Lục Địa Bị Mất

Chương 39: Tham Vọng Của Thiếu Niên Vị Vua Của Tương Lai


Bạn đang đọc Lục Địa Bị Mất – Chương 39: Tham Vọng Của Thiếu Niên Vị Vua Của Tương Lai


“Lâm, em cũng muốn ở trong căn nhà bự như thế.” Cáp Y vừa chà bùn trên tay vừa lớn tiếng gào.
Trên người mọi người đều dơ dáy bẩn bụi, trên tay trên mặt đầy là bùn, tóc lộn xộn, cứ như là lăn qua vũng bùn.

Nhưng trong mắt lại niềm khát khao đối với tương lai trước kia không tồn tại.
Lâm Nhất đột nhiên cảm thấy bản thân có thể cảm nhận được một chút cảm giác của Phục Phong.

Bị ánh mắt sùng kính của tộc nhân nhìn lên cũng không có cảm giác ưu việt mà người ngoài nhìn vào, bởi vì bọn họ phân chia thần và người rất đơn giản, cũng rất mù quáng tin tưởng.
Chỉ cần có thể biến kỳ diệu thành kỳ tích, đó chính là thần.
Khi bản thân không có sự lựa chọn từ người thường trở thành thần bị gửi gắm kỳ vọng cao, cuộc sống tuyệt đối tịch mịch như tuyết.
Lâm Nhất lén nắn lấy ngón tay Phục Phong, thứ ảo giác chờ đợi thần minh hạ ý chỉ này quá quỷ dị.
Phục Phong khẽ nâng cằm, giọng đều đều: “Tộc trưởng.”
Đức Lỗ cũng khát khao tương lai, thậm chí còn nghĩ xa hơn cả tộc nhân điều chỉnh lại sắc mặt, cho mọi người nghỉ ngơi một lúc lại tiếp tục.
Thiếu niên trong đám người bình tĩnh nhìn thanh niên sóng vai đứng chung một chỗ với Vu, nhập thần.
“Lâm thật là lợi hại.” Bố Cốc cũng nhìn sang nhỏ giọng nói thầm: “Sau khi ảnh tới cha và Vu đều thay đổi, chúng ta cũng thay đổi.”
Bổng hoàn toàn không biết trên mặt mình là vẻ gần như thành kính, “Anh ấy không giống tất cả chúng ta một chút nào.”
“Sai!” Bố Cốc bày ra dáng vẻ cao thâm khó dò, “Mỗi người chúng ta đều có thể nhìn ra được điểm chung từ người khác.”
Bổng kinh ngạc nhìn về phía Bố Cốc, ngay sau đó lộ ra vẻ hiểu rõ, “Là anh ấy dạy anh đúng không?”
Nụ cười đắc ý trên mặt Bố Cốc cứng đờ, cái đuôi mới vừa nhếch lên đã ngay lập tức rũ xuống.

Điểm giống nhau? Thiện lương hay là tin tưởngt? Cho đi mà không mong nhận lại điều gì? Có vẻ như đều không có, Bổng làm như băng quơ nói: “Bố Cốc, em nhớ anh thích cái loại hoa nở ra cực kỳ xinh đẹp, một hai phải vồ tới, kết quả dẫm hỏng hết cả.”
“Không hiểu mày đang nói cái gì.” Bố Cốc bĩu môi, “Tao thích thế nào cơ?”
Tầm mắt Bổng dừng trên ngón tay móc lấy nhau của Lâm Nhất và Phục Phong, đáy mắt thay đổi rất nhiều cảm xúc nói không rõ, “Không phải đồ của mình thì tốt hơn hết không chạm vào, đứng từ xa nhìn là được.” Tốn công sức vô ích là hành vi ngu xuẩn.
“Ấy thật nhàm chán.” Bố Cốc khinh thường cười, “Đồ nhát gan!”
Môi không có bao nhiêu huyết sắc mím mím, dường như có chút mâu thuẫn, Bổng nhàn nhạt nói: “Cho nên chúng ta không hợp.”
Từ trong mũi Bố Cốc phát ra tiếng hừ thật mạnh, nhất định là vừa nãy bị đụng đầu còn chưa tỉnh táo mới có thể nói chuyện với thằng này.

