Bạn đang đọc Lương Sinh Liệu Đôi Ta Có Thể Không Đau Thương: Chương Q.1 – Chương 27: Vì Thế, Lương Sinh, Anh Nói Láo
Tôi ăn cái trứng gà mà Lương Sinh cho, Bắc Tiểu Vũ và Tiểu Cửu đã ăn xong hết rồi.
Lương Sinh nhìn tôi nói: Khương Sinh, rốt cuộc em đang nghĩ gì vậy? Ăn chậm thế?
Bắc Tiểu Vũ cười: Cô nàng đang suy nghĩ là ăn nhiều như vậy cũng thật lãng phí. Có khi nào cậu thấy giá trở thành cây lười ươi chưa?
Lương Sinh trừng mắt nhìn Bắc Tiểu Vũ: Cậu bớt chọc Khương Sinh đi, em ấy gầy như vậy cũng do cậu hại, cả ngày bị cậu dằn vặt chà đạp tinh thần…
Tiểu Cửu cười: Lương Sinh, Lương Sinh, biết là từ ngữ của anh phong phú, nhưng nếu anh muốn Khương Sinh nhà mình mập lên thì anh cho cậu ấy uống mật ong đi, không tới hai tháng thịt trong người cô ấy sẽ xuất hiện.
Tôi bất mãn trợn mắt nhìn cô: Thịt của tôi liên quan gì tới các cậu? Tôi chấp nhận ít thịt đấy, các cậu thưởng ít thịt là dễ lắm à?
Bắc Tiểu Vũ cười ha ha: Này này Khương Sinh, từ nay về sau tớ sẽ không bao giờ… dằn vặt chà đạp tinh thần cậu nữa, tớ phát hiện giờ cậu toàn là xương, tớ và Lương Sinh vốn rất thích thịt, còn cậu thì nhìn không ra chút thịt nào cả.
Tiểu Cửu ngồi bên cạnh cười, Lương Sinh nghe xong mặt tái mét, bỏ chén xuống mắng Bắc Tiểu Vũ: Cậu bớt nói bừa với Khương Sinh đi!
Bắc Tiểu Vũ lắc đầu, quay sang cười xòa với Lương Sinh: Đều lớn cả rồi, hơn nữa tớ chỉ nói ột chút thôi, biết nhau từ hồi cởi truồng, cậu tính toán nhiều thế làm gì? Thật không có nghĩa khí.
Tiểu Cửu cũng cười: Khương Sinh, sau này tớ với Bắc Tiểu Vũ cũng không lo cho cậu được, nhưng mà chị đây thật sự sợ vài năm nữa cậu cứ mãi thế này, phải đi mổ cho khổ cực, không bằng từ giờ còn chưa phát triển hết thì lo uống mật ong cho tới nhanh đi!
Nói xong, hai người họ chạy thẳng ra ngoài.
Tôi quay lại nhìn Lương Sinh nói: Anh, có phải em khó nhìn như vậy không?
Lương Sinh nói: Đừng nghe hai đứa đó nói bừa, lời của chúng không nghe được đâu. Khương Sinh rất đẹp.
Tôi lè lưỡi, chầm chậm đáp: Vậy nếu em muốn đẹp hơn thì sao?
Lương Sinh nhất thời không nói được, sau đó cười cười: Để anh xem, hình như không cần thiết thì phải? Khương Sinh, em nghe anh đo, Bắc Tiểu Vũ ngốc đó hay đầu độc tinh thần em, sau này tránh xa mấy lời đó ra một chút.
Tôi nhẹ gọi một tiếng: Anh. Sau đó nhìn xung quanh, thấy ba mẹ đều đã ngủ thì nhỏ giọng nói: Anh quên Bắc Tiểu Vũ là bạn trai em rồi à.
Lương Sinh đưa tay đẩy đẩy đầu tôi: Thôi đi, em lại mang mũ xanh vào nhà thế à.
Tôi cười ha ha, tiếp tục ăn mì Lương Sinh nấu. Tôi ngẩng đầu nhìn Lương Sinh, tôi nói: Anh, nếu như em có thể ăn mì anh nấu cả đời thì tốt rồi.
Lương Sinh nói: Đừng mơ nữa, ăn thế không ngán chết em à?
Tôi cố chấp lắc đầu: Nếu như em ăn không ngán thì sao?
Lương Sinh cười: Được lắm, anh sẽ cho em ăn cả đời. Rất đơn giản.
