Lớp Học Tưng Tửng

Chương 16: Điều Kiện


Đọc truyện Lớp Học Tưng Tửng – Chương 16: Điều Kiện


Ta đã tìm được lí do rồi đây!
Cánh cửa bật mở, thái tử bước vào trong nói lớn. Tụi nó ngừng ăn lại, ngẩng đầu lên nhìn ra cửa, tròn mắt nhìn tên ấy tiếp lời:
-Ta nhớ Thái hậu đã từng kể về việc này, hình như đây là hiện tượng diễn ra theo chu kì 123 năm 456 ngày lặp lại một lần. Theo như trong sách thì việc này đã xảy ra hơn 7 lần thì phải?
Vẫn im lặng, ngu ngơ và ngây ngốc
-Các ngươi đến đây đúng 123 năm 456 ngày kể từ khi có hiện tượng này lần trước… Sao?… Ai nói gì đi chứ?
-Có trường hợp tương tự xảy ra rồi sao?
Nó cất tiếng hỏi, giọng hơi ngờ vực

-Đúng, và họ đã trở về được
-Sao? Có thể trở về sao? Bằng cách nào?
Đến lúc này thì cả đám cùng lên tiếng, tụi nó có thể trở về kìa
-Chính xác, tất cả đều có trong quyển sách này
Thái tử lấy quyển sách đang giấu phía sau ra, giơ lên trước mặt
-Cho chúng tôi mượn!
Mini xông lên trước mặt tên ấy và đưa tay ra định giành lấy quyển sách đó
-Ế hê hê, đâu có được, phải có điều kiện chứ!
-Muốn điều kiện gì? Nói ra nhanh đi!
Hắn lên tiếng, tên này cũng ghê gớm quá chứ, đòi cả điều kiện à
-Đơn giản, ta muốn các ngươi ở lại hoàng cung chơi với ta và…
-Gììììì?
Cả đám há hốc mồm, điều kiện vậy thôi á, chỉ cần chơi với hắn ta thôi sao
-Các ngươi không đồng ý à?

-Vậy thì dễ thôi, ngươi còn điều kiện gì nữa?
-Ùm, ta muốn cô gái mắt to, tóc xoăn kia làm… bạn gái ta!
-Whát đờ ??? Heo sao???
Nó nghe xong không giấu nỗi kinh ngạc thốt lên, tóc xoăn mắt to là Heo chứ còn ai nữa
-Không được, điều kiện khác đi!
6 đứa đồng thanh, chuyện gì thì chuyện chứ không được đem cá nhân nào ra làm vật thế được, luật của 10a12 trước giờ luôn là vậy, thà chịu tập thể chứ không thế một ai
-Vậy thì…
-Khoan! Tôi đồng ý!
Heo đột nhiên la lớn. Tụi nó quay sang nhìn Heo khó hiểu. Bà này vừa phát ngôn quái gì vậy? Nghe rõ không mà nói vậy? Nó vừa định la thì ngưng lại, Heo nhìn nó cười nhẹ như không
-Haha, tốt quá, tốt quá

Tên thái tử cười lớn, có vẻ như hắn rất vui mừng vì câu trả lời vừa rồi
-Gì? Không…
Hắn mở miệng phản đối thì nó lấy tay chặn lại rồi kéo ra xa. Tụi còn lại nhìn nhau đầy khó hiểu nhưng vẫn không nói gì, cả đám biết nó cố tình làm vậy thì chắc chắn có lí do riêng, nó sẽ nói sau nên thôi cứ im lặng. Heo thì đang đứng cười nói gì đó với thái tử. Ở đằng sau, hình như ai đó đang ngồi trầm tư đầy thất vọng…
Lời kể của thái tử…
Tôi là thái tử của Chuối quốc này đây, chắc các bạn cũng biết rồi chứ!
Năm nay tôi chỉ mới 16 tuổi nhưng lại là người kế vị tương lai của Chuối quốc này đây. Cuộc sống của tôi phải nói là rất tuyệt vời với vị vua cha anh minh tốt bụng, với mẫu hậu xinh đẹp dịu dàng cùng đứa tiểu muội xinh xắn cùng tuổi. Khi nhìn vào tôi, ắt hẳn mọi người luôn nghĩ đến niềm hạnh phúc trọn vẹn với tình thương, quyền lực và tài sản trong tay. Nhưng thật sự, tôi luôn cảm thấy mình thật cô đơn khi không có được tình bạn đẹp đẽ như bao người ngoài kia. Một phần do tôi không thích sự xu nịnh dối trá nhưng có lẽ quan trọng hơn hết là do tôi, tôi từ nhỏ đã nhận thức được tầm quan trọng của một người đứng đầu đất nước nên luôn mang trong mình vẻ ngoài lạnh nhạt, cộng thêm mong muốn bảo vệ sự an toàn cho tôi mà phụ hoàng luôn cho theo tôi cả một lực lượng vệ sĩ đông đảo, có lẽ đó là thứ ngăn cách tôi tiếp xúc với mọi người. Ngày ngày đến Học viện Chuối sứ là cả một cực hình với tôi, khi mà hầu hết mọi người trong lớp tâng bốc mình lên một cách giả tạo, số còn lại thì e ngại tiếp xúc đến đáng sợ. Mỗi ngày nhìn thấy cả lớp kéo nhau ra quán xá ăn uống mà không hề nói với mình, tôi chỉ biết cười và thầm ước mình như những con người bình thường ngoài kia, để có được một tình bạn thật sự…
Ngày tôi gặp được nhóm người kì lạ này, tôi đã nghĩ cuộc sống mình sẽ khác đi. Lần đầu gặp nhau, họ không quỳ rạp chào đón tôi như những người người khác, họ cũng không hề e ngại khi biết tôi là thái tử mà vẫn đến hoàng cung này đây. Tiếp xúc với họ, tôi thấy mình thật khác, tôi cởi mở hơn khi nói chuyện và yêu cầu họ chơi với mình, và cảm giác thật sung sướng khi họ chấp nhận lời yêu cầu ấy dù biết đó chỉ là hình thức trao đổi giúp họ trở về mà thôi. 7 con người đó có nét gì đó thật trong sáng đáng quý biết mấy nhưng nhất là đối với Heo. Nhìn vào đôi mắt to tròn của cô ấy lần đầu, tôi cảm nhận được điều gì đó kì lạ trong người mình mà trước giờ vẫn chưa hề có. Lần thứ hai lúc nhìn lén cô gái này ăn trong lúc đi tìm sách về, tim tôi như đập rộn ràng lên vì giọng nói ngọt ngào cùng nụ cười tươi tắn trên làn môi ấy. Tôi đứng ngây người ra vào giờ phút ấy và tôi nghĩ mình nên nắm lấy cô gái đáng yêu này ngay…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.