Đọc truyện Lửa Hận Rừng Xanh – Chương 23: Khôi vĩ dâm thần
…Ba năm sau!
Một đêm cuối xuân, sắp sang hạ. Chuyến tàu đêm Hà Nội, Lào Cai sình sịch chạy từ dưới xuôi lên, kéo theo những vệt đèn mờ úa trong sương. Tới Vĩnh Yên, tầu rít một hồi còi thé lạnh đầy “âm
hưởng giang hồ” rồi từ từ dừng lại ngoài ga tỉnh. Hành khách chen chúc
nhau len qua cửa ga tầu.
Giữa tiếng còi tầu xé không gian tịch
mịch bỗng từ hướng núi đen vọt ra một thớt ngựa mạnh phóng như bay vào
thị trấn. Rập dừng trước ga, đúng lúc tàu nổi còi chuyển bánh, người
ngựa đứng dưới ánh đèn ngầu, trên mình sơn dã còn mang theo gió bụi
hương rừng Tam Đảo.
Đó là một người Thổ, dáng trẻ, tầm thước mặc quần áo Chàm gọn đi giầy vải tàu, đầu đội nón rộng vành như mũ xạ
phang, bóng nón tối sầm mặt, sang rực cặp mắt điện. Ngựa ô, bờm lòa xòa
đuôi quét đất, vải lót yên cũng đen, người Thổ ngồi trên lưng ngựa, câm
nín, lừ lừ đưa mắt nhìn đoàn tàu chuyển bánh vẻ lơ đãng.
Chợt y
giục ngựa tiến vào buồng bán vé, mấy người nhà ga trợn mắt kêu lên, xông lại cản, người Thổ gạt nhẹ tay một cái, ngã lăn kềnh, đi thẳng ra đường tàu. “Tiền vé!” Phập! Một đồng bạc xòe cắm ngập bàn bán vé, bọn nhà ga
kinh ngạc chạy ùa theo dòm, chẳng thay bóng nhân mã đâu cả! Đoàn tàu vừa rời ga, để lại một khu đường sắt vắng ngắt.
Người nhà ga trợn
tròn xoe mắt tưởng “con ma Thổ” trên rừng về. Nhưng người Thổ không biến đâu xa, y đã quất ngựa đen vọt lên toa chở hàng hóa súc vật như gió
thoảng. Khi tầu ra khỏi ga, đã thấy bóng người Thổ lững thững đi từ dãy
toa súc vật, lên dãy toa hành khách.
Y vẫn đội chiếc nón rộng
vành, chống chiếc dù ô đen, lừ lừ đảo qua các toa hạng tư ba nhì, rồi
đẩy cửa bước vào toa hạng nhất. Ngồi chừng nửa giờ, chợt y đứng dậy sang toa hạng nhì. Toa này có hơn chục hành khách Tây Tàu Ta, nam nữ toàn
khách khá giả. Y lẳng lặng tiến vào, ngồi một góc, che nón ngủ gà ngủ
vịt.
Tầu qua cầu Bạch Hạc, dừng tại ga Việt Trì cho hành khách
lên xuống. Bỗng nghe dưới đất xôn xao, có nhiều tiếng giầy “xăng đá” rầm rập lên tầu. Một toán vừa sĩ quan vừa lính Tây Ta Thổ “phò” hai cô đầm
trẻ bước vào toa bên. Năm sáu lính đeo súng trận đứng ngoài cửa toa, chỉ có mấy sĩ quan theo hai cô đầm vào trong.
Qua khung cửa mở đám
khách trong toa hạng ba nhìn sang thấy rõ mặt hai cô đầm trẻ đẹp lạ
thường. Một cô đầm hẳn, một cô lai, nhưng cô đầm lai đẹp hơn cô đầm kia nhiều. Cửa toa khép lại, khách toa ba trầm trồ khen nhan sắc
hai cô đầm mới lên. Một khách ta cao giọng vẻ thành thạo:
– Các
ông các bà biết ai không? Con gái quan sáu Việt Trì và con gái quan sáu
Tây Gầm trên biên giới đó! Đầm có tiếng đẹp nhất Đông Dương đấy.
Đám khách Tây Tầu gật gù, một chú khách trạc độ ngũ thập, mặc xường xám, đang hút “ống điếu dài” chợt kêu:
– Thầy à! Ngộ buôn bán trên Lao Cai có nghe nói con gái quan sáu Tây Gầm
đẹp như tiên giờ ngộ mới thấy! Hầy à! Hàng chục cây súng theo hầu, con
quan tây đi nửa bước cũng có súng kèm!
Người khách ta hạ giọng:
– Sếnh sáng chưa biết! Dạo này trên thượng du nhiều quái nhân quá vật
rình bắt gái tơ, con nhà tướng đi ra ngoài phải phòng bị chứ! Chú trên
Lao Cai có biết chuyện con “quỷ đỏ đười ươi” mới bắt hai cô con gái chủ
đồn điền Yên Bái không?
Chú khách cười ré, gật gù:
– Hầu à! Biết biết! Phải con quỷ đỏ mũi vẹt?
Đám khách kháo chuyện nhỏ to, mấy người Tây tò mò cũng xúm vào hỏi, bỗng một người khách toa thứ hai thốt giọng bảo:
– Quỷ đỏ, đười ươi chưa lạ bằng “Khôi Vĩ Dâm Thần”! Các ông các bà có
nghe tiếng Dâm Thần đẹp trai không? Mới xuất hiện hơn hai năm nay, hình
như đã bắt hàng trăm gái đẹp đem đi mất tích! Mặt nó điển trai như ma
quái, lạnh như tiền, biết nó bắt cóc làm gì không? Tháng trước quan binh vớt được mấy cái xác gái ngực nát bấy như chó gặm! Người ta gọi nó là
“Nhũ Hoa Thần”! Hình như Thần cung là tên của nó!
Cả toa lè
lưỡi, đầy vẻ ghê tởm. Lát sau, đoàn tầu đêm chạy vào những cánh thung
đồi trập trùng, các nương chè, sắn, bắp, cam, quýt, trải dọc hai bên
thiết lộ, lẫn những mái nhà ngói đồn điền, mái tranh nằm bặt dưới ánh
trăng mờ… với cánh rừng huyền ảo như mơ, điểm le lói những ngọn đèn đỏ hỏa xa báo hiệu gà rừng heo hút cô đơn… dọc đường Việt Trì, Phú Thọ,
Yên Bái.
Hành khách nói chuyện vãn, đã quay ra ngủ gật lim dim.
Bỗng nghe “rầm” một tiếng, cửa toa mở ngoác, một cái đầu thúng cái thò
vào, dòm hau háu. Hành khách giật mình trông ra, sợ hết hồn kêu rú lên.
Vì đó là… một con đười ươi cao gần bằng người, thân xác to như cánh
phản, mắt trố đèn pha, mồm rộng, nanh chìa, nhe răng cười trắng nhở. Cả
toa nhốn nháo, chực chạy, con đười ươi cười “hí hí” bước vào toa, đóng
ập cửa.
Bỗng chú khách mặc áo xường xám nẩy đứng phắt dậy, bước lại chỗ hai người lạ, cười thé, hỏi:
– Hầy à! Cái nị hồi nãy bảo con này không?
Lời vừa dứt con đười ươi đã khật khưỡng bước lại chỗ mấy người
đàn bà dòm chòng chọc. Mấy người kia lắp bắp… Đúng quỷ… đười ươi.
Bỗng ai nấy kinh sững thấy chú mặc xường xám thò tay vỗ vào đầu con đười ươi cười thé giọng khác hẳn:
– Mấy con này không đẹp! Sang xem
hai con đam toa bên! Nếu đẹp gọi tao! Con quái mở cửa, vọt đi lẹ như con khỉ. Chừng góc phút, sịch thấy nó xô cửa nhảy vào, nhe răng, múa tay,
giơ chân, gãi sồn sột, vẻ cuống cuồng. Hành khách trong toa sợ hết hồn,
nhất loạt quay dòm chú khách, cả toa cùng kêu rú vì chú khách đã biến
đâu mất, ngay chỗ y đứng có một hình thù phi nhân phi vật, tóc bù xù đỏ
như râu ngô, mặt mũi chân tay đỏ hỏn đầy lông lá, hai con mắt càng đỏ
như tiết, cái mũi quặp như mỏ con két, cằm nhọn, coi cổ quái hết sức,
chỉ cần nhác thấy đã muốn nổi da gà!
Nó vẫn mặc chiếc xường xám, cả toa rú lên khủng khiếp:
– Quỷ đỏ mũi vẹt! Quỷ dâm đó!
– Huyết quỷ… đười ươi! Quái nhân mũi vet cất tiếng cười sằng sặc, thò
bàn tay đỏ vuốt má mấy bà đầm, ai nấy ngồi sợ dúm người, không dám hất
tay quái ra, chỉ tròn mắt dòm theo. Một người Tây mập, chừng sĩ quan mặc “xi vin” nhịn không nổi, rút luôn khẩu súng sáu trong túi ra bắn sau
gáy quái nhân. Soạt! Một luồng ánh sáng đỏ bay ngược lại, liếm soạt cần
cổ người Tây ngay khi tay súng vừa chĩa sắp lẫy cò. Êm không một tiếng
kêu, hành khách chỉ thấy người này vẫn ngồi, tay để chúc mũi súng xuống, quái nhân mũi vẹt ngả vụt mình, khoắng tay ngược lại, đã túm gọn nhấc
cái đầu Tây lên, “ngọt” như cầm trái bưởi, chĩa về phía trước! Cái thây
cụt lắc lư dãy ngã dựa vách tầu, không đổ, cứ ngồi lù lù, máu phun phì
phì như vòi rồng, hành khách ngồi bên la hoảng, nhảy chồm vào xó toa, ai cũng tưởng mơ ngủ. Con đười ươi bước lại, nhặt khẩu súng lớn loại Sain
Etienne, quay tít trên ngón trỏ, cười hì hì, chĩa luôn vào đám khách
trong toa. Ai nấy sợ dúm xua tay kêu tru tréo, chợt quái nhân mũi vẹt
đưa cái đầu Tây rỏ máu cho đười ươi. Con quái vật đỡ lấy, túm tóc, giơ
cao, cười thích chí, khật khưỡng bước ra khỏi toa. Quái nhân mũi vẹt ra
theo. Hành khách còn run như cầy sấy, trố mắt dòm theo, lại dòm cái thây cụt. Chuyện xảy ra êm thoảng như cơn ác mộng, một bà đầm kêu rú ôm chầm lấy cái thây mất đầu khóc thét, định chồm theo quỷ đười ươi, mọi người
voi giữ lại, khuyên can. Tầu vẫn chạy giữa trăng sương. Riêng người Thổ
vẫn úp nón lên mặt ngủ ngồi. Bên toa kia, đêm khuya lạnh, lính vệ đã vào trong hết, đóng cửa lại. Hai cô đầm, quí phái ngồi góc toa, xem sách,
sĩ tốt quanh, kẻ thức, người thu mình ngủ gật, tiếng bánh sắt nghiến
đường ray “cành cạch” đơn điệu, triền miên.