Lúc cậu nhóc đi còn cố ý đá bùn đất, dây lên trên đùi Bổng, đến trên mắt cũng bị bắn lên một chút.

Bổng cúi đầu dùng tay dụi mắt, bên môi giương lên độ cong trào phúng, nhanh chóng biến mất, “Vẫn ấu trĩ như vậy.”
Lâm Nhất trong vô tình nhìn thấy cảnh đó nhíu mày, bệnh trẻ trâu của Bố Cốc lại tái phát?

“Đừng xoa, đi lấy nước rửa ấy.”
Giọng nói trước mặt làm Bổng sửng sốt, cậu ta buông tay chớp chớp mắt, tầm mắt dần dần rõ ràng, “Ổn rồi.”
Thấy đôi mắt đối phương hồng hồng, khóe mắt ướt át, rõ ràng còn rất không thoải mái.

Lâm Nhất nhìn nhiều hai lần, lại không nói gì nữa.
Bổng cũng không có ý chủ động mở miệng đáp lời.

Cậu ta xoay người đi ra phía sau, vẻ lãnh đạm trên mặt chầm chậm thay đổi, giống như thường ngày, từ xa nhìn bóng người kia.
Mọi người nghỉ đủ rồi lại bắt đầu bận rộn.

Cáp Y và Bố Cốc so kè, Lâm Nhất bên cạnh bị ném một đống bùn lên tóc, cậu tức mình nắm bùn trát lên mặt hai đứa.
“Ha ha ha ha ha” Bố Cốc và Cáp Y giễu cợt lẫn nhau, bùn nát bấy cả.
Bỗng nhiên phát hiện người đàn ông bên cạnh khẽ cười, Lâm Nhất nhướng mày, ngón trỏ và ngón giữa khép lại, chà hai đường bùn trên mặt hắn, lại lấy ngón cái ấn lên trán hắn, chấm ra một cái ấn bùn.
“Rất đẹp trai.”
Phục Phong: “…”
Khi lá cây chuyển sắc vàng, từng mảng lớn bay xuống, bộ lạc Hùng thị đã bị tường phòng hộ cao vây quanh.

Đứng đối diện chiến hào ngửa đầu nhìn lại, chỉ có thể nhìn đến mấy cây đại thụ ló ra, mọi thứ đều bị che đi, vô hình trung cho người ta một cảm giác áp bách vô cùng mạnh mẽ.

Mọi người rời giường trong tiếng gà trống kêu to.

Tuy rằng trong kho các loại thóc, rau dại khô cũng đã đủ nhiều, mỗi nhà cũng đều nuôi gà vịt dê bò, nhưng để nghênh đón mùa đông lần này, đàn ông trong thôn vẫn không dám xem thường, như thường lệ mang theo vũ khí đi săn thú.
Khói bếp lượn lờ dâng lên, nhà sàn cũ nát cuối cũng đã chẳng còn thấy đâu, bị nhà gạch cao thấp không đồng đều thay thế.

Nhà sát nhà, theo hàng có trật tự, ở giữa là một đường sỏi đá rộng lớn.

Bất kể là nhà ai, chỉ cần đứng ở cửa là có thể nhìn thấy tình cảnh trước sau chiến hào.

Bằng cách này, gặp nguy hiểm có thể có biện pháp nhanh hơn.
Lúa đã thu hoạch xong, thân cây dư lại đều cắt ra trải ở ngoài ruộng cho thối rữa làm phân bón, trên bờ ruộng còn có mấy con bù nhìn người xiêu xiêu vẹo vẹo, thể hiện cho vụ mùa bội thu trước đó.


