Lưới Tình

Chương 20: Ước định


Bạn đang đọc Lưới Tình – Chương 20: Ước định

Trưa ngày 30, giống như hai năm trước, Tuấn Kiệt ở lại nhà Kiến Vũ. Bất quá lần này Thẩm Lương hắn không có về nhà, bởi vì cha mẹ hắn được mời đến nhà dì hắn ăn năm mới, hắn không muốn đi cũng không sao.

“Sớm biết như vậy chúng ta mua thêm chút đồ ăn ngon.” Tuấn Kiệt cười khổ nhìn đống thức ăn không được nhiều cho lắm.

“Không có đáng gì, hiện tại đi mua thêm vẫn còn kịp, chúng ta lái xe đi ra ngoài mua thêm.” Kiến Vũ ôm đứa con mập mạp đi. Thời buổi hiện nay, siêu thi cũng không nghỉ Tết, mua gì cũng rất tiện.

Vì vậy ba người lớn cùng một đứa trẻ ra ngoài mua đồ.

Ba mươi rất lạnh, thế nhưng nhìn thấy tuyết rơi, Hạ Bảo vui vẻ đến quên cả lạnh, hận không thể từ trong lòng Kiến Vũ nhảy xuống. Hắn ở trong lòng Kiến Vũ ngọ ngoạy chỉ chỉ vào người tuyết giả nói: “Búp bê ~” “Búp bê ~” liên tục.

Kiến Vũ cảm giác ôm hắn bây giờ khó khắn gấp hai lần, thở phì phò nói: “Đó không phải búp bê, là người tuyết. Búp bê của Hạ Bảo ở nhà.”

Hạ Bảo dừng động tác nhìn mama, chỉa chỉa người tuyết: “Hứa nhân?!!”

Kiến Vũ gật đầu: “Tuyết nhân.” Hắn nói thật chậm từng chữ để Hạ Bảo nghe cho rõ ràng.

(Trong tiếng trung, từ “hứa” (许): lời hứa, hứa hẹn, phát âm giống từ “tuyết” (雪) nên bé Hạ Bảo mới nghe nhầm)

Hạ Bảo nói lại một lần: “Người tuyết.”

Kiến Vũ vui vẻ xoa đầu hắn: “Hạ Bảo thật thông minh, lại nói cho ta biết ta là ai?”

Hạ Bảo không đề ý hắn, trực tiếp nhìn người tuyết.

Kiến Vũ không tha, hỏi lại: “Hạ Bảo, ta là ai?”

Hạ Bảo nhìn hắn, khuôn mặt có biết bao hồn nhiên nói: “Mama ~~” Thực đáng yêu, lộ ra hàm răng nhỏ xinh.

Cách đó không xa truyền đến tiếng của Thẩm Lương và Tuấn Kiệt: “Ngươi còn không buông tha?”

“Khanh khách, mama ~” Hạ Bảo còn đang rất vui.

Kiến Vũ “Hanh ~” một tiếng, không để ý, chạy đến chỗ khu vực đồ ăn để chọn đồ.

Tuy là ba mươi, nhưng siêu thị vẫn rất đông đúc. Khi bọn họ thanh toán xong về đến nhà trời đã tối đen.

Kiến Vũ đề nghị làm vằn thắn, Thẩm Lương đáp ứng. Sau đó thuận tiện nhận được con mắt khinh bỉ của vợ và bằng hữu. Ai cũng biết hắn rất thích ăn nhưng chỉ là không thích làm. Cơ bản hắn có thể làm là ngồi chờ ăn.

Tại phòng bếp hai người bận rộn nấu nướng, Thẩm Lương ở phòng khách ôm Hạ Bảo cùng xem TV. Hạ Bảo thỉnh thoảng lại nhìn về phòng bếp, hắn chỉ thích mama ôm a. Cha nuôi xem Tv cái chương trình mà có mấy người chạy đi chạy lại cướp một quả bóng ( bóng rổ), hắn xem không hiểu gì.

Kiến Vũ làm nhân bánh, cùng với Tuấn Kiệt nói chuyện linh tinh.

“Kiến Vũ, ngươi chưa gặp qua người tên là “Vương Thanh” kia ư? Thật sự là chưa gặp qua?”

“Thật sự chưa, kỳ quái sao?”

