Đọc truyện Luôn Có Tình Địch Muốn Công Lược Ta – Chương 56
Xét xử sắp bắt đầu.
Lê Hi ngồi ở hàng ghế đầu dĩ nhiên cảm nhận được ác ý tỏa ra từ người Lâm Mục.
Hắn vân vê bàn tay của Yến Mộc Dương, cúi đầu nhỏ giọng nói bên tai nhóc “Lâm Mục tất có chuẩn bị mà đến, người đàn ông kia trông không được bình thường.”
“Không sao, chẳng qua chỉ là một khôi lỗi sư cấp thấp mà thôi.” Yến Mộc Dương rũ mi mắt, giọng nói lãnh đạm giống như đang giễu cợt một tên hề nhảy nhót, cũng không thèm để ý việc Lê Hi đang đùa nghịch tay của mình.
“Tóm lại nên cẩn thận vẫn hơn.” Lê Hi trấn an hôn lên má nhóc.
“Ừ.” Yến Mộc Dương nhỏ giọng đáp lại, hai vành tai hơi đỏ lên. (cute chết đi được =w=)
Nhóc không có thói quen thân mật với Lê Hi ở giữa chốn đông người này.
Cử chỉ thân thiết giữa hai người cũng hấp dẫn sự chú ý của những người xung quanh, nhưng điều bọn họ quan tâm hơn vẫn là cái tên tội phạm đang đứng trước vành móng ngựa kia.
Huyết án thảm khốc xảy ra vài ngày trước đó đã làm cho mọi người sợ vỡ cả mật.
Dù sao đối với tên tội phạm này mà nói, bất kể là dị năng giả đi chăng nữa cũng sẽ trở thành con mồi, bị tước đoạt sinh mạng một cách dễ dàng, huống chi chỉ là một người bình thường tay không tấc sắt?
Bất luận là như thế nào, là con người thì ai cũng đều sợ chết cả.
Buổi xét xử rất nhanh được bắt đầu.
Theo sự dò hỏi của kiểm soát viên, người đàn ông đứng trước vành móng ngựa với vẻ mặt đờ đẫn, từng cầu từng chữ nói ra toàn bộ quá trình gây án của mình.
Dị năng của người đàn ông đó không cao lắm, chỉ mới cấp 2, nhưng cũng là dị năng hệ ác mộng đặc biệt, có thể vô thanh vô thức xâm nhập vào giấc mơ của một người, khiến người đó mặc cho kẻ xâm nhập định đoạt. Ngay cả việc biến thành thây ma cũng có thể thao túng làm cho cơ thể trông như bình thường.
Mặc dù có thể giải thích nguyên nhân vì sao muốn giết hại những dị năng giả đó nhưng lí do tên tội phạm đó đưa ra quả thật có chút miễn cưỡng.
Nhất là vẻ mặt chết lặng của hắn ta, cơ thể cử động máy móc, gần giống với một con rối vô tri vô giác, điều đó khiến người khác khó có thể tin được lời khai của hắn ta.
Quan tòa cũng vì tình trạng tâm sinh lý không được ổn định của phạm nhân mà sinh lòng nghi ngờ.
Cẩn thận hỏi các vấn đề liên quan đến vụ án, quan tòa lại thấy phạm nhân căn bản không thể trả lời đàng hoàng được, tiếp tục máy móc lập lại câu trả lời lúc trước.
Tình hình như vậy khiến người khác không thể không nghi ngờ.
Những người ngồi ở vị trí dành cho khách bắt đầu xì xào bàn tán ra vô.
Lúc này, một lời nói không lớn cũng không nhỏ phát ra rõ ràng từ trong đống âm thanh hỗn tạp “Đừng nói đây chỉ là một kẻ đứng ra gánh tội thay nha!”
