Đọc truyện Lớp Trưởng… Cậu Thật Lạnh Lùng – Chương 18
*Hello Senn đã trở lại rồi đây ^_^ thời gian vắng mặt xin lỗi mọi người vì lâu không đăng truyện vì một số lý do về bản thân nên không có tâm trạng đăng truyện sau này Senn sẽ cân nhắc hơn đăng truyện nhiều hơn cho mọi người ^_^*
“Sao đến muộn thế?”.Cậu đang đọc sách có bước chân người đi vào thì lên tiếng
“Sao Cậu biết là Tớ?”.Cô nghe vậy thì nhí nhảnh đi lại
“Linh cảm”
“Cậu biết Tớ đến trước rồi đúng không?”
“Bớt ảo tưởng…bởi vì khi Tôi học Bố Mẹ Tôi không ai tới làm phiền Tôi cả với lại ai như Cậu gõ cửa cái chưa được có sự đồng ý đã đi vào như vậy?Tôi nhận ra là điều dễ hiểu?”
“Hì…Chúng ta học thôi”
“Cậu không hiểu bài nào?”
“Bài nào Tớ cũng không hiểu”
“Cậu…?Vậy sao Cậu lại được nhận vào trường giỏi như vậy mà nói mấy bài cơ bản như vậy cũng không biết”
“Nhìn thấy Cậu là trong đầu Tớ không còn chút kiến thức nào nữa cả!”.Cô ngồi xuống bàn học nhây với Cậu
“Còn nói nữa là không học nữa nha”.Cậu chán nản với cái tính cách của Cô
“Hừm…Học học được chưa?”.Cô lườm Cậu rồi lấy sách ra học bài
Cả hai cùng nhau giải hết bài này đến bài kia bài nào cũng được giải một cách nhanh chóng Cô cũng không phải người học kém chỉ là thỉnh thoảng không chăm chú vào việc học thôi chứ mỗi khi học Cô đều chú tâm hết sức…
Cốc…cốc…
“Bảo Lâm Mẹ vào được chứ?”
“Vâng”
“Chào Cô ạ”.Cô thấy Mẹ Cậu đi vào thì đừng dậy chào hỏi
“Ngồi xuống đi không cần đứng dậy đâu!Ăn hoa quả rồi học sau nhé phải để tinh thân thoải mái chứ?”
“Vâng…thưa Cô”
“Bảo Lâm có ăn hiếp Cháu không?”
“Cậu ta ăn hiếp Con thì có”.Cậu đang lấy sách đọc nghe vậy thì lên tiếng
“Tớ sao?Tớ đâu có ăn hiếp Cậu bao giờ…lần nào cũng là Cậu chọc Tớ còn gì?”.Cô nghe Cậu nói trước mặt Mẹ Cậu như vậy thì ngại ngùng khó xử nhìn Mẹ Cậu ấp úng nói
“Được rồi…Ăn xong rồi học bài tiếp đi nhé!Cô ra ngoài cho hai đứa tự nhiên”.Mẹ Cậu thấy Cô như vậy thì cười mà đi ra ngoài
“Ánh mắt gì thế hả?”
“Tớ ức hiếp Cậu bao giờ”.Cô lườm Cậu Cậu lại làm Cô có hình ảnh xấu trong mắt Mẹ Cậu rồi
“Được rồi học tiếp đi”
15 phút sau….