Bỗng cửa sổ hé vào một cái đau bù xù thò dòm vào toa, hai con
mắt tiết hau háu quét khắp mình hai cô đầm trẻ. Ánh điện ngầu văng chảy
trên mặt hoa tươi mởn, lồ lộ tấm nhan sắc khuynh thành Tây phương. Cả
hai nàng đều đẹp nhưng cô đầm lai lại đẹp troi hẳn, vì thêm nét Á Đông,
khiến toàn mặt mũi dáng thân nàng toát ra vẻ thiên kiều bá mị đến gỗ đá
phải siêu lòng. Nàng có những nét tổng hợp khác người, vừa rực rỡ chói
lòa, vừa thông minh nghiêm chỉnh, vẫn còn nguyên vẻ quí phái ngây thơ,
đúc kết tinh hoa nhan sắc Á Âu.
Bỗng “cạch”! Cửa ra vào hé mở, một cánh tay lông lá cầm một cái đầu Tây thò hẳn vào, lắc lư như múa lân.
Hai cô đầm nghe động, trông ra giật bắn mình kêu lên. Sĩ tốt choàng thức
nhìn quanh và thấy ngay cái đầu Tây còn rỏ máu tươi. Tất cả thất kinh
cùng kêu ồ ớ đứng sổ dậy, chĩa súng quát hỏi.
Cái đầu Tây thò
vào thụt ra, “múa lân” mắt trợn ngược gân còn giật mắt láo lien coi phát gớm, sĩ tốt nhất loạt ùa ra lăm lăm súng chĩa. Bất thần nghe “bộp”
tiếng như hỏa pháo nổ từ phía cửa sổ, một luồng khói trắng vọt vào đám
sĩ tốt tỏa rộng. Cả đám hắt hơi lảo đảo ngã huỵch xuống sàn tàu.
Hai cô đầm trẻ hoảng hốt ném sách đứng sổ dậy trố mắt nhìn. Két! Cửa toa mở ngoác, cái đầu Tây lắc lư “đi” vào theo sau là con đười ươi to lớn nanh chìa, mắt lồi trán dô, lông lá xồm xoàm. Nó túm tóc đầu Tây, bước vào
đóng ập luôn cửa lại, nhìn hai cô đầm non nhe răng cười “hí hí”. Cô đầm
kêu rú:
– Quái vật! Quái vật lên tầu!
Cô đầm lai có vẻ bạo hơn, nắm cánh tay cô đầm kia kéo vào xó toa, đứng án ngữ khẽ bảo:
– Henriette chớ sợ! Để coi “nó” làm gì! Nhưng con đười ươi đã đứng lại,
chìa cái đầu Tây như muốn tặng đầm non. Bất thần cô đầm lai thọc tay vào nẹp váy lôi ra một khẩu súng nhỏ vẩy lia vào con đười ươi, nàng này bắn lẹ hết sức tỏ tay gái quen sử dụng súng, nhưng bỗng nghe “véo” một
tiếng như xé lụa, cây súng xinh xắn đã bị giật mất, chưa kịp bóp cò. Cô
đầm lai giật mình, chới với, ngó theo. Ngoài cửa sổ, một hình thù quái
gở thò vào nửa mình đánh đu thành sổ ánh điện ngầu vàng soi rõ đó là một quái phi nhân phi thú da đỏ hỏn có lông đầu tóc bù xù, trán dồ, mũi
quắp mỏ két, mồm lại ngoác, hai con mắt đỏ như tiết coi mười phần gớm
ghiếc. Tuy nó có mặc áo xường xám Tau nhưng hình thù mặt mũi vẫn phảng
phất nửa người nửa thú, nhác thấy đủ ghê!
Tay cầm khẩu súng vừa giật được, quái nhân nhe răng cười trắng nhởn, dòm hau háu:
– Hé hé! Tụi nó đồn không sai! Đầm lai con gái sáu Tây Gầm đẹp như tiên!
Biết tiếng ta chớ?
Cô đầm lai mặt thoáng biến sắc, lấy cam đảm quát:
– Mi… mi định làm gì? Phải mi là huyết quỷ đười ươi? Quái nhân cười ré, nghe cô đầm nói tiếng ta rất sỏi:
– Hé hé! Con gái sáu Tây Gầm nói tiếng như chim oanh? Đầm kia có biết tiếng ta không?
Cô đầm kia lộ vẻ sợ hãi hết sức, đứng sau lưng bạn run giọng kêu:
– Quỷ mũi vẹt! Nó là con quỷ chuyên bắt cóc đàn bà con gái… Yvonne ơi! Làm sao bây giờ?
Bỗng quái nhân lắc mình một cái, đã đứng lù lù trong toa. Tàu vẫn chạy sình
sịch. Quái nhân tiến sát lại vẻ thích chí đã nắm chắc mồi non trong tay. Như thừa hiểu ý định của nó, hai cô đầm cũng lùi, cô đầm lai quát:
– Con quỷ! Không được làm càn! Cha tao băm vằm mi ra! Cút! Quỷ mũi vẹt ngắm nhìn hai nàng cười ré:
– Cả hai đẹp, đầm thật đầm lai cả hai đều đẹp! Ngoan, ta không cho đười
ươi hút óc. Hé hé, con gái năm Việt Trì, con gái sáu Tây Gầm, cha hai cô em lắm quân nhiều súng nhưng ta là chúa tầu này, ta khỏe hơn cả nhà
nước Đông Dương… biết không?
Nó bước vụt lại nhanh như chớp, cô đầm lai rút trong mình ra một lưỡi dao lá lau sắc như nước đâm mạnh vào ngực quái nhân.
Phập! Mũi dao trúng ngực thủng xường xám, nhưng quái nhân vẫn đứng yên, thò
vụt bàn tay lông lá nắm nghiến lấy cổ tay cô đầm lai. Biết nó có mặc áo
giáp dầy, cô đầm quát lên, giằng mạnh tay lia chân đá hạ bộ. Quái nhân
co chân chéo, cô đầm lai nhăn mặt, quái nhân bóp nhẹ một cái rùng mình
đứng ngây.
Quái nhân vuốt má nàng, cười thé, nắm thắt lưng giật mạnh. Cô đầm lai kia rú lên khiếp sợ.
Nó giật cái nữa, trong toa đèn vàng đọng lắc lư, đã hiện ra một tuyệt thế
giai nhân mặc toàn đồ tắm biển, dáng thân lồ lộ phô cả nét đẹp tổng hợp
tinh hoa Đông Tây, với những đường cong, nét uốn, đẹp đến gỗ đá phải
ngây hồn.
Quái nhân trố mắt dòm bỗng ré lên “hi hi! Đẹp như
tiên! Con gái Tây Gầm đẹp đầm non! Bắt được đầm non quí” nó thò tay nắm
lấy vai thon vẻ cuống cuồng như kẻ đói đứng trước mâm cỗ quá ngon lành.
Cô đầm kia bỗng rú lên định chạy.
Quái nhân túm lấy, giật soạt.
Lại một “giai nhân tắm biển” với nét đẹp rắn chắc của gái Tây phương,
đóa hoa hàm tiếu trong gió cuong.
Bỗng con đười ươi cười rú lên, khật khưỡng tiến vào, ném phịch
cái đầu Tây, thò tay vồ cô đầm. Cô đầm này chưa bị điểm huyệt, khiếp hãi rú lên, lùi ngã xệp xuống ghế, vì mắc nếp váy quàng lên mắt cá chân.
Quái nhân bất thần giơ tay tát bốp vào mặt đười ươi, hét:
– Súc
sinh! Sao dám làm đầm sợ! Ra canh cửa! Ra hẳn ngoài, đóng cửa lại! Đười
ươi dòm cô đầm hau háu, chừng quá thèm thịt non tơ, nó trỏ cô đầm nhảy
dựng lên, trỏ ngực nó kêu “hí hí”. Quái nhân thấy nó phát cuồng bất ngờ, liền trợn mắt, toan đánh, nhưng nghĩ sao, lại hạ giọng, tay trỏ cô đầm Henriette, khàn giọng:
– Chưa phải lúc cho phần mầy! Giờ cho
mày ngửi mấy cái rồi ra ngoài. Đười ươi như hiểu tiếng người. Nó nhe
răng cười rú, nhảy chồm lại, ôm chầm lấy cô đầm con gái quan năm Việt
Trì. Cô đầm khủng khiếp kêu ú ớ, tưởng nó ăn thịt, nhưng nó chỉ hít hà
liên hồi rồi lè lưỡi liếm quèn quẹt, nhe cả răng ngoặm hờ, nhả ra rãi rỏ tong tong. Được mươi giây, cô đầm hét lên, ngất xỉu. Con đười ươi bế
bổng con mồi non lên muốn nuốt chửng. Quái nhân quát mắng, nó phải đặt
nàng nằm xuống ghế, đi ra, vẻ thèm thuồng ghê gớm, quái nhân vỗ vai cô
đầm lai. Cô này vùng cử động hét lên toan đánh, nhưng quái nhân đã túm
lấy, ôm ghì xuống ghế.
