Lòng Tham

Chương 18 : Ôi, ba người !


Bạn đang đọc Lòng Tham: Chương 18 : Ôi, ba người !

“Chị có ăn không? Không ăn thì cho em đi!” Phương Tuấn rất thích đồ ngọt, vừa ăn xong cái của mình, liền nhớ đến cái trên tay Chung Tĩnh Trúc, Chung Tĩnh Trúc rút tay lại: “Đây là tiên nữ nhỏ tặng chị.” Món này được gói tinh xảo như vậy, chắc chắn là hàng cao cấp, chuyên gia ăn uống Chung Tĩnh Trúc suy đoán.
“Chị đã béo thế mà còn ăn bánh ngọt nữa, lấy ra đây, lấy ra đây.” Phương Tuấn nhào đến, cả hai người giật người đỡ trốn qua tránh lại, lúc này Lệ Tô Liêu cũng đã quay trở lại.
“Lệ Tô Liêu, anh xem cái chị này cướp đồ của trẻ con kìa!” Phương Tuấn thông minh chạy đến mách lẻo trước, lại còn ôm chân Lệ Tô Liêu giả vờ đáng thương.
“Em là trưởng bối, sao lại giành đồ của tiểu bối chứ hả?” Lệ Tô Liêu đáp lại như kiểu cậu bé là người làm sai trước, Phương Tuấn câm nín, cái người này vì đàn bà mà bán đứng người thân.
“Bánh này ở đâu ra?” Lệ Tô Liêu hỏi.
“Ban nãy gặp Tiểu Kiều, chị ấy cho.” Phương Tuấn mới một giây trước còn hào hứng phấn chấn thế mà một giây sau đã nhỏ giọng nói.
“Ừ, là một cô gái rất xinh đẹp.” Chung Tĩnh Trúc thuận miệng phụ họa, từ trước đến nay cô chưa từng tiếc lời khen ngợi phụ nữ xinh đẹp.
“Có xinh hay không tùy ánh mắt của mỗi người.” Lệ Tô Liêu bình thản nói, sau đó đặt mấy món đồ uống trên tay xuống.
Phương Tuấn vừa vào cửa hàng đồ chơi đã bắt đầu không khống chế được mình, cậu bé liều mạng đẩy xe chạy khắp nơi, máy bay trực thăng, tàu ngầm lặn nước, món nào cậu không với tới thì sai Lệ Tô Liêu lấy hộ.
Nhìn bóng lưng hai người thật giống là hai cha con, bé con hoạt bát, người cha thì yêu thương chiều chuộng. Chung Tĩnh Trúc giữ đồ hộ Phương Tuấn, đứng bên ngoài cách chừng vài bước. Cô không hiểu biết nhiều về đồ chơi trẻ em, có Lệ Tô Liêu ở đây rồi, cô đứng một bên xem là được.
“Tĩnh Trúc?” Giọng của đàn anh Tiếu chợt vang lên với vẻ không thể tin nổi, bên cạnh anh còn có kẻ thù không đội trời chung với Chung Tĩnh Trúc, Phan Mật, không thể không nói, đàn anh Tiếu và Phan Mật đứng cạnh nhau thật xứng đôi, hoàn toàn đúng với câu trai tài gái sắc.

“Đàn anh Tiếu.” Chung Tĩnh Trúc đảo mắt nhìn sang hai người một lớn một nhỏ bên cạnh, có chút chột dạ, sợ bị người ta phát hiện.
“Chung Tĩnh Trúc, cô là làm bảo mẫu? Hay là mẹ kế đây?” Phan Mật cay nghiệt nói, ánh mắt cũng liếc nhìn hai người bên kia.
“Phan Mật, đừng nói lung tung!” Đàn anh Tiếu rốt cuộc cũng đứng về phe Chung Tĩnh Trúc, lên tiếng khiển trách.
Dĩ nhiên Phan Mật sẽ cảm thấy cực kỳ khó chịu: “Cô ta dám làm sao em lại không thể nói?” Sau đó mỉm cười chế nhạo, quay đầu đi.
“Anh và Phan Mật đi mua đồ cho trẻ em.” Đàn anh Tiếu thấy Chung Tĩnh Trúc mở to hai mắt liền biết cô đã hiểu sai ý anh. “Sắp đến ngày đầy tháng của con trai chị anh, nên anh đi mua chút quà.”
“À.” Chung Tĩnh Trúc khẽ cười gật đầu, đầu óc của cô thật là… Chuyện đàng hoàng thì suy nghĩ không ra còn những chuyện tầm phào thì lại rất nhạy bén.
“Giải thích với cô ta làm gì?” Phan Mật có chút mất hứng, cái người này giống như báo cáo lịch làm việc của mình cho bạn gái ý. “Người ta không rảnh mà quan tâm anh đâu.” Cô ta nói xong còn liếc nhìn về phía hai người một lớn một nhỏ.
“Em chọn xong rồi.” Phương Tuấn là một cấu bé lanh lợi, hoạt bát, cậu chạy đến nắm lấy tay Chung Tĩnh Trúc.
“Chị dâu, chị gặp người quen à?” Hai chữ “chị dâu” làm Chung Tĩnh Trúc run rẩy cả người.
“Là dì xinh đẹp này phải không chị dâu?” Phương Tuấn nói rõ ràng từng chữ, giọng nói có chút non nớt, giống như một cậu bé không hiểu chuyện, nhưng lại rất lễ phép và dường như còn có chút ý khen ngợi.
Phan Mật bắt đầu không chịu được nữa, Chung Tĩnh Trúc đang bận kinh ngạc với hai chữ “chị dâu”, sau khi nghe thấy câu thứ hai lại thầm khen ngợi thằng bé này miệng mồm thật độc. Cậu bé lại nói tiếp: “Dì, váy của dì …”

Mấy người lớn từ nãy giờ đều không chú ý nhiều, lúc này nhìn lại thì thấy váy trắng mà Phan Mật đang mặc bị mắc vào chong chóng quay của mô hình máy