“Tôi giảng vậy chắc Cậu cũng hiểu rồi chứ?Cậu phải ôn nhiều hơn sắp thi rồi đó…Này Tôi noi(nói)…”.Sau lần Cậu nói Cô học bài đi sau đó chẳng ai nói với ai câu nào ai có bài tập thì người đó làm…mãi đến khi Cậu làm xong bài tập nhìn sang thì đã thấy Cô ngủ mất rồi…
Vì Cô ngủ nên cho dù Cậu có nói gì hay ngắm Cô bao lâu Cô cũng chẳng biết!Vì vậy nên Cậu cứ nhìn Cô ánh mắt đầy tình cảm dành cho Cô không biết từ bao giờ một ngày Cậu không nhìn thấy Cô bản thân sẽ khó chịu nhìn Cô thân thiết với người khác Cậu cũng khó chịu…Cậu cũng không biết bản thân từ bao giờ lại coi Cô quan trọng như vậy chỉ cần Cô là bản thân Cậu cảm thấy hạnh phúc…Cậu cứ ngắm cai khuôn mặt ngây thơ của Cô thỉnh thoảng môi bất giác nở nụ cười…
– ——-
“Đi thôi”.Cô khuôn mặt vẫn còn mơ ngủ mà đi ra ngoài cùng Cậu đi học…hôm qua cũng vì sang nhà Cậu học xong Cô ngủ quên mà Cậu bắt Cô làm rất nhiều bài tập khiến Cô mệt mỏi đến mức sáng ra không muốn đi học nhưng biết làm sao được khi ngày hôm nay Cô chuẩn thi học kỳ chứ?
“Còn chưa tỉnh ngủ?”
“Là tại ai?”.Cô chu cái mỏ đang yêu nhìn Cậu nhưng ánh mắt tỏ vẻ tức giận
“Cho Cậu này”.Cậu đưa cho Cô hộp sữa milo bởi Cậu nghe nói sáng ra uống sữa sẽ rất tốt cho sức khỏe có năng lượng học tập tốt
“Không được đói lại”.Cô cấm hộp sữa nhưng vẫn nhìn về phía Cậu khuôn mặt buồn ngủ bây giờ thay đổi hẳn
“Uống đi Cậu muốn muộn giờ để trường à?”
“Cảm ơn Bảo Lâm đẹp trai của Tớ”
“Phiền phức”
Cậu nhìn Cô rồi đi trước bỏ Cô đằng sau đang thơ thẩn thẩn thơ cầm hộp sữa mà cười như nhặt được vàng vì hạnh phúc
“An Nhi…hôm nay chúc Cậu làm bài tốt”
“Cậu chúc thừa rồi!”.Rồ xong Cô đang cùng Cậu vui vẻ đến trường thì Nhật Duy đã chặn ở cổng đưa trước mặt Cô hộp sữa khiến Cô vừa cảm thấy khó xử vừa cảm thấy có chút bực tức
Cô lén nhìn sang Cậu xem biểu cảm Cậu như thế nào nhưng không ngờ Cậu vẫn trưng cái bộ mặt không quan tâm đến chuyện của Cô
“An Nhi sao chưa vào lớp đứng đây làm gì chứ?”.Phương Anh đi lại hỏi đại một phần muốn giải vây cho Cô một phần muốn xem Nhật Duy đang nói gì với Cô
“Cảm ơn Cậu…nhưng Tôi uống sữa của Bảo Lâm cho Tôi rồi!Còn hộp sữa này…Phương Anh Cậu cấm lấy đi”.Cô đang khó xử không biết phải làm sao may có Phương Anh giải vây giúp Cô khuôn mặt tươi tắn nhìn Phương Anh cười rồi chạy vút vào lớp vì Cậu đi trước rồi…
“An…”
“Cậu cầm lấy đi…”.Nhật Duy thấy vậy nghe buông lời nói vẻ u sầu rồi cũng rời đi bỏ lại Phương Anh có chút buồn vì Nhật Duy không để ý đến mình nhưng lại có chút gì đó vui vì hộp sữa của Nhật Duy tuy không phải cho Phương Anh nhưng cũng khiến Phương Anh cảm động
