Bạn đang đọc Lui Ra Để Trẫm Đến! – Chương 23: Điền Sư
Editor: Đào Tử
__________________________
“Ta có một thớt Mô-tơ nhỏ à á, xưa nay vẫn không cưỡi.
.
.”
Thẩm Đường cưỡi trên lưng Mô-tơ không chút nề nếp, khi thì vươn cổ hát vang, khi thì hái lá phi hoa.
Nương theo là âm thanh đinh đang “Đinh linh đinh linh”, nhịp điệu sai lệch theo phụ họa, người hát ngẫu nhiên quên từ liền hừ hừ hai tiếng thay thế.
“Có một ngày ta tâm huyết dâng trào cưỡi đi chợ.
.
.”
Kỳ Thiện rốt cục không nhịn được nữa: “Thẩm tiểu lang quân, Nhạc bên trong Quân tử lục nghệ cậu học từ ai vậy?”
Quả thực dạy hư học sinh.
“Không dễ nghe à?”
Thẩm Đường hỏi rất thành khẩn, tuy ký ức không nhiều, nhưng cô mơ hồ nhớ hẳn là một ca bá*, loại cầm mic lên ca hát là có thể khuynh đảo cả một đám.
Biết ca hát, có thể vẽ, đại biểu nữ tính nhân loại chất lượng cao.
(* ╹ ▽ ╹ *)
_*Người ta học bá, thôn trưởng là ca bá.
Kỳ Thiện một lời khó nói hết nhìn Thẩm Đường.
Ánh mắt đối phương bình thản tự tin, rất hiển nhiên người ta không chỉ không cảm thấy mình ca hát có vấn đề, còn cảm thấy thẩm mỹ anh ta có vấn đề.
Kỳ Thiện nghĩ không ra cô lấy tự tin từ đâu ra, nói: “Có câu ngôn linh rất hợp với tình hình — Chẳng lẽ nơi đây không có sơn ca hay sáo làng.”
Thẩm Đường nghi hoặc: “Gì cơ?”
Kỳ Thiện nín cười nói: “Toàn âm điệu khàn khàn thô chát thực khó nghe.”
Thẩm Đường: “.
.
.”
Nắm tay cô cứng rồi nhé!
“Nguyên Lương có thể bình an lớn lên, toàn bằng vận khí?”
Một người tốt thì tốt, cố tình miệng quá dài!
“Dĩ nhiên là bằng thực lực.”
Thẩm Đường: “.
.
.”
Thấy biểu tình cô mất khống chế, ngũ quan vặn vẹo chuyển vị, Kỳ Thiện thoải mái cười to: “Thẩm tiểu lang quân chớ gấp, cậu còn trẻ, chậm rãi học vẫn cứu được.”
Ước chừng qua một canh giờ, Kỳ Thiện ngẩng đầu nhìn mặt trời, lúc này đang vào thời điểm nắng gắt nhất.
Chớ nói đi đường áp giải phạm nhân, cho dù không làm chỉ đứng đấy, mồ hôi cũng không ức chế nổi tràn ra ướt nhẹp áo trong.
“Muốn tăng tốc cước trình hay không?”
Thẩm Đường nói: “Áp quá gần sợ bị phát hiện.”
Kỳ Thiện: “Lấy bệnh lười nhác những tên binh lính kia, nắng to vậy nào chịu tiếp tục đi đường? Chắc chắn sẽ tìm chỗ râm mát ngồi nghỉ chân một lát, uống trà giải nóng.
Thẩm tiểu lang quân hạ trong nước trà nhiều như vậy, tại hạ sợ đi trễ không xem được trò hay.”
“Lời Nguyên Lương có lý, vậy ta đi trước một bước, nhìn kịch nóng hổi, Nguyên Lương huynh chầm chậm dùng hai đùi đi thôi.”
Thẩm Đường một roi đánh mông Mô-tơ.
Mô-tơ bị đau, nhanh chân phi nước đại.
Chốc lát sau chỉ còn lại có một điểm nhỏ, Thẩm Đường “Khiêu khích”, Kỳ Thiện chỉ cười cười, theo sát trong miệng ngâm: “Truy Phong nhiếp cảnh.”