– Hé hé! Không ăn thịt hút tủy đâu! Làm
vợ ta! Ngoan! Nó ghé sát xuống thò tay đỏ hỏn lông lá, vuốt xuôi từ má
xuống, cô gái ghê tởm rú lên. Bỗng nghe đến rầm một tiếng, cửa mở tung,
con đười ươi đâm bắn vào, ngã lăn huỵch, lồm cồm, quái nhân ngoái nhìn
lại, một bóng người theo gió lùa sịch vào.
Dưới đèn đó là người Thổ mặc quần áo chàm vẫn ngồi ngủ gục trên toa hạng ba vừa rồi. Y vẫn đội nón rộng sụp trán, quát chìm:
– Buông nàng ra! Huyết quỷ! Mi xấu xa đê tiện, như ma quỷ, sao dám phạm gái đẹp!
Quái nhân vẫn nắm cô đầm, nghiến răng ken két:
– Mày là thằng nào? À thằng Thổ ở bên toa hạng ba. Người Thổ lừ đừ gạt
ngượcvành nón về sau gáy. Dưới đen vàng lộ ra một khuô mặt điển trai của một chàng trai tuổi trẻ, chít khăn Thổ chữ “nhân”, hai con mắt sáng
biếc lạnh như tiền đồng, không nói thêm nửa lời, quái nhân vụt buông đầm lai thở mạnh, kêu rít:
– À ra mi thằng Thổ điển ngày nào trên biên thùy. Mi, phải mi là tên…
– Im! Khỏi nhiều lời! Cút đi! Chậm tao quật chết! Cút đi! Không được làmngười đẹp sợ!
Quái nhân rít lên, vung tay. Soạt! Một luồng sáng đỏ rưc vọt ra
chém lia cổ chàng Thổ điển. Chàng thổ phất ngược tay! Chỉ thấy một luồng sáng lòa như chớp, tiếp liền tiếng “keng” khô cụt, ánh sáng tắt. Quái
nhân lảo đảo lùi sát vách, trên trần rớt xuống hai, ba mảnh xúc xích đỏ, một lưỡi bán nguyệt bị cắt làm hai. Ngay lúc đó, con đười ươi đã chồm
dậy, vồ ngang hông chàng Thổ. Chỉ thấy chàng ta xoay nhẹ mình một cái,
đã nghe đến “hự” một tiếng, vỡ cả mép cửa, hình thù con quái vật nhào ra ngoài tàu. Lạnh như tiền, chàng Thổ gio cao đoản kiếm trên tay, phát
động khô khan:
– Huyết quỷ! Mi muốn theo đười ươi hay về âm ty?
Quai nhân mũi mỏ két lùi lại, mắt đỏ trợn ngược lộ vẻ kinh sững lạ thường, lẩm bẩm:
– Có thể là mi sao? Ta… ta có hoa mắt không? Ngày nào năm nọ trên biên
Trùng Khánh Hắc Giang, mi đã cứu gái Bạc. Nay… năm nai mi lại là tên
đó sao? Khôi Vĩ…
– Im! Ta không ưa mất thời giờ vì dĩ vãng. Ta cho mi dịp may cuối cùng… đếm đến ba. Một… hai…
Quái nhân đảo lia mắt dòm về hai cô đầm non mặc “quần áo tắm biển” lồ lộ nét khuynh thành phương Tây. Y có vẻ tiếc mồi ngon, lè lưỡi môi chép chép
vừa nghe đếm, vùng xua tay la the thé “Không! Ta đi, ta đi” và lập tức
lùi một bước xoay lưng lại làm vẻ nhảy đi. Nhưng ngay khi xoay, y đã
theo đà búng “bóp” một cái bắn ra một luồng khói trắng nhắm trúng mặt
chàng Thổ điển, đồng thời tay kia đánh vụt lại một đường trảo kình cực
độc, nhanh như chớp. Cô đầm lai la lên “coi chừng”, nhưng chàng Thổ kia
vẫn đứng im lãnh trọn luồng khí trắng, tay trái đẩy vụt ra.
Khí
trắng tối mặt chợt tỏa rộng biến sạch, nghe “bùng” một tiếng, quái nhân
mũi quặp bắn bổng qua cửa sổ toa đến “rắc”, tiếng khô dòn như bánh tráng vỡ, đem theo cả mảnh cửa bể tung ra ngoài trời như trai cầu.
Cô đầm lai nhoài mình dòm theo, nghe “véo” tiếng, nháng luồng sáng vòng cầu phi theo quái nhân, rồi tắt phụt.
Tiếng rú lê thê hút chìm giật lùi về phía đuôi tầu đang chạy, rồi im. Chỉ còn tiếng “sình sịch” triền miên, cô gái nhìn lại, đã thấy tay chàng Thổ
điển cầm thanh tiểu kiếm, tay kia cầm một bàn tay người đỏ hỏn còn rỏ
máu tong tong, giọng vẫn lạnh, chàng ta phát âm trầm khan:
– Quỷ đười ươi chạy rồi. Nàng không phải sợ nó nữa. Cô đầm lai vừa mừng vừa
lo, chạy xổ ra tận cửa sổ, thò cổ dòm chỉ thấy nương đồi trập trùng bất
tận, đoàn tầu uốn khúc trườn mau, phun tàn than đỏ khé nhảy dọc đường
sắt. Và tầu đang đi vào một cánh rừng gồi um tùm. Bất giác cô gái thở
phào, quay lại, thỏ thẻ:
– Cảm ơn ngài đã ra tay cứu nạn. Em thân gái yếu đuối, không
được ngài cứu kịp, chắc đã sa tay con quỷ gớm ghê đó rồi. Ơn này cả đời
em không dám quên!
Cô đầm lai này nói tiếng Thổ rất thạo, giọng
thánh thót như chim. Chàng trai giắt tiểu kiếm, cúi xuống rút một chiếc
lưỡi lê bên sườn lính ngất dưới sàn tầu và ném luôn bàn tay đó về phía
cô đầm. Nàng giật mình, né tránh, “phập”! Bàn tay đã bị lưỡi lê phóng
theo đóng dính lên vách toa xé trốc đầu cô đầm.
– Không thích tiếng “ngài”, đừng nói ơn huệ! Phải nàng là con gái sáu Tây
Gầm không? Tên gì?
Cô đầm thỏ thẻ:
– Em vẫn nghe tiếng papa em luôn nhắc tới, giờ em mới được hân hạnh gặp
ông! Thưa em là Yvonne nhưng thường gọi là Yvonne Phượng. Mama em thích
tên Phượng.
Chàng trai Thổ gật đầu:
– Yvonne Phượng! Tên hay đấy! Đầm lai gọi cả tên Tây tên ta mới đúng! Tên hay, người đẹp,
giọng cũng hay, chuyến tàu này không uổng. À giọng nàng nói tiếng ta
chắc hay hơn!
Dứt lời chàng tien lại ngó chòng chọc từ đầu đến
chân. Cô đầm lai chạm tia mắt biếc, mới sực nhớ ra mình và cô bạn đã bị
huyết quỷ lột mất xiêm y, nàng cả thẹn kêu “xin lỗi ông” và cúi xuống
quơ lấy mặc vội. Phạch! Xiêm y đã bay đau trên mấy đầu ngón tay chàng
Thổ.
– Khoan! Đừng mặc vội! Để mỗ coi xem nàng có đẹp như tiếng
đồn không? Mỗ nghe chúng đồn con gái Sáu Tây Gầm đẹp như Tây Thi, thơm
da nhuận thịt khác người!
Giọng chàng trai Thổ nghe đã thiếu
lịch sự nhưng sắc diện chàng vẫn lạnh như tiền, làm cô đầm Yvonne Phượng chột dạ kêu “ông” và co ro đứng khép đùi nghiêng mình đầy vẻ thẹn. Dưới đèn vàng mờ ảo, lồ lộ một trang thiên kiều bá mị, đùi thuôn, mông banh, bụng thắt đáy tò vò, ngực căng phây nét nhũ thơ đào thổn thức. Yvonne
Phượng mặt phụng, mi liễu dao, môi cung đỏ san hô, mũi dọc dừa, cằm hơi
lẹm, chẻ, má có lỗ dùi… Chàng Thổ sáng mắt lẩm bẩm “Đẹp! Đẹp! Đẹp
lam!” Và bước vụt lại thò tay nắm lấy vai nàng. Cô gái phát hoảng, lùi
giật đụng vách toa.
Nhưng chàng Thổ đã nắm được nhẹ kéo lại gần. Tự nhiên Yvonne run rẩy cả người, sức khỏe như tiêu tan. Vừa nắm bờ
vai, chàng Thổ ngó không chớp, dịu dàng gọi đắm say:
– Yvonne
Phượng! Da thịt nhuận thơm! Tiên thiên tốt lắm. Em là người anh đi kiếm
mấy năm nay, giờ mới gặp, vẻ đẹp Đông Tây của em, anh thích. Chớ sợ, anh không giết em đâu! Ta làm vợ chong trên toa này.
Cô gái mở to mắt ngó chàng Thổ. Bộ mặt điển trai, ít đàn ông
sánh kịp, nhưng vẻ đắm say đột ngột và cặp mắt biếc lạnh làm nàng ghê
ghê! Cô gái không đủ sức vùng mạnh, chỉ nghiêng mình kêu:
– Trời! Ông… làm gì thế? Papa em vẫn nhắc tới ông… là trang thanh niên minh chính. Ông đừng làm em sợ…
Trai Thổ bỗng cười hô hố:
– Cha em biết anh? Mà em có biết anh không? Đừng nghe lời chúng đồn.
– Phải ông là Thần. Theo lời Papa tả hình dạng, em mới nhận ra ông.