Tôi lắc đầu: Anh, anh đừng học người ta đi gạt em thế. Như vậy không tốt.
Lương Sinh hơi nóng, mở to mắt: Anh lừa em khi nào? Lẽ nào anh nói không đúng à?
Tôi nói: Đúng vậy, nói sai rồi. Sau khi lớn lên, Lương Sinh có gia đình Lương Sinh, Khương Sinh cũng phải có gia đình của Khương Sinh, Lương Sinh sẽ nấu mì cho người khác ăn; Cũng sẽ có người nấu cơm cho Khương Sinh ăn. Nhưng mà Lương Sinh lại không thể nấu cơm cả đời cho Khương Sinh, vì thế Lương Sinh à, anh nói dối.
Lương Sinh ngẩn người, cười cười, tôi thấp thoáng thấy ánh mắt anh hiện lên tia sáng, anh hít hít mũi, cười nói hình như bị cảm, tia sáng trong mắt đột nhiên trở nên ảm đạm rồi biến mất.
Lúc tối, chúng tôi trải chiếu nằm ngoài hiên, tôi lăn qua lăn lại không ngủ được, Lương Sinh ngồi trong sân đốt ít gỗ vụn và cỏ làm khói bay dày đặc để đuổi muỗi.
Anh cầm quạt, trán phủ một tầng mồ hôi mỏng trong suốt, anh hỏi tôi: Khương Sinh, hôm nay có người gọi điện tìm em à?
Tôi kỳ quái nhìn Lương Sinh, gật đầu. Tôi nói: Phải, là một người bạn.
Lương Sinh cười: Nhìn không ra Khương Sinh của chúng ta sẽ có bạn thân nhỉ.
Tôi cười: Vốn dĩ em có rất nhiều bạn thân nhé, Tiểu Cửu này, Kim Lăng này, còn có bạn ở ký túc xá này, nhiều lắm.
Nói đến Kim Lăng, tôi không khỏi nghĩ đến phải gọi điện cho cậu ấy, cũng không biết cậu ấy có đi Nam Kinh không, chơi có vui hay không? Có gặp được cậu trai xinh đẹp không?
Lương Sinh nói: Anh biết, nhưng Bắc Tiểu Vũ nói đó là người ngoài, không phải trong trường chúng ta. Anh lo em gặp phải kẻ xấu.
Tôi le lười nói: Em thế này thì có gì mà lợi dụng, người xấu thấy sợ còn bỏ chạy ấy.
Lương Sinh dở khóc dở cười: Khương Sinh, cái lý luận đó của em là gì vậy?
Tôi nói: Anh, không phải như anh nghĩ đâu, người đàn ông kia để điện thoại di động ở đâu không thấy, hỏi thử em có nhìn thấy không? Anh đừng nghĩ phức tạp quá.
Tiểu Cửu cũng bò dậy nói với Lương Sinh: Khương Sinh không lừa anh đâu, tên công tử này bị mù mắt rồi, Khương Sinh là giá mà bị xem là tỏi đấy.
Lương Sinh nói: Anh chỉ hỏi chút thôi.
Tôi hỏi Lương Sinh: Anh, sau khi về nhà sao anh lại không gọi cho Vị Ương? Coi chừng chị ấy giận đấy.
Lương Sinh lấy quạt vỗ vỗ đầu tôi: Đầu óc em mỗi ngày đều nghĩ chuyện gì thế?
Tôi nhìn ánh mắt khẽ cười dịu dàng của Lương Sinh, khóe môi nở nụ cười sáng rỡ, nhắm mắt lại ngủ thật say, trong mơ tôi thấy mình là một con mèo, lạnh lùng mà kiêu ngạo. Không hiểu sao lại rơi nước mắt, không hiểu sao lại thấy đau lòng.
Tôi cũng mơ thấy Lương Sinh, mơ thấy anh như một chàng hoàng tử, ngồi bên đàn dương cầm, ngón tay thon dài lướt qua phím đàn đen trắng, tạo nên âm điệu nhẹ nhàng như nước chảy. Anh mỉm cười, khóe môi vẽ nên một nụ cười nhạt. Bên đàn dương cầm còn có một cô gái xinh đẹp, trẻ trung rực rữ như mây. Tôi không khóc cũng không đau lòng, khóe môi nở nụ cười rực rỡ. Bởi vì trong mơ, tôi chỉ là một con mèo Khương Sinh, lạnh lùng mà kiêu ngạo.