Trong lúc đó, ánh mắt của người đàn ông đang đứng trước vành móng ngựa dần trở nên thanh minh, thần sắc lộ vẻ kích động, hắn ta chợt khóc sướt mướt như chết cha chết mẹ kêu lên “Không phải tôi, không phải tôi, là hắn ép tôi… Là hắn…”
Người đàn ông kêu khóc biện minh cho bản thân, đồng thời giơ lên một cánh tay chỉ về phía Lê Hi và Yến Mộc Dương.
Mọi người không khỏi bị biến cố trước mắt làm cho hoảng hồn, ánh mắt nhìn về phía Lê Hi và Yến Mộc Dương cũng trở nên kì lạ.
Từ khi Lê Hi trở lại thành phố B, những suy đoán và đồn đãi của mọi người về hắn vẫn chưa từng dừng lại.
Mưu kế được tính toán không hề có sai sót, thủ đoạn cao thâm có lường, cùng với bên người lúc nào cũng vây quanh toàn những dị năng giả siêu mạnh phục tùng hắn.
Nhất là Yến Mộc Dương như hình với bóng bên cạnh hắn kia càng khiến người ta kiêng kị không thôi.
Phải biết rằng, loại dị năng điều khiển rối này, nếu nói là dùng để đối phó thây ma thì không bằng nói là cố ý nhắm vào dị năng giả.
Trong nhất thời, lòng người trở nên bàng hoàng, tình cảnh có chút rối loạn, thậm chí những người ngồi gần Lê Hi cũng hét toáng lên hấp tấp tránh xa hắn ra.
Buổi xét xử trở thành mớ hỗn loạn, cảnh sát dị năng giả không thể không mở ra uy áp của dị năng và vũ lực để ổn định lại trật tự,
Lâm Mục ngồi phía sau bình chân như vại nhìn khung cảnh rối loạn trước mắt, khóe môi cong lên tạo thành một nụ cười khinh miệt, nhìn Lê Hi ngồi ở hàng ghế đầu với ánh mắt coi thường không hề che giấu.
Bù nhìn đã có hiệu quả, thắng bại đã được xác định.
Ở tận thế, lòng người vốn không kiên định và dễ sa ngã, một vụ án đẫm máu như vậy, cho dù quan tòa coi như là bình ổn lại lòng người nhưng tuyệt đối sẽ không bỏ qua dễ dàng như thế.
Bù nhìn được đổi từ hệ thống tuyệt đối không phải là một đồ vật bình thường, chưa quá năm phút, người đàn ông kia sẽ hộc máu mà chết, chết không có đối chứng. Còn về thằng nhóc Yến Mộc Dương kia, cho dù nó có phải là hung thủ hay không thì sẽ vĩnh viễn gánh tội danh giết người này lên lưng.
Mà tên Đồng Tử Thừa kia cũng sẽ bị kéo xuống nước, ngay cả Đồng gia sau lưng hắn cũng thể thoát nổi!
“Ha ha, rút dây động rừng, đây quả là bàn thắng tuyệt vời nhất từ trước đến nay.” Lâm Mục lầm bầm, ánh mắt lóe lên tia bạo ngược thích thú.
Lần này, gã quyết định ngay tại đây làm cho tên Đồng Tử Thừa kia thân bại danh liệt, Yến Mộc Dương chết không toàn thây!
Lâm Mục suy nghĩ, nét mặt của gã ngày càng trở nên tàn ác.
Lê Hi ngồi phía trước dĩ nhiên là biết rất rõ.
Hắn không nhanh không chậm quay đầu lại, thần sắc lạnh nhạt đối mặt với gã.
Chốc lát, đầu ngón tay của Lê Hi khẽ nhúc nhích, một vệt sáng nhỏ bé bỗng xuất hiện trước mặt gã, nhẹ nhàng quẹt gã xước một đường chảy máu rồi biến mất.
Đây chính là khiêu khích trắng trợn!
Nụ cười thản nhiên trên mặt Lê Hi đâm nhói lòng Lâm Mục. Gã không kiềm chế được liền muốn phản kích lại, nhưng cơ thể lại cứng ngắc không cử động được, giống như bị khống chế vậy.