Vừa đúng ngày kỷ niệm một năm tới nơi này, Lâm Nhất ngồi ở trên tảng đá nhìn mặt trăng vỡ trên không trung, hửi hương hoa cúc dại nở rộ trong sân và hơi thở trên người người yêu.

Cậu hiếm khi mà thâm trầm thật lâu, cuối cùng biến muôn vàn cảm khái thành sức mạnh, toàn thân nhiệt huyết sôi trào, rốt cuộc vẫn không thể tránh được kết quả bị áp bức.
Những nam nữ trẻ tuổi có được thiên duyên trong “Thiên tẩy” mùa xuân đều bắt đầu ngo ngoe rục rịch.

Ngày nào cũng đi lại trong thôn, duỗi cổ ngóng trông bạn đời của mình đến.
Nhưng từng ngày qua đi, không có người của một bộ lạc nào đến, bên kia cánh rừng không hề có động tĩnh.

Quá khác thường, Đức Lỗ bảo tộc nhân trước hết đừng ra khỏi thôn.
Vẻ mất mát trên mặt Bố Cốc càng ngày càng rõ ràng, toàn thân đều bao phủ oán niệm bị vứt bỏ.

Lâm Nhất dùng phương pháp an ủi người bệnh, nhưng hiệu quả rất thấp.
Thật ra Lâm Nhất cũng không ngờ Bố Cốc lại xem trọng Lục Thụ của tộc Diệp tới như vậy, cũng không ngờ cảm xúc của những người khác đều hơi chùng xuống.
Chọn một ngày ánh nắng tươi sáng, hai người Lâm Nhất và Phục Phong ngồi xổm trong viện hái cúc dại, định bụng phơi khô làm gối đầu.
Lâm Nhất hái được một đóa cúc dại ném vào sọt, thấp giọng nói: “Những bộ lạc không thể nào khác gặp chuyện không may đúng chứ? Cùng gặp đàn thú hoang tập kích? Nào lại có chuyện trùng hợp như vậy.”
“Cáp Lôi đã cho nhiều người trông coi hơn, chúng ta có cung tên uy lực và độc tính đều rất mạnh, còn có tường đá cao như vậy, cho dù có…”
“Lâm.” Phục Phong đè tay cậu lại, mắt nhìn thẳng, “Em đang sợ hãi.”
Không có sức chống cự bị nhìn thấu tâm sự, Lâm Nhất im lặng, cậu sợ hãi.

Nỗ lực lâu như vậy, từng bước một đi đến hiện tại, thật vất vả khiến cho mỗi ngày trôi qua đều tốt…
“Thú hoang rất đáng sợ, nhưng con người càng đáng sợ hơn.”
Đáy mắt Phục Phong bỗng dưng tối sầm, trong nháy mắt có thứ gì đó đang lặng yên không một tiếng động tụ lại.
Quá quen thuộc nhất cử nhất động của đối phương, cho nên không hề bỏ sót thay đổi vừa rồi, Lâm Nhất xoa xoa huyệt thái dương, “Hy vọng là chúng ta nghĩ nhiều.”
Thấy Phục Phong mím môi, đường sườn mặt cặng chặt, trong ánh mắt lộ ra bóng đen làm người ta không dám nhìn trộm, không hiểu sao sinh ra sợ hãi.

Lâm Nhất chau mày, không thích cảm giác như vậy, cậu ghé lại gần cằm cắn một cái lên cằm đối phương, “Em đói bụng.”
Gần như chỉ trong chốc lát, đường nét trên mặt Phục Phong lại dịu dàng đi, hắn cưng chiều sờ sờ đầu Lâm Nhất, đứng dậy vào bếp nấu cơm.

Trải hoa cúc dại trong một cái bồ lớn, Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn đại thụ.

