Lui Ra Để Trẫm Đến!

Chương 22: Hạ Độc


Bạn đang đọc Lui Ra Để Trẫm Đến! – Chương 22: Hạ Độc


Editor: Đào Tử
__________________________
Vương thất Tân quốc họ Thẩm?
Thẩm Đường nhịn xúc động thổ huyết, miễn cưỡng kéo khóe miệng: “Mặc dù nói ra khả năng huynh không tin, nhưng huynh thật sự suy nghĩ nhiều.”
Kỳ Thiện nói: “Tại hạ suy nghĩ nhiều?”
Thẩm Đường dùng sức gật đầu: “Đúng, huynh suy nghĩ nhiều.”
Cô họ “Thẩm” và vương thất Tân quốc không có mao tiền quan hệ!
Thật sự thật sự thật sự chỉ là trùng hợp!
Còn nữa —
“Nguyên Lương không cảm thấy hoang đường? Nếu thân phận ta thật như huynh suy đoán, sao lại trong tình trạng như bây giờ…”
Nếu Thẩm Đường không phải người trong cuộc, cô vẫn tin là thật– Nói một cách logic suy đoán Kỳ Thiện khả năng khá lớn, nhưng tiền đề thành lập suy đoán là cỗ thân thể này phải là đứa bé trai, mà Thẩm Đường vững tin thân thể mình không mọc ra “Nhọt” lạ lẫm.
Cô! Là! Em! Gái! Hàng! Thật! Giá! Thật!
“Không nói thứ khác, quan sai áp giải phạm nhân đi đày sẽ không dễ dàng bỏ qua ta, tộc nhân Cung thị đi cùng cũng sẽ không coi nhẹ ta…” Bởi vậy cỗ thân thể này không thể nào là Cung Sính trong miệng anh ta, càng không khả năng là con riêng quốc chủ Tân quốc lưu tại Cung thị.
Cho dù là thật, Thẩm Đường có thể thừa nhận?
Vương cơ / Vương tử vong quốc đâu có đường sống?
Kỳ Thiện nghe vậy trầm tư.
Chỉ là mặt ngoài bình tĩnh không hiện, Thẩm Đường cũng khó nhìn trộm ý tưởng chân thật nội tâm anh ta– Đến tột cùng đã bị cô thuyết phục, hay quyết giữ ý chính anh ta suy diễn.
“Tại hạ rõ ràng.”
Thẩm Đường: “…”
Đại huynh đệ, anh rõ ràng cái gì cơ?
Giờ phút này cô có loại xúc động muốn bổ đỉnh đầu Kỳ Thiện.
“Đi, rót đầy trà toàn bộ túi nước, bọn ta đang vội.”
“Còn gia nữa…”
“Đây nữa…”

Bên ngoài trà quán vang lên tiếng các binh sĩ gào to.
Bởi vì lộ tuyến áp giải vắng vẻ, thêm thời tiết quá nóng, túi nước sớm rỗng.

Bọn họ cười đem túi nước đập lên mặt ông chủ, ông chủ nhịn nhẫn, khuôn mặt bị tát rách da sưng đỏ lộ một nụ cười khó coi, cúi đầu xoay người nhặt túi nước lên đặt trong ngực, hèn mọn nói: “Vâng vâng vâng, đi ngay đây — “
Ánh mắt lo lắng vẫn rơi trên thân vợ mình.
Có tên lính thấy hắn lằng nhà lằng nhằng, một cước đạp trên mông hắn, thúc giục nói: “Sủa cái gì? Còn không mau đi!”
Ông chủ ăn một cú lảo đảo, xém cắm đầu xuống đất, bà chủ bị binh sĩ giữ chặt tức giận toàn thân phát run cũng không dám giãy dụa.
Hai vợ chồng giận mà không dám nói gì càng không dám phản kháng biểu lộ lấy lòng binh sĩ, tiếng cười phách lối nương theo bà chủ sợ hãi khóc nức nở truyền vào tai mỗi khách uống trà.