“Đúng vậy, thời đại phát triển. Võng luyến (yêu qua mạng) thật ra cũng không phải là ít, nhưng đều biết đối phương hình dạng ra sao, dù sao cũng có Webcam, cũng có thể gửi ảnh chụp. Ta cảm giác đầu óc ngươi nhất định là cấu tạo kỳ lạ, cư nhiên thích một người chưa thấy qua, đổi lại là ta đánh chết cũng không có khả năng.”

“Ta có đôi khi cũng hiểu được là bất khả tư nghị (khó có thể tin), bất quá thực sự rất kỳ diệu, tuy rằng chưa thấy qua, nhưng cảm giác như đã quen từ lâu. Ta cho tới bây giờ chưa từng hoài nghi hắn cái gì.”

“Ngươi sẽ không sợ đối phương là nữ?”

“Tuấn Kiệt…”

“Ân?”

“Ta sao trước đây không phát hiện ra ngươi là người độc miệng a?!”

“Ha hả, quá khen quá khen, độc tùy lúc a.”

Không khí hòa thuận, mọi người quầy quần ăn tiệc tết âm lịch (chắc là ăn tất niên). Hạ Bảo thấy mama tới lập giơ tay, khiến Lương Minh than thở: “Cái này kêu là qua sông đoạn cầu a, tiểu tử thối, không có lương tâm.”

Kiến Vũ hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của con: “Làm tốt lắm, cho cha nuôi ngươi rớt trong mương rãnh hôi thối (nguyên văn là “điệu thối thủy câu lý”).”

Hạ Bảo nặng nề mà “Ân” liễu một tiếng, khiến cho Lương Minh cười mãi.


Tiệc tối Tết âm lịch mỗi năm đều khác, thế nhưng Kiến Vũ cảm giác mỗi năm đều không có khác biệt lắm, hắn đối với chuyện này ít nhiều có hứng thú. Hắn thường lên mạng vào thời điểm này, không thích TV, thích ở bên cạnh máy vi tính vì nghĩ ít nhất trên máy tính còn có thể lựa chọn xem thứ mình thích, muốn xem cái gì cơ bản đều có.

Hắn nghe thấy tiếng chào của hai vợ chồng kia, liền ôm Hạ Bảo vào phòng ngủ. Sau lần trước hắn kích động mà nói câu đó, hắn liền phát hiện không thấy Vương Thanh online. Không biết ngày hôm nay có ở nhà hay không, nếu như có liền chúc mừng năm mới.

Giống như Kiến Vũ suy nghĩ, rất nhiều người cũng tìm cách giống như hắn. Thích lên mạng hơn xem TV.

Trong Tiên Tích số người so với bình thường không ít, hầu hết đều tham gia lễ chúc mừng trong trò chơi, trả lời vấn đề, sau đó đi tìm trong bảo khố. Trong bảo khố có vũ khí cũng như trang phục ngày lễ.

Kiến Vũ đã thấy trong thành chủ có người mặc trang phục mới cùng mọi người nói chuyện, bất quá hắn khán nhìn thấy mà thiếu chút cười chết, nhìn phía sau cảm giác rất giống địa chủ, phi thường béo, phi thường tròn, phi thường… có tiền tài nha.

Chỉ thấy mặc y phục vào liền có chữ: “Địa chủ gia lương thực dư dả a.”

Mọi người trên kênh thế giới cười nghiêng ngả, người nọ dường như không dừng được, cách một phút đồng hồ nói một lần. Nguyên lai đây là chỗ đặc biệt của y phục, cả đêm nói: địa chủ gia lương thực dư dả a.

[ thế giới ][ Giang Quốc ]: kháo, điều không phải ta nói!

[ thế giới ][ Giang Quốc ]: địa chủ gia lương thực dư dả a.

Mọi người:…

[ hệ thống nêu lên ]: [ Hạ Bảo tinh nghịch ] login

Hạ Bảo cục cưng: “Ngươi đã đến rồi.”

Hạ Bảo tinh nghịch: “Hắc, ta bị lời nói của ngươi làm khổ a.”

Hạ Bảo cục cưng: “== “

Hạ Bảo tinh nghịch: “Hai ngày trước ta nhìn thấy ngươi, thực sự.”

Hạ Bảo cục cưng: “???” Hắn thế nào không biết?

