam Giang, chỉ đợi lệnh xuất phát từ Chúa công.
Dương Hàm kính thư.”
Tôi đọc xong phong thư mà như sét đánh ngang tai.
Ngày tháng trên phong thư đã là từ ba ngày trước.
Đinh Bộ Lĩnh quả thật đã không đợi được nữa rồi! Chiến dịch Tây Phù Liệt chưa kết thúc đã muốn bội ước tấn công Lê Hoàn.
Đã hơn mười ngày rồi chưa nhận được tin tức gì từ chiến trường Tây Phù Liệt, liệu có phải đã có biến cố gì rồi không? Lòng tôi nóng như lửa đốt, hận bản thân thật bất lực.
Tôi phải làm sao để truyền tin cho Lê Quân đây? Một ý nghĩ bất chợt thoáng qua đầu tôi…Phải rồi! Hy vọng duy nhất của tôi là ở người đó.
Tôi run run đặt lại phong thư ở chỗ cũ rồi loạng choạng ôm chồng văn thư rời đi.
************************************************
Giờ Hợi ngày Rằm Trung Thu, tôi liên tục tới lui trong phòng, lòng nóng nảy chờ đợi môt người.
Hồi lâu sau, mới nghe một tràng tiếng lạch tạch, âm thanh đá ném lên cửa sổ quen thuộc lại vang lên.
Là Lê Viễn, rốt cuộc cậu ta cũng đến rồi.
Tôi lập tức chạy ra sau hậu viện.
Lê Viễn dưới ánh trăng sáng vằn vặt nhoẻn một nụ cười.
Một thân trang phục đen tuyền cũng không che lấp được vẻ đẹp tuấn lãng và phong tình của cậu.
– Nga!
Lê Viễn vừa cất tiếng gọi, tôi lập tức kéo cậu chạy vào phòng, đóng cửa cài then.
Lê Viễn vừa bất ngờ lại vừa hứng thú, cậu ta bèn bày ra bộ dáng lấy hai tay ôm ngực, giả vờ thảng thốt hỏi tôi:
– Nga, tỷ muốn làm gì ta vậy hả? Ta một thân trong sạch đó nhe!
Tôi nhịn không được, mắng cậu ta một tiếng:
– Lê Viễn, bớt nói nhảm! Nghe ta nói đây!
Lê Viễn gật đầu, thu lại ý cười trên gương mặt, đôi mắt đẹp như ánh sao chăm chú nhìn tôi.
– Đinh Bộ Lĩnh sắp tấn công Phong Châu.
– Khốn kiếp! Tên giảo hoạt này quả nhiên muốn bội ước!
Lê Viễn không nhịn được mà bật ra một câu mắng.
Tôi cũng không để ý, lại hỏi cậu ta:
– Có nhận được tin tức gì của đại ca đệ chưa?
Lê Viễn trả lời:
– Ca ca đang dưỡng quân ở làng Vĩnh Hưng Đặng, chuẩn bị vượt đất đánh tiếp đến căn cứ Đông Phù.
Sao vậy?
Nghe Lê Viễn nói, tôi như trút được gánh nặng trong lòng, thở hắt ra một hơi.
Lê Hoàn không có việc gì là tốt rồi!
Tôi lại nhìn thẳng vào mắt Lê Viễn, nói gấp:
– Lê Viễn! Đệ phải ghi nhớ lời ta nói thật kỹ, ta chỉ có thể nói một lần.
Biên chế của Đinh Quân cứ bảy trăm binh lính làm thành một Lữ Đội, cứ bảy Lữ Đội sẽ hợp thành một Quân, cứ bảy Quân sẽ hợp thành một Đạo.
Một Đạo quân như vậy quân số khoảng ba vạn rưỡi.
Đinh Bộ Lĩnh có tổng cộng sáu Đạo quân, tổng lực lượng khoảng hai mươi mốt vạn.
Đạo quân của Phạm Hạp đang đóng ở Hoan Châu.
Đạo quân của Dương Hàm đang đóng ở Cổ Loa, Đinh Bộ Lĩnh đã phái đạo quân này vượt sông Hoàng tấn công Thành Tam Giang.
Đạo quân của Bùi Quang Dũng đang tiến công Đông Nam Giao Châu.
Hai Đạo quân của Đào Cam Mộc và Đinh Trọng Dật đang tham gia đánh thủy trận phía Nam Tây Phù Liệt.
Lúc này, Trường Châu chỉ còn Đạo quân chủ lực của Nguyễn Bặc, mà gần đây theo ta biết, Đinh Bộ Lĩnh đã điều bớt một phần trọng binh Hoa Lư sang Bố Hải Khẩu.
Đây là thời cơ trời cho để tấn công Hoa Lư Trường Châu.
Lê Viễn sắc mặt thoáng rúng động, liền cao giọng:
– Tỷ muốn tấn công Trường Châu?
Tôi kiên định gật đầu, giọng mang theo chút hùng tâm mà tiếp lời:
– Đúng vậy! Đinh Bộ Lĩnh đã ra tay trước rồi, chúng ta không thể ngồi yên chờ chết! Phong Châu chỉ là bước đệm của Đinh Bộ Lĩnh mà thôi, tiếp theo hắn sẽ không bỏ qua Đỗ Động Giang, đến cuối cùng cả Ái Châu sợ là cũng không giữ được! Ý của ta chính là muốn đệ rút lực lượng từ Diễn Châu lên để bảo vệ Ái Châu, còn Tướng quân Phạm Cự Lang sẽ đem quân lực Ái Châu đánh thẳng sang Trường Châu.