Cánh lao nhanh có thể vượt tầng trời, chân đủ nhanh có thể theo gió đuổi cảnh.
Nhoáng thấy thân hình nhẹ lay, chỉ chừa tàn ảnh, giống như giẫm lên gió, mỗi bước đều vượt ngoài ba trượng, nét mặt thong dong, tư thái dễ dàng.
Thẩm Đường: “? ? ?”
Kỳ Thiện mang theo một trận gió nhẹ lướt qua bên người cô, lại chớp mắt, bóng người đã chạy xa hơn mười trượng.
Thẩm Đường: “! ! !”
Gọi trọng tài mau, ở đây có người bật hack gian lận! ! !
Cuối cùng cô vẫn ăn thua thiệt kinh nghiệm ngôn linh không đủ, cưỡi Mô-tơ bốn chân không chạy qua hai cái đùi Kỳ Thiện.
Ngày nóng nực, binh sĩ áp giải xe chở tù bị phơi không chịu nổi, chui vào tán cây rừng nhỏ rậm rạp nghỉ ngơi.
Bọn họ tốp năm tốp ba tụ tại chỗ thoáng mát, mấy chiếc xe chở tù thì tùy ý bại lộ dưới ánh mặt trời.
Phạm nhân trên xe bị phơi cảm nắng, sắc mặt xanh trắng, toàn thân hư mềm bất lực, còn mang vết thương nghiêm trọng do roi.
Thương thế vị Ngự sử trung thừa kia là nghiêm trọng nhất.
Mệt mỏi, khốn, đói, khát, cổ họng sắp bốc khói, thậm chí Ngự sử trung thừa cảm giác sinh mệnh lực của mình đang trôi qua nhanh chóng.
Vì tra tấn phạm nhân, binh sĩ dùng bất cứ thủ đoạn nào, mấy chiếc xe áp giải bọn họ chính là chiều cao bọn họ đặc biệt định chế.
Có vài cái đặc biệt cao, phạm nhân buộc nhón mũi chân, cổ và cổ tay mới được dễ chịu; có vài đặc biệt thấp, đã không đứng thẳng cũng không thể ngồi xuống, phải duy trì tư thế nửa ngồi.
Mặc kệ là loại nào đều không thể ngủ an nhiên, mấy ngày kế tiếp, không quất roi cũng ném nửa cái mạng.
Xe chở tù Ngự sử trung thừa thuộc về đặc biệt cao.
Ông chỉ có thể cố gắng khiễng chân mới dễ thở một hơi, nhưng duy trì không được bao lâu gót chân sẽ hạ xuống.
Thương thế nghiêm trọng, mãnh liệt phát tiết cảm xúc, thiếu nước, đói, mệt mỏi.
.
.
Đủ loại nhân tố gia trì khiến ông sinh ra ảo giác nghiêm trọng, môi khô nứt khẽ mấp máy.
“Nước, nước.
.
.
Nước.
.
.”
Ngay tại thời điểm ông sắp ngất, xe chở tù của ông bị người đạp động, rung lắc khiến ông tỉnh táo lại.
“Cha, tỉnh tỉnh!” Ngự sử trung thừa miễn cưỡng tìm về mấy phần lý trí, quay đầu nhìn về con trai ở xe chở tù sát vách– Xe chở tù của con trai là kiểu thấp, có không gian duỗi chân– Nét mặt hắn chứa đầy lo lắng kèm kinh ngạc, nói: “Cha, cha xem bọn họ kìa.”
Bọn họ?
Ai?
Ngự Sử trung thừa phản ứng chậm mấy nhịp.
Ông lần theo ánh mắt con trai nhìn sang, bỗng thấy binh sĩ vừa còn nghỉ mát dưới bóng cây liên tiếp xảy ra chuyện.
Hoặc hai tay ôm đầu lăn lộn, hoặc ngã xuống đất toàn thân run rẩy, hoặc hô hấp dồn dập khó khăn, hoặc mắt trợn trắng miệng sùi bọt mép, hoặc ngậm chặt hàm răng bộ mặt co rút, cũng có số ít phản ứng không nghiêm trọng như vậy, nhưng cũng ôm bụng quỳ trên mặt đất, có vài càng là hậu đình* thất thủ, làm trò hề.
