Lớp Học Tưng Tửng

Chương 17: Khóc


Đọc truyện Lớp Học Tưng Tửng – Chương 17: Khóc


Sau khi thõa thuận xong, thái tử giao cho vài cô hầu dẫn tụi nó đến chỗ nghỉ ngơi rồi chiều nay lại tập hợp ở điện Chuối Chiên chơi với hắn ta
Nơi tụi nó ở cách đó không xa lắm, nó được chia làm hai gian phòng dễ dàng phân chia cho hai bên nam nữ. Và như các bạn đã biết, gian phòng vẫn được trang trí dựa vào chuối và chuối như từ đầu đến giờ
Phòng tụi nó
-Cũng rộng ghê á tụi bây… oa, có tivi thông minh nữa nè!!!!
Mini bước vào đầu tiên và reo lên đầy thích thú. Những thứ khác ra sao mặt kệ, một đứa ghiền công nghệ như nó gặp như vầy là tốt quá rồi.
-Cũng được đó, sách báo tạp chí có đủ, ok rồi!
Sữa cũng thích thú không kém, bà cụ non kiêm luôn nhà sách của lớp mà
-Mệt mấy má ghê, có chỗ ngủ là được, lo chi tivi với sách báo vậy không biết
Nó vừa vào là phóng ngay lên chiếc giường gần đó, tay che miệng ngáp ngắn ngáp dài. Một ngày nó phải ngủ trên 3 giấc mới đủ kìa, hôm nay làm mất giấc của nó rồi
-Tiếc là không thấy đồ ăn đâu hết, chán như con gián trên cái trán, haizz
Chủ nhân của câu nói này không ai khác ngoài Heo, nãy giờ ăn vẫn chưa thấy đủ -_- Nhưng mặt kệ Heo nói gì, 3 đứa kia bận tập trung chuyên môn luyện phim, luyện sách và luyện ngủ hết rồi…

-Các cô xin vui lòng mở cửa ạ!
Có tiếng gõ cửa cùng giọng nói của một cô gái phía ngoài, Heo lật đật chạy ra mở cửa. Thì ra là cô hầu của thái tử
-Có chuyện gì hả chị?
Heo thấy cô hầu ấy hai tay xách hai giỏ đồ to lớn, phía sau còn có nguyên một thùng lớn đặt dưới nền gạch nên tò mò hỏi
-Đây là đồ của thái tử gửi cho cô ạ… còn thùng phía sau là thức ăn thái tử nhờ đầu bếp chuẩn bị cho cô luôn đấy ạ!
Cô hầu vừa đưa hai giỏ đồ cho Heo vừa giải thích, thùng đồ ăn sau đó cũng được cô ấy đem vào đặt đầy cả mặt bàn trong sự sung sướng của Heo
-Chào các cô, tôi xin phép ạ!
-Rồi, rồi, chị đi nha, cảm ơn chị nhiều lắm
Heo vẫy tay chào cô hầu rồi đóng ngay cửa lại, quăng hai giỏ đồ vào giường và nhanh chóng leo lên bàn chén đống đồ ăn vừa rồi
-Ai dà, phim hay quá, không ngờ diễn viên ở Chuối quốc này đóng hay được vậy luôn á! Coi xong xúc động rơi nước mũi luôn chứ
Mini vừa xem xong bộ phim trên tivi quay sang nói với Sữa, bà này cũng vừa luyện mấy cuốn truyện trên bàn xong
-Ờ, ở đây viết truyện cũng hay nữa, đọc nãy giờ cảm động chảy nước miếng luôn, hehe
-Gớm quá má ơi… ơ mà cái gì đây?
Mini đến bây giờ mới phát hiện ra sự tồn tại của hai giỏ đồ lúc nãy. Do Heo quăng nhanh xuống để đi ăn nên mấy bộ quần áo trong giỏ bị rớt ra ngoài và kèm theo cả một tấm thiệp nữa chứ!
-Heo, đồ của ai vậy?
-Thái tử gửi, chi vậy?
-Có thiệp nè mày
-Hở? Thiệp?
Heo còn đang không hiểu gì thì 2 đứa kia xách tấm thiệp qua tới bàn ăn, đặt trước mặt nhỏ. Heo nhìn thấy bản mặt 2 đứa này là hiểu, không mở ra cho tụi nó coi là chết ngay lập tức. Thôi thì đành buông đũa đọc thiệp thôi. Nhỏ nghĩ vậy rồi lấy tay xé vỏ ngoài tấm thiệp ra, bên trong là một tấm giấy đề can hình trái tim màu đỏ, ghi vỏn vẹn dòng chữ:

“Tối nay gặp nhau 7h nha bạn gái iu”
-Đù, men ta, bạn gái luôn! Hôhôhô!
-Hẹn nhanh vậy luôn á hở?
Mini bật cười ngay khi đọc được tấm thiệp ấy, còn Sữa thì khá ngạc nhiên. Theo kinh nghiệm quan sát các cặp yêu đương từ trước đến giờ, Sữa không nghĩ có người vừa quen đã đòi đi hẹn hò như vậy, nhỏ tưởng mới đầu chỉ nhắn tin gọi điện thôi chứ.
-Gì đâu mà hẹn nhanh vậy chời, mới đồng ý cách đây 1 tiếng rưỡi thôi mà >_-Kệ người ta đi, GATO à?… Ơ mà Heo nó đâu rồi?
Mini quay sang phản bác lại suy nghĩ ấy của Sữa nhưng bỗng nhiên không thấy Heo đâu nữa, mới vừa cầm tấm thiệp với tụi nó mà giờ mất tiêu rồi?
Ngay lập tức Sữa đảo mắt nhìn khắp phòng, không có Heo. Nhìn ra ngoài chỉ thấy cánh cửa đang mở, Heo cũng không có phía trước, nó đi đâu rồi?
-Không có trong phòng… chắc nó ra ngoài đi dạo rồi, hổng sao đâu!
-Mày điên quá, ở đây là Hoàng cung của Chuối quốc chứ không phải chỗ mình, nó mới đến lỡ lạc mất rồi sao, chỗ này rộng không phải nhỏ à!
Mini nổi giận quát Sữa, nhỏ là đứa nhí nhố nhất đám nhưng luôn lo lắng ọi người, ở nơi lạ lẫm này nhỡ Heo lạc hay có chuyện gì thì sao? Nói rồi nhỏ nhanh chóng chạy lại giường kêu nó dậy thông báo tình hình
-Sún, dậy dậy dậy
-Con dog này, đang ngủ mà làm cái gì vậy, cút ra giùm cái!
-DẬY, CON HEO BỎ ĐI ĐÂU RỒI KÌA MÁ

-Heo đi thì mua con khác, làm gì rối lên… Ể… GÌ… CON HEO ĐI ĐÂU?
Nó đang ngáy ngủ thì bật ngay dậy, nắm tay Mini hỏi lớn
-Tao không biết, lúc nãy….
Mini đứng kể lại toàn bộ sự việc cho nó, nghe xong nó nhảy phắt ra khỏi giường, kéo tay Mini chạy nhanh ra cửa, đầu ngoảnh lại dặn dò Sữa
-Hai đứa tao đi tìm con Heo, mày ở lại đây canh chừng nha, nếu có ai hỏi nhớ nói tụi tao đi vòng vòng chơi thôi đó.
Không đợi Sữa trả lời, 2 đứa dắt tay nhau chạy nhanh ra cửa, theo con đường duy nhất dẫn ra từ cửa phòng tụi nó. Đi mãi đến gần cuối đường vẫn không thấy Heo, nó hoang mang cực độ, nó không nghĩ Heo có thể đi đâu nhanh đến vậy, vừa nãy Heo đi Mini đã thông báo cho nó liền mà.
Đi đến cuối đoạn đường lại chia làm hai ngã rẽ khác nhau, ở giữa có bảng hướng dẫn cụ thể. Phía bên phải là đường dẫn đến vườn hoa, còn phía bên trái dẫn đến khu ăn uống. Cả hai dừng lại suy nghĩ hồi lâu, nó nghĩ Heo sẽ đến vườn hoa, nhưng Mini lại cho rằng ở khu ăn uống. Cuối cùng, tụi nó tách nhau ra đi theo hai hướng khác nhau, hẹn trong vòng nửa tiếng sẽ trở về chỗ này gặp lại.
Đường đến vườn hoa
Nó đi theo con đường phía bên phải này, đường hơi hẹp nhưng tràn đầy màu sắc. Từng bước đi của nó như bước thêm theo một tầng hoa mới, lung linh tuyệt diệu. Hoa ở đây không những đa dạng như ở chỗ nó mà còn nhiều hơn, phong phú hơn rất nhiều. Mùi hoa thơm xông vào cánh mũi, làm cho nó cảm thấy dễ chịu hơn, vơi bớt nỗi lo lắng, nó thư thả hơn đi men theo con đường dài phía trước. Đến giữa chừng, có một dòng sông nhỏ ngắt ngang qua, phía trên là cây cầu ngắn màu đỏ nối liền hai bờ. Nó bước lên cây cầu và nhìn sang bờ bên kia. Nếu như phía bên này là các loại hoa đa màu rực rỡ thì phía bên kia lại là một cánh đồng cỏ dại bình dị đến kì lạ. Cỏ mọc lên cao, nhìn cả vùng xanh mướt lác đác vài chấm đỏ, chấm xanh của màu hoa. Bước xuống cây cầu đó, nó nhìn một lượt khắp nơi rồi bỗng khựng lại, giữa đồng có dáng ai ngồi thấp thoáng khuất sau những bụi cỏ cao cao kia. Nó chớp mắt nhìn kĩ, là Heo, Heo của nó đang ở đây. Thở phào người nhẹ nhõm, nó chầm chậm tiến lại gần Heo. Nó ngồi xuống cách Heo khoảng vài bước chân rồi cẩn trọng quan sát nhỏ. Hình như Heo đang khóc, mặt nhỏ đầy u buồn, đôi mắt đỏ hoe với hai hàng nước mắt lăn dài xuống gò má. Tay nhỏ cầm một bó hoa cỏ dại mân mê nhưng đôi mắt vẫn không hề để ý đến.
Nó chỉ ngồi yên đó nhìn Heo, không hề nói gì hay tiến lại gần hơn nữa. Cứ để Heo khóc cho vơi buồn đi trước đã. Nhưng bỗng chốc nó nhớ đến lời dặn khi nãy với Mini và Sữa, nếu như nó và Heo không trở về nhanh thì mọi chuyện sẽ trở nên rắc rối. Nghĩ rồi nó đứng dậy, bước đến và ngồi xuống bên Heo, thật nhẹ nhàng…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.