Hạ Bảo tinh nghịch: “Thực sự không lừa ngươi, ta còn nhìn thấy hai nam nhân hôn nhau ở cửa, Vì vậy ta không dám bước lên quấy rối. Ta đoán trong đó có một hẳn là ngươi.”

Hạ Bảo cục cưng: “Ngươi nói giỡn!” Lão Thiên làm chứng a, hắn mới bị tên Quang Anh sát thiên đao kia cường hôn một lần. Ngay đến cả cũng người họ Vương kia làm tình cũng không có hôn môi.”Ngươi tìm được ở nơi nào?”

Hạ Bảo tinh nghịch: ” tiểu khu XX tòa XX phòng XXXX.”

Hạ Bảo cục cưng: “…”

Hạ Bảo tinh nghịch: “Ta không tìm lộn chứ?”

Hạ Bảo cục cưng: “Nếu như ngày hôm đó năm trước ngươi tìm đến khẳng định không lộn.”

Lần này đến lượt Hạ Bảo tinh nghịch không nói gì, hắn thế nào biết Kiến Vũ dọn nhà? Bất quá lại phải hỏi Thẩm Quân lại vậy, vì sao cho hắn nhầm địa chỉ.

Hạ Bảo tinh nghịch: “Vẫn ở thành phố này chứ?”

Hạ Bảo cục cưng: “Ngươi thực sự ở A thị?”

Hạ Bảo tinh nghịch: “Đúng, ta thực sự ở A thị. Kiến Vũ, mang theo con đến gặp ta đi. Tuy rằng ta tìm lộn địa chỉ, thế nhưng năm ngoái ngươi chẳng phải ở đó sao, đương nhiên, ta còn có thể tiếp tục tìm, này cũng không khó, bất quá cảm giác tiếp tục điều tra nữa là không tôn trọng ngươi.”

Hạ Bảo cục cưng: “Ta hình như chưa từng gặp qua võng hữu (bạn bè qua mạng).” Vương Thanh hẳn sẽ không lừa gạt đi TT thế nào luôn có cảm giác bị đưa vào bẫy.

Hạ Bảo tinh nghịch: “Ta cũng chưa thấy qua, vừa lúc thể nghiệm một chút.”

Hạ Bảo cục cưng: “Vậy ngươi nói thời gian với địa điểm đi.”

Hạ Bảo tinh nghịch: “Ngô… Ngày 10 tháng 3, 11 rưỡi trưa, tại sảnh lầu một Vương.co. Như vậy còn hai tháng nữa để hiểu rõ đối phương.” Ngày đó là sinh nhật hắn, nếu như có thể, vừa kịp cả nhà ở với nhau.

Hạ Bảo cục cưng: “Hảo, ngày 10 tháng 3, 11 rưỡi trưa ở Vương.co.” Thời gian cùng địa điểm đều tốt, sảnh một của Vương.co đúng là nơi an toàn.

Hạ Bảo tinh nghịch: “Chúng ta lưu lại phương thức liên lạc chứ?”


Hạ Bảo cục cưng: “Không nên, đến lúc đó xem ai nhận ra ai trước. Nếu như nhận sai, có lẽ là không có duyên, có thể trực tiếp rời đi. Như thời gian ước định, nếu 15 phút không gặp được liền không đợi nữa.”

Hạ Bảo tinh nghịch: “Ta đây khẳng định có thể liếc mắt là nhận ra ngươi, bởi vì ngươi sẽ ôm Hạ Bảo không phải sao?” Rất nổi bật nha.

Hạ Bảo cục cưng: “Ta không có ngốc như vậy? Yên tâm, khẳng định sẽ không cho ngươi vì Hạ Bảo mà nhận ra ta.”

Hạ Bảo tinh nghịch: “Là ta ngốc, không nên nói ra, như vậy là có thể liếc mắt nhận ra, thất sách a.”

Hạ Bảo cục cưng: “…”

Thẩm Lương cùng Tuấn Kiệt đều nhìn ra, Kiến Vũ gần đây rất hay cười, hỏi hắn hắn cũng không nói, bộ dáng cười khúc khích rất giống đòi nợ.

Kiến Vũ từ đêm 30 đó rất hay nghĩ đến người sẽ gặp mặt, không hiểu đích có chút khẩn trương, chờ mong. Kỳ thực cười cũng rất bình thường, chỉ là Thẩm Lương với Tuấn Kiệt không biết nguyên nhân, sở dĩ nhìn hắn thấy giống như đầu óc có điểm… Không bình thường.