Nhưng… ông… trời ơi! Em chết mất! Em không hiểu nổi… sao ông lại
làm như hạng… quỷ… Câu nói bị cắt bằng một chiếc hôn phủ. Nàng ú ớ,
miệng hoa bị đóng chặt, nàng cố đẩy ra bị vít cong người như cánh cung
hai tay đấm thùm thụp. Ngay lúc đó bỗng trong đám sĩ tốt hộ vệ hai đầm,
có một viên đội Nùng chợt tỉnh, mở choàng mắt ra.
Sực thấy cô
đầm nằm ngất trên “băng”, cô đầm lai đang bị một bóng người mặc quần áo
chàm đội nón rộng vành ôm hôn, đội Nùng buột miệng la lên, chụp súng,
chồm dậy. Chát! Cây súng “mút” văng xa, đội Nùng mất đà ngã chúi, chàng
Thổ lừ đừ quay lại, hất nhẹ nón trên đầu.
Đội Nùng nhác diện mạo, vừa đứng ngây người vừa kêu lớn, sợ hãi rụng rời:
– Trời! Dâm Thần! Khôi Vĩ Dâm Thần! Yvonne Phượng xanh mặt, rú:
– Dâm Thần… đây sao? Thần công tử… Đội Nùng vừa lùi vừa lắp bắp, mắt
trợn ngược, mãi mới bật kêu “Dâm Thần đẹp trai… trời! Thần”. Y vấp
phải người nằm sàn, ngã bật ngửa giáng rầm vào cửa toa. Cửa toa xịch mở bung, hai cái đầu lao vào hấp tấp. Hai người khách bên toa hạng ba chạy sang. Vừa chạm tia mắt biếc, một người vùng kêu rú:
– Ôi chết rồi! Dâm Thần lên tầu! Dâm Thần… Nhũ Hoa Thần…
Cửa đóng sập hất bắn tung cả hai tên ra thềm cửa nằm chết giấc. Đội Nùng
vừa nhỏm dậy, chàng Thổ kia đã gắt “ngủ đi mày!”. Đội Nùng dụi sấp mặt
sóng soài bất động. Cô đầm lai run lẩy bẩy:
– Ông… ông là Khôi Vĩ Dâm Thần thật sao? Người như ông mà là quỷ dam… Chàng Thổ hai mắt
càng biếc tợ, cười ghê rợn, buông cô đầm lai:
– Nàng sợ? Giờ mới hay ta là Nhũ Hoa Thần? Nàng sợ gì? Sợ mất nhũ? Hà hà! Yvonne Phượng!
Ta không dùng người đẹp như nàng vào việc đó đâu! Ta lấy nàng! Đêm nay
kỳ ngộ, ta làm lễ thành thân trên tầu.
Cô đầm lúc này coi càng lộ vẻ khủng khiếp như chợt gặp quỷ dữ, nàng co dúm người xua tay lia lịa:
– Không không! Đừng làm thế! Thần Nhũ Hoa… tôi van… đừng! Ghê tởmquá!
Trai Thổ vụt quắc mắt chụp nghiến lấy Yvonne Phượng, giật “phựt”. Chàng Thổ
đẩy nàng ngồi phệt xuống “băng” và xẹt tới phắt nhẹ tay áo vào mặt cô
đầm Henriette. Thoảng có mùi thơm rất lạ. Henriette thở phào mở mắt ra
hoảng hốt nhỏm phắt dậy ôm chầm lấy Yvonne Phượng.
Phựt! Cánh
bướm bay, dáng Vệ Nữ Tây phương lồng lộng dưới đèn như muốn thi cùng Vệ
Nữ Đông Tây hòa hợp. Như con mèo vồ chuột, trai Thổ sà xuống ngồi giữa,
giang tay choàng nghiến hai Vệ Nữ mịn ngà.
– Hai em cùng lấy ta
cho có bạn! Hai nàng run rẩy vì sợ hãi vì gió lạnh sương khuya sơn cước
tràn vào toa. Bốn bàn tay xinh nhỏ không đủ sức che hai khuôn ngà, hai
nàng vùng vẫy tuyệt vọng, kêu tru tréo. Bỗng trai Thổ nheo mắt ngó quanh lẩm bẩm “À! Hai em rét run cả người! Tội nghiệp!” Chợt hai, ba người
lính tỉnh khói mê, chồm dậy. Huỵch huỵch huỵch! Chàng Thổ giơ tay phẩy
“phạch” cả ba dụi xuống như chuối đổ. Trai Thổ sốc hai cô đầm đứng sổ
lên, quơ luôn chiếc “va ly” của Yvonne, lao vụt ra cửa to, truyền nóc,
sang toa khác mất dạng. Chuyện diễn ra êm ru, tầu vẫn chạy lên mạn Phú
Thọ, Yên Bái. Trong khi đó… tại cánh rừng gần thiết lộ, đêm trăng
quạnh quẽ, bỗng không gian xáo động vì tiếng chân người ngựa rầm rập
chuyển dịch. Từ trong sương mờ vụt hiện ra một đám rước lạ đời. Tàn lộng cờ quạt nhấp nhô, kẻ cỡi ngựa, người đi bộ, mở tiền đoạn hậu, túi roi
tay thước, loa đồng v. v… đủ lễ bộ, đám rước kỳ lạ này toàn mặc áo the khăn đóng, ai nấy mặt mày nghiêm chỉnh “rước” một cỗ kiệu sơn son thiếp vàng như kiệu bát cống, nhưng nhỏ hơn. Đám rước đi vùn vụt im phăng
phắc trong trăng sương chỉ nghe tiếng chân người ngựa, coi không khác
đám rước cô hồn dưới âm hiện lên. Tới cửa rừng, đám rước vọt lên một
trái đồi trống giữa một vùng dân cư trù mật ẩn hiện bóng nhà cửa trên
các nương sắn bắp, đồi trà…
Chợt trong kiệu có một bàn tay thò ra vén rèm, rồi có tiếng sang sảng tựa trống đồng hắt ra:
– Miền này coi cũng nhiều nhà cửa đó, nhưng tao nhìn chẳng thấy cái nhà
gạch nào ra hồn! Không khéo phải về tận Phú Thọ mới kiếm được tụi có máu mặt. A! Có tiếng sình sịch chắc gần đường tầu.
– Dạ bẩm Thần
chủ sắp có chuyến tàu chạy qua. Đám rước vẫn đi vùn vụt, kiệu vừa tới
nương trà, bỗng trống dồn khựng lại. Trong kiệu có tiếng quát “tụi mày làm gì lộn xộn đó” một bọn cao lênh khênh cỡi ngựa cầm ống loa chạy ngược lại, rạp đầu:
– Bẩm Thần chủ, đằng trước có con đười ươi rất to đứng chắn lối!
– Sao không rủ nó nhập bọn? A! Tao đang ước có đười ươi cho nó làm hồ lỳ. Giống này giữ ống tiền hồ được lắm! Lên!
Cỗ kiệu tách đám rước, xẹt sang hữu vừa toan xuống nương, bỗng thấy đằng
trước xôn xao rồi có hai bóng đen chạy vòng lên nhanh như gió, đứng lù
lù trước kiệu.
Dưới trăng mờ, hiện ra một con đười ươi to lớn và một người mặc xường xám, cao lênh nghênh, da thịt đỏ hỏn, mặt mũi rất
quái gở. Cả hai thở hồng hộc, bóng người ngửa mặt dòm lên, cất tiếng thé nhọn:
– Phải kiệu lão bá chủ vị đại hung đại khoái Đổ? Nói mau? Rèm hé, có tiếng người lớn vung xuống:
– Ha ha! Tưởng tên nào, hóa con “quỷ đười ươi” chuyên bắt gái tơ! Đi đâu coi như đứa thua bạc? Hỏi ta có chuyện chi đó?
Huyết quỷ cả mừng nhảy tót lên vai con đười ươi, nói lớn:
– Có nơi dựng sòng tốt lắm! Tầu sắp tới rất nhiều khách thương. Ta đưa mối! Lập tức có tiếng mắng:
– Quỷ mũi vẹt! Ta ghét nhất ăn gian nói dối đánh bịp. Mi lại định dối ta. Lấy vải thưa che mắt thánh! Ta không thích tử tế bất ngờ! Cút! Đi tụi
mày!
Kiệu chuyển. Huyết đỏ thò tay níu lại, nói nhanh:
– Đừng giận! Đừng giận! Ta đau quá hóa khùng, ta bắt hai con đầm non đẹp
nhất Đông Dương, không ngờ bị thằng Dâm Thần kia cướp tay trên, lại chém ta cụt một bàn tay. Thần Đổ lên tầu gây sòng bạc, nhân tiện giúp ta một tay! Ta van, ta có thể thổ huyết vì tiếc đầm non.
Trong kiệu, tiếng cười ré lên:
– A có thế chứ! Trên đời này lại có đứa nào chặt cả tay quỷ mũi vẹt ngoài Ma Vương Sắc! Đáng coi lắm! Ta cũng tiếc giùm ngươi! Nhưng còn lễ ra
mắt.
– Mau! Ta xin biếu tất cả bạc vàng trong mình.
Xoàng! Miệng “tay nải” dốc xuống thềm kiệu một mớ vàng lá vàng ròng, bạc xoè.
Xoảng! Một bàn tay thò ra quơ mớ vàng bạc ném lọt vào tay nải.
– Của phi nghĩa ta không ham! Làm một canh và con đười ươi.
– Được được! Nhưng một canh còn gì! Tầu sap qua rồi! Nó đem con gái sáu
Tây Gầm đi mất?
Bỗng có tiếng kêu trong kiệu:
– Ôi chao! Vậy ra con gái Tây Gầm? Lão sáu này thấy ta vào tính
gây sòng,toan lờ đi không phá! Vào đây! Lời chưa dứt. Huyết quỷ đã nhảy
vào kiệu mất dạng. Con đười ươi cũng đu lên ngồi lù lù bên ngoài.
Trong kiệu, rèm che trướng rủ, câu đối hoành phi rất sáng, dưới ngọn đèn “búp măng” có một ông già phương phi hồng hào mặc áo gấm bạc, đội khăn ngồi
chiễm chệ. Như máy, lão lôi ra một bộ bát đĩa, bộ đồ xóc đĩa gia truyền, xóc có âm thanh như đàn chai đàn cồng và lão rung luôn mot tràng.
