Lục Thiếu Phu Nhân Yêu Em Nhất Đời

Chương 44: Quỳ


Bạn đang đọc Lục Thiếu Phu Nhân Yêu Em Nhất Đời FULL – Chương 44: Quỳ


Sáng hôm sau, vừa mới đặt chân vào cửa tập đoàn, Lục Triết Hạo đã cho người điều Bối Yên Lan đến ngay lập tức.

Ở Bối gia, Bối Yên Lan nghe tin anh muốn gặp mình liền đắc ý, vui mừng chuẩn bị quần áo, chải truốt tóc tai, trang điểm cẩn thận.
“Hạo” Tới tập đoàn cô ta được người dẫn lên, không màng đến phép tắc, cứ thế đẩy thẳng cửa vào
Lục Triết Hạo đang xử lý công việc nghe tiếng cửa liền nhíu chặt mày.

Còn nữa, từ khi nào tên anh bị gọi tuỳ tiện như vậy
“quỳ xuống” Anh đứng dậy, cầm lấy tách trà nhấp một ngụm nhàn nhạt nói
“Hạo…anh…anh nói gì cơ?” Bối Yên Lan gượng cười, lắp bắp nói
“cô đi ngủ với đàn ông nhiều quá, giờ lú lẫn, không hiểu được tiếng mẹ đẻ à? Còn nữa, từ bao giờ cô giám gọi tên tôi tuỳ tiện như vậy” Lục Triết Hạo nhếch môi, anh còn không biết những việc cô ta làm sao? Ngủ với hết chủ tịch tập đoàn này đến tập đoàn khác, còn không bằng gái đứng đường
“anh…” Cô ta tức không nói nên lời
“quỳ” Lục Triết Hạo gắt giọng, rống lên
Bối Yên Lan sợ xanh mặt, vội vã quỳ rạp xuống đất
“tay nào của cô động chạm vào đồ của tôi?”
“anh nói gì?…tôi…tôi không hiểu?”
“hôm trước ở quán bar, không phải cô nghe máy của vợ tôi sao?”

“anh nói gì thế? Ở đó có biết bao nhiêu là người” Bối Yên Lan chột dạ, cúi gằm mặt xuống đất
“tay nào?” giọng anh lạnh ngắt, hừng hực sát khí, gằn lên, vang vọng khắp phòng
Bối Yên Lan run rẩy, mặt xanh lét, khẩn trương đáp
“Tay này, tay này” Cô ta giơ bàn tay phải ra
Anh tiến tới, nhằm vào tay cô ta mà dẵm lên, không thương tiếc, liên tục ghì thật mạnh xuống đất
“aaa…Đau” cô ta thống khổ hét lên, bàn tay phải của cô sắp gãy hết ra tới nơi rồi
“nếu chuyện này còn tiếp diễn, tôi sẽ không nể tình bạn học cũ của ba tôi nữa đâu, cố mà giữ lấy cái tập đoàn nhà cô đi” Lục Triết Hạo bóp mạnh cằm cô ta, nhấc lên
“aaa..” khuôn mặt của Bối Yên Lan đẫm nước mắt, mắt nhắm tịt, miệng kêu đau, bàn tay của cô ra vẫn chưa rời khỏi chân anh
“mau đưa cô ta ra ngoài, huỷ hợp đồng mới ký hôm trước” Lục Triết Hạo tiến lại bàn làm việc rút giấy ướt ra lau tay, thay đôi giày mới, không ngần ngại vứt luôn đôi giày da đắt tiền kia vào thùng rác.
“Dơ bẩn”
Bối Yên Lan bị đưa tới quỳ rạp trước cổng Lục viên, quần áo xộc xệch, cả bàn tay phải bầm tìm một mảng, khác hẳn với hình ảnh tiểu thư quyền quý hàng ngày
“thiếu phu nhân, thiếu phu nhân” người làm lên gõ cửa phòng của Mặc Hân Nghiên
“sao thế?” cô mở cửa ra, nhẹ nhàng hỏi
“dạ, có người đang quỳ trước cổng biệt thự, mọi người đã đuổi mãi nhưng vẫn không đi ạ”
“được rồi, cô đi làm việc tiếp đi, để tôi xuống”
“vâng”
Mặc Hân Nghiêm quay vào phòng choàng áo rồi xuống tầng.