_Hậu đình: Hậu môn
Ngự sử trung thừa kinh nghiệm phong phú, nháy mắt sáng tỏ.
Ý niệm đầu tiên, những binh lính này trúng độc!
Suy nghĩ thứ hai, có người muốn cướp tù!
Ý nghĩ này làm tinh thần ông phấn chấn, lực lượng cầu sinh mãnh liệt từ sâu trong thân thể vọt ra, thúc đẩy ông miễn cưỡng lên tinh thần.
Những binh lính kia thì loạn cả nhóm.
“Trong nước có độc!”
“Có, có độc!”
“Ứng địch, cẩn thận đề phòng!”
Phần lớn binh sĩ đều đã trúng độc, chỉ còn mười mấy tên chưa kịp uống nước trốn qua một kiếp.
Bọn họ rút đại đao vây quanh phụ cận xe chở tù, nét mặt kinh hoảng, giống như chim sợ cành cong đề phòng mỗi phương hướng.
Mấy hơi thở qua, quanh mình gió êm sóng lặng.
Đinh linh —
Đến rồi!
Nội tâm bọn binh lính vang lên ý nghĩ này.
Nhưng kỳ quái chính là chỉ nghe âm thanh, không thấy bóng người.
“Người đâu? Ở đâu?”
“Các hiếu tử yêu dấu, các con đang tìm ta?”
Giọng nói xa lạ từ sau lưng đám người truyền đến, bọn họ kinh hãi quay người, lại thấy xe chở tù không có bóng người, chỉ có một thiếu niên hai gò má non nớt, vóc người nhỏ gầy cầm kiếm.
Cùng lúc bọn họ quay người, thiếu niên cầm kiếm quét qua, lưỡi kiếm sáng tựa gương xẹt qua trước mắt, hai mắt đột nhiên đau xót.
Máu nhuộm đỏ toàn bộ tầm mắt.
Thiếu niên vẻ mặt lạnh như sương, rút kiếm thả người nhảy xuống.
“Du tử thân thượng phách!”
Thẩm Đường xách Từ mẫu kiếm giáo huấn con hiếu, mấy tên phạm nhân kia thì dưới chân trống rỗng, ngã nhào trên đất.
Xe chở tù đã cách xa hơn mười trượng.
Con ngươi Ngự sử trung thừa thít chặt.
“Đã lâu không gặp, Điền sư.”
Ngự Sử trung thừa nghe tiếng quay đầu, bắt gặp một thanh niên cao gầy đứng cách đó không xa.
Anh ta đưa hai tay khép trong tay áo, gió sau lưng nhẹ quét sợi tóc, có vài phần mỹ cảm.
Thanh niên hướng ông mỉm cười gật đầu, chẳng qua mạt mỉm cười này trông sao cũng thấy hư giả.
Điền sư?
Ngự Sử trung thừa đối với danh xưng ấy ngơ ngác.
Kỳ Thiện thấy vậy nhân tiện nói: “Quý nhân hay quên việc thật, Điền sư.”
Con trai Ngự sử trung thừa đỡ người cha già, đề phòng nhìn Kỳ Thiện: “Vị lang quân đây, cậu và gia phụ nhận biết?”
Còn xưng hô “Điền sư” ?
Ngự Sử trung thừa cũng thắc mắc.
Bọn họ quen biết?
Dựa vào hiểu biết của ông, đương nhiên nhìn ra thanh niên dùng thủ đoạn gì cứu ông ra, không gì hơn ngoài cấu trúc chiến trường “Tinh la kỳ bố”, lại dùng “Di hoa tiếp mộc” hoặc ngôn linh điều binh khiển tướng khác thay thế đem mấy người bọn hắn ra.
Nói đơn giản, nhưng xem khoảng cách thanh niên và xe chở tù, phạm vi “Tinh la kỳ bố” bao trùm ít thì phương viên trăm trượng — Một văn sĩ trước tình huống không nương tựa quy thuận vị chư hầu nào, chỉ dựa vào lực lượng tự thân làm được đến trình độ này, làm sao là nhân vật đơn giản vắng vẻ vô danh?
Nếu nhận biết, ông nhất định sẽ có ấn tượng.