– Phụ đồng cờ! Phụ đồng bạc! Phụ đồng đổ bác, nhập vào chiếu bạc. Rặn
đồng bạc! Cờ bạc là bác thằng bần, cửa nhà bán hết cho thân vào cùm, về
nhà vợ chửi um sùm, tiền không túi rỗng nhảy ùm xuống sông, cờ bạc phụ
đồng.
Huyết quỷ nhấp nhổm như ngồi phải ổ kiến lửa, giục lia,
lão áo gấm không ai khác “vua cờ bạc” Đổ Bác Thần vẫn ung dung trịnh
trọng, tấu trọn bản “phụ đồng cờ bạc”, vẻ say sưa dúng tay “đồng thuộc”
hô “bán lẻ”. Huyết quỷ hô “dắt” thò tay mở, sấp ba.
Xoảng! Cả gói bạc ném vào lòng Đổ Bác Thần lão vua cờ bạc quát “lên tầu”. Tụi hồ lỳ, quân bộ mở sòng, tụi khác đi dưới.
Đám rước vọt đi nhanh như gió, phu kiệu cũng cỡi ngựa, độ hết bọn đi bộ lên yên. Thoáng đã qua hai cánh nương đồi, vừa lúc đoàn tầu sình sịch chạy
qua. Đám rước phóng ra đường sắt, rượt theo, tới đường vòng bắt kịp khúc đuôi, một toán “phò” cỗ kiệu vọt lên, ngay toa vẫn dùng chở gỗ. Đám đi
ngựa rầm rập chạy theo. Rất thiện nghệ bọn phu hạ kiệu xuống sàn tầu, hồ lỳ vén rèm thỉnh Đổ Bác Thần, Huyết quỷ bước ra. Lão ngó quanh gật gù:
– Mở sòng trên tầu được lắm. Nhiều khách sộp. Tui mầy lo đi dựng sòng
rước khách, tao đi coi tên dâm nào lại có tài phổng tay trên quỷ vẹt.
Thủ hạ dạ ran, theo Nam Đổ chuyền nóc toa vọt đi. Chia nhau xuống các
toa hành khác. Huyết quỷ một tay băng bó, dẫn Đổ Bắc Than phóng lên khu
toa hạng nhì ba, có đười ươi theo.
Cửa đóng, người trên tầu vẫn
ngủ gà ngủ vịt. Bỗng Huyết quỷ trở xuống thềm một toa ánh trăng mờ mờ
soi hai bóng nằm sóng soài. Đổ Bác, Huyết quỷ nhảy xuống, áp tai vào cửa nghe, và mở thốc ra.
Lính vệ vẫn nằm quay. Hai cô đầm và trai
Thổ đâu mất. Xiêm y vương vãi trên sàn, súng ống ngổn ngang. Bỗng Đổ Bác Thần cười khà:
– Coi kìa! Nó trả lại ngươi.
Trên vách,
xó toa, bàn tay ghim lưỡi lê, treo lù lù, máu đã xỉn. Huyết quỷ rít lên
phóng tới rút lưỡi lê, chụp lấy bàn tay, lấy áo đầm gói lại.
Y nhặt cả sợ xích lưỡi bán nguyệt bị chặt đứt mấy khúc.
– Tìm thử coi! Nó vớ được đầm non chắc chưa đi ngay!
– À! Ta bắt đầu nóng ruột rồi đó, nhưng ngươi chớ quên món tặng vật đười ươi!
Hai bóng quái dị vọt sang toa bên. Hành khách vẫn nằm ngất lịm, thấy Tây cụt đầu vẫn ngồi tựa xó.
– Quỷ mũi vẹt! Mi giết bọn này?
– Không! Chỉ mượn đầu Tây vì nó dám bắn trộm sau lưng. Còn tụi khách này, chắc “nó” đánh ngất! Vậy nó còn trên tầu, không muốn ai làm rộn.
Hai bóng lẳng lặng sục các toa.
Bỗng đến toa hạng nhất, sực nghe có tiếng đàn bà kêu trong. Cửa đều đóng.
– Không không! Hãy giết ta đi nhưng tha cho Heriette!
– À vậy ta sẽ tha con gái tướng Tây Việt Trì và em làm vợ ta! Hay sung sướng hiến dâng! Nào đừng thẹn Yvonne Phượng?
– Trời ơi! Không tin! Mi đánh lừa để ta tâm thành dâng hiến, mi hút tủy não, hớp âm điện trong người ta…
– Ta không hủy ngực nàng! Ta thích coi nàng là vợ! Nhan sắc nàng khó kiếm!
Tin ta!
Đổ Bác Thần trợn mắt:
– Ôi chao! Thì ra Nhũ Hoa Thần, con quỷ dâm đẹp trai “tốt mã dẻ cùi”! Nó mê đầm lai hay có mẹo gì đây?
Bỗng nghe tiếng nữ cười thỏ thẻ đổi hẳn giọng:
– Nếu thật yêu em, phải làm lễ đường hoàng em mới chịu.
Thình lình đang áp tai nghe Đổ Bác Thần bỗng đẩy vụt Huyết quỷ ra, “phập”
thụt! Một mũi thép đâm xuyên vách toa, liền đó có tiếng cười lạnh lẽo:
– Sao chưa vào? Định bắn trộm sao? Đổ Bác Thần cười lớn:
– Chớ nóng! Có vào lão mỗ sẽ gõ cửa trước. Lão vừa tới, vào ngay sợ làm rộn người anh em trước đó thôi.
– Ai!
– “Vua cờ bạc”! Lão lên tầu mở sòng bạc cho vui. Làm một canh nhé? Ta cùng tên Thần sao nỡ hại nhau.
– Còn tên kia?
– À quỷ vẹt! Hắn lại tìm bàn tay để quên và nhờ lão mượn lại bàn tay đã chém nó. Xóc đĩa, cò quay, hai đố mười, xì phé?
Dứt lời, Đổ Bác Thần đẩy rầm cửa, cùng Huyết quỷ tiến vào. Cuối
toa hẹp, hai cô đầm ngồi bên nhau, trai Thổ đứng cạnh một tay nhẹ mơn bờ vai cô đầm lai, mắt biếc nhìn ra, mũ lật sau gáy.
Hai cô đầm
khỏa bán thân lại khoác hờ mảnh nhung, thấy người, vội khép tà “cáp”.
Bỗng Đổ Bác Thần la lên tiếng “úy trời đất” mắt trợn ngược như mắc kinh
phong.
– Thần Nhũ Hoa, Khôi Vĩ Dâm Thần… lại có thể là Thần đo sao? Ôi chao!
Đổi đời đến nơi rồi… còn đâu.
Cô đầm lai Yvonne Phượng vùng gọi to:
– Thần Đổ Bác! Cứu Phượng! Bác không nhận ra Phượng sao? Bác đã ăn tiệc
với papa Phượng mà. Đổ Bác Thần dụi mắt, cứ dòm sững trai Thổ bỗng cười
ré lên như điên:
– Ôi chao! Ta vỡ bụng như Trình Giảo Kim mất
thôi! Nhũ Hoa Thần ha ha! Dâm Thần Khôi Vĩ tiếng nổi sóng cồn, quỷ cái
phải khiếp, ai ngờ lại là người bạn quý hai, ba năm trước còn đứng đắn
như Liễu Hạ Huệ đời xưa! Ha ha! Đổi nghề rồi. Người bạn trẻ mặt lạnh của tên già này định trả thù Ma Vương Sắc bằng cách cướp nghề cuồng dâm
hiếu sắc của nó đây! Ha ha! Canh bạc của ta hỏng rồi!
Trai Thổ
lạnh lùng không hé môi, cô đầm lại réo tên Nam Đổ cầu cứu. Huyết quỷ ngơ ngác hét “vua cờ bạc! Khùng rồi ư? Sao không ra tay đi”.
– Này
cô bé! Đừng trách ta độc bụng. Tưởng Thần dâm nào, chớ Thần này, thì tên này sắp nổi điên đây, có phen đổi nghề xóc đĩa… đổ mười, xì phé!
Xoảng! Cả gói vàng bạc ném vào lòng Huyết quỷ, lão Đổ Bác Thần cười sằng sặc lập tức bỏ đi liền, chạy về phía toa hạng ba, bốn mất dạng. Huyết
quỷ hét chửi inh ỏi, rượt theo, đười ươi cũng bỏ chạy. Cánh cửa toa đóng ập, vẳng tiếng trai Thổ “hừ! Già khùng”. Tầu rú hồi còi dài ngừng bước
ga Tân Kiêng. Hành khách lác đác lên xuống.
Bỗng từ đâu nhô ra
một cô gái mặc quần áo đen, đi thẳng ra ga, theo sau có một con beo đen
lớn. Ánh đèn ga heo hút, soi mờ khuôn dạng. Đó là một cô gái đẹp tuyệt
trần, dáng hình thanh tú, yểu điệu, nhưng hai con mắt thì sáng như điện, toát ra một uy lực khác người.
Nàng đeo “sắc” nhỏ, đội cả tấm
áo choàng lòa xòa khoác áo ngoài, chân bước như lướt ngọn cỏ, vẻ khoan
thai, mắt ánh nét vui khó tả.
Cô gái ra đến sân ga, thì đoàn tầu cũng vừa dừng bánh. Ga Tân Kiêng về đêm có nét buồn cố hữu cua ga rừng, làm viễn khách phát buồn hắt hiu. Cô gái vừa ra khỏi cửa sân ga, bỗng
có một người lính khố đỏ cắm cổ chạy, đâm rầm phải. Cô gái giơ tay cản
cho y khỏi ngã. Y gượng đứng vừa cất tiếng xin lỗi bỗng giật mình, kêu
lên mừng rỡ:
– Trời! Ai như tiểu thư Giao Long Nữ! Ba năm nay, tiểu thư biệt đi đâu, giờ lại tới Tân Kiêng?
