Bạn đang đọc Lục Địa Bị Mất – Chương 40: Tham Vọng Thiếu Niên Vị Vua Tương Lai
– ———–
Xà thị
Mấy người có địa vị cao trong tộc đều tụ ở nơi nghị sự, Tang cũng có trong đó.
Mọi người đều có chút suy tư, không khí luôn nghiêm nghị.
Có người kiềm chế không được lên tiếng trước: “Bên Ưng thị đột nhiên an phận.”
Ngay sau đó liền có người theo sau, “Lại nói tiếp hình như không thấy tên thuộc hạ thuận tay trái kia của Diễm.”
Tang im lặng không lên tiếng đầu tiên là ngẩn ra, sau đó cùng làm một động tác với những người khác, kỳ quái không một tiếng động đưa mắt sang một nơi.
Chẳng lẽ là người nọ cố ý thả đối phương đi? Gióng trống khua chiêng như vậy, hoàn toàn không phải tác phong xử sự nấp trong tối cẩn thận từng bước trước kia.
Hùng thị có Đại Vu sâu không lường được kia, chính là miếng thịt khó nhất gặm nhất, làm không khéo không ăn được lại tự đút đầu mình vào.
Thiếu niên ngồi phía trên cùng lạnh lùng một tay thản nhiên chống đầu, một tay đặt trên bàn đá thủ công đơn sơ thô ráp, ngón tay gõ nhịp, cả phòng đều là âm thanh nặng nề chốc chốc vang lên.
Y chầm chậm nâng khóe môi, kéo ra một nụ cười hưng phấn lại có chút chờ mong.
“Anh sẽ có phản ứng gì đây, Lâm…”
Cùng lúc đó, cách ngọn núi con sông, trong nhà tộc trưởng Hùng thị một khoảng tịch mịch, mà vẻ mặt Lâm Nhất biến hóa thay đổi, cuối cùng là kinh ngạc.
Cậu đang cố hết sức để làm mình bình tĩnh, cố gắng nhớ lại thiếu niên giét chóc máu lạnh trong miệng tộc nhân Ưng thị kia và người cậu đã từng cứu có phải cùng một người hay không.
Nếu phải, thời gian một năm làm sao lại xảy ra thay đổi như thế…
Hay là do cậu không biết nhìn người?
Sắc mặt Đức Lỗ nghiêm trọng, Cáp Lôi đằng đằng sát khí nắm chặt nắm tay, Phục Phong khép mắt tĩnh tọa ở một bên.
Giọng nói của người trung niên Ưng thị vẫn tiếp, ánh mắt gã luôn khóa lấy Phục Phong, nghĩ đến giao phó của tộc trưởng, hy vọng thật sự có thể đạt được.
Gã nói cho bọn Lâm Nhất, sau khi Tháp Mộc ngồi trên vị trí tộc trưởng không lâu liền đưa tộc nhân chinh chiến khắp nơi.
Đó không phải quyết định xốc nổi nhất thời, mà là đã cẩn thận chặt chẽ lên kế hoach, im hơi lặng tiếng thu mình, chờ đợi một thời cơ chín muồi.
Bắt đầu từ bộ lạc nhỏ lân cận, thu phục một đường theo hướng mặt trời mọc, thậm chí suy xét và làm chủ những tai vạ không thể khắc chế sẽ xuất hiện trong những bộ lạc đó.
Tháp Mộc chỉ cho những bộ lạc đó hai con đường, quy thuận, hoặc là chết.
Trừ bộ lạc nhỏ vũ lực thấp, những bộ lạc lớn cũng chính là Xà thị, Hùng thị, Ưng thị và Ngư thị.
Nếu ba bộ lạc bỏ đi băn khoăn rối rắm và nghi ngờ chọn cách liên thủ, cho dù trong đó có một bộ lạc mạnh, muốn công phá cũng không phải có thể dễ dàng thành công.
Người trung niên nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt rất khó nhìn, “Đa Cát Ngư thị cự tuyệt thỉnh cầu của tộc trưởng, chủ động kết minh với Xà thị.”
“Cái gì?” Vẻ mặt Đức Lỗ không dám tin, sau đó là thất vọng.