Con chim mập kia đã lâu rồi không tới, có lẽ đã chết ở góc nào đó.
Vào nhà lấy ra mấy cây kim ngân* và vài thứ thảo dược mấy ngày trước trải ra phơi dưới mặt trời.

Sau khi Lâm Nhất dọn dẹp sân một lần liền ngâm cho mình một ly trà hoa, ăn hai quả dại rồi ra chuồng trâu.
(*)Thường được sử dụng trong điều trị các bệnh mụn nhọt.
Trâu đen đã mang thai hơn ba tháng, số lần ị đái thường xuyên, có thể là sắp làm mẹ nên cực kỳ ngoan.

Lâm Nhất vươn tay, đối phương liền ngoan ngoãn cọ cọ lòng bàn tay cậu, đôi khi còn thích dính lấy cậu.
Lấy lược mềm chải từ trước sau này vuốt thuận lông trên người trâu đen, Lâm Nhất nhân lúc nó không chú ý nhanh chóng sờ sờ bụng nó, “Đại Hắc, hôm nay mày ăn có hơi ít đấy.”
Trâu đen lắc nhẹ đuôi, ngẩng cổ cọ Lâm Nhất.
Sau khi Lâm Nhất làm thuận lông trâu xong liền ngồi xổm xuống kiểm tra thân thể nó.

Không phải lần đầu tiên nhưng vẫn đầy cẩn thận, cách gần quá, lỡ như đụng tới nơi đó chọc giận đối phương, bị đá ra xem chừng không chết cũng tàn.
Một lát sau Lâm Nhất nhẹ nhàng thở ra, “Tao đi dăt Nhị Hoàng sang đây.”
Từ sau khi trâu đen mang thai Lâm Nhất liền kéo trâu đực ra ngoài nhốt lại lại một mình.

Trâu đực rất “hăng”, mấy trâu mẹ khác trong thôn đều phát cuồng cả lên, quá trình giao phối không quá thuận lợi, sau khi trâu đực khác xuất hiện, nhà Lâm Nhất vài giây bị ghét bỏ.
Lâm Nhất sang chuồng trâu cách vách dắt con trâu đực kia đến trước mặt trâu đen.

Hai vợ chồng bạn đời cụng cụng sừng trâu, hai mắt nhìn thẳng nhau, đặc biệt là trong ánh mắt trâu đen hình như còn có ánh sáng.
Không hiểu vì sao, Lâm Nhất cảm thấy mình như là ông bố bà mẹ ác độc chia rẽ con gái vàng bạc và bạn trai nó…
“Lát nữa tao lại sang.” Cột chắc dây, Lâm Nhất nhanh chân rời đi, cho chúng nó thời gian bên nhau.
Đi vào chuồng đào ra mấy cái trứng gà và một cái trứng vịt, Lâm Nhất băm cỏ cho gà vịt ăn, lại lấy nước để trên mặt đất.

Nhìn gà vịt đạp nước, tâm trạng cậu tốt lên nhiều, cuộc sống bình yên rất tốt đẹp.
“Phục Phong, ăn trứng tráng nhé?”
Trong phòng bếp truyền đến một giọng nói: “Được.”
Lâm Nhất nhếch khóe miệng, ôm sọt con vào nhà, cậu tùy tay đẩy cửa ván gỗ đến cạnh tường để ánh mặt trời chiếu vào nhà chính.

Nơi này không quá lớn, dọn dẹp sạch sẽ chỉnh tề, bên khung gỗ ngoài cửa sổ đặt một chậu cây, lá cây dày lớn tầng tầng lớp lớp, trong không khí có một hơi gỗ thanh nhẹ, là dáng vẻ của nhà.
Lướt qua nhà chính đi vào bên trong là phòng bếp.

Bệ bếp đầy đơn sơ, từ hòn đất xây lên, để lại một cái khe nhét củi gỗ, bên trên là nồi, ống khói đặt đúng vị trí.