Cô gái lạ vừa tới ga rừng không ai khác Giao Long Nữ. Ba năm trước nàng đi về hướng biển đông, tình cờ hôm gặp một đoàn lính tải bạc trên đường
Cao Bằng, Thất Khê bị sơn tặc chặn đánh sắp tàn sát hết, nàng nhớ lại sự biệt đãi của viên đội lính kia là Quản Lực, bộ hạ tùy cận Tây Gầm,
người Kinh.
Nghe y reo, Giao Long Nữ mới kịp để ý nhìn lại nhận ra Quản Lực giờ đã lên quan một trạc tứ thập, nàng cười vui vẻ:
– A, chú Quản! Mới cách mấy năm giờ đã đeo lon “ông một” mà chú đi đâu coi hấp tấp dữ à! Dạo này “việc quan” bận chứ?
Quản Lực hốt hoảng, dáo dác:
– Ôi chao! Tiểu thư vắng mặt chắc chưa rõ. Đất thượng địa đạo này đa sự
lắm! Quái nhân quái vật quỷ dữ lộng hành… quỷ đười ươi bắt cóc tiểu
thư con quan Sáu ngay trên tầu, tôi xuống nhờ người đánh điện cấp báo về bản dinh đây. Cả đám còn nằm chết ngất trên kia…
Giao Long Nữ cau mày liễu nhìn về phía đoàn tàu bảo “vào đánh điện đi ta đợi”. Quản
Lực cả mừng vọt gấp. Giây phút đã chạy ra, vừa lúc tầu rít còi, chuyển
bánh. Quản Lực dẫn cô gái nhảy thẳng lên toa riêng. Toa này có biển
treo, không khách nào lên.
Bỗng nghe tiếng kêu thất thanh một
bóng nhân viên kiểm soát dọi đèn từ trong toa hạng ba phóng ra, run lẩy
bẩy hô “án mạng”! Quản Lực túm lấy, khẽ bảo “im đi” đoạn xô cửa vào toa
riêng. Viên kiểm soát trố mắt dòm con beo đen to lơn, dòm cô gái quên
cả… hỏi vé.
Lính tráng ngót chục người vẫn nằm ngổn ngang súng ống rớt bên. Máu còn đọng sàn toa, bắn cả vào váy đầm vương vãi.
Quản Lực kể qua. Giao Long Nữ phất nhẹ tay áo vào bọn ngất. Một mùi thơm
thoảng bay ra cả bọn thở phào choàng tỉnh. Không hỏi thêm câu nữa. Giao
Long Nữ bảo bọn họ ngồi lại dưỡng sức còn nàng cùng Quản Lực sang toa
bên, xách theo cái đầu Tây. Hành khách toa này nằm la liệt như chết.
Giao Long Nữ cứu tỉnh dễ dàng, đoạn vọt lên nóc toa sục kiếm.
Bỗng thấy những bóng mặc áo màu đỏ, áo the chạy tất cả, tàn lọng lố nhố nóc
toa “rước” một lão mặc áo gấm ngồi ngoài kiệu cười sằng sặc như không:
– Ha ha! Tao cười vỡ bụng như Trình Giảo Kim mất thôi! Đổi đời rồi! Dẹp
sòng bạc! Tao muốn đi kiếm rượu uống! Bạn Liễu Hạ Huệ của tao giờ lại
cướp nghề thằng Ma Vương Sắc! Ha ha! Trứ danh!
Giao Long Nữ đứng sững đầu nóc toa, vùng hỏi lớn:
– Ai như Đổ Bác Thần? Lên tàu mở sòng đấy ư? Có gì vui thú cười như điên?
Đổ Bác Thần trố mắt dòm, bỗng lại vùng vỗ đùi cười ré lên như muốn vỡ cả không gian:
– Ha ha! Lại gặp tiêu thụ quý hũu vong niên đây nữa! người bạn gái đi đâu biền biệt mấy năm, không về mà xem chuyện Nhũ Hoa Thần cướp nghề Tây
Sắc! Giao Long Nữ nhíu mày:
– Giá này về xứ, có nghe chúng đồn
về con quỷ dâm lộng hành hơn hai năm nay có hiệu Nhũ Hoa Thần cùng hung
cực ác, hiếu sát, uồng dâm! Nhưng có gì đáng cười đâu!
– Có chứ! Tên già này sắp bể bụng đây! Ta sợ tiểu thư cười đen xuống âm ty chưa
hết! Lại đàng kia mà xem công tử Nhũ Hoa Thần ôm con gái Sáu Tây Gầm!
Hai bên hai cô đầm non… Ha ha, Liễu Hạ Huệ giờ lại bắt cóc đầm non!
Ngạc nhiên, Giao Long Nữ vùng hỏi lớn:
– Đổ Bác Thần lâu nay phát tài chứ? Uống mấy vò rượu mà say dữ thế? Dâm tặc bắt đầm non hiện trốn đâu? Phải ông già vừa gặp?
“Vua cờ bạc” nhảy tót xưống, cười sằng sặc:
– Thiên hạ còn nhiều đứa máu mê, của thiên hạ là của lão mỗ, lúc nào
chẳng phát tài! Nhưng tên này sắp giải nghệ đây! Ha ha! Đổi đời nghệ,
Liễu Hạ Huệ bỗng cướp nghề Giao Ái, người bạn gái biết dâm tặc bắt đầm
non là ai không? Ha ha?
Tiếng Đổ Bác Thần cười vang như sấm, át
ca tiếng tầu chạy, ré lên không khác giọng cười của kẻ điên khùng làm
Giao Long Nữ chỉ còn biết giương mắt nhìn ngơ ngác.
Nhưng rất
nhanh tiếng cười vụt chuyển giọng thành tiếng khóc, Đổ Bác Thần chợt ngó sửng Giao Long Nư phát tiếng cười thê lương chán nản cuộc đời:
– Người bạn gái ơi! Cuộc đời chó đẻ này sở dĩ còn đáng sống là vì có đủ
hạng người, quân tử sống đời quân tử, tiểu nhân sống cách tiểu nhân. Kẻ
ác, người hiền, xấu tốt, dở hay, trò nào trống đó. Nay kẻ sĩ lại cướp
nghề phường gian ác bất nhân, cõi đời này còn gì nữa đâu? Này người bạn
gái nếu còn sống mau mau lên kiệu tên già đưa khỏi “con tàu ma” này!
Giao Long Nữ thấy thái độ Đổ Bác Thần hết sức kỳ khôi, khác hẳn ngày trước, cô gái thở phào gằn giọng:
– Nam Đổ! Gái này đi giết dâm tặc, cứu con gái Sáu Tây Gầm, Nam Đổ biết nó trốn đâu, xin cho biết!
Đổ Bác Thần chìm giọng như nói một mình:
– Toa hạng nhất! Không thêm nửa lời, cô gai vẫy Quản Lực lao vọt đi như tên bắn.
Đoàn tàu đêm vẫn sình sịch rời vùng Tân Kiêng, vượt qua năm, bảy toa, bỗng cả hai dừng lại, chợt nghe rầm, phía dưới rồi một bóng đen
lòa xòa bắn tung lên như trái cầu, rớt bịch ngay trước mặt. Một bóng đen to từ đâu đu vút tới, vồ lấy bóng kia, kéo đứng dậy. Dưới ánh trăng
hiện ra một quái nhân mũi vẹt mặc xường xám ôm ngực thở hồng hộc, bên
con đười ươi dữ tợn nanh chìa mắt lồi.
Quản Lực giật thót mình lùi lại, kêu hoảng:
– Quỷ đười ươi… Chính nó!
Giao Long Nữ chưa kịp nói chi, quái nhân dòm sửng, tuy vẻ mới bị đòn nặng,
cụt một tay, nó bỗng ngây người trước cô gái thiên kiều bá mị, nhe răng
cười:
– Cô em đi đâu đó? Hé hé! Mất đầm non lại gặp tiên non bồng! Giao Long Nữ hất hàm:
– Quỷ đười ươi! Con gái Sáu Tây Gầm đâu? Huyết quỷ cười ré:
– Bị phỗng tay trên rồi. Mấy phen đòi lại đều bị thua Dâm Thần điên! Không dè nguyệt lão lại đền cô tiên.
Lời chưa dứt đười ươi đã vọt tới vồ Giao Long Nữ. Bỗng nghe “bịch” tiếng,
đười ươi bắn đi hơn thước. Đổ Bác Thần từ phía sau Quản Lực lao xẹt qua
sườn Giao Long Nữ giang rộng cả hai tay xô đười ươi huyết quỷ bắn vọt cả xuống đường, tiếng lão bay vọng lên ván vát “thằng quỷ đười ươi chớ
treu vào gái dữ… chẩu đi…”.
Giao Long Nữ bước lại đầu to
nhìn xuống mấy bóng lao vào bóng cây rậm, bỗng nghe phía dưới có tiếng
la hét thất thanh. Quản Lực reo khẽ “dưới kia”, Giao Long Nữ đã buông
mình xuống thềm toa như la rụng.
Cửa toa đóng. Cô gái xô rầm
cửa, đứng sững nhìn vào. Trong toa hạng nhất, ánh đèn ngầu vàng. Cô đầm
lai Yvonne Phượng và Henriette ngồi hai bên, chàng trai Thổ có biệt danh Khôi Vĩ Dâm Thần đứng trước mặt xoay nghiêng má về phía cửa toa. Cả hai cô đầm đều khoác “cáp” ngần chỉ cho tới ngang xương quai xanh, coi như
vừa trong buồng tắm ra. Cả hai đầy sắc thẹn, kinh, nhất cô đầm con gái
sáu Việt Trì bốn bàn tay búp măng giơ trước ngực như ngăn cản, cả hai
lắc đầu lia lịa, cô đầm lai Yvonne Phượng run giọng cố hoãn binh:
– Đừng, nếu thật muốn lấy nhau, ngươi đừng làm thế! Hãy để cưới xong sẽ động phòng.