Đám người giận dữ, Thẩm Đường cũng mặc niệm trong miệng “Nhẫn nhất thời trời cao biển rộng” .
Thời điểm niệm đến lần thứ ba nghỉ niệm.
“Đậu phộng, về mà trời cao biển rộng với mẹ mày ấy!”
Kỳ Thiện nghe rõ Thẩm Đường chửi bậy: “…”
Không ngờ Thẩm tiểu lang quân trông nhã nhặn quý khí, còn mang nặng phỉ khí, những lời thô tục như lưu manh chợ búa, mãng phu cũng dám nói ra.

Thấy Thẩm Đường đứng người lên, anh ta hỏi: “Thẩm tiểu lang quân đây là muốn đi bênh vực kẻ yếu?”
Thẩm Đường: “Ta đâu có ngốc.”
Thay người ra mặt cũng phải nghĩ sách lược, chính diện xuất thủ không thực tế, nhưng không có nghĩa không thể chơi âm chiêu.

Thẩm Đường vén tay áo lên, điều chỉnh biểu lộ đơn thuần vô hại đi giúp ông chủ.
Ông chủ thụ sủng nhược kinh, vội vàng cự tuyệt.
“Tiểu lang quân không được…”
Thẩm Đường: “Có gì không được? Gần trăm túi nước, làm tới khi nào? Ta thấy quán trà này chỉ có hai vợ chồng ông, lo lắng ông bận không xong bị làm khó dễ, sớm làm xong đuổi bọn họ đi cũng coi là tấm lòng thành…”
Ông chủ nghe xong hốc mắt nóng lên.

Nức nở nói: “Đa, đa tạ…”
Hai vợ chồng bị làm khó dễ, loại cảm giác cô lập bất lực lại tuyệt vọng kia chỉ bản thân rõ ràng, bọn họ cũng biết khách nhân không có nghĩa vụ hỗ trợ.

Ai chẳng biết binh sĩ Canh quốc binh sĩ phách lối cỡ nào? Đốt sát cướp bóc, gϊếŧ người tìm niềm vui, việc ác bất tận, ai cũng sợ chết.
Trong lúc đó cũng có binh sĩ tới xem xét, ánh mắt mấy lần đảo qua Thẩm Đường núp ở góc hẻo lánh cắm đầu làm việc.

Bởi vì tuổi còn khá nhỏ, làm việc nhanh nhẹn, bóng lưng nhỏ gầy, bị tưởng lầm là gã sai vặt quán trà.

Nhìn chằm chằm một lát, cảm giác không vấn đề lại đi ra ngoài.
Hai người hợp lực bận rộn một khắc, đến khi trán toát ra mồ hôi nóng mới đổ đầy tất cả túi nước, hoàn thành giao nộp.
Kỳ Thiện hiếu kì: “Cậu làm cái gì?”
Thẩm Đường uống một chén trà, tới lông mi đều viết bốn chữ “Tâm trạng vui vẻ”: “Chờ một lát, Nguyên Lương biết ngay thôi.”
Kỳ Thiện nhíu mày, suy đoán: “Đầu độc?”
“Đoán thật chuẩn.”
“Cậu độc thế nào?”
Tiếng nói vừa ra, Kỳ Thiện phút chốc nghĩ đến một điều.
Lại hỏi: “Ngôn linh?”
Thẩm Đường cười ứng: “Đúng.”
Kỳ Thiện hít sâu một hơi: “Câu nào?”
Hoặc nói, lại “Chà đạp”, “Phá toang” câu ngôn linh nào?
Thẩm Đường một mặt thần bí, chậm rãi ngâm: “Thanh xà trúc nhi khẩu, hoàng phong vĩ thượng châm.”*
_Trích:
Thanh trúc xà nhi khẩu,

Hoàng phong vĩ thượng châm.
Lương ban giai khả độc,
Tối độc phụ nhân tâm!
_Dịch: Miệng rắn tre xanh
Đuôi ong vò vẽ
Cả hai đều cực độc
Nhưng độc nhất là lòng dạ nữ nhân
Kỳ Thiện nhíu mày: “Câu ngôn linh này?”
Cùng giống câu “Chu Nguyên hô hô, cận đồ như di” đều chưa ai dùng, hay nói bị người phán định ngôn linh không có giá trị nghiên cứu.

Chỉ từ mặt chữ lý giải, độc hẳn là độc rắn và độc ong vò vẽ.
“Ừ, ta sợ độc không chết người, cộng thêm một vị thuốc.