“Đồng Tử Thừa!” Lâm Mục nghiến răng nghiến lợi muốn rít tên Lê Hi nhưng lại không thể phát ra âm thanh nào.
Hơn nữa đôi môi mỏng của Lê Hi khẽ mấp máy, dùng khẩu hình rõ ràng phun ra hai chữ “Phế vật!”
Vũ lực áp chế không chút lưu tình cộng thêm tinh thần bị giễu cợt trắng trợn đủ để cho Lâm Mục mất hết lí trí. (như vậy mà đòi đấu với ai =.=)
Gã không kịp đợi người ngoài đổ thêm dầu vào lửa, lập tức ra lệnh hệ thống giải trừ trạng thái khống chế cơ thể rồi đứng phắt dậy cầm đầu chỉ tay về phía Lê Hi la lớn “Đồng Tử Thừa của Đồng gia nuôi dưỡng yêu vật, dung túng yêu vật lạm sát dị năng giả vô tội, theo lý nên tiếp nhận xét xử rồi cút khỏi thành phố B!”
Còn hai phút nữa thì ‘con dê gánh tội thay’ kia sẽ chết oan uổng, bây giờ gã phải tranh thủ đổ tội danh lên người Lê Hi!
Dị năng hệ lửa cấp 6 bùng phát, ngọn lửa nóng bỏng khiến toàn bộ phòng xét xử trở thành cái lò đốt, mà trong số các cảnh sát dị năng có người có cấp bậc cao hơn quăng một cái tín hiệu an tâm cho những người bình thường hốt hoảng muốn rời đi.
Huống chi, vỏ bọc da người này của Lâm Mục có vẻ ngoài đôn hậu nên được mọi người hoan hô không ít, cách làm của gã khiến mọi người cung kính hô to một tiếng Vạn tiên sinh.
Gã vừa mở miệng thì đã kéo theo nhiều người hùa theo với mình “Giết người đền mạng! Phạm pháp đền tội!”
Bầu không khí của buổi xét xử trở nên vi diệu, chỉ cần chạm nhẹ một cái là nổ cái đùng.
Nhưng Lê Hi cũng không có cuống cuồng, ngược lại bình tĩnh ôm chặt Yến Mộc Dương vào lòng cẩn thận vuốt ve an ủi, giống như lo lắng nhóc bị tình cảnh trước mắt dọa khóc. (=_=)
Yến Mộc Dương cũng phối hợp an tĩnh dựa vào ngực Lê Hi, im lặng không nói gì.
Đứa bé trai tinh xảo dễ dương, làn da trắng nõn mềm mại.
Vùi trong lớp áo khoác màu đen của Lê Hi càng làm bật lên sự trong suốt của làn da, tăng thêm vài phần yếu đuối mỏng manh, chọc người trìu mến.
Nhưng người khác không thể nhìn thấy được đôi mắt của nhóc từ từ trở nên âm u ngoan lệ, ngay cả màu sắc của con ngươi cũng đậm hơn.
Thời điểm xét xử đã đi đến mấu chốt, quan tòa cưỡng ép mọi người bình tĩnh lại, bỏ quên vài giai đoạn làm màu liền trực tiếp hỏi tới vấn đề cuối cùng “Là ai sai khiến anh? Hoặc nói là ai bức ép anh?”
Vấn đề này làm cho tâm tư bị kích động của mọi người ổn định lại, bây giờ bọn họ rất muốn biết câu trả lời chân thật.
“Không phải đã rõ ràng rồi sao?” Người đàn ông bật cười một tiếng, hận ý từ từ lan tràn ra cả đôi mắt, hắn ta chỉ ngón tay về phía hàng ghế ngồi nghe thẩm vấn nói “Còn có thể là ai được chứ? Không phải là những vị đại nhân tai to mặt lớn có quyền có thế ở thành phố B này hay sao…”
Hắn ta vừa nói tên vừa run rẩy chỉ đầu ngón tay vào từng người, khai sạch tất cả những người đã có mặt ở cuộc họp kín trong mật thất hôm đó, tất nhiên là trừ Lê Hi ra.
