Bạn đang đọc Lưới Tình – Chương 19: Mất ngủ
Thẩm Lương đói với Hạ Bảo hừng hực khí thế “Nhận thức giáo dục của cha”, Tuấn Kiệt cùng Kiến Vũ cũng sang. Lương Minh vừa nghe tiếng mở cửa liền đem đống tạp chí thu gọn. Nếu để Kiến Vũ biết hắn dạy thành như vậy thì hậu quá khó lường.
Hạ Bảo trừng mắt nhìn cha nuôi, con mắt to tròn lấp lánh hỏi “Vì sao lấy đi?”
Thẩm Lương cười gượng hai tiếng, cầm lấy mặt sau đưa cho Hạ Bảo xem.
Hạ Bảo không có biện pháp, chỉ có thể tiếp nhận tạp chí giở lung tung. Bất quá nhìn vẻ mặt hắn rất không thỏa mãn, giống như muốn nói: vì sao sao có mặt ba ba đẹp trai?.
Tất nhiên, chỉ có Thẩm Lương mới biết. Hạ Bảo thực chất nghĩ gì hắn cũng không rõ ràng lắm.
” Thẩm Lương, ngươi cho hắn xem những… này?!” Tuấn Tú nghiến răng nghiến lợi muốn ăn tươi chồng yêu. Thế nào lại cho trẻ con xem tranh lõa thể? Lẽ nào hắn muốn bị Kiến Vũ bóp chết sao?
Thẩm Lương nghe vậy cúi đầu, hắn vừa rồi sốt ruột không chú ý a, tùy tiện cầm một quyển…
Vốn tội danh của Thẩm Lương chỉ đáng đánh năm mươi trượng, thế nhưng Hạ Bảo nói một câu khiến hắn càng thêm tội. Hạ Bảo chỉ vào mặt nam nhân trần trụi: “Ba ba.”
Thẩm Lương than.
“Thẩm Lương, nói thật sẽ được khai ân, ngươi nói thẳng đi, ngươi dạy Hạ Bảo như thế nào?!” Kiến Vũ lạnh lùng nghiêm mặt, ánh mặt thực muốn đông chết hắn. Hắn dù sao cũng phải làm cho rõ ràng việc con bị dạy dỗ hư, như vậy mới có thể sửa chữa.
“Trời đất chứng giám a, ta thực sự không có dạy hắn. Không đúng không đúng, ta căn bản sẽ không dạy hắn cái gì, ta chỉ là cho hắn xem linh tinh, thuận lời nói ra…”
Tại thời điểm mấu chốt như vậy, Hạ Bảo lại chỉ vào nam nhân lõa thể: “Ba ba.”
Thẩm Lương nhìn Hạ Bảo một chút, bi thảm vạn phần nói: “Con nuôi, ngươi đây là dồn ta vào đường cùng nha.”
Hạ Bảo ở trong lòng Kiến Vũ cười khanh khách, tay vỗ vui vẻ, dường như hiểu lời hắn nói.
Tuấn Kiệt nhìn Thẩm Lương đồng cảm, khoa trương nói: “Lão công, không phải ta không muốn giúp ngươi, đúng là ngày chết của ngươi nha.”
Hạ Bảo tiếp tục vui vẻ, Kiến Vũ ôm Hạ Bảo trở về.
Lưu lại hai người cảm giác sâu sắc không ổn. Bọn họ đều biết, Kiến Vũ này khi giận tính cách rất không tốt. Bình thường là một người hiền lành, nhưng nếu như hắn thật muốn mấy chuyện xấu, người nào cũng không chịu được. Nếu ai chọc hắn, hắn sẽ khiến người đó không biết mà trả thù….
Thẩm Lương cùng vợ nằm trên giường trong phòng ngủ nhìn nhau, đều đã quên người kia.
Bở vì, Kiến Vũ bực bội đã để lại vật kỷ niệm cho bọn hắn.
