Luận Kiếm Toàn Cầu

Chương 84: Nhà phân phối duy nhất


Đọc truyện Luận Kiếm Toàn Cầu – Chương 84: Nhà phân phối duy nhất

Translator: Nguyetmai

Sự xuất hiện của Mã Lương khiến Khai Tâm nhanh chóng hiểu ra vì sao có nhiều người đi theo mình đến tiệm may như vậy. Ắt hẳn không phải vì hắn đã đối phó với đám người của Thiên Bá Môn, mà là chú ý tới da lông Cự Lang trong tay hắn.

Sắp xảy ra nạn trộm cướp rồi, ai cũng có nhu cầu nâng cấp trang bị và vũ khí, giá cả của da lông Cự Lang cũng nhờ đó mà tăng lên. E rằng người thương nhân tên là Mã Lương này cũng định thu mua da lông trong hắn, nhân cơ hội này để kiếm một món hời.

Khai Tâm cười thầm trong lòng, nảy ra một ý.

Hắn vừa giao mấy bộ lông cho chủ tiệm may, vừa hỏi bằng giọng thản nhiên: “Huynh muốn mua da lông Cự Lang của ta sao?”

“Đúng thế.”

Thấy Khai Tâm chủ động nói thẳng ra mục đích của mình, Mã Lương không khỏi thở phào một hơi. Cậu ta lau mồ hôi trên trán, cười gật đầu: “Bán trang bị là một chuyện khá là phức tạp, tiểu đệ cảm thấy bày quán thì sẽ tốn rất nhiều thời gian. Nếu huynh có ý định làm về mảng này thì đệ có thể cho huynh một cái giá hợp lý. Huynh có thể mang tất cả tới chỗ của đệ để bán, bọn đệ chỉ thu phí thủ tục thôi.”

Khai Tâm cười nhẹ một tiếng. Quả nhiên là thế, cậu ta không có ý định nuốt gọn số hàng trong tay mình, đoán chừng từ khi “Giang hồ” ra mắt đến giờ, không có mấy người có thể nuốt gọn được tất cả da lông Cự Lang. Cậu ta chỉ định lấy phí thủ tục, phân chia chút ít lợi ích từ chỗ hắn thôi.

Nghĩ ra được điểm này, sự hứng thú của Khai Tâm giảm đi rất nhiều.

“Phí thủ tục? Bao nhiêu?”


Mã Lương mập mạp hơi ngẩn người ra, không biết có phải là bị giọng nói thản nhiên kích thích hay không mà khuôn mặt cậu ta đỏ bừng lên. Sau đó, cậu ta hít một hơi thật sâu, cuối cùng, dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, cậu ta lớn tiếng đáp lại: “Phí thủ tục do huynh quyết định, cho dù miễn phí… Thì đệ cũng không có ý kiến! Điều kiện duy nhất là mong huynh có thể giao hết những thu hoạch lần này cho một mình đệ phân phối.”

“…”

Cậu ta vừa dứt lời, cả tiệm may lặng ngắt như tờ, ngay cả tiếng kim rơi cũng nghe thấy được. Tất cả mọi người nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Mã Lương bằng vẻ ngạc nhiên tột độ.

Bán trang bị da lông Cự Lang miễn phí thay cho Khai Tâm? Còn phân phối độc quyền nữa á?

Tây Môn Thanh, Tuyền Phong Tiểu Lý và Thương Lang đều nhìn sang Khai Tâm. Không thể phụ nhận rằng, có sự trợ giúp từ cửa hàng của Mã Lương thì chắc chắn hàng sẽ bán nhanh hơn nhiều so với mở sạp hàng.

Lấy lại tinh thần, Khai Tâm nhíu mày, hắn nhìn Mã Lương một lúc rất lâu.

“Miễn phí? Huynh chắc là không đùa với ta chứ?”

“…” Lúc này, đến lượt Mã Lương ngây người ra, rất lâu sau mới vội vàng mở miệng: “Huynh đừng nói thế, trong thành Cô Tô này, ai dám đùa với Lam Sam Quân Tử Kiếm chứ? A ha ha…”

Thì ra Mã Lương cũng vì để mắt đến sức ảnh hưởng và danh tiếng vang vọng của Lam Sam Quân Tử Kiếm ở thành Cô Tô, nên mới nghiến răng trở thành nhà phân phối độc quyền cho Khai Tâm, dùng danh tiếng của Khai Tâm để nâng cao tiếng tăm cho cửa hàng mình.

“Huynh tên là Mã Lương à?”

Mã Lương gật đầu.

“Vị trí cụ thể cửa hàng của huynh ở đâu?”

“Cửa hàng đầu tiên ở phố Đông Chính là cửa hàng của đệ, tên là Tụ Bảo Trai.” Nghe vậy, vẻ mặt của Mã Lương vô cùng mừng rỡ.

Những người chơi vẫn luôn chú ý tình hình ở xung quanh đều tỏ ra thất vọng! Thực ra bọn họ cũng tới đây vì da lông Cự Lang trong tay Khai Tâm, mặc dù không biết số lượng bao nhiêu, nhưng ở thời điểm vô số người chơi tranh nhau mua trang bị cao cấp như hiện tại, áo lông Cự Lang ngày hôm qua đã tăng lên đến tám nghìn lượng rồi.