Nhìn ra ngoài cổng, đúng là có người đang quỳ ở đó, bỗng, cô nhớ tới lời anh nói hôm qua:
anh hứa, mai sẽ có người tới nhà
“Bối tiểu thư? cô là tình nhân của chồng tôi?” Mặc Hân Nghiên bất ngờ, bước ra ngoài cổng.
“không, không phải, không phải, tôi sai rồi, hôm đó chỉ là hiểu lầm thôi, Lục thiếu phu nhân thứ lỗi” Cô ta bò tới, tay khẽ chạm vào chân cô, Mặc Hân Nghiên bất giác lùi ra sau
“mau cho người về đi” cô quay sang nói vệ sĩ
“vâng”
“cảm ơn thiếu phu nhân” Bối Yên Lan bị lôi đi, không quên quay lại cảm ơn
Tới trưa, Lục Triết Hạo về nhà, thấy cô đang loay hoay trong bếp, anh tiến tới ôm chầm lấy cơ thể thơm tho của cô, nhếch môi nói
“bà xã, em viết đơn xong chưa?”
“anh nói gì cơ?”
“anh nói em đã viết đơn ly hôn xong chưa, anh có thể ký rồi”

“anh muốn ly hôn chứ gì? Được, đơn tôi ký rồi đây, lên mà ký nốt” Mặc Hân Nghiên đang đứng gọt táo ăn lót dạ vì cả sáng nay chưa có gì bỏ bụng nghe vậy, cô liền nổi giận đùng đùng, vùng vẫy ra khỏi vòng tay của anh, đi thẳng lên phòng
“bà xã, bà xã, Nghiên, anh trêu chút thôi mà, anh xin lỗi” Lục Triết Hạo sốt sắng chạy theo cô xin lỗi
Giờ anh chỉ muốn đập đầu vào tường, tự chửi mình ngu dốt, trêu cho cố vô xong giờ lại phải đi dỗ.
– ———
Mặc Hân Nghiên đưa thức ăn vào miệng, mặt nhăn nhó.

Sao dạo này cô lại kén ăn thế không biết
“bà xã, em sao thế?” Lục Triết Hạo thấy vậy liền hỏi
“em không muốn ăn, cảm giác rất nhạt miệng, rất ngán, nhai như nhai rơm ấy, miếng thịt này còn hôi nữa, miếng cá này thì lắm dầu lắm mỡ, mắc ói quá”
“anh thấy rất ngon mà”
“vợ à, hình như dạ dày em có vấn đề thật rồi, hôm nào cũng xoài xanh”
“em muốn ăn bún ốc ở nhà hàng Y ấy” mắt cô sáng lên
“được”
Lục Triết Hạo lập tức cho người đi mua về tới nhà, Mặc Hân Nghiên thấy bát bún trước mặt mình, mắt sáng rực nhưng chỉ mới ăn tới miếng thứ ba đã buông đũa, nói
“tự nhiên em không muốn ăn nữa, em lên ngủ đây”
“bà xã, mới nãy em thèm lắm mà, em còn mới dậy không lâu xong”
“không muốn ăn nữa, rất buồn ngủ”
“được, vậy em lên trước, chốc anh lên sau” Lục Triết Hạo nhíu mày.

Mấy nay cô làm sao thế?

“dạ, nhớ lên ôm em ngủ đó”
“ừ, anh sẽ lên sau”
– ———
Bối gia
“ba” Bối Yên Lan về nhà đã thấy Bối Việt Trạch đang ngồi ở phòng khách, mặt đỏ bừng vì tức giận
“mày còn dám vác mặt về nhà, hợp đồng vừa mới ký đã bị huỷ, mấy hôm trước mày hứa với tao như nào?”
“ba…là do…”
“im mồm, người ta còn gọi thẳng về nhà bảo tao giữ con gái cho kín kẽ” Bối Yên Lan còn chưa kịp nói hết câu đã bị mắng tới tấp
“được rồi được rồi, ông bớt giận” bà Bối chạy ra can ngăn
“con mau lên nhà”
“dạ mẹ”
“bà cứ chiều hư nó, suốt ngày tiêu tiền phung phí, ăn chơi xa đoạ, bà có thấy nó thiếu cái gì không?”
“tôi nghe nó để nó nghỉ du học về nước rồi cuối cùng được gì?”
Vừa lên cầu thang, cô ta nghiến răng nghiến lợi
“Mặc Hân Nghiên, Lục Triết Hạo, đáng chết, cứ đợi đấy” Bối Yên Lan siết chặt tay lấy thành cầu thang bằng gỗ bóng loáng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.