Kỷ niệm này trở thành một việc rất có ý nghĩa, nó khiến Hạ Bảo ngủ một giấc thật ngon lành, còn có thể khiến hắn vui vẻ, trái phải trở mình cũng không tè ướt quần. Không sai, bởi vì chính là tã lót. Bất quá hiện tại phía trên còn có sản phẩm của HoJoong, Kim Junsu cười nói nước tiểu đồng tử đại bổ.
“Nhi tử, muốn học ăn miếng trả miếng!” Kiến Vũ chỉa chỉa tã lót trên mặt đất, nói xong nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Hạ Bảo nghe không hiểu.
Tiểu tử kia hiện tại phi thường thích lên tiếng trả lời, nếu có người gọi hắn, hắn đầu tiên sẽ “ân” một tiếng. Mặc kệ kế tiếp hắn nghe có hiểu hay không, hắn thích trả lời.
Kiến Vũ đóng cửa lại, chuyện phía sau hắn cũng chẳng thèm quán. →_→ đây là kết cục của việc dám dạy loạn Hạ Bảo!
Theo người dân tiểu khu nói, đêm đó một hộ nào đó truyền ra tiếng hô giận dữ của một người nam. Bất quá chỉ có một tiếng, không nghe được tiếng thứ hai.
Qua một ngày đêm, Kiến Vũ chỉnh lại tâm tình đăng nhập trò chơi. Hắn cố ý chọn lúc Hạ Bảo ngủ, có thể Vương Thanh có lẽ không đăng nhập. Vốn không có vấn đề gì, nhưng hắn quên một việc, hiện tại là nghỉ lễ, Vương Thanh đương nhiên cũng được nghỉ.
Vì vậy hắn vừa lên đã thấy Hạ Bảo tinh nghịch nói: “Ngươi rốt cục login.”
Kiến Vũ sửng sốt, không nghĩ đến Vương Thanh cũng online, liền đắc dĩ lắc đầu, sau đó nhẹ nhàng gõ bàn phím: “Lời của ngươi mỗi lần một khác.”
Hạ Bảo tinh nghịch: “Ngày đó vì sao off?”
Hạ Bảo cục cưng: “Con ta tắt mất.”
Hạ Bảo tinh nghịch: “…” Xin hỏi ta có thể đánh hắn không?
Hạ Bảo cục cưng: “Có thể thấy được hắn không hy vọng ta và ngươi cùng một chỗ.”
Hạ Bảo tinh nghịch: “Thế nào lại như vậy, hắn không phải kêu Hạ Bảo sao? Tính ra cũng là một nửa con ta, hắn phải gọi ta ba ba.”
Hạ Bảo cục cưng: “…” Ngươi da mặt dày thế sao?
Kiến Vũ cắn răng, đem xóa hết “Thư tình” mà Hạ Bảo tinh nghịch gửi đến.
Hạ Bảo tinh nghịch: “Đừng không nói lời nào a, người không nói lời nào ta sẽ không biết phải chờ đến bao giờ.”
Hạ Bảo cục cưng: “Ngươi đợi rất lâu?”
Hạ Bảo tinh nghịch: “Mỗi ngày chờ.”
Hạ Bảo cục cưng: “Ngươi đừng mù quáng dày vò làm gì, ngươi là thẳng không phải sao? Đừng xung động.”
Hạ Bảo tinh nghịch: “Tỷ ta nói, ta chỉ giống người bình thường khi mà ta quen biết ngươi.”
Hạ Bảo cục cưng: “Tỷ ngươi? Ta không biết a.”
Hạ Bảo tinh nghịch: “Nói đến rất dài, nói đi nói lại thì nàng bảo ta chỉ đối với ngươi là có vẻ giống người bình thường.”
Hạ Bảo cục cưng: “…” Ngươi bình thường chắc rất dã man nha?
Kiến Vũ có chút mạc danh kỳ diệu. Hắn không biết nhiểu về Vương Thanh, thế nhưng hắn luôn đánh giá qua lời nói. Cảm thấy hắn luôn luôn có chút nghiêm chỉnh, lại có chút càn quấy, lại… tính trẻ con một chút, nhất là thời gian gần đây.
