Đọc truyện Luận Kiếm Toàn Cầu – Chương 83: Bắt đầu
Translator: Nguyetmai
Long Hổ Môn rời đi không lâu thì màn đêm cũng buông xuống!
Dưới ánh sáng của bó đuốc, nhóm người Khai Tâm tiếp tục tìm những con Cự Lang đi lẻ. Tây Môn Thanh, Tuyền Phong Tiểu Lý và Thương Lang lợi dụng Cự Lang để luyện công. Suốt mấy tiếng đồng hồ, bọn họ không bị bất cứ ai quấy rầy, thu hoạch cũng được kha khá.
Đến khi trời tờ mờ sáng, vẫn không có ai tới làm phiền cả, dù là Long Hổ Môn hay Thiên Bá Môn thì đều không thấy tăm hơi đâu. Cứ thế đến hơn ba giờ sáng, dưới sự bảo vệ của Khai Tâm, mấy người Tây Môn Thanh có Cự Lang cao cấp để luyện tập, cấp bậc của võ công tăng lên nhanh chóng, mỗi người đều có khoảng hai môn võ công tăng từ tầng thứ chín lên đến cảnh giới Tông Sư.
Khai Tâm cũng thu hoạch được rất nhiều, ngoại trừ hàng trăm tấm da lông, móng vuốt, gân của Cự Lang ra thì còn có một móng vuốt sói màu vàng với tỉ lệ rơi cực kỳ thấp, có một dòng thông tin rất bắt mắt ở phía sau – Móng vuốt này có độ cứng rất tốt, có thể rèn thành danh khí “Long Nha Phá Hoàng Kiếm”.
Mãi đến ngày hôm sau, khi một chú chim bồ câu xuất hiện ở ngoài vòng chiến, mọi người mới dừng việc tu luyện lại.
“Đi thôi.”
Chấm dứt tính mạng của con Cự Lang cuối cùng, Khai Tâm mở tờ giấy trên chân bồ câu ra xem. Hắn nhíu mày, quay sang nói với ba người kia: “Nhiệm vụ môn phái khẩn cấp.”
“Bọn ta cũng thế.”
Tây Môn Thanh và Thương Lang không phải là đệ tử của phủ Mộ Dung vậy mà cũng nhận được nhiệm vụ môn phái, bọn họ không khỏi lấy làm lạ.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Nhiệm vụ của ta là cướp cống phẩm, các huynh thì sao?”
Tuyền Phong Tiểu Lý đọc nội dung trên tờ giấy: “Cướp cống phẩm? Chẳng lẽ là cướp cống phẩm của ta?” Nghe vậy, cậu ta tỏ ra rất kinh ngạc: “Môn phái giao cho ta bảo vệ cống phẩm rời khỏi thành Cô Tô, đưa đến phủ của Bát vương gia ở kinh thành.”
Nói xong, cậu ta vô thức nhìn về phía Khai Tâm: “Đại sư huynh?”
Mặc dù rất ngạc nhiên khi biết rằng Khai Tâm vẫn là sinh viên, nhưng thói quen bấy lâu nay không thể sửa được.
Trong bốn người ở đây, chỉ có Khai Tâm là không tỏ ra giật mình với nhiệm vụ trong tờ giấy.
Nhiệm vụ bảo vệ cống phẩm cho ngày sinh của đương kim hoàng thượng!
Tất cả các danh môn vọng tộc và hầu hết các danh môn chính phái đều cử đệ tử trong môn phái đi bảo vệ cống phẩm tới kinh thành.
Đây chính là nhiệm vụ bảo vệ.
Thế nhưng, có một số tà phái lại nhân cơ hội này để mắt đến những cống phẩm đó.
Đương nhiên, cũng có một số môn phái đối địch âm thầm cử người nhắm vào cống phẩm, chỉ cần cướp được cống phẩm thì không chỉ đả kích được môn phái đó trên danh nghĩa, mà còn có thể ly gián mối quan hệ giữa triều đình và môn phái ấy.
