Bạn đang đọc Lục Thiếu Phu Nhân Yêu Em Nhất Đời FULL – Chương 45: Trúng Số
Đang ăn trưa cùng Cao Tử Vy tại một quán ăn gần trường đại học, bỗng điện thoại cô có tin nhắn gửi tới, kêu *ting* một cái
(tôi về rồi, tối nay gặp nhau ở nhà hàng H nhé! Tôi sẽ gửi địa chỉ cho em sau)
Vừa đọc xong tin nhắn, Mặc Hân Nghiên tỏ ra chán ghét sập luôn máy.
Không đi không được, hắn đang giữ khăn quàng của cô, chiếc khăn đó là của Triết Hạo tặng cô cơ mà, cô thích nó biết bao nhiêu.
“tin nhắn của anh yêu hay ai mà nhăn nhó khó chịu thế?” Cao Tử Vy ngồi đối diện liếc mắt lên nhìn cô một cái, cười nói
“hôm nay cái tên Trần Trần gì đó về nước, tối nay lại phải ra gặp”
“hử? chưa lấy được lại khăn sao?”
“ừm”
“bảo anh yêu của bà chở bà đi, đảm bảo lần sau có mời hắn ta cũng không dám đến gặp bà nữa”
“thôi, phiền lắm, tối nay anh ấy họp”
Mặc Hân Nghiên thấy đồ ăn được mang lên, mắt liền sáng rực.
Học cả buổi sáng, giờ cô đã đói meo.
Nhưng vừa đưa miếng sủi cảo lên miệng
“oẹ” Mặc Hân Nghiên ôm bụng chạy vào nhà vệ sinh
“Nghiên, Nghiên” Cao Tử Vy lo lắng chạy theo
“bà ăn gì lung tung, hay đau dạ dày à?”
“không có, mấy ngày nay đâu ăn được gì, bụng cũng không đau”
Mặc Hân Nghiêm lấy đũa gẩy gẩy mấy cọng rau rồi nói
“tóm lại là dạo này tôi rất ngán thức ăn, đặc biệt là thịt, cá, hôi tanh kinh khủng”
“rất ngon mà” Cao Tử Vy ăn ngon lành
“tiểu Nghiên à, tháng này bà đã có chưa?” lúc sau, vừa đưa miếng thịt lên miệng thì bỗng Cao Tử Vy khựng lại, buông đũa hỏi
“có gì?” Mặc Hân Nghiên ngơ ngác
“cái đó đó”
“cái đó là cái gì?” cô nhăn mặt bực bội
“kinh nguyệt ấy”
“à, sao gần hai tháng nay không thấy có nhỉ?” Mặc Hân Nghiên lôi điện thoại ra xem lại lịch
“chờ đây, không được đi lung tung, nhớ chờ tôi”
Khoảng 10 phút sau, Cao Tử Vy quay lại với 3,4 hộp giấy nhìn như hộp thuốc trên tay.
“thử đi” Tử Vy dứt khoát để xuống mặt bàn
“gì đây?” cô nhìn hộp giấy hình chữ nhật lên, ngó nghiêng từng dòng hướng dẫn sử dụng một
“que thử thai”
“gì?…gì cơ?”
“que thử thai đấy, nãy giờ đọc hướng dẫn sử dụng mà không biết à?” Cao Tử Vy tỉnh bơ đáp, bỏ thức ăn vào miệng
“ai da, mau vào thử đi” thấy Mặc Hân Nghiên vẫn đang ngơ ngác nhìn mấy hộp que thử thai trên tay, Tử Vy liền đứng dậy, khẩn trương đẩy cô đi
“hay không biết dùng? Không biết thì tôi chỉ” Cao Tử Vy đang định giật lấy chiếc hộp thì cô đã nhanh tay giữ lại
“biết, biết, biết dùng, biết dùng” Hân Nghiên gật đầu như giã tỏi rồi đi vào nhà vệ sinh
Kết quả hai vạch đỏ chót, Mặc Hân Nghiên như không tin vào mắt mình, vội bóc hết một lượt tất cả các que ra thử.