Hạ Bảo tinh nghịch: “Off?”
Hạ Bảo cục cưng: “Ta năm nay 25 tuổi, hơn nữa ta có một hài tử chưa đầy 1 tuổi. Còn có, ta không có công việc cố định. Ta tướng mạo rất bình thường. Khi Online, đại đa số đều cảm thấy mặt tốt đẹp của đối phương, nếu như ở ngoài, thành cái dạng gì cũng không ai biết.”
Hạ Bảo tinh nghịch: “Ta năm nay 28 tuổi, ta biết ngươi có một đứa nhỏ tên Hạ Bảo, bởi vì… này là của chúng ta. Không có công việc cố định không sao, bởi vì vấn đề chăm sóc gia đình đối với ta là chuyện nhỏ. Còn có… Hiện thực thành dạng gì không ai biết, đó là bởi vì không có ở chung qua.”
Vương Thanh không hề ngại Kiến Vũ có một đứa con, dù sao hai nam nhân cũng không thể sinh con, nếu như đã có một, này không phải là điều tốt sao? Sau đó thuyết phục nãi nãi hắn càng dễ hơn. Về phần vấn đề sinh hoạt, lại càng không là vấn đề, hắn nghĩ thu nhập hàng năm của hắn cũng hảo hảo cả gia đình sống yên ổn.
Hạ Bảo cục cưng: “Ngươi sẽ không phải nhị thế tổ đi?” (Tiêu: thực sự không hiểu lắm =.=)
Hạ Bảo tinh nghịch: “… Ngươi nghĩ như vậy ta sẽ rất thương tâm.” Lẽ nào hắn thoạt nhìn không có năng lực như vậy?
Hạ Bảo cục cưng: “Ngươi rất kỳ quái.”
Hạ Bảo tinh nghịch: “Ngươi cũng không bình thường.”
Hạ Bảo cục cưng: “… Được rồi, vẫn còn một vấn đề quên hỏi. Ngươi là thế nào biết ta là ” Kiến Vũ “?” Hắn hình như không có bại lộ. Hắn chưa nói cho một ai.
Hạ Bảo tinh nghịch: “Cái này không thể nói cho ngươi, nói đi nói lại chuyện gì muốn biết ta đều có thể biết.”
Hạ Bảo cục cưng: “?? Ngươi là GM sao?”
Hạ Bảo tinh nghịch: “…” Không nói gì, trước hết để hắn đau đầu chút.
Hạ Bảo cục cưng: “Không phải?”
Hạ Bảo tinh nghịch: “Khụ, ta là ca của GM.” Hắn không nói dối, hắn là đại ca Thẩm Quân. Thẩm Quân là chủ quản kỹ thuật, ngày mai cho hắn làm chức GM đi ==
Hạ Bảo cục cưng: “Nếu như vậy, vậy ngươi có thể biết ta ở đâu. Nếu như ở gần ta sẽ mang Hạ Bảo đến gặp ngươi.”
Hạ Bảo tinh nghịch: “OK, quyết định như vậy.”
Vương Thanh vui vẻ nói không lên lời, ngược lại Kiến Vũ lại có chút hối hận. Hắn làm sao lại rung động như vậy?!
“Quên đi, nếu không ở gần thì tốt, nếu như ở gần, sẽ mượn cớ là được.” Kiến Vũ nhỏ giọng lẩm bẩm.
Hai người nói chuyện một chút. Kiến Vũ không có cảm giác gì đặc biệt, chỉ là Vương Thanh hỏi, hắn phải trả lời. Mà Vương Thanh, hắn hỏi những vấn đề tưởng chừng là râu ria nhưng lại rất có hàm ý. Tỷ như hắn hỏi nhiều chính là khí trời, còn có địa điểm du ngoạn, cùng với mỹ thực địa phương. Từ nhưng câu trả lời hắn có thể đưa đến kết luận, hắn thậm chí hàn huyên một hồi đã đoán ra Kiến Vũ ở nơi không xa. Bởi vì khí hậu gần, hơn nữa nhưng nơi du ngoạn đó đều ở trong thành phố.