Đồng thời mật báo cho đại ca đệ tốc chiến tốc thắng diệt xong phía Bắc Tây Phù Liệt sẽ đánh phủ đầu hai Đạo quân của Đinh Bộ Lĩnh ở phía Nam Tây Phù Liệt, từ đó làm bàn đạp đánh xuống Bố Hải Khẩu, cùng Phạm Cự Lang tạo thế gọng kiềm kẹp chặt Trường Châu và Bố Hải Khẩu.
Chỉ cần chúng ta chiếm được Trường Châu, nhất định sẽ lật đổ được Đinh Bộ Lĩnh.
Lê Viễn nhíu chặt mày, lại hỏi:
– Nga, tỷ đã suy nghĩ kỹ chưa? Nếu như chiến sự với Trường Châu nổ ra, Đinh Bộ Lĩnh sẽ không tha cho tỷ đâu!
Khi vừa xuyên không đến thời đại này, tôi chỉ một lòng muốn khuyên Lê Hoàn quy thuận Đinh Bộ Lĩnh.
Nhưng đến khi thực sự ở bên cạnh Lê Hoàn, chứng kiến hùng tâm tráng chí của Lê Hoàn, tôi đã quyết định cho dù Lê Hoàn có lựa chọn như thế nào, tôi vĩnh viễn cũng sẽ không bao giờ phản đối.
Tôi biết Đinh Bộ Lĩnh xứng đáng với đế vị này, đế vị này phải là của anh ta và sẽ là của anh ta.
Tôi vốn cho rằng mình có thể đứng một bên dòng chảy lịch sử, mặc nhiên tiếp nhận kết cuộc này.
Nhưng đến cuối cùng tôi thật sự làm không được! Tôi thật sự không thể nhìn chí hướng đời này của Lê Hoàn sụp đổ, không thể nhìn người mình yêu từng bước bị dồn ép đến đường cùng! Biết trước được kết cục thì đã sao? Chỉ càng làm cho người ta trầm luân vào tầng tầng lớp lớp bi thương.
Nếu như nghịch thiên phải chịu tội thì hãy để một mình Dương Vân Nga này chịu tội! Tôi chỉ là một cô gái bình thường, chỉ muốn tham luyến một chút nữ nhi tình trường…
Tôi nhắm mắt kiên quyết đáp:
– Hắn không hề biết ta đã đọc mật thư về kế hoạch tấn công Phong Châu.
Hơn nữa, ta là nữ tử, hắn cũng sẽ không làm khó ta.
Đôi bàn tay Lê Viễn níu chặt bờ vai tôi, cậu lắc đầu nói:
– Không được, ta không thể để tỷ mạo hiểm.
Đi, ta đưa tỷ rời khỏi đây!
Đoạn, Lê Viễn nắm lấy cánh tay tôi, muốn kéo tôi đi.
Tôi cật lực gạt tay cậu ra, lại nói:
– Không! Nếu ta đi bây giờ, Đinh Bộ Lĩnh nhất định sẽ sinh nghi.
Chúng ta không thể vuột mất cơ hội lần này.
Ta phải ở đây tiếp ứng cho Tướng quân Phạm Cự Lang.
Nói rồi, tôi rút từ trong người ra một sấp giấy đưa cho Lê Viễn, gấp gáp nói:
– Đây là bản đồ các tường thành Hoa Lư.
Tổng cộng mười bức, ta có đánh số thứ tự, đệ theo đó ghép lại sẽ được bản đồ hoàn chỉnh.
Không còn nhiều thời gian nữa, đệ mau đi ngay.
Từ ngày tôi được Đinh Bộ Lĩnh dẫn đi đây đó thăm thú Trường Châu, tôi đều tìm cách vẽ lại địa hình các khu vực tường thành.
Những nơi đã từng đi qua đều cố gắng nhớ kỹ, những nơi chưa được đến đều tìm cách hỏi thăm những người bên cạnh.
Sau đó lại dụng tâm chia nhỏ những bản đồ này ra thành nhiều mảnh, ngụy trang chúng thành tranh vẽ, thư pháp giấu rải rác khắp Thái Huyên Các.
Nếu có một mảnh nào vô tình bị Đinh Quân phát hiện cũng không thể tra ra được gì.
Lê Viễn nhìn tôi đầy bất nhẫn:
– Nga!
Tôi không kiên nhẫn đẩy cậu ra cửa, vừa đẩy vừa nói:
– Đệ rời khỏi đây, lập tức phải nghĩ cách mật báo cho Tướng quân Triều Dương ở Phong Châu tăng cường phòng bị, cố gắng tử thủ Phong Châu.
Lê Viễn biểu tình bất đắc dĩ, đành gật đầu.
– Được.
Nga, tỷ phải cố gắng bảo trọng.
Ta và Lê Quân nhất định sẽ cứu tỷ rời khỏi đây.
Tôi xúc động, mắt cũng ngấn một tầng hơi nước mỏng, lại dặn cậu ta:
– Lê Viễn, mọi việc đệ đều phải lấy Ái Châu và Trường Châu làm trọng.
Vạn nhất có gì bất trắc, cứ bỏ Diễn Châu.
Lê Viễn nhìn tôi, biểu tình cũng trở nên cứng rắn, đáp:
– Ta hiểu.
Lê Viễn lưu luyến nhìn tôi một lần, cuối cùng mới dứt khoát mở cửa, phi thân rời đi, mất hút trong bóng đêm.
Bắt đầu rồi.
Cuộc tranh hùng giữa hai người đàn ông kiệt xuất nhất thời đại đã chính thức bắt đầu rồi… Mặc kệ kết quả ra sao, lòng tôi nhất định sẽ không hối, không oán…