Tuy rằng nhanh chóng biến mất, lại không tránh được lực quan sát mạnh của người trung niên Ưng thị.
Ngực Cáp Lôi phập phồng nhanh, thô giọng quát lên: “Đa Cát điên rồi!”
Lâm Nhất khiếp sợ không thôi đột nhiên nhìn về phía Phục Phong, trên khuôn mặt của đối phương chỉ có bình tĩnh, một chút gợn sóng cũng không dậy nổi, căn bản phán đoán cảm xúc không lộ ra lúc này*.
(*)Câu này hoang mang quá không hiểu lắm 根本判断不出现在的情绪.
Giữa bộ lạc chỉ có dưới tình huống lợi ích giống nhau mới có thể liên hợp, mục đích của Đa Cát là gì? Làm như vậy là muốn đối địch với Phục Phong? Không đúng, có chỗ nào cậu đã bỏ sót, đến tột cùng là chỗ nào…
Đầu óc đầy hỗn loạn, Lâm Nhất vô ý thức cào vào lòng bàn tay.
Ánh sáng trước mặt bị bóng đổ bao phủ, cậu hơi hơi nghiêng đầu, bàn tay người bên cạnh đang vuốt ve đầu mình.
Người đàn ông trung niên như là nhớ tới gì đó, tim gã đập nhanh hạ giọng, hai bàn tay đan vào nhau, “Vũ khí những người Xà thị đó dùng đều rất ghê gớm, tôi tận mắt nhìn thấy một con sói chỉ trầy chút da trong mấy hơi thở đã bất động.”
Lâm Nhất nheo mắt, ánh sáng lóe lên.
Độc thoa trên vũ khí Xà thị cậu không giải được, nhưng cậu phối hẳn đối phương cũng không thể giải, chỉ là không biết cái nào mạnh hơn.
Nên nói đều đã nói, thấy bốn người Lâm Nhất đều trầm mặc không nói gì, một chút ý định tỏ thái độ cũng không có, người trung niên có chút sốt ruột, giọng điệu không còn bình tĩnh, “Dã tâm của Xà thị đã bại lộ, Tháp Mộc muốn trở thành thủ lĩnh của các bộ lạc, tộc của tôi một khi bị chiếm, những bộ lạc nhỏ còn lại không có khả năng thoát.
Tôi nghĩ mục tiêu sau đó của cậu ta chính là theo hướng mặt trời lặn, các người chạy không thoát.”
Không hề quanh co lòng vòng, đó đã là lời đe dọa trắng trợn táo bạo.
Lâm Nhất nhìn Đức Lỗ và Cáp Lôi, lại nhìn Phục Phong, cậu mím mím môi, “tộc trưởng Diễm hy vọng chúng tôi sẽ làm gì?”
Trong mắt người trung niên cháy lên hy vọng, “Hai tộc liên thủ, tấn công từ hai hướng.”
Cáp Lôi gật đầu đồng ý, lấy đoản chủy luôn mang bên người ra chà lau, cười ha ha, “Đến lúc đó Xà thị chắc chắn…”
“Không được.” Đức Lỗ trầm giọng cắt ngang, “Tộc của ta và bộ lạc Xà thị cách một ngọn núi lớn, ở đó đều là bụi rậm, thích hợp nhất cho những người Xà thị ẩn nấp.
Hơn nữa, cho dù băng qua được, chỉ sợ cũng đã sức cùng lực kiệt.”
Nụ cười trên mặt Cáp Lôi ngưng lại, y nhăn chặt mày, cái này không được cái kia không được, rốt cuộc là tộc trưởng nghĩ như thế nào?
“Tộc trưởng Đức Lỗ có lẽ còn chưa biết, có bộ lạc vì tránh tấn công của Xà thị đã bắt đầu chuyển đi, nhất định là chạy loạn khắp nơi, chúng ta có thể như vậy…” Giọng người trung niên hạ càng thấp, gã nói kế hoạch hoàn chỉnh ra.
Hai mắt Lâm Nhất hơi mở, kế hay, cái tên Diễm kia đúng là có tài quân sư.