Tình hình đột nhiên xoay chuyển bất chợt như thế khiến mọi người trong lúc nhất thời không kịp phản ứng lại.
Lâm Mục thấy sự tình có biến liền sốt ruột hỏi hệ thống “Kết quả sao lại như thế này? Bù nhìn bị mất hiệu lực rồi sao?”
“Cái này…” Hệ thống cũng bị dọa sợ hết hồn “Yến Mộc Dương… hình như có thể khống chế lòng người.”
“Nó không phải chỉ có thể điều khiển người thôi sao? Giống như điều khiển rối ấy.”
“Không.” Âm thanh của hệ thống có chút khổ sở “Nếu như khôi lỗi sư đã tăng cấp đến một cảnh giới khác thì việc điều khiển cơ thể người chỉ là chuyện nhỏ, người đàn ông kia đã bị Yến Mộc Dương khống chế rồi, nếu không muốn sự tình bị bại lộ thì kí chủ nên giết người diệt khẩu ngay lập tức.”
Lời nói của hệ thống khiến ánh mắt Lâm Mục lóe lên một tia bạo ngược quyết tuyệt, nhưng gã còn chưa kịp làm gì thì đã thấy người đàn ông chỉ tay về mình tố cáo “Còn cái tên Vạn Lưu này nữa, gã chính là một tên ác ma. Cái hôm trước ngày tôi bị định tội thì gã tới tìm tôi, cũng ở trên người tôi dán lên vài thứ quái dị có khả năng mê hoặc tâm trí, rồi ra lệnh cho tôi vào ngày xét xử phải xác nhận Đồng Tử Thừa chính là hung thủ ở trước mắt mọi người. Nếu như không nhờ vào dị năng đặc biệt của mình thì e là bây giờ tôi vẫn chưa thể thoát ra khỏi sự khống chế của gã, thậm chí ngay cả mạng sống cũng không còn.”
Người đàn ông còn chưa dứt lời thì bốn phía đã nổi lên một trận xôn xao dữ dội, rối rít nhìn về phía đám gia chủ thế gia và Lâm Mục với con mắt kinh ngạc, tựa hồ không thể tin vào tai những gì vừa mới nghe được.
Khi tận thế bắt đầu, những người sống sót liền tụ tập lại một chỗ, hứa hẹn bảo vệ lẫn nhau thì mới có được một thành phố B an ổn như ngày hôm nay, mà bây giờ lại có người nói với bọn họ, những cái tên danh môn thế gia này vì quyền lợi và tiền tài đã không ngần ngại tự ý giết hại người vô tội, coi mạng người như cỏ rác. Điều này khiến mọi người không khỏi sinh lòng tức giận, lớn tiếng trách mắng đám người gia chủ thế gia kia.
Quan tòa cũng cảm thấy không ổn, trước mắt chỉ có thể tạm dừng buổi xét xử, để cho cảnh sát sắp xếp đưa mọi người rời khỏi chỗ này.
Mà hành động này cũng tố giác sự cấu kết mờ ám giữa quan tòa và đám gia chủ thế gia, đồng thời những tên gia chủ đó cũng lần lượt thay phiên tố cáo lẫn nhau.
Lại nghĩ tới những chuyện mất mặt mà đám người gia chủ đó đã làm trước đó, ngay cả một đứa nhóc cũng có thể đoán ra được đầu đuôi sự việc.
Nghĩ như vậy, lúc mọi người đi ngang qua không quên quẳng ánh mắt khinh thường cho bọn họ.
Còn Lê Hi ngồi phía trước cũng ôm lấy Yến Mộc Dương đứng dậy rời đi.
Tin vịt đã bị dập tắt, chuyện tiếp theo tự nhiên sẽ có người xử lí nốt.
Bất quá, lúc đi ngang qua chỗ ngồi của Lâm Mục, Lê Hi dừng bước lại nhìn gã, khóe môi cong lên tạo thành nụ cười như có như không, giống như muốn có lời nói với gã.
Lâm Mục đối mặt với hắn, quanh thân từ trên xuống dưới đều tràn ngập sự đề phòng.
Cảm giác ớn lạnh chạy dọc từ gót chân lên đỉnh đầu, ngay trong lúc đó, một mùi vị nguy hiểm bất chợt ập tới.
Lâm Mục chưa kịp phòng bị thì một cơn đau đớn dữ dội đập thẳng vào mặt.
Thì ra là Lê Hi đã khởi động dị năng tích tụ ánh sáng lại hung hăng tát gã mười cái bạt tay.
“Đồng Tử Thừa! Cậu có ý gì!” Lâm Mục kiềm nén cơn tức giận, đôi mắt phủ đầy tia máu dữ tợn.
Khẽ vỗ vào lưng của Yến Mộc Dương ý bảo nhóc cởi bỏ sự trói buộc cho gã, giọng nói của Lê Hi hết sức ôn hòa, thật giống như người vừa ra tay tát gã không phải là hắn vậy “Chỉ là có chút nghi ngờ mà thôi. Trước đây nghe nói Vạn tiên sinh là một người thật thà hiền hậu, thích làm người khác vui lòng, vì sao hết lần này đến lần khác đều nhắm vào chúng ta vậy?”
“Nhắm vào các người? Không phải Đồng Tử Thừa cậu quá mức ỷ thế hiếp người đó sao?” Lâm Mục trợn mắt nhìn chằm chằm Lê Hi giống như hận không thể nhào tới ăn tươi nuốt sống hắn.
Mặc dù trên mặt gã vẫn mang sự hiền hòa nhưng bàn tay giấu sau lưng lại âm thầm khởi động dị năng, nháy mắt bùng lên một ngọn lửa mạnh mẽ.
“Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt.” Lê Hi khẽ búng tay một cái tách, một sợi ánh sáng mỏng mạnh lặng lẽ chui tọt vào trán của Lâm Mục.
“Á!” Đau đớn dữ dội khiến Mục Lâm không khỏi lăn lộn trên mặt đất.
Mà dung mạo ngụy trang cũng không thể duy trì nổi.
Ở trước mắt mọi người dần lộ ra khuôn mặt nguyên bản.
Hệ thống thấy tình huống không tốt liền lập tức chiếm lấy quyền điều khiển thân thể của Lâm Mục, khởi động kỹ năng mang gã trốn thoát.
Yến Mộc Dương thấy vậy nhíu mày lại, vô số sợi tơ quỷ dị xuất hiện trong không trung vọt tới trói chặt Lâm Mục lại trong nháy mắt.
“Buông ra!” Âm thanh chói tai rít ra từ trong miệng Lâm Mục, đồng thời cơ thể của Lâm Mục ngày càng mờ ảo.
Tình cảnh trước mắt này không khác gì so với hồi còn ở thành phố S, Lê Hi và Yến Mộc trao đổi ánh mắt, lúc này đã thống nhất đưa một quyết định.
Sợi tơ mịn màng gắt gao siết chặt lấy da của Lâm Mục, cắt rời quần áo, trên người gã xuất hiện rất nhiều vết xước, trông vô cùng chật vật và nhục nhã.
Mà đao sáng trong tay Lê Hi cũng sắp sửa bổ xuống, mắt thấy sắp chặt đứt cổ họng gã.
Hệ thống thấy chuyện không tốt, vội vàng bộc phát toàn bộ năng lượng trợ giúp kí chủ thoát thân.
Cuối cùng nó phải điều động năng lượng tới mức cao nhất, trước khi đao của Lê Hi sắp bổ xuống liền tránh thoát khỏi sự trói buộc của Yến Mộc Dương, nhưng vẫn như trước chậm một giây, tuy cái cổ được tránh thoát nhưng phải để lại một cánh tay.
Mùi thịt sống tanh tưởi cộng thêm máu tươi nồng nặc khiến đám gia chủ mặt mũi tái mét, ngay cả cánh tay bị chặt đứt cách đó không xa kia càng làm bọn họ kinh hãi không thôi.
Lê Hi liếc họ một cái, khóe môi cong lên tạo thành nụ cười ôn nhu, sau đó mở miệng nói “Nghe nói các vị có ý kiến với tôi?”
“Không, không, đều tại cái tên Vạn Lưu kia xúi giục.”
“Ra là như vậy, có lẽ chúng ta nên cẩn thận nói chuyện với nhau rồi.” Lê Hi gật đầu rồi lại ngồi xuống, cũng tỏ ý kêu quan tòa và cảnh sát đi trước…
Mười phút sau, Lê Hi ôm Yến Mộc Dương áo mũ chỉnh tề ung dung đi ra khỏi phòng xét xử, trong lòng âm thầm tính toán chỗ lợi lộc vừa chiếm được sau khi lừa gạt đám người đó.
Mà bên trong phòng xét xử, mấy tên gia chủ thế gia đó quỳ gối thành một hàng thẳng tắp, không ngừng tự vả mặt mình, âm thanh nghe vô cùng có tiết tấu nhịp nhàng.
Một chú gấu con nhồi bông lơ lửng giữa không trung vừa gõ nhịp vừa đếm “1, 2, 3,…”
Thành phố B, hẻm Đồng La.
Mùi máu nồng nặc ngút trời càng làm cho cái hẻm vốn yên tĩnh càng trở nên âm u rùng rợn hơn, có mấy người ở trong hẻm đang bàn bạc chuyên mua bán tin tức đột nhiên cảm thấy không ổn, nhưng tiếc là đã quá chậm.
Ngọn lửa yêu dị màu xanh đốt cháy cơ thể bọn họ thành những viên ngọc đỏ lòm.
Một người đàn ông cụt mất một cánh tay, toàn thân đẫm máu xuất hiện ăn hết những viên ngọc kia. Chính là Lâm Mục vừa mới chạy trốn được.
Chỉ có thể kịp bổ sung được một ít năng lượng, Lâm Mục liền ra lệnh hệ thống tiếp tục chạy trốn, cho đến khi rời khỏi thành phố B thì mới thả lỏng bước chân.
“Tên tiểu nhân đê tiện Đồng Tử Thừa chết tiệt!” Lâm Mục hung hăng đấm nát bức tường, hoàn toàn mất đi lí trí.
“Xin kí chủ đại nhân đừng nóng giận, chúng ta vẫn còn những kế hoạch khác mà.”
“Đúng… Vẫn còn kế hoạch…” Lâm Mục tự lẩm bẩm một mình, trong mắt lóe lên sự điên cuồng nồng đậm.
Che miệng vết thương lại, gã tức tối hỏi hệ thống “Hồi phục lại chân tay tốn bao nhiêu tích phân?”
“Ba mươi triệu.”
“Không còn biện pháp nào nữa sao?”
“Có, bí kiếp tu luyện xác chết hoàn hảo. Kí chủ đại nhân, cái thế giới này chính là thiên đường tu luyện xác chết a.”
“Không sai…” Gian nan khôi phục lại hệ thống, Lâm Mục nhắm mắt lại.
Nếu như chỉ có con đường hoàn toàn sa đọa để có thể đánh bại Đồng Tử Thừa thì gã tình nguyện bán đi linh hồn của mình cho ma quỷ.
Đánh mất bản chất của một con người thì đã sao chứ? Chỉ cần có thể dẫm nát tên khốn đó dưới chân thì gã không tiếc trả một cái giá thật đắt!
Suy nghĩ đến đây, Lâm Mục run rẩy lấy ra một bình thuốc có mùi vị kinh khủng rồi uống một hơi hết sạch thứ chất lỏng bên trong đó vào bụng.
Trong mắt gã xẹt qua một tia không cam lòng và oán hận, gã âm thầm thề độc trong lòng.
Đồng Tử Thừa, lần sau gặp lại, tao nhất định sẽ lấy cái mạng chó của mày!