Trai Thổ cười ghê rợn:
– Cưới ngay, động phòng ngay trên tầu này. Tới Phú Thọ ta đưa vào rừng!
Ta tiếc ngọc thương hương, muốn nàng được sống hầu ta, nếu thoái thác ta sẽ làm Nhũ
Hoa Thần. Hai em đẹp, biết làm vợ ngoan đừng nói nhiều lời. Mau ngoan đưa ta vào giấc Vu Sơn.
Dứt lời trai Thổ nghiêng mình ôm luôn vào lòng hai cô đầm non. Cả hai kêu
rú lên định vùng chạy nhưng không đẩy nổi, cặp mắt biec trai Thổ bỗng
sáng rực, lạnh như tiền toát ra một thứ ma lực quái gở làm hai cô đầm
chợt rùng mình ngồi yên và mấy bàn tay búp măng bỗng dịu dàng vuốt nhẹ
khăn tóc trai Thổ.
Quản Lực thập thò ngoài cửa toa, run run kêu
“ôi chao! Nó làm ma thuật! Nhũ Hoa Thần! Trời ơi! Đúng là Khôi Vĩ Dâm
Thần chuyên bắt gái tơ gặm mất ngực…”. Giao Long Nữ đứng nhìn vào vụt
sôi máu nóng, vùng quát:
– Dâm tặc! Mi quá to gan, dám bắt gái tơ làm trò đồi bại. Trai Thổ nghe quát vẫn nằm, phát âm khàn rè:
– Ngốc nữ! Kén chồng điển, muốn hầu Thần Khôi Vĩ đó ư?
– Dâm tặc! Buông ra! Ta tới giết mi, trừ hại cho dân lành! Vẫn khoan khai trai Thổ chống đùi non ngồi dậy và lừ lừ ngoảnh mặt nhìn ra đứng dậy,
chiếc mũ rộng vành trễ sau lưng, ánh điện ngầu vàng chiếu vào mặt điển
trai lạnh như tiền dưới nếp khăn chàm chít chữ nhân, cặp mắt sáng như
điện phát tia băng giá… Đột nhiên làm Giao Long Nữ giật bắn người lên
một cái kêu “ơ” kinh ngạc lùi lại, trố mắt đến thất thần.
Cô gái đứng chết lặng đi đến mười khắc mới trấn tĩnh được tinh thần, toàn thân bỗng run lẩy bẩy lảo đảo phải vịn vào cửa toa, kêu lạc giọng vì quá xúc động:
– Trời! Nhũ Hoa Thần đây sao? Con quỷ cuồng dâm hiếu sắc, cả thiên hạ ghê tởm đây sao? Có thể thế được ư?
Tưởng nàng hỏi, Quản Lực run giọng thì thào sau lưng:
– Đúng “nó” rồi! Tiểu thư coi chừng, “nó” lắm yêu thuật, giết người như
ngóe. Nhũ Hoa Thần là “nó” đó… nó chuyên bắt gái tơ, gặm ngực luyện ma công, nó sắp gặm hai cô đầm.
Nhưng cô gái không còn nghe thấy
gì nữa, tai ù mắt hoa, hình người trong toa cứ chờn vờn nhảy múa lung
tung, nàng đưa tay dụi mắt ngó trừng trừng, vừa thở mạnh vừa lẩm bẩm
thật chìm:
– Không thể được! Đây là ác mộng! Sự xúc động bất ngờ mãnh liệt cực độ phải sẵn giàu ý chí lắm nàng mới khong ngất xỉu vì
cảnh nhãn tiền chẳng khác trái chùy ghê gớm giáng vào đầu óc, ngay khắc
đầu đã đầy vẻ phi lý như huyễn mộng. Nhưng trong toa, cảnh tượng diễn ra chẳng có vẻ chi là mộng ảo cả. Đang bị hai con mắt biếc sai khiến, trai Thổ quái ngoảnh ra, hai cô đầm bừng tỉnh, nhìn ra theo thấy bóng
người, cả hai đứng xổ dậy ù té chạy, miệng kêu cứu thất thanh.
Nhưng trai Thổ chỉ gạt nhẹ, hai cô đầm đã bị đẩy lùi ngồi phục xuống. Trai Thổ vẫn hừ hừ nhìn ra cửa toa, phát âm trầm khàn:
– Muốn gì? Thi sắc đẹp với đầm non?
Giao Long Nữ vẫn vịn cửa toa, thở đến mấy hơi vẫn chưa nén nổi khí xung. Bỗng buột miệng như hét:
– Anh là Dâm Thần? Trời… Chàng trai Thổ mặt điền lạnh “hừ” khô nói trong cổ họng:
– Lũ ngốc gọi càn! Dâm là bản thể của vũ trụ, có âm dương, có vợ chồng, phải gọi Lưỡng Nghi thần mới đúng!
Giao Long Nữ loạng choạng tiến vào, Quản Lực thấy nàng quá xúc động, cả sợ,
vội nắm vạt áo kéo lại, thì thầm “Tiểu thư! Nó giết người không cần động thủ”. Giao Long Nữ giật ra, cứ bước, mắt mở to như muốn dòm cho kỹ,
được hai bộ, nàng lùi lại, vẫn lảo đảo run hẳn người kêu:
– Trời đúng là chàng! Anh, anh Thần, anh loạn óc rồi! Có nhận ra em không? Chàng trai điển lạnh hơi cau mày, phất tay, khô cộc:
– Không! Ta có ít thơi giờ để nhớ! Ra! Giao Long Nữ trợn mắt phượng như nhìn quái vật, kêu:
– Trời! Anh quên em sao? Anh loạn trí rồi! Trời! Em điên mất thôi. Lạnh lùng, chàng trai phát âm khô:
– Đi khỏi chỗ này! Nàng điên mới dám đến lúc ta động phòng. Không thấy
đầm non ngồi đây sao? Đi! Ta không muốn cõi âm dương mất phí gái đẹp.
Dứt lời, như không buồn nhớ người đứng cửa toa, chàng trai ngồi xuống “băng”, choàng cổ cô đầm lai, giọng êm dịu như mật ngọt:
– Yvonne Phượng! Ta cùng nàng vào giấc Vu Sơn.Dáng thân đầm bị vít ngã
xuống, run lẩy bẩy như con chim non trong vuốt diều hâu. Yvonne Phượng
chưa kịp thất thanh tiếng nào thì chiếc “cáp” khoác hở vai đã tuột
xuống, phô nét đẹp Đông Tây tổng hợp dưới ánh đèn ngầu vàng. Còn cô đầm
kia sợ hãi đứng người, hoảng líu cả lưỡi hai tay cứ ôm lấy ngực.
Quản Lực đứng sau lưng Giao Long Nữ lén giương súng toan bắn trộm, nhưng
Giao Long Nữ đã hô nhỏ “làm càn chết uổng, súng bắn ích gì” và quát lớn:
– Anh Thần đừng làm thế? Sao bắt hiếp đầm non? Con gái Sáu Tây Gầm quen anh?
Tiếng quát to muốn vỡ toa tầu, trai Thổ ngoảnh nhìn ra vẻ giận bất thần quát vội:
– Ra! Ta không quen! Đừng để ta nổi nóng! Ngốc nữ?
Chàng ta đứng sổ dậy, lôi theo cả cô đầm Yvonne Phượng, mắt biếc lạnh ghê người làm Giao Long Nữ kinh ngạc lùi lại trước ánh mắt khôn
tình. Chàng ta giơ tay, rầm! Cửa đóng ập! Chàng ta quay vào. Giao Long
Nữ đấm cửa gọi. Quản Lực vẫn lăm lăm tay súng, giục:
– Tiểu thư! Sao không đánh chết con quỷ cho rồi. Cô gái đẩy y lùi thò đầu vào chỗ
chết không kịp ngáp và quá xúc động, nàng đấm mạnh một cái tung luôn
cửa.
Lảo đảo bước vào, nàng vừa quát, nước mắt vừa sa đầm đia:
– Trời ơi! Anh! Sao anh lại thành kẻ cuồng dâm ghê gớm? Anh còn trí nhớ không! Còn nhớ dĩ vãng không?
Chàng trai cúi sát cô đầm lai, giọng khô như củi:
– Ngốc nữ! Ta đã bảo đi đi. Ta không có dĩ vãng! Dĩ vãng? Hừ dĩ vãng là gì? Ra! Để ta động phòng cùng vợ mới.
Cô gái lúc này như không còn nghị lực, nàng cố kìm hãm không nổi, giọng đầy nước mắt:
– Anh… Trời! Mới có ba năm, sao không? Anh ơi! Còn mối đại cừu… thù
phụ mẫu thác oan hơn hai mươi năm chưa trả? Còn Tây Sắc, Giao Long, loài quái vật bất cộng đái thiên?
– Đại cừu? Ngốc nữ! Dĩ vãng đã
chôn vùi, đừng nhắc tới. Kẻ đã chết nằm im trong tịch mịch, ta chỉ nhớ
hiện tại! Thiên hạ quá nhiều mỹ nữ, hiện tại huy hoàng, dĩ vãng? Hãy
chôn vùi cho sâu! Ta chỉ thấy thù dĩ vãng?
Cô gái trố mắt, như không tin cả thính giác, thị giác mình, nàng kêu thống thiết:
– Anh… anh điên rồi! Ba năm trước chia tay ngoài miền Phi Mã Ác, em
sang biển Đông, anh vượt biên thùy tìm nơi ẩn luyện thần công đợi ngày
báo thù. Anh còn nhớ không?
Chàng trai vuốt lưng ong kéo luôn cô đầm Henriette vào lòng bỗng cười thốt:
– Gái điên nói lảm nhảm. Ba năm trước đã chôn cùng dĩ vãng! Giờ ta chỉ
cần hiện tại! Mỹ nhân này đẹp nhất Đông Dương! Ha ha! Nàng muốn hiến
thân cho Lưỡng Nghi Thần! Vào đây! Coi da thịt nàng có thơm bằng thịt
đầm không?