Thậm chí Long Hổ Môn, Thiên Bá Môn còn nói sẽ bỏ ra một vạn năm nghìn lượng để mua một bộ trang bị đầy đủ của Cự Lang. Nói cách khác, một bộ da lông Cự Lang hiện tại có thể lên đến một vạn năm nghìn lượng bạc, trừ năm trăm lượng tiền vốn ra thì lợi nhuận là một vạn bốn nghìn năm trăm lượng. Lợi nhuận to lớn như thế này, may mà Khai Tâm là cao thủ đệ nhất của thành Cô Tô, lại vừa đánh giết người của Thiên Bá Môn, chứ nếu là những người khác thì e là đã bị người ta cướp sạch cả rồi, ngay cả quần đùi cũng không để lại ấy chứ.

Lúc đầu, tất cả bọn họ đều muốn giành được mối làm ăn lớn này, tiếc là lại bị tên Mã Lương lỗ mãng này làm hỏng chuyện, có vẻ như bây giờ ngoại trừ chịu lỗ ra thì bọn họ không thể đưa ra điều kiện gì tốt hơn được nữa.


Nhìn Mã Lương một hồi, Khai Tâm ghi nhớ ba chữ Tụ Bảo Trai.

“Lát nữa ta sẽ đi tìm huynh.”

“Được!”

Trông Mã Lương rất phấn khích, cậu ta gật đầu thật mạnh rồi ra khỏi tiệm may.

Những người chơi khác vốn tới đây với niềm hy vọng tràn trề lúc này đều nhìn theo bóng lưng của Mã Lương bằng đôi mắt phức tạp, từng người một xoay người rời đi.

“Hay đấy, tên nhóc này rất quyết đoán, bán hàng miễn phí giúp, trông thì có vẻ như thiệt thòi, nhưng cậu ta sẽ lấy được tiếng tăm…”

“Ừm, dựa vào tiếng tăm của bộ trang bị Cự Lang, lượng tiêu thụ của những vật phẩm khác cũng sẽ tăng lên, ai dám nói là cậu ta không kiếm được tiền chứ?” Tây Môn Thanh, Tuyền Phong Tiểu Lý đứng bên cạnh vừa gật đầu vừa thì thầm với nhau.

“Dù thế nào thì cậu ta cũng đạt được mục đích rồi.”

Khai Tâm nhanh chóng nhận được những tấm áo lông Cự Lang, đồ bảo vệ cổ tay, giày da, quần da…

“Ôi… Vị huynh đệ này, huynh có bán những trang bị này không?”

Đúng lúc này, có mấy người chơi vào cửa hàng, thấy chủ tiệm may không ngừng lấy hàng hóa ra, bọn họ đều giật mình, người đàn ông với vẻ mặt thô lỗ vui vẻ bước đến gần Khai Tâm: “Bán cho ta mười bộ có được không?”

Hay lắm, có một vị khách lớn rồi, mua một lúc mười bộ luôn, cho dù là giá cũ thì cũng cần ít nhất mười vạn lượng bạc. Khai Tâm liếc nhìn người đó rồi cười: “Thật ngại quá, mấy thứ này đều có người mua hết rồi, các huynh có thể tới Tụ Bảo Trai ở phố Đông Chính để mua.” Trong thời gian nói chuyện, chủ tiệm may lại giao thêm mười bộ ra, khiến đôi mắt của “vị khách lớn” phát sáng liên tục, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc hơn.


“Có phải chúng ta từng gặp nhau ở đâu không?”

Người bên cạnh lập tức nói nhỏ điều gì đó vào tai hắn ta, vị khách lớn đó lập tức vô cùng lúng túng: “Thì ra là Lam Sam Quân Tử Kiếm, ta là Lãng Phù Vân của phái Tiên Lĩnh, thất kính, thất kính!”

“Không dám.” Khai Tâm cũng không để ý tới, tiếp tục mỉm cười nhận hàng.

“Vừa rồi các hạ nói rằng số trang bị này đều bị Tụ Bảo Trai đặt rồi, không biết có thể hỏi giá của những thứ này là…” Người đó chần chừ một lát, sau đó vẫn không kìm được mà hỏi thăm.

“Nếu mua lẻ thì áo lông Cự Lang là tám nghìn lượng, những thứ khác ba nghìn lượng, mua cả bộ một vạn sán nghìn lượng bạc…” Nói đến đây, Khai Tâm dừng lại giây lát, nói tiếp: “Nếu mua nhiều thì có thể xem xét mức giá một vạn năm nghìn lượng, số lượng không thể ít hơn năm mươi bộ.”

“…”

Đối phương lập tức cười rất bất đắc dĩ.

Năm mươi bộ có nghĩa là bảy mươi lăm vạn lượng bạc! Hắn ta chưa có nhiều tiền đến mức này. Thấy Khai Tâm quay mặt đi không ngần ngại như vậy, hắn ta dây dưa nữa thì cũng không hay, vì thế nói một tiếng “quấy rầy rồi”, sau đó dẫn người tới Tụ Bảo Trai.

Mặc dù trang bị này khá đắt, nhưng so với những trang bị trong cửa hàng thì tính phòng ngự của cả bộ áo lông Cự Lang tăng lên rất nhiều, có thể nâng cao tỉ lệ sinh tồn của bọn họ khi làm nhiệm vụ. Một khi tin tức bị lộ ra, chắc chắn người ta sẽ tranh nhau mua trang bị này, vì thế bọn họ vẫn nên tranh thủ thời gian đi chiếm vị trí tốt thì hơn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.