Cuối cùng, que nào cũng như que nào.
“thế nào? thế nào?” Vừa mới thấy cô bước ra, Cao Tử Vy đã nhảy cẫng lên, phấn khích
“hai vạch rồi, trúng số rồi aaa” Mặc Hân Nghiên vui phát khóc, cũng nhảy lên ôm chầm lấy Tử Vy.
Cuối cùng cô cũng có bảo bối nhỏ rồi
“đừng, đừng, không được nhảy, em bé trong bụng” Tử Vy vội giữ cô lại nhắc nhở
6 giờ rưỡi, Mặc Hân Nghiên lái xe tới bữa hẹn với tậm trạng không mấy làm vui vẻ.
Vừa đi, cô vừa nhấn vào màn hình trên xe gọi cho anh để báo một tiếng là mình đi ăn ngoài nhưng đều thuê bao.
Mặc Hân Nghiên định sẽ làm cho anh một phen thật bất ngờ, cô định mai sẽ đi khám cho chính xác rồi mới nói lại với anh.
Không lâu sau, cô đã có mặt tại cửa vào của nhà hàng H.
Mặc Hân Nghiên vừa nhìn cánh cổng vừa nghi hoặc.
Hàng quán gì mà kỳ thế, người nào bước ra cũng mặt nặng mày nhẹ, không vạm vỡ to cao thì cũng xăm trổ đầy mình.
Ở trước cổng và thềm cửa vào đều có người mặc vest đen đứng canh rất nghiêm ngặt.
Thấy không ổn, cô liền nhấc máy gọi cho Trần Quanh Dao
“alo” vừa mới nhấn gọi, chưa đầy 3 giây đã có người nghe máy
(“tôi đang đứng ngoài cửa rồi, anh mang khăn ra ngoài là được, tôi có việc phải đi luôn”) Quang Dao vừa nghe điện thoại, mắt vừa liếc sang chỗ một người đàn ông có vẻ cao lớn, hầm hố ra hiệu.
Người đàn ông đó không nói gì mà chỉ gật đầu
“vào uống ly nước rồi ra cũng không được sao? Tôi ở ngay phòng ăn đây rồi, sẽ có người dẫn em vào”
(“thứ lỗi, tôi có việc rồi”)
“được, không làm khó em nữa, chờ tôi”
“bảo đám người ở ngoài canh cho chắc” hắn ta quay sang nói với người đang đứng ở cửa
“vâng thưa thiếu gia”
Trần Quang Dao cầm lấy chiếc khăn màu trắng mang ra ngoài
“tôi ở đây” Mặc Hân Nghiên từ xa vẫy vẫy gọi
“của em” hắn mỉm cười lại chỗ, đưa chiếc khăn cho cô
“cảm ơn Trần tiên sinh”
“không có gì, em có muốn vào uống chút nước không, 1 ly nước thôi”
“cảm ơn nhưng tôi có việc phải đi luôn”
“Trần tiên sinh, hình như còn thiếu cái kẹp thì phải” Mặc Hân Nghiên kiểm tra lại khăn quàng.
Khăn quàng của cô ngoài khăn ra thì còn có phụ kiện kèm theo là một chiếc kẹp tròn nữa
“vậy chờ tôi, chờ tôi vào lấy”
“vâng” Mặc Hân Nghiên bình tĩnh đáp lại, từ nãy tới giờ cô có cảm giác như ai đang theo dõi mình vậy
Cảm thấy không an toàn, Trần Quang Dao vừa bước vào cổng nhà hàng, cô liền leo ngay lên xe chạy đi
“đuổi theo” đám người to lớn đằng sau hét lên
“hừ, dám bỏ trốn sao?” hắn nhếch môi.