Sau khi vào lớp được 15 phút thì giáo viên cũng lên dạy học…cả lớp khuôn mặt ai cũng có vẻ chút lo lắng vì môn này rất khó lại còn thêm cả giáo viên nghiêm khắc muốn quay cóp bài cũng là một chuyện khó mà xảy ra
“Được rồi cả lớp trật tự làm bài không ai quay ngang quay ngửa xem bài của bạn nếu không tốt sẽ đánh giấu lại”(câu nói quen thuộc của mọi giáo viên ^_^)
Sau giọng nói nghiêm khắc của giáo viên thì cả lớp im lặng ai có bài người đó làm.Cô cũng may mắn những bài giống như vậy Cô từng làm qua nên cũng chẳng có gì lo lắng
Làm bài xong còn 5 phút nữa Cô nhìn cả lớp ánh mắt đầy trìu mến Cô cực thích cái sự im lặng như vậy của cả lớp Cô có thể quan sát được họ khuôn mặt họ đang lo lắng hay vui vẻ như thế nào? rồi nhìn phía Cậu đúng lúc Cậu cũng nhìn sang Cô ánh mắt đấy ấm áp như đã để ý đến Cô từ lâu rồi mọi hành động của Cô Câj đều thấy rõ.Cô nhìn Cậu cười khiến Cậu có chút ngại ngùng mà nhìn đi chỗ khác tránh ánh mắt của Cô…Cậu sợ Cô nhận ra điều gì đó
Giờ ra chơi…
“Cậu làm bài tốt chứ An Nhi?”
“Tớ ổn!”
“Bảo Lâm ra ngoài đi Tôi có chuyện muốn nói với Cậu”.Cô định quay sang nói chuyện với Cậu thì bất giác Nhật Duy đi lên ánh mắt có vẻ khó chịu
“Có chuyện gì cần gặp Bảo Lâm chứ?”.Cô khoanh tay trước ngực ánh mắt tỏ vẻ không đồng ý nhìn Nhật Duy
“Chuyện riêng”
“Nếu Cậu muốn”.Cậu chỉ buông vài câu rồi đi ra ngoài khuôn mặt chẳng mấy quan tâm tới cả
“Tôi thích An Nhi”.Nhật Duy đi ra hành lang chỗ Cậu đứng
“Chuyện đó liên quan tới Tôi?”
“Tôi chỉ muốn biết Cậu có thích An Nhi hay không thôi?”
“Nếu có thì sao?không thì sao?”
“Nếu không phải Tôi rất vui Tôi có thể theo đuổi An Nhi!Còn nếu phải Tôi muốn cạnh tranh với Cậu”
“Đó là chuyện riêng của Tôi?”
“Nhưng An Nhi không phải của riêng Cậu!”
“Tùy Cậu!Theo đuổi Cậu ấy nhưng Tôi sợ Cậu sẽ thất vọng”
“Cậu không thích An Nhi?”
“….Tôi không cần nói với Cậu”
Cậu nói rồi bỏ vào lớp khi Nhật Duy hỏi vậy Cậu chỉ muốn nói thật ra “đúng Tôi thích An Nhi vậy nên Cậu đừng có đến gần Cậu ấy nữa” nhưng bản thân lại không thể nói ra được!Cậu cũng chẳng biết bản thân tại sao lại còn phân vân như vậy nữa?
Nhật Duy ở ngoài bây giờ khuôn mặt tỏ rõ vẻ buồn khi còn nói chuyện với Cậu Nhật Duy khuôn mặt thoải mái chẳng quan tâm đến điều gì nhưng khi thấy Cậu khó xử để trả lời câu hỏi của mình Nhật Duy càng chắc chắn Cậu thích Cô rồi!Không những vậy trong giờ kiểm tra Nhật Duy để ý rõ thấy ánh mặt Cậu nhìn Cô đầy tình cảm ấm áp…
“Hai Cậu nói gì vậy?”.Cô nhìn Cậu khuôn mặt tò mò
“Cậu có muốn đi cantin chứ?”