Nguyên Lương không ngại đoán thử là vị thuốc nào?”
Kỳ Thiện có năng lực gặp qua khó quên.
Vị thuốc trong miệng Thẩm Đường, khẳng định cũng bên trong quyển trục ngôn linh anh ta sao chép, có thể được xưng là thuốc chỉ có…
Anh ta không cần nghĩ ngợi: “Hạt mã tiền?”
“Đoán đúng rồi.”
Đáng tiếc không có ban thưởng.
Hạt mã tiền nghe lạ, nhưng nhắc đến “Khiên cơ dược” nổi danh lừng lẫy là hiểu.
_Loại thuốc độc nguyên liệu chính là hạt mã tiền, thời xưa hoàng đế dùng ban chết cho cung phi, khi chết đau bụng có hiện tượng co cơ nên gọi Khiên cơ.
Kỳ Thiện: “…”
Mắt nhìn về phía Thẩm Đường càng phức tạp —
“Đạo chư hầu” của vị Thẩm tiểu lang quân này, không chỉ có quan hệ với “Việc nhà nông” để đất màu mỡ, còn có thể tạo dược liệu từ không thành có?
Thẩm Đường thấy biểu lộ cổ quái của anh ta, cho là anh ta không đồng ý.
“Nguyên Lương khinh thường cách này?”
Quân tử lỗi lạc, chưa hẳn nhìn quen thủ đoạn hạ độc.
Kỳ Thiện lắc đầu: “Không phải, dùng thủ đoạn gì mưu sát những người này không quan trọng, trọng yếu chính là kết quả.



Lúc trước anh ta du lịch, đi qua nhiều quận huyện lạc bại, những địa phương ấy phụ nữ ngoài ý muốn bị ép mang thai hoặc nhiễm bệnh nặng rất nhiều, từng nhà đều có việc tang, hài cốt gãy chi có thể thấy đầy đất.

Nhìn tác phong vừa rồi của những binh lính kia, trên tay bọn họ mà sạch sẽ?
Nếu chết cũng coi đáng.
Chẳng qua —
“Cậu thêm vào nhiều như vậy, thật sự cho rằng người khác không nếm ra?” Thưởng thức hương vị không đúng là phun ngay.
Thẩm Đường cười nói: “Nước lã có thể, nhưng thứ bọn hắn uống là nước trà, hương vị khác chỉ tưởng rằng do trời nóng.”
Kỳ Thiện: “…”
Thời gian hai người trò chuyện, hơn trăm binh sĩ đã chuẩn bị rời đi.

Bọn họ chiếm nhiều tiện nghi như vậy chỉ ném cho ông chủ quán trà ba tiền đồng, còn ném trên mặt người ta.

Ông chủ vẫn phải nén giận, bưng khuôn mặt tươi cười, ngoài miệng cảm ơn đã thưởng.
Thấy đội ngũ không còn hình bóng, Thẩm Đường đứng dậy duỗi lưng một cái: “Nguyên Lương, đi rồi, đi xem trò hay cho nóng nào.”
Thẩm Đường dẫn Mô-tơ ra, xoay người cưỡi lên con la.
Kỳ Thiện vẫn như cũ đi bộ.
Hai người không nhanh không chậm theo đuôi, Thẩm Đường chợt nói: “Nguyên Lương, đầu độc ám sát binh sĩ Canh quốc, đây chính là đại tội.”
“Đã biết là tội cậu còn đi làm?”
Thẩm Đường không để ý: “Con rận quá nhiều không lo! Ta là đào phạm cách một lần chết còn nửa bước, sống thêm một ngày hay ngày đó, trên thân thêm một cọc tội nữa sợ cái gì? Ngược lại là Nguyên Lương, huynh còn đi theo, không sợ rước họa vào thân?”
Kỳ Thiện xốc mí mắt lên, nhạt giọng nói: “Tại hạ cũng đã nói, ta không phải là người lương thiện.”
Tên ấy à, thiếu cái gì bổ cái đó.
Nếu là thịnh thế —
Nhìn Thẩm tiểu lang quân cưỡi trên con la trắng cười vui vẻ, Kỳ Thiện thầm than — Kia chỉ sợ là “Đạo chư hầu” có lợi khắp thiên hạ nhất.
Đáng tiếc, sinh không gặp thời.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.