Vương Thanh trong lòng vụng trộm sung sướng, nghĩ Kiến Vũ thực đơn thuần. Logout sau đó gọi điện cho Thẩm Quân.
“Đại ca, vừa định gọi cho ngươi.” Thẩm Quân rất nhanh tiếp điện thoại nói.
“Có việc?”
“Ba ba ta nói, khi rảnh cùng ăn cơm.”
“Nga, việc này đương nhiên. Ngày mai ta sắp xếp.”
“Không cần, địa phương trước được rồi. Ngày mai ngươi buổi trưa nếu như không có việc thì đến Purple là được rồi. Được rồi, ngươi tìm ta có chuyện gì?”
“Còn nhớ Kiến Vũ chứ? Người ngày trước ta nhờ điều tra. Ngươi giúp ta tra một chút tư liệu đăng kí của hắn, xem có thể tra được địa chỉ của hắn không.”
“Ngươi muốn làm gì nha? Hay là người nọ đoạt trang bị của ngươi?” Lẽ nào đại ca muốn mượn việc công báo thù riêng?!
“Đừng linh tinh, sau này ngươi sẽ biết.”
“Được rồi, bất quá phải chờ đến mai, ở bên ngoài không tra được, chỉ có thể tại nội bộ công ty tra.”
“Đi.”
Đêm nay rất nhiều người mất ngủ. Kiến Vũ bởi vì rung động mà hứa hẹn, Vương Thanh chờ đợi tin tức, Thẩm Lương và Tuấn Kiệt ngủ không được vì mùi nước tiểu.
Ngày thứ hai, như hẹn trước, cha con Thẩm Quân cùng Vương Thanh gặp gỡ tại Thiên Duyệt Tửu.
Bởi vì đều đã quen thuộc, cũng không giống người ngoài. Ba người giống như phụ tử tình thâm. Hàn huyên nửa ngày Thẩm Quân mới nhớ ra chuyện, liền nói: “Được rồi, đại ca chuyện tối qua ngươi nhờ ta đã làm xong. Người kia ở tiểu khu XX tòa XX phòng XXXX.”
“Thật sự có thể tra được?” Hắn tối hôm qua vui vẻ cả đêm, sáng nay tài nhớ tới muốn tìm đại chỉ thật không dễ dàng, bởi vì ID có thể tra được, nhưng địa chỉ thì chưa chắc. Đăng kí ID giống nhau sẽ không lưu lại.
“Rất hao tổn tâm sức, nhưng khẳng định không sai.” Thẩm Quân phi thường khẳng định.
“Các ngươi nói chuyện bí mật gì?” Thẩm Lão gia đại thúc sáp lại hỏi.
“Nghĩa phụ ngài không biết, ta cùng bằng hữu đánh cược, muốn kiểm tra một chút nên phải nhờ đến Thẩm Quân.”
“Nga? Tiền đặt cược là cái gì?” Hắn rất hiếu kì.
“A, thua sẽ mất hàng trăm triệu tiền dầu mỏ.” (chém =.=.)
Thẩm lão gia sảng khoái cười tuổi trẻ thật khác, chơi phi pháp cũng không nói gì.
Cùng ngày buổi chiều Vương Thanh không có việc gì, sau khi kết thúc hắn liền tìm địa phương kia. Nơi đó rất dễ tìm, thế nhưng hắn có chút hối hận.
Trong lòng hắn có cảm giác bất an, bởi vì trước cửa có hai nam nhân kịch liệt hôn môi.
Tuy rằng hắn không xác định được người nào là Kiến Vũ, thế nhưng hắn nghĩ, trên đời này đồng tính luyến ái cũng không có nhiều đến nỗi hắn tìm nhầm một nhà cũng là đồng tính luyến ai.
Vương Thanh cứng ngắc tại tại chỗ, hắn chết cũng không thể nghĩ đến nơi này của Kiến Vũ sống năm ngoái.
Vì vậy đêm nay, hắn mất ngủ TT