“Nếu Đại Vu nguyện ý ra tay, Vu thần nhất định sẽ đứng phía sau chúng ta.” Người trung niên nhìn về phía Phục Phong vẫn luôn thờ ơ đứng ngoài cuộc.
Phục Phong khẽ nâng mắt, ánh mắt im lặng trầm tĩnh làm ở đây người đều bất giác an tâm, trong giọng nói bình tĩnh của hắn lộ ra chút thở dài: “Thì ra là cậu ta.”
Một câu nói không thể hiểu được, không chỉ những người khác, đến cả Lâm Nhất cũng không hiểu.
“Nhân lúc Xà thị vẫn chưa phát hiện ra, tôi phải mau chóng chạy về.”
Người trung niên nói xong liền đứng dậy rời đi, không hề nán lại lâu thêm, Đức Lỗ bảo Cáp Lôi dẫn vài người đưa gã ra cánh rừng.
Không có người ngoại tộc ở đây, Đức Lỗ cũng không hề ngụy trang, trên mặt lộ ra vẻ lo âu chân thật, “Vu, cậu thấy thế nào?”
Ngữ điệu Phục Phong nhẹ nhàng từ tốn: “Tộc trưởng, chẳng qua thời điểm đã tới rồi.” Hắn đã đánh giá thấp thiếu niên kia rồi, tốc độ trưởng thành quá nhanh, thế mà lại lợi dụng gã trung niên kia của Ưng thị khiêu khích hắn.
Nhưng mà… Càng cấp thiết bao nhiêu càng tỏ vẻ không có tự tin bấy nhiêu.
Quá quỷ dị, lại là một câu không đầu không đuôi, nhưng lại là người này nói ra, bọn họ không thể không suy nghĩ sâu xa.
Phục Phong kéo Lâm Nhất tới, nắm tay cậu ra cửa, “Cái gì cũng muốn, nào có chuyện tốt như vậy.”
Bước chân loạng choạng, Lâm Nhất suýt nữa thì ngã lăn quay, câu thứ ba!
Đức Lỗ dặn dò Cáp Lôi tạm thời giấu tộc nhân chuyện này, chỉ nói cho những người thực lực mạnh trong tộc.
Bận tâm của y là đúng, nếu không sẽ loạn hết cả lên trước khi địch bên ngoài đến.
Buổi tối Lâm Nhất nằm trên giường không cách nào ngủ được.
Cậu lại xoay người người một lần, nắm lấy một sợi tóc Phục Phong sờ sờ, “Không ngờ dã tâm của Tháp Mộc lại lớn như vậy.”
Phục Phong vươn cánh tay ôm Lâm Nhất vào trong ngực, chậm rãi vuốt ve sau lưng cậu, ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu hai tròng mắt của hắn đen tối không rõ.
“Lại nói tiếp hẳn em xem như là ân nhân của cậu ta đi?” Lâm Nhất ghé vào ngực Phục Phong, suy tư nói: “Nếu em…”
Phần sau bị một giọng nói lạnh lùng ngăn lại, “Lâm, tôi sẽ tức giận.”
“Chỉ thuận miệng nói thôi, cậu ta đã không phải là Tháp Mộc trước kia rồi.” Lâm Nhất hôn lên môi Phục Phong vài giây, cẩn thận liếm láp, “Nhưng chúng ta cũng không giống như trước kia.” Dù là công hay là thủ, bọn họ đều không phải ở hoàn cảnh bất lợi không hề phản kích.
Phục Phong đè ót Lâm Nhất lại, ngậm lấy cánh môi cậu làm nụ hôn ngủ ngon này sâu hơn.
Gió êm sóng lặng sau ngày thứ ba, có phụ nữ một nhà sắp sinh, Lâm Nhất và Phục Phong cùng nhau đến.
Cũng may không phải thai đầu, đối phương cũng có kinh nghiệm, quá trình rất thuận lợi.
Đây là lần đầu tiên Lâm Nhất thấy toàn bộ quá trình một đứa trẻ sơ sinh ra đời, cậu còn kích động hơn cả cha mẹ hai bên.
Nếu không phải Phục Phong ngăn lại, chắc cậu đã nhào lên từ lâu.