“Được!Miễn là cùng Cậu”
“Đi”
Cậu đi vào nhìn thấy Cô có chút xót xa Cậu đáng lẽ phải nói với Cô sớm hơn một chút tình cảm của mình dành cho Cô thì mọi chuyện có thay đổi không?Vì vậy Cậu chỉ biết hiện tại Cậu phải đối tốt với Cô hơn trước để Cô không nghĩ cảm giác đau lòng khi bị Cậu từ chối nữa
“Bảo Lâm…Cậu sẽ tốt với Mình như này mãi chứ?”.Cô được Cậu mua cho một đồng đồ ăn sau đó khi đi về lớp Cô có chút lo lắng mà nắm vặt áo Cậu Cô sợ đó chỉ là nhất thời khiến Cô càng hụt hẫng
“Nếu Cậu muốn Tôi mỗi ngày một tốt với Cậu hơn”
“Cậu hứa nha”
“Được rồi!Nhanh vào lớp ăn hết đồng đó đi rồi còn chuẩn bị cho mấy tiết kiểm tra cuối nữa”
“Hôm nay Cậu thật đẹp trai”
“Vậy mọi khi Tôi xấu lắm à?”
“Không…hôm nay đẹp trai hơn mọi khi”
“Tôi không ưa nịnh”
“Ồ…”
Vào lớp sau đó lại là mấy tiết kiểm tra khiến đầu óc Cô mệt mỏi nhưng mỗi lần như vậy nhìn sang khuôn mặt đẹp trai của Cậu khiến Cô cảm thấy tâm trạng thoải mái chẳng coa chút mệt mỏi nào…Cô ước thời gian dừng lại ở thời điểm này khi Cô đang nhìn về phía Cậu…Cậu cũng đang nhìn về khí Cô khuôn mặt lạnh lùng nhưng ánh mắt ấm áp…
Giờ sinh hoạt…
“Được rồi vậy là các Em cũng đã hoàn thiện hết mấy môn thi bây giờ Cô có một thông báo nho nhỏ với cả lớp…Lớp chúng ta sẽ đi dã ngoại để giảm bớt áp lực…”
“Oa….Oa…Oa….”.Cô giáo chưa nói xong thì cả lớp đã reo hò ấm ĩ vì vui mừng háo hức
“Đi dã ngoại ở đâu vậy ạ?”.Thu Nga lên tiếng
“Hay chúng ta đi chơi mấy trò chơi mạo hiểm được không Cô?”.Một bạn nam lên tiếng
“Được rồi…Nghe Cô nói…Chúng ta sẽ về quê của An Nhi”
“DẠaaaaaaa?”.Sau khi nghe Cô giáo nói vậy ai cũng bất ngờ đặc biệt là Cô đứng phắt dậy khuôn mặt không cảm xúc nhìn Cô
“Nhưng chúng Em đều là người thành phố ở đó lại còn…”.Thu Nga nghe vậy thì lên tiếng giọng nói chẳng còn hào hứng gì cả
“Còn gì?Cậu là người thành phố quen với cuộc sống ở đây là đúng rồi!Cậu khuôn muốn trải nghiệm cuộc sống nông thôn một lần sao?”.Nhật Duy lên tiếng bênh vực cho Cô
“An Nhi….Em sao vậy?Có ý kiến gì sao?”
“Dạ…?Không có Em chỉ sợ các bạn không thoải mái thôi”.Cô là đang nói dối lòng chứ thực ra Cô muốn rằng “không được đâu Cô!Các bạn sẽ không quen đâu Cô” nhưng Cô không muốn làm Cô giáo buồn nên đành nói vậy…
“Vậy thì cả lớp sẽ sắp xếp đồ đạc chuẩn bị nhé!Thứ 2 tuần này chúng ta sẽ đi vì nhà trường cho nghỉ 1 tuần nhé…”
(*Có ai hóng kết truyện “Phải Chăng Tôi Thích Cậu?Bạn Cùng Bàn!” không?nhớ cmt cho Senn biết nhơ ^_^*)