Lời dứt hai tay y vẫn mơn trớn vai đầm, mắt không
nhìn ra, nhưng thình lình có một luồng điện khí vô hình cực mạnh cuốn
lấy tay Giao Long Nữ, lôi nghiến vào! Nàng còn bấn loạn tinh thần, vẫn
chưa có phản ứng. Quản Lực thất kinh liều mạng đưa tay chụp đại vụt giáp pháo, lôi lại. Huỵch! Y bị giật phăng theo, đâm đầu vào lưng Giao Long
Nữ, tóe đom đóm mắt.
Cô gái bị kéo vào giữa toa mới sực để ý, vùng phẩy tay áo một
cái, êm như không nhưng thân hình nàng đã trôi ngược lại cửa toa. Trai
Thổ không ngờ bị xô ngã, rạp lên mình Yvonne Phượng. Henriette cũng ngã
vụt theo.
Chàng trai Thổ gạt hai cô đầm sang hai bên đứng phắt
dậy mắt như bốc cháy cười khô. Nước mắt như mưa, Giao Long Nữ kêu thống
thiết:
– Anh ơi! Thù nhà chưa báo, oan hồn cha mẹ chưa được siêu sinh, sao anh hành động như người mất trí, bắt hiếp gá tơ như phường
dâm tặc vô liêm…! Anh… mới ba năm trước, chia tay, đi luyện công,
hẹn ngày báo hận… Sao bỗng dưng đổi tính đổi tình, quên thù cha, dĩ
vãng, quên cả bạn tình chung…
Đang nói, bỗng cô gái giật mình im bặt, vì chàng trai Thổ đã lừ lừ bất thần phát giọng tàn nhẫn đến rợn người:
– Im! Đừng nhắc dĩ vãng trước mặt ta! Ta không còn dĩ vãng! Lui! Nếu muốn động phòng, hãy ra ngoài chờ lát nữa! Ta còn phải đưa đầm non lên đỉnh
Vu Sơn!
Như bị trùy đồng giáng vào đầu, Giao Long Nữ choáng váng, rú lên, hai tay chới với, lảo đảo tiến vào, miệng thét chìm thê thảm:
– Anh…! Nói lời tàn tệ đó với em sao? Không không! Thà giết em đi… đừng để phải trông cảnh gớm ghê…
Đúng lúc nàng chới với tay, tuyệt không phòng bị, thình lình chàng trai Tho
vung tay đánh thốc ra một nhát điện phong nhắm thẳng ngực cô gái, miệng
cười ré “ngốc nữ ra”! Quản Lực nấp ngoài thoáng thấy, hét giật “tiểu thư coi chừng”, nhưng Giao Long Nữ lúc này tâm thần dao động chẳng còn biết gì nữa. Quản Lực hét xong ôm mặt, tuyệt vọng, đồng nghe “bùng” một
tiếng như sấm nguồn cả toa tàu, bị áp lực đè muốn vỡ tung, Quản Lực hé
dòm vào, giữa vùng kình khí, vụt thấy một bóng áo gấm đại đóa vọt vào
như tên bắn, thò tay đẩy ngược Giao Long Nữ lại phía cửa toa, cười sằng
sặc:
– Thôi thôi! Người bạn trẻ! Đổi nghề thì đổi, sao còn xuống tay đập bạn tình chung thề đồng sinh tử? Người bạn cũ không còn nhất
điểm lương tâm ư?
Giao Long Nữ bàng hoàng sực tỉnh, hiểu mình
vừa thoát đòn chí mạng, cô gái ôm mặt nấc lên, vẫn không giận “cố nhân”. Chàng trai Thổ mặt lạnh lừ lừ nhìn ra, hất hàm:
– Vua cờ bạc! Lão muốn phá đám? Bóng này chính Đổ Bác Thần vùng ngửa mặt cười ngất:
– Ôi chao! Hai đưa một già một trẻ là Thần, lão mỗ Thần Đổ Bác, người bạn là Thần Nhũ Hoa, nghề “sắc” nghề “đổ” khác nhau, hơi sức đâu mà phá!
Người bạn đổi nghề, lão mỗ cũng muốn xuống âm đây!
Dứt lời, lão đẩy luôn Giao Long Nữ ra ngoài thềm.
– Người bạn gái ơi! Nán lại làm gì cho thổ huyết? Mau lên kiệu, lão mỗ đưa khỏi chuyến tàu ma quỷ này.
Lòng tan tác, Giao Long Nữ ủ rũ đi theo Đổ Bác Thần, Quản Lực chạy theo
thoắt đã vọt lên nóc toa bên viên quan vệ thân tín, hốt hoảng gọi:
– Tiểu thư! Lão tiên sinh! Sao lại bỏ đi! Xin cứu người bị nạn. Hai cô đầm sắp bị nó…
Giao Long Nữ như người mất hồn cứ thất thểu bước đi. Đổ Bác Thần giơ hai tay lên trời kêu:
– Ôi chao! Cứu cách nào đây? Chú mày không biết Nhũ Hoa Thần là ai sao?
Cô nương này đánh y? Tên già ư? Đánh sao được? Ôi chao! Tiểu thư đầm nhà chú… số đen!
Tàu cứ chạy, hành khác dưới tàu cứ ngủ gật qua
hai nóc toa, bỗng cảm thấy đám thủ hạ Đổ Bác Thần khiêng kiệu tới, Giao
Long Nữ cứ cúi đầu đi qua, gọi mấy cũng mặc. Đổ Bác Thần, Quản Lực đi
theo. Đến toa riêng của Yvonne Phượng, Henriette, cô gái nhảy xuống đứng vịn thành sắt, nhìn ra ngoài trời. Con beo đen từ đâu chạy lại ve vẩy
đuôi. Lúc đó đám sĩ tốt hộ tống hai cô đầm van theo lời dặn đứng lố nhố
khắp trong ngoài khắc khoải đợi tin.
Chợt thấy Quản Lực, Đổ Bác
Thần xuống tới, mọi người xúm vào hỏi! Chừng biết Nhũ Hoa Thần cùng hai
đầm vẫn còn đang toa hạng nhất, ai nấy đều kinh sửng nhìn nhau. Vì cả
đoàn đều đã biết tiếng Nhũ Hoa Thần từ hơn hai năm nay, chẳng những dâm
bạo sanh ác, lạnh băng, lại thường ra vào chỗ ba quân như qua chốn không người!
Tuy vậy họ đều là tay gan góc, quen nguy hiểm, chỉ ít
khắc, máu đã bốc, nghĩ tới nhiệm vụ chủ tướng giao phó, viên đội Nùng
vùng nói lớn:
– Quỷ dâm còn trên lầu, bọn ta chưa chết lẽ nào cứ sợ đứng đây để “nó” hại đời con gái quan Sáu à? Nếu các bạn sợ nó, tôi
cũng liều với “nó” một phen! Ai dám theo?
Cả bọn do dự mấy giây, cùng hăm hở xách súng, liều đi. Đổ Bác Thần xua tay nói lớn:
– Ôi! Mấy chú định xuống thăm Diêm Vương thật đó ư? Quỷ đười ươi dữ thế,
hắn chặt đứt tay như bỡn, may chú tin sức cây súng “mút” thực ư?
– Tiểu thư mạnh giỏi anh em tôi đi gặp Diêm Vương! Giao Long Nữ chợt thở phào ngoảnh lại buồn bã hỏi:
– Các chú đi chết!
– Dầu chết cũng phải liều, còn hơn sống để mất con gái yêu cua chủ! Quản
Lực khoát tay ra hiệu cho cả bọn, và lại gần Giao Long Nữ bảo:
– Dạ! Cũng đành! Nhưng Lực này trộm nghĩ: tại sao tiểu thư va Đổ Bác Thần lão tiên sinh không dùng cường lực đưa “công tử” về đường
chính? Chẳng hạn làm cho phải thúc thủ rồi can gián, lại cứu được hai cô đầm! Biết đâu “công tử” chẳng mắc một cái bệnh gì đó? Bệnh về thần kinh hoặc bị phản khí khi luyện võ?
Dưới trăng mờ, điện úa, mắt Giao Long Nữ vụt sáng, cô gái vùng nhìn Đổ Bác Thần:
– À, chúng ta quá lụy tình cảm, để mất cả trí khôn! Tại sao ta không “làm cho chàng phải bó tay”? Tài thuật “chàng” dẫu cao, hai ta cùng đánh,
may xong việc! Đổ Bác Thần vỗ đùi than “ôi chao! Cái khó bó cái khôn,
sao ta lại tối dạ đến thế! Phải đó! Thương nhau cách đó mới là thương
nhau!”. Lời vừa dứt, một già một trẻ đã như hai tia chớp, bắn vụt lên
nóc toa, lao về phía hạng nhất. Bọn Quản Lực dẫn lính vệ chạy ùa theo.
Nhưng ngờ đâu tới nơi, chỉ nghe bốn bề vắng lặng. Giao Long Nữ, Đổ Bác
Thần xô rầm cửa nhảy vào. Toa trống trơn! Chỉ còn “băng” không, điện úa, Nhũ Hoa Thần và hai cô đầm non đã biến đâu mất không còn một di tích
nhỏ. Hành trang cũng chẳng thấy! Giao Long Nữ, Đổ Bác Thần dậm chân than tiếc chẳng cùng, bọn Quản Lực tới sau, chỉ còn nước vò đầu đấm ngực,
ngẩn ngơ!
Cả đám sục quanh lao về phía cuối tàu. Hỏi bọn thủ hạ
Đổ Bác, cũng chẳng ai thấy. Ít phút sau, lại thấy bọn quân Đổ Bác Thần
phi ngựa tới, nhưng bọn này cũng chẳng thấy gì hơn!
Sình sịch!
Cành cạch! Đoàn tầu đêm phun than khói, vẫn chạy như con quái xà vô tình trong đêm gió. Xa xa trong trăng mờ sương lạnh thị trấn Phú Thọ hiện
lên heo hút với những ánh đèn le lói vàng hoe chập chờn như những ngọn
đèn ma trên núi.