Người phụ nữ lớn tuổi đánh lên mông đứa trẻ vài cái, đứa trẻ khóc oa lên, tiếng khóc nỉ non đầy vang dội, tiếp theo là những tràng cười vui mừng.
Lâm Nhất cong lưng duỗi tay nhẹ nhàng ôm lấy đứa trẻ sơ sinh kia.
Là một bé trai, khuôn mặt nhỏ nhăn nheo một cục, đôi mắt khép hờ, có chút sưng vù, cái mũi bẹp, không đẹp cho lắm, giống một con chuột con da hồng.
Cậu cúi đầu hôn lên trán đứa bé một cái, giọng vô cùng nhẹ nhàng cười nói: “Nhóc con, chào mừng con đến thế giới này.”
Có sinh mệnh mới sinh ra, trong thôn nơi nơi đều tràn đầy vui mừng và cười vui.
Bão táp bị Đức Lỗ che đậy kín kẽ, có lẽ cũng chỉ có Phục Phong mới có thể nhìn thấu suy nghĩ và sầu lo của y.
Mỗi ngày Cáp Lôi vẫn sẽ mang mười mấy người ra thôn, nhưng lại không phải săn thú mà có mục đích khác, khi trở về sẽ mang một chút đồ ăn, tránh cho mọi người nghi ngờ.
Lâm Nhất giá trị vũ lực thấp không hề nhàn rỗi, cậu kéo Bố Cốc và Cáp Y đi tìm A Do, bắt đầu theo chân bọn họ cùng nhau luyện tập bắn tên.
A Do từ xa chạy tới lớn tiếng tố khổ: “Lâm, cậu lại suýt bắn trúng tôi!”
“Là ngoài ý muốn, ngoài ý muốn cả thôi.” Lâm Nhất xấu hổ cười cười, cậu hỏi Cáp Y đang kiểm tra bia ngắm bên kia: “Anh trúng không?”
“Một cái cũng không bắn dính bia ngắm.” Ánh mắt Cáp Y nhìn Lâm Nhất hoàn toàn là đang nhìn đồ ngu, “Lâm, anh ngốc ghê.”
“Em cho rằng anh rất thông minh.” Bố Cỗ ông cụ non lắc đầu, “Lâm, đến cả Cáp Y anh cũng không bằng.”
Lâm Nhất đen mặt yên lặng cầm lấy một mũi tên gỗ, vừa muốn rửa mối nhục xưa liền nghe sau lưng vang lên giọng nói: “Cánh tay nâng lên một chút, giữ vững.”
Người xung quanh nhìn thấy là Bối Bối dạy Lâm Nhất, đủ loại hâm mộ ghen ghét, A Do trừng mắt, “Em còn chưa từng dạy anh!”
Bối Bối nhàn nhạt nói: “Không muốn dạy.”
A Do giận tái mặt, y hừ một tiếng, cũng sáp lại gần dạy Lâm Nhất, “Lâm, trọng tâm của cậu sai rồi.”
Bị hai anh em kỳ lạ kẹp một trái một phải, thái dương Lâm Nhất giật giật, lửa băng lưỡng trọng thiên* có lẽ chính là cảm giác hiện tại của cậu, thật là muốn cho hai cái mũi tên.
(*)Hai sự việc hoàn toàn tương phản nhau, kiểu thiên đường và địa ngục song song ấy, trong cảnh này t kh biết để sao cho chuẩn.
Không bao lâu sau khi Lâm Nhất vội vàng rèn luyện thân thể, nâng cao vũ lực, những người Cáp Lôi dẫn ra ngoài đó không trở về khi mặt trời xuống núi như mọi khi, mọi người đều rất bất an.
Đức Lỗ gọi Lâm Nhất và Phục Phong đến, trầm mặc thật lâu rồi lấy ra một thứ.
Bên ngoài bị tầng tầng da thú bọc lại, bên trong là da thú cũ rách nát, đã lâu năm rồi, sau khi lớp da thú được bỏ hết, thứ bên trong lộ ra.
“Tôi vốn định chờ sau khi Cáp Lôi tiếp nhận sẽ mang theo thứ này rời khỏi thôn, đi tiếp con đường trước kia chưa đi xong.”
Đồng tử Lâm Nhất đột nhiên co rụt lại, đó là….