Tây Môn Thanh là đệ tử của phái Thanh Thành, nhiệm vụ là cướp cống phẩm Thiên Ưng Bảo của môn phái đối địch, phần thưởng khi cướp được cống phẩm của môn phái đối địch còn phong phú hơn cả phần thưởng dành cho người bảo vệ cống phẩm.
Đương nhiên, đệ tử của các môn phái sẽ không phải phải hành động một mình – thường thì trong những nhiệm vụ này, số lượng người chơi nhận được nhiệm vụ sẽ tương đương với số lượng người của kẻ địch.
“Bảo vệ cống phẩm, chán òm, chẳng bằng tiếp tục luyện cấp ở đây.”
Nhìn lướt qua nội dung của nhiệm vụ một lần nữa, Tuyền Phong Tiểu Lý không hứng thú cho lắm, cậu ta khoát tay ý bảo mọi người từ chối nhiệm vụ để tiếp tục luyện công ở đây. Với tốc độ này của bọn họ, hẳn là sẽ vào cảnh giới Tạo Hóa nhanh thôi, tốc độ kiếm tiền cũng nhanh nữa.
Thương Lang, Tây Môn Thanh đều nhíu mày, cả hai cũng định làm như vậy.
Thấy thế, Khai Tâm cười bất đắc dĩ, không khỏi phân tích cho ba người nghe: “Các huynh không cảm thấy kỳ lạ sao? Cùng một lúc mà cả bốn người chúng ta đều nhận được nhiệm vụ môn phái giống nhau, nếu ta đoán không sai thì tiếp theo chắc chắn Giang hồ sẽ có hoạt động trọng đại gì đó, hoặc là có nhiệm vụ gì chẳng hạn, các huynh có chắc mình sẽ bỏ lỡ ngày hội lớn này chỉ vì chút ích lợi trước mắt không?”
Những lời này khiến ba người đều rất do dự.
“Ít nhất ta sẽ không bỏ lỡ đâu.”
Khai Tâm nói như đinh đóng cột: “Ở bất cứ đâu cũng có thể kiếm tiền và luyện công được, đừng để lợi ích và sự nhàn nhã trước mặt làm mờ mắt. Thực ra dù không có hoạt động lần này thì ta cũng định rời khỏi thành Cô Tô để xông pha một trận. Sau này các huynh ở thành Cô Tô phải cẩn thận đấy.”
“Xông pha giang hồ?”
“Ta thích!”
Đôi mắt của cả ba người đều sáng rực lên.
“Đừng nhìn ta làm gì, ta thích thách thức những điều khó khăn, những nơi ta đi sẽ nguy hiểm lắm, đưa cả các huynh đi thì không thích hợp đâu.” Khai Tâm lập tức gạt bỏ suy nghĩ của bọn họ.
“Ồ.”
Ba người nghĩ ngợi một lát là hiểu ra ngay. Thực lực của Khai Tâm không giống với những người chơi cảnh giới Xuất Nhập khác, bọn họ không thể sánh bằng được.
“Thế bây giờ đi về à?”
“Ừm.” Khai Tâm cúi đầu tiếp tục sửa soạn lại chiến lợi phẩm: “Hơn một trăm ba mươi bộ lông của Cự Lang, chia đều ra thì mỗi người được khoảng hơn ba mươi bộ, làm thành áo lông Cự Lang thì đủ để mọi người dùng một thời gian dài rồi.”
“Cái này không thể chia được.”
Vẻ mặt của ba người đều biến đổi, hầu hết Cự Lang đều do Khai Tâm giết, bọn họ chỉ luẩn quẩn xung quanh, hơn nữa còn được luyện công miễn phí, kể ra thì đã là hời lắm rồi, sao lại còn đòi chia chiến lợi phẩm được?
“Đừng nói nhiều nữa, tiền nhiều cũng không biết tiêu vào đâu, những thứ này coi như đầu tư cho huynh đệ. Các huynh ở thành Cô Tô nhớ phải bảo trọng đấy, ta đi chuyến này, không biết lúc nào mới trở về.”