Hai bên còn có chỗ chống dùng để đặt chén đũa và tấm ván gỗ xắt rau, đại loại vậy*.
(*)Chỗ này không hiểu lắm.
Nhìn người ngoài cao cao tại thượng trước mặt, người mang vẻ mặt lãnh đạm ngồi trên phiến gỗ nghiêm túc nhóm lửa.

Lâm Nhất mím môi, đàn ông nghiêm túc có mị lực nhất, lời này không phải giả.
“Chờ thêm một thời gian nữa thì làm thịt muối, em muốn ướp chân heo.” Lâm Nhất nuốt nước miếng một cái, lấy hai quả trong sọt trứng gà ra đánh vào trong chén, dùng chiếc đũa trúc quấy lên, trong miệng nhảy ra một câu.
Phục Phong bỏ vào mấy cây củi, khảy một chút rồi đi đến trước mặt Lâm Nhất, lấy chén đũa trong tay cậu đi, thuần thục quậy sền sệt.
“Em muốn chân heo, đuôi heo, lỗ tai heo, mỡ heo, đúng không?”
Lâm Nhất gật đầu, “Ừa ừa.”
Phục Phong giương mắt nhìn cậu, hơi có chút khó hiểu, “Lâm, chúng ta có thể nuôi một con heo.”
“…Em sợ heo.”
Lâm Nhất dám chắc sau khi cậu nói xong vẻ bình thản duy trì trên mặt Phục Phong sẽ xuất hiện vết nứt.

Đầu tiên là bị heo đen đuổi theo, lại bị húc khi tự đỡ đẻ cho heo trắng, cậu có bóng ma lớn với heo.

Heo hừ hừ, cậu liền phản xạ thần kinh muốn chạy, cũng may ăn thì không sao.
Lấy một ít rau sam*, hái hành và lá cây mềm mềm xuống bỏ vào trong bát đá, Lâm Nhất ra vẻ bâng quơ mở miệng: “Em nghe nói con heo béo lớn nhà Cáp Lôi kia mấy ngày nữa là giết.”
(*)Rau sam là một loài cây sống một năm, thân mọng nước
Phục Phong bắt đầu rửa khoai tây, sắc mặt bình tĩnh, “Tôi biết rồi.”
“Có thể cho ổng mấy con gà nuôi.” Lâm Nhất cười ha ha, cậu nuôi gà nhiều nhất, sinh trưởng tốt, trứng gà cũng lớn, không có bí quyết gì, hoàn toàn là niềm vui bất ngờ.
Sau khi thịt nấu mềm trong nồi, Phục Phong bỏ những viên khoai tây vào, dùng xẻng gỗ xào lên, Lâm Nhất ở bên cạnh hửi mùi hương, đôi khi nhét thêm củi vào
Gắp miếng thịt vào miệng, Lâm Nhất vừa ăn vừa nói: “Nhạt.”
Phục Phong bỏ vào một chút muối, sau khi xáo lên mấy lần rồi lại cho Lâm Nhất ăn miếng thịt.

Miệng Lâm Nhất phồng phồng, cậu gật đầu ngay.
Rau sam tráng trứng còn lại cũng là Phục Phong làm, Lâm Nhất chiên trứng luôn bị cháy, thay đổi một thế giới cũng không khác.
Buổi trưa có hai món, còn có canh rau dại, mọi nhà đều phong phú như vậy, trước kia chưa từng nghĩ đến.
Buổi chiều vốn Lâm Nhất muốn ra bờ sông với Phục Phong, ai ngờ có một người trung niên đến thôn, là thân tín của tộc trưởng Diễm Ưng tộc, phong trần mệt mỏi.

Cáp Lôi dẫn gã vào thôn, gã cứ như một người nhà quê vào thành, nhìn nhà cửa bốn phía nhà, chốc kinh ngạc chốc lại mù mờ.
“Tộc của tôi đã bị tấn công.”
Đây là lời đầu tiên người trung niên nói sau khi nhìn thấy Đức Lỗ..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.