Thời gian mặc dù lâu, nhưng mỗi ngày lên mang một chút, liền không cảm thấy vất vả lắm. Hạ Bảo cũng lớn hơn không cần uống sữa liên tục nữa, mà là có thể ăn giống người lớn, số lần uống sữa giảm xuống hai lần một tuần. Hơn nữa hắn buổi tối cũng không tỉnh lại khóc nháo, thế nên thời gian của Kiến Vũ cũng nhiều hơn. Chỉ cần tại ban ngày bồi con chơi một lúc, hắn buổi tối tắm rửa xong ăn no rồi lăn ra ngủ.

Đảo mắt cái đã tháng ba, tuyết ven đường đều chậm rãi tan. Tháng này, khiến cho Kiến Vũ kinh hỉ chính là Hạ Bảo dã có thể đi lại một chút. Tuy rằng thân thể mập mạp đi hơi lắc lư, nhưng chỉ cần có nơi bám, hắn có thể tự đi lại được. Không cho hắn đi hắn liền không muốn.

Kiến Vũ mỗi ngày đều cầm tay nhỏ dạy hắn tập đi. Tuy rằng khom lưng phi thường mệt, thế nhưng nhìn Hạ Bảo hài lòng cái gì cũng không quan trọng nữa. Lúc hắn gọi “mama” dáng vẻ đích thực là thiên chân khả ái (ngây thơ, đáng yêu), khiến cho Kiến Vũ cũng chỉ đành tiếp nhận. Muốn thay đổi chắc phải đợi hắn lớn hơn, lúc đó mới có thể lý giải vấn đề.

Hạ Bảo mặc bộ đồ gấu bông rất khả ái đứng trên ghế sô pha, hai cái mông nhỏ lắc lắc, cũng không biết là bắt chước chương trinh ca nhạc thiếu nhi trên TV hay tại hắn đứng không vững.

Kiến Vũ ngồi gần đấy, Hạ Bảo vẫn tiếp tục chơi đùa, thỉnh thoảng kêu một tiếng: “Mama ~ “

Người bị gọi lên tiếng trả lời, thế là hắn liền vui vẻ, cái gì cũng không nói tiếp tục chơi đùa.

Cuộc sống cứ như thế ấm áp, giống như màu hoa hải ấm áp.

Tháng tư vừa đến, trên cành cây đã tràn ngập lá non. Hạ Bảo ngồi im không chịu được, lúc nào cũng muốn chạy ra ngoài. Hắn thường lôi kéo Kiến Vũ ra hướng cửa, Kiến Vũ hiểu được ý hắn là muốn ra ngoài chơi, thế là lại mang hắn ra ngoài phơi nắng, khom lưng đuổi theo con.

Ngày 8, mặt trời đặc biệt tốt, bầu trời một điểm mây cũng không có, gió thổi qua, mang theo mùi cỏ cây thơm ngát nhẹ nhằng lượn qua thành thị. Kiến Vũ dọn nhà liền tìm được bộ đồ cha con, kết quả vừa vặn để Hạ Bảo nhìn thấy. Hắn điệu bộ chỉ mình nói: “Mặc mặc, mặc mặc.”

Kiến Vũ nghĩ hiện tại ấm áp cũng thích hợp mặc, liền mang bộ đồ ra cho Hạ Bảo. Hơi lớn một chút, quần cũng hơi rộng, nhìn qua có điểm thùng thình. Bất quá hiệu quả phi thường tốt, trái lại khiến Hạ Bảo càng béo tốt hơn.

Kiến Vũ ôm con, dự định xuất môn đi dạo. Ngày hôm nay sáng sớm tỉnh lại thì không hiểu sao lại nghĩ, đi xem qua Vương.co một chút.

Hạ Bảo tóm lấy áo hắn: “Mama, mặc mặc.” Ý tứ của hắn là mama cũng mặc giống như Hạ Bảo đi.

Kiến Vũ rất nhanh hiểu được, cắn răng một cái giậm chân: “Hảo, mặc mặc!” Mất mặt thì mất mặt, khả ái liền khả ái, con vui vẻ là tốt rồi TT

Vì vậy, hai người mặc đồ bộ cha con rời nhà đến Vương.co…Trưa ngày 30, giống như hai năm trước, Tuấn Kiệt ở lại nhà Kiến Vũ. Bất quá lần này Thẩm Lương hắn không có về nhà, bởi vì cha mẹ hắn được mời đến nhà dì hắn ăn năm mới, hắn không muốn đi cũng không sao.

“Sớm biết như vậy chúng ta mua thêm chút đồ ăn ngon.” Tuấn Kiệt cười khổ nhìn đống thức ăn không được nhiều cho lắm.

“Không có đáng gì, hiện tại đi mua thêm vẫn còn kịp, chúng ta lái xe đi ra ngoài mua thêm.” Kiến Vũ ôm đứa con mập mạp đi. Thời buổi hiện nay, siêu thi cũng không nghỉ Tết, mua gì cũng rất tiện.

Vì vậy ba người lớn cùng một đứa trẻ ra ngoài mua đồ.

Ba mươi rất lạnh, thế nhưng nhìn thấy tuyết rơi, Hạ Bảo vui vẻ đến quên cả lạnh, hận không thể từ trong lòng Kiến Vũ nhảy xuống. Hắn ở trong lòng Kiến Vũ ngọ ngoạy chỉ chỉ vào người tuyết giả nói: “Búp bê ~” “Búp bê ~” liên tục.

Kiến Vũ cảm giác ôm hắn bây giờ khó khắn gấp hai lần, thở phì phò nói: “Đó không phải búp bê, là người tuyết. Búp bê của Hạ Bảo ở nhà.”

Hạ Bảo dừng động tác nhìn mama, chỉa chỉa người tuyết: “Hứa nhân?!!”

Kiến Vũ gật đầu: “Tuyết nhân.” Hắn nói thật chậm từng chữ để Hạ Bảo nghe cho rõ ràng.

(Trong tiếng trung, từ “hứa” (许): lời hứa, hứa hẹn, phát âm giống từ “tuyết” (雪) nên bé Hạ Bảo mới nghe nhầm)

Hạ Bảo nói lại một lần: “Người tuyết.”

Kiến Vũ vui vẻ xoa đầu hắn: “Hạ Bảo thật thông minh, lại nói cho ta biết ta là ai?”


Hạ Bảo không đề ý hắn, trực tiếp nhìn người tuyết.

Kiến Vũ không tha, hỏi lại: “Hạ Bảo, ta là ai?”

Hạ Bảo nhìn hắn, khuôn mặt có biết bao hồn nhiên nói: “Mama ~~” Thực đáng yêu, lộ ra hàm răng nhỏ xinh.

Cách đó không xa truyền đến tiếng của Thẩm Lương và Tuấn Kiệt: “Ngươi còn không buông tha?”

“Khanh khách, mama ~” Hạ Bảo còn đang rất vui.

Kiến Vũ “Hanh ~” một tiếng, không để ý, chạy đến chỗ khu vực đồ ăn để chọn đồ.

Tuy là ba mươi, nhưng siêu thị vẫn rất đông đúc. Khi bọn họ thanh toán xong về đến nhà trời đã tối đen.

Kiến Vũ đề nghị làm vằn thắn, Thẩm Lương đáp ứng. Sau đó thuận tiện nhận được con mắt khinh bỉ của vợ và bằng hữu. Ai cũng biết hắn rất thích ăn nhưng chỉ là không thích làm. Cơ bản hắn có thể làm là ngồi chờ ăn.

Tại phòng bếp hai người bận rộn nấu nướng, Thẩm Lương ở phòng khách ôm Hạ Bảo cùng xem TV. Hạ Bảo thỉnh thoảng lại nhìn về phòng bếp, hắn chỉ thích mama ôm a. Cha nuôi xem Tv cái chương trình mà có mấy người chạy đi chạy lại cướp một quả bóng ( bóng rổ), hắn xem không hiểu gì.

Kiến Vũ làm nhân bánh, cùng với Tuấn Kiệt nói chuyện linh tinh.

“Kiến Vũ, ngươi chưa gặp qua người tên là “Vương Thanh” kia ư? Thật sự là chưa gặp qua?”

“Thật sự chưa, kỳ quái sao?”

“Đúng vậy, thời đại phát triển. Võng luyến (yêu qua mạng) thật ra cũng không phải là ít, nhưng đều biết đối phương hình dạng ra sao, dù sao cũng có Webcam, cũng có thể gửi ảnh chụp. Ta cảm giác đầu óc ngươi nhất định là cấu tạo kỳ lạ, cư nhiên thích một người chưa thấy qua, đổi lại là ta đánh chết cũng không có khả năng.”

“Ta có đôi khi cũng hiểu được là bất khả tư nghị (khó có thể tin), bất quá thực sự rất kỳ diệu, tuy rằng chưa thấy qua, nhưng cảm giác như đã quen từ lâu. Ta cho tới bây giờ chưa từng hoài nghi hắn cái gì.”

“Ngươi sẽ không sợ đối phương là nữ?”

“Tuấn Kiệt…”

“Ân?”

“Ta sao trước đây không phát hiện ra ngươi là người độc miệng a?!”

“Ha hả, quá khen quá khen, độc tùy lúc a.”

Không khí hòa thuận, mọi người quầy quần ăn tiệc tết âm lịch (chắc là ăn tất niên). Hạ Bảo thấy mama tới lập giơ tay, khiến Lương Minh than thở: “Cái này kêu là qua sông đoạn cầu a, tiểu tử thối, không có lương tâm.”

Kiến Vũ hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của con: “Làm tốt lắm, cho cha nuôi ngươi rớt trong mương rãnh hôi thối (nguyên văn là “điệu thối thủy câu lý”).”

Hạ Bảo nặng nề mà “Ân” liễu một tiếng, khiến cho Lương Minh cười mãi.

Tiệc tối Tết âm lịch mỗi năm đều khác, thế nhưng Kiến Vũ cảm giác mỗi năm đều không có khác biệt lắm, hắn đối với chuyện này ít nhiều có hứng thú. Hắn thường lên mạng vào thời điểm này, không thích TV, thích ở bên cạnh máy vi tính vì nghĩ ít nhất trên máy tính còn có thể lựa chọn xem thứ mình thích, muốn xem cái gì cơ bản đều có.

Hắn nghe thấy tiếng chào của hai vợ chồng kia, liền ôm Hạ Bảo vào phòng ngủ. Sau lần trước hắn kích động mà nói câu đó, hắn liền phát hiện không thấy Vương Thanh online. Không biết ngày hôm nay có ở nhà hay không, nếu như có liền chúc mừng năm mới.

Giống như Kiến Vũ suy nghĩ, rất nhiều người cũng tìm cách giống như hắn. Thích lên mạng hơn xem TV.

Trong Tiên Tích số người so với bình thường không ít, hầu hết đều tham gia lễ chúc mừng trong trò chơi, trả lời vấn đề, sau đó đi tìm trong bảo khố. Trong bảo khố có vũ khí cũng như trang phục ngày lễ.

Kiến Vũ đã thấy trong thành chủ có người mặc trang phục mới cùng mọi người nói chuyện, bất quá hắn khán nhìn thấy mà thiếu chút cười chết, nhìn phía sau cảm giác rất giống địa chủ, phi thường béo, phi thường tròn, phi thường… có tiền tài nha.

Chỉ thấy mặc y phục vào liền có chữ: “Địa chủ gia lương thực dư dả a.”

Mọi người trên kênh thế giới cười nghiêng ngả, người nọ dường như không dừng được, cách một phút đồng hồ nói một lần. Nguyên lai đây là chỗ đặc biệt của y phục, cả đêm nói: địa chủ gia lương thực dư dả a.

[ thế giới ][ Giang Quốc ]: kháo, điều không phải ta nói!

[ thế giới ][ Giang Quốc ]: địa chủ gia lương thực dư dả a.

Mọi người:…

[ hệ thống nêu lên ]: [ Hạ Bảo tinh nghịch ] login

Hạ Bảo cục cưng: “Ngươi đã đến rồi.”

Hạ Bảo tinh nghịch: “Hắc, ta bị lời nói của ngươi làm khổ a.”

Hạ Bảo cục cưng: “== “

Hạ Bảo tinh nghịch: “Hai ngày trước ta nhìn thấy ngươi, thực sự.”


Hạ Bảo cục cưng: “???” Hắn thế nào không biết?

Hạ Bảo tinh nghịch: “Thực sự không lừa ngươi, ta còn nhìn thấy hai nam nhân hôn nhau ở cửa, Vì vậy ta không dám bước lên quấy rối. Ta đoán trong đó có một hẳn là ngươi.”

Hạ Bảo cục cưng: “Ngươi nói giỡn!” Lão Thiên làm chứng a, hắn mới bị tên Quang Anh sát thiên đao kia cường hôn một lần. Ngay đến cả cũng người họ Vương kia làm tình cũng không có hôn môi.”Ngươi tìm được ở nơi nào?”

Hạ Bảo tinh nghịch: ” tiểu khu XX tòa XX phòng XXXX.”

Hạ Bảo cục cưng: “…”

Hạ Bảo tinh nghịch: “Ta không tìm lộn chứ?”

Hạ Bảo cục cưng: “Nếu như ngày hôm đó năm trước ngươi tìm đến khẳng định không lộn.”

Lần này đến lượt Hạ Bảo tinh nghịch không nói gì, hắn thế nào biết Kiến Vũ dọn nhà? Bất quá lại phải hỏi Thẩm Quân lại vậy, vì sao cho hắn nhầm địa chỉ.

Hạ Bảo tinh nghịch: “Vẫn ở thành phố này chứ?”

Hạ Bảo cục cưng: “Ngươi thực sự ở A thị?”

Hạ Bảo tinh nghịch: “Đúng, ta thực sự ở A thị. Kiến Vũ, mang theo con đến gặp ta đi. Tuy rằng ta tìm lộn địa chỉ, thế nhưng năm ngoái ngươi chẳng phải ở đó sao, đương nhiên, ta còn có thể tiếp tục tìm, này cũng không khó, bất quá cảm giác tiếp tục điều tra nữa là không tôn trọng ngươi.”

Hạ Bảo cục cưng: “Ta hình như chưa từng gặp qua võng hữu (bạn bè qua mạng).” Vương Thanh hẳn sẽ không lừa gạt đi TT thế nào luôn có cảm giác bị đưa vào bẫy.

Hạ Bảo tinh nghịch: “Ta cũng chưa thấy qua, vừa lúc thể nghiệm một chút.”

Hạ Bảo cục cưng: “Vậy ngươi nói thời gian với địa điểm đi.”

Hạ Bảo tinh nghịch: “Ngô… Ngày 10 tháng 3, 11 rưỡi trưa, tại sảnh lầu một Vương.co. Như vậy còn hai tháng nữa để hiểu rõ đối phương.” Ngày đó là sinh nhật hắn, nếu như có thể, vừa kịp cả nhà ở với nhau.

Hạ Bảo cục cưng: “Hảo, ngày 10 tháng 3, 11 rưỡi trưa ở Vương.co.” Thời gian cùng địa điểm đều tốt, sảnh một của Vương.co đúng là nơi an toàn.

Hạ Bảo tinh nghịch: “Chúng ta lưu lại phương thức liên lạc chứ?”

Hạ Bảo cục cưng: “Không nên, đến lúc đó xem ai nhận ra ai trước. Nếu như nhận sai, có lẽ là không có duyên, có thể trực tiếp rời đi. Như thời gian ước định, nếu 15 phút không gặp được liền không đợi nữa.”

Hạ Bảo tinh nghịch: “Ta đây khẳng định có thể liếc mắt là nhận ra ngươi, bởi vì ngươi sẽ ôm Hạ Bảo không phải sao?” Rất nổi bật nha.

Hạ Bảo cục cưng: “Ta không có ngốc như vậy? Yên tâm, khẳng định sẽ không cho ngươi vì Hạ Bảo mà nhận ra ta.”

Hạ Bảo tinh nghịch: “Là ta ngốc, không nên nói ra, như vậy là có thể liếc mắt nhận ra, thất sách a.”

Hạ Bảo cục cưng: “…”

Thẩm Lương cùng Tuấn Kiệt đều nhìn ra, Kiến Vũ gần đây rất hay cười, hỏi hắn hắn cũng không nói, bộ dáng cười khúc khích rất giống đòi nợ.

Kiến Vũ từ đêm 30 đó rất hay nghĩ đến người sẽ gặp mặt, không hiểu đích có chút khẩn trương, chờ mong. Kỳ thực cười cũng rất bình thường, chỉ là Thẩm Lương với Tuấn Kiệt không biết nguyên nhân, sở dĩ nhìn hắn thấy giống như đầu óc có điểm… Không bình thường.

Thời gian mặc dù lâu, nhưng mỗi ngày lên mang một chút, liền không cảm thấy vất vả lắm. Hạ Bảo cũng lớn hơn không cần uống sữa liên tục nữa, mà là có thể ăn giống người lớn, số lần uống sữa giảm xuống hai lần một tuần. Hơn nữa hắn buổi tối cũng không tỉnh lại khóc nháo, thế nên thời gian của Kiến Vũ cũng nhiều hơn. Chỉ cần tại ban ngày bồi con chơi một lúc, hắn buổi tối tắm rửa xong ăn no rồi lăn ra ngủ.

Đảo mắt cái đã tháng ba, tuyết ven đường đều chậm rãi tan. Tháng này, khiến cho Kiến Vũ kinh hỉ chính là Hạ Bảo dã có thể đi lại một chút. Tuy rằng thân thể mập mạp đi hơi lắc lư, nhưng chỉ cần có nơi bám, hắn có thể tự đi lại được. Không cho hắn đi hắn liền không muốn.

Kiến Vũ mỗi ngày đều cầm tay nhỏ dạy hắn tập đi. Tuy rằng khom lưng phi thường mệt, thế nhưng nhìn Hạ Bảo hài lòng cái gì cũng không quan trọng nữa. Lúc hắn gọi “mama” dáng vẻ đích thực là thiên chân khả ái (ngây thơ, đáng yêu), khiến cho Kiến Vũ cũng chỉ đành tiếp nhận. Muốn thay đổi chắc phải đợi hắn lớn hơn, lúc đó mới có thể lý giải vấn đề.

Hạ Bảo mặc bộ đồ gấu bông rất khả ái đứng trên ghế sô pha, hai cái mông nhỏ lắc lắc, cũng không biết là bắt chước chương trinh ca nhạc thiếu nhi trên TV hay tại hắn đứng không vững.

Kiến Vũ ngồi gần đấy, Hạ Bảo vẫn tiếp tục chơi đùa, thỉnh thoảng kêu một tiếng: “Mama ~ “

Người bị gọi lên tiếng trả lời, thế là hắn liền vui vẻ, cái gì cũng không nói tiếp tục chơi đùa.

Cuộc sống cứ như thế ấm áp, giống như màu hoa hải ấm áp.

Tháng tư vừa đến, trên cành cây đã tràn ngập lá non. Hạ Bảo ngồi im không chịu được, lúc nào cũng muốn chạy ra ngoài. Hắn thường lôi kéo Kiến Vũ ra hướng cửa, Kiến Vũ hiểu được ý hắn là muốn ra ngoài chơi, thế là lại mang hắn ra ngoài phơi nắng, khom lưng đuổi theo con.

Ngày 8, mặt trời đặc biệt tốt, bầu trời một điểm mây cũng không có, gió thổi qua, mang theo mùi cỏ cây thơm ngát nhẹ nhằng lượn qua thành thị. Kiến Vũ dọn nhà liền tìm được bộ đồ cha con, kết quả vừa vặn để Hạ Bảo nhìn thấy. Hắn điệu bộ chỉ mình nói: “Mặc mặc, mặc mặc.”

Kiến Vũ nghĩ hiện tại ấm áp cũng thích hợp mặc, liền mang bộ đồ ra cho Hạ Bảo. Hơi lớn một chút, quần cũng hơi rộng, nhìn qua có điểm thùng thình. Bất quá hiệu quả phi thường tốt, trái lại khiến Hạ Bảo càng béo tốt hơn.

Kiến Vũ ôm con, dự định xuất môn đi dạo. Ngày hôm nay sáng sớm tỉnh lại thì không hiểu sao lại nghĩ, đi xem qua Vương.co một chút.

Hạ Bảo tóm lấy áo hắn: “Mama, mặc mặc.” Ý tứ của hắn là mama cũng mặc giống như Hạ Bảo đi.

Kiến Vũ rất nhanh hiểu được, cắn răng một cái giậm chân: “Hảo, mặc mặc!” Mất mặt thì mất mặt, khả ái liền khả ái, con vui vẻ là tốt rồi TT

Vì vậy, hai người mặc đồ bộ cha con rời nhà đến Vương.co…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.