Nghe Khai Tâm nói vậy, ba người cũng không còn gì để nói, trong lòng rất cảm động.
Trở lại thành Cô Tô, cả thành đã sôi trào lên rồi.
Vô số người chơi đeo vũ khí chạy ngược chạy xuôi, vừa ra khỏi tiệm thuốc liền vào cửa hàng vũ khí. Sau khi nhận nhiệm vụ cống phẩm, hầu hết người chơi đều nghĩ đến việc cường hóa trang bị và vũ khí đầu tiên. Phần thưởng của nhiệm vụ lần này rất phong phú, ngoại trừ tiền thưởng lên đến hai nghìn lượng bạc và ba quyển công pháp bí tịch thì còn có một vũ khí tương đối cao cấp, lại có cả phần thưởng về thuộc tính tự nhiên mà sư môn ban cho nữa.
Mưa gió ập đến, tất cả mọi người chơi đều hy vọng mình có thể nhân dịp này để trở nên nổi bật trong giang hồ!
Lúc trở về thành, nhóm người Khai Tâm vẫn khiến rất nhiều người chú ý tới…
Ngoại trừ Long Hổ Môn, Thiên Bá Môn thì còn có rất nhiều người chơi lạ mặt.
Tất cả đều nhìn chằm chằm vào túi Càn Khôn treo cạnh hông của Khai Tâm, đôi mắt ai nấy đều đỏ lên, như thổ phỉ nhìn thấy xe chở tiền vậy.
Sau khi vào một tiệm may, vẫn có mấy người chơi ăn mặc không tầm thường đi theo bọn họ.
Lúc đầu Khai Tâm còn không để ý tới.
Đến khi hắn giao những bộ lông của Cự Lang cho thợ may, nhiệt độ xung quanh bỗng nhiên cao lên!
“Vị huynh đệ này.”
Một người định tới gần Khai Tâm thì bỗng bị Thương Lang ngăn cản. Thương Lang nhìn người đó với ánh mắt cảnh giác, khiến người đó hết sức xấu hổ và căng thẳng: “Huynh là ai?”
“Vị huynh đệ này, ta, ta muốn nói chuyện với Khai Tâm một chút.”
Khai Tâm hơi ngạc nhiên, xoay người lại nhìn người chơi đó một lượt. Trên vẻ mặt thật thà, chất phác của người đó còn dính mồ hôi, cậu ta cố gắng nở một nụ cười gượng, trông buồn cười vô cùng, còn nhìn hắn bằng đôi mắt mong chờ nữa.
“Huynh tìm ta làm gì?”
Mặc dù không quen biết, nhưng Khai Tâm vẫn lễ phép hỏi một câu.
“Ta, à không, tiểu đệ là Mã Lương, làm nghề buôn bán, có mua một cửa hàng ở đằng kia…” Đứng trước mặt Khai Tâm, người chơi đang nói chuyện đó có vẻ rất căng thẳng, lau mồ hôi liên tục.
Đôi mắt sáng lên, Khai Tâm quan sát người đó một lượt.
“Người chơi buôn bán?”
Giọng nói của hắn mang theo sự hứng thú. Trong “Giang hồ”, lực ảnh hưởng của thương nhân có thể nói là lớn mà cũng có thể nói là nhỏ, chủ yếu phải xem của cải đến đâu, không thể bỏ qua được.
Nhưng trong trí nhớ của Khai Tâm, Mã Lương không xuất hiện trên bảng xếp hạng mười người giàu nhất, cũng chưa từng có mặt trên bảng xếp hạng phú hào tiêu tiền như nước.
“Đúng thế, tiểu đệ muốn tìm Khai Tâm đại sư huynh để bàn một vụ làm ăn.”
“Ồ?” Kéo dài giọng, đôi mắt của Khai Tâm xoay quanh một vòng rồi nhìn vào mấy bộ da lông Cự Lang đang cầm trên tay, sau đó hắn nở một nụ cười.