Bạn đang đọc Lương Sinh Liệu Đôi Ta Có Thể Không Đau Thương: Chương Q.1 – Chương 26: Kiếp Trước, Khương Sinh Là Một Con Mèo Vui Vẻ
Ba chúng tôi về nhà thì thấy Lương Sinh đang rửa chân cho ba, kể cho ông ấy nghe mấy chuyện vui lúc còn ở trường, ánh mắt ba vô cùng bình thản, giống như ánh mặt trời ấm áp vuốt ve gương mặt trẻ trung của Lương Sinh, tham lam bắt lấy mỗi một biểu tình sinh động trên mặt anh.
Nhìn bức tranh thực này, lòng tôi đột nhiên có chút chua xót. Tôi ngây ngốc nghĩ, nếu như không có chuyện ở hầm mỏ mười hai năm trước, chắc Lương Sinh đã hạnh phúc, sống ở thành phố, gia cảnh khá giả, được giáo dục tốt, như một chàng hoàng tử. Lúc bé Lương Sinh từng nói cho tôi biết, lúc bốn tuổi anh đã bắt đầu học dương cầm. Có lúc anh mới sáng sớm lại chạy đến giường của tôi, mặt đầy hưng phấn nói: Khương Sinh, Khương Sinh, tối qua anh mơ thấy anh đàn dương cầm! Anh nói: Khương Sinh, chờ em lớn lên, anh dạy em chơi dương cầm, để em giống một công chúa chơi dương cầm, có được không?
Thế nhưng những mộng tưởng đã định trước sẽ càng lúc càng xa, lúc sáu tuổi Lương Sinh đến Ngụy Gia Bình, hết thẩy đều đã trở nên xa xăm mờ mịt, chẳng qua lúc đó Lương Sinh và Khương Sinh còn nhỏ như vậy, nhỏ đến mức không biết sau này sẽ khó có thể chịu đựng được, nhỏ đến mức cho rằng khi lớn lên, mơ ước sẽ thành sự thật.
Hay như lúc này, tôi cũng muốn nếu như có thể trao đối, tôi tình nguyện để ba bỏ mẹ, cũng không muốn sập hầm mỏ ở Ngụy Gia Bình, tôi tình nguyện chỉ biết Bắc Tiểu Vũ và đám trẻ con cùng nhau chơi đùa, tình nguyện chẳng kiêng dè gì mà nói tục, tình nguyện da ngăm đen người thô kệch như một người phụ nữ thôn dã, cũng không muốn Lương Sinh như bây giờ, chịu nhiều cực khổ như vậy, chịu nhiều tội lỗi như vậy.
Lương Sinh thấy chúng tôi đã về thì nói: Ba me đều đã ăn cơm rồi, anh chờ mấy đứa nãy giờ. Bốn tô mì để lâu quá đều nở hết cả rồi.
Bắc Tiểu Vũ cợt nhả cầm đũa lên nói: Lương Sinh, cậu chỉ biết ăn mì, không biết làm thứ khác để ăn à?
Tiểu Cửu nhìn Lương Sinh rồi giật lấy đôi đũa trong tay Bắc Tiểu Vũ nói: Thằng nhãi nhà cậu không ăn thì thôi, đừng có huyên thuyên như gái có chồng nữa được không?
Cái gì gọi là sang hèn cùng hưởng? Tiểu Cửu nói sang hèn cùng hưởng. Tôi không nghĩ ai có thể như Tiểu Cửu, một người chỉ mới học được một ít lại có thể đạt được loại cảnh giới xuất thần nhập quỷ này. Một câu này cũng thể hiện rõ Tiểu Cửu người ta học vấn thật uyên bác, có thể vận dụng thành ngữ của cổ nhân, này không phải gọi là thanh cao sao? Một “gái có chồng” nghe được như tôi chắc da gà rớt đầy đất, chẳng lẽ dùng không đúng tục ngữ thì sẽ trở thành thô tục à? Nhưng người ta cứ liên tục kết hợp như vậy, hơn nữa không nói sai chữ, không nói sai ngữ pháp, cũng không nghe ra nghĩa khác, nói tiếng phổ thông cũng cực kỳ tốt, cho nên có thể nói sau đó một đứa ngốc Ngữ văn như tôi không nghe thầy giảng mà học Tiểu Cửu một chút cũng có thể nhanh chóng tiến bộ rồi. Nói không chừng còn có thể xuất bản ra một quyển trích lời gì gì đấy, tuyển tập gì gì đấy, lừa gạt người tqa một chút, danh vang thiên cổ, tha phương muôn đời.
Lương Sinh gắp trứng gà trong chén mình bỏ qua cho tôi: Khương Sinh, em đang nghĩ gì đấy?
À. Tôi đột nhiên định thần lại, cười tươi nói: Em đang nghĩ cho xuất bản tuyển tập văn và vân vân gì đấy.
Chỉ mình cậu? Bắc Tiểu Vũ đột nhiên cười sặc sụa, nói với Lương Sinh: Còn nhớ không? Khương đại tiểu thư của chúng ta viết văn: Thấy “Trung Hoa nổi dậy đọc sách” khiến lòng tôi sục sôi… Thầy dạy Ngữ văn nói cái gì? Nói là: Khương Sinh, em có dâng trào thì dâng trào, nhưng có thể nào thì dâng trào cũng đừng trào đến mức rớt luôn chứ, em học toán thì được, sao môn Ngữ văn lại khiến người ta hộc máu như vậy!
Lương Sinh lén cười: Bắc Tiểu Vũ, cậu yên lặng ăn cơm đi, đừng chọc Khương Sinh nữa.
Tôi trừng mắt nhìn Bắc Tiểu Vũ, làm mặt quỷ.
Đột nhiên Tiểu Cửu nhớ đến chuyện gì, cô hỏi: Khương Sinh, Bắc Tiểu Vũ nói nhà cậu có nuôi mèo, cậu giấu nó đâu rồi, sao tớ không thấy vậy?
Tiểu Cửu đột nhiên nhắc tới Tiểu Mễ khiến tôi hơi buồn. Lương Sinh nhìn bộ dạng đau khổ của tôi thì nói với Tiểu Cửu: Tiểu Mễ đã mất ba năm trước rồi. Sau đó anh vỗ vỗ đầu tôi: Khương Sinh, Tiểu Mễ nhà chúng ta là con mèo hạnh phúc nhất, vì nó có chủ nhân tốt như em.
Tôi khịt khịt mũi cười: Anh, em biết.
Cũng giống như Lương Sinh, Tiểu Mễ là một phần ký ức lúc còn bé của tôi, mỗi lần tôi khóc bị mẹ phạt đứng ngoài sân, Tiểu Mễ luôn ở dưới chân tôi, đến giờ tôi vẫn nhớ rõ thân hình nhỏ nhắn của Tiểu Mễ, mượt mà như vậy dụi vào chân tôi. Có lúc, cái mũi nhỏ nhỏ khẽ thở ra hơi ấm nhẹ nhàng vờn quanh cổ chân tôi, giống như Lương Sinh, nó là sinh mạng cùng vui vẻ của tôi.
Trước khi Tiểu Mễ qua đời mấy ngày, nó không chịu để ý ai, tính tình có chút khó chịu.
Lương Sinh và tôi ôm nó đến bãi cỏ ở Ngụy Gia Bình, Tiểu Mễ an tĩnh nằm trong bụi cỏ, mắt híp lại, thỉnh thoảng hé mắt nhìn cây cỏ rậm rạp.
Tôi hỏi Lương Sinh: Kiếp sau, Tiểu Mễ có còn nhớ đường về không?
Lương Sinh nói: Đồ ngốc, làm gì có cái gọi là kiếp sau chứ?
Tôi cũng trở nên nóng nảy như Tiểu Mễ, đứng lên giậm với Lương Sinh, tôi nói: Anh gạt người, gạt người, gạt người! Có kiếp sau, có kiếp sau mà! Nói như vậy, tôi đột nhiên cảm thấy ủy khuất, nước mắt cứ chảy xuống từng dòng, lăn tới khóe môi hồng nhạt của tôi.
Lương Sinh ngây ngốc nhìn tôi chảy nước mắt: Khương Sinh, em đừng khóc. Anh không muốn thấy em khóc.
Tôi lau nước mắt, toét miệng nở một nụ cười vô cùng khó coi với Lương Sinh: Lương Sinh, kiếp sau, em sẽ không làm em gái anh được chứ? Để Tiểu Mễ thay em làm em gái anh được chứ?
Lương Sinh vẫn không nói gì, ánh trăn cô đơn treo rất xa trên bầu trời, không nhìn thấy nhân gian tịch mịch.
Cũng chính là đêm đó, Tiểu Mễ mất tích, nói đúng hơn là nó đã qua đời. Người lớn nói, mèo là loài động vật rất kỳ lạ, lúc chết đi luôn tìm chỗ trốn, không cho người ta thấy.
Tôi luôn cảm thấy tất cả mèo con trên thế giới này đều là con gái, mà tất cả chó con đều là con trai, tất cả con gái giống mèo đều cẩn thận giấu kín tâm tư và vết thương của mình, rất sợ người khác phát hiện, còn những cậu trai giống chó con đều trung thành với ánh mắt của mình, tuy không nói lời nào nhưng ánh mắt của họ có thể tiết lộ cho cả thế giới biết.
Đêm đó, Lương Sinh ngồi trên đá mài ôn bài, tôi ngồi cạnh anh đung đưa chân, nhìn bầu trời, năm mười ba tuổi ấy, lần đầu tiên tôi biết thế nào là biệt ly, biệt ly cũng Tiểu Mễ.
Tôi hỏi Lương Sinh: Anh, anh có biết anh của kiếp trước gì cái gì không?
Lương Sinh khép sách lại, lắc đầu. Ánh mắt mát lạnh nhìn tôi như bầu trời như ánh trăng, tinh khiết mà trong suốt.
Tôi nói: Anh, nhưng em biết em của kiếp trước là cái gì.
Lương Sinh dùng sách gõ một cái lên đầu tôi, cười: Nói bừa. Khương Sinh à, anh nghĩ có khả năng kiếp trước của em là người thừa kế của Vương phù thủy. Không bằng sau này anh gọi em là Khương đại thần bà bà nha?
Tôi nhăn mặt nhíu mày, làm mặt quỷ với anh: Em nói này, thực sự em biết kiếp trước của mình là cái gì đấy. Kiếp trước em là một con mèo, như Tiểu Mễ vậy.
Tôi an tĩnh nhìn Lương Sinh, dưới ánh trắn, mắt Lương Sinh như sao, sáng sủa, dịu dàng thân thiết. Tôi nói: Lương Sinh, anh có tin không? Anh có một cô em gái, kiếp trước em là một con mèo.
Lương Sinh không hiểu nhìn tôi, lắc đầu nói: Sao em lại khẳng định như vậy? Khương Sinh?
Tôi nói: Thực ra là em cảm giác như vậy. Kiếp trước, em gái kia của anh không muốn kiếp sau làm em gái của anh nữa. Vì vậy nói với con mèo Khương Sinh kia rằng: Khương Sinh, kiếp sau em thay chị làm em gái của anh trai được không. Bởi vì, kiếp trước em là con mèo Khương Sinh, kiếp này trở thành em gái của Lương Sinh.
Gió thổi qua mái tóc tôi, ánh mắt Lương Sinh đầy vẻ kinh ngạc nhìn tôi: Vậy Khương Sinh, kiếp trước anh là cái gì?
Tôi liếc mắt một cái nói: Anh, anh chính là anh, kiếp trước anh vẫn là Lương Sinh.
Lương Sinh nhẹ nhàng à một tiếng: Còn em gái kiếp trước của anh đâu rồi?
Tôi hừ lạnh một tiếng, không thèm nhìn mà nhảy xuống nền đá, đi mà quản cái em gái kiếp trước của anh ấy. Gì chứ, muốn làm hỗn loạn con mèo Khương Sinh à? Để cô ta cả đời đều không được sung sướng! Tôi ghét em gái kiếp trước của anh!
Tôi không quay đầu lại, đi thẳng vào phòng…
Đến giờ Lương Sinh vẫn không biết, ba năm trước, lúc tôi vào phòng thì nước mắt đã thi nhau rơi xuống. Thật giống với lần chơi xuân năm ấy, bị cô giáo không chút lưu tình từ chối. Một khác đó, tôi mười ba tuổi đã tự sa vào lời nguyền không thể tự thoát ra được: Tôi tin chắc rằng mình của kiếp trước, chính là con mèo Khương Sinh vui vẻ, trở thành cô gái không cách nào vui vẻ được của kiếp này.
Chỉ là, Tiểu Mễ, xin em hãy nhớ kỹ dáng vẻ của Lương Sinh, để kiếp sau thay chị làm em gái Lương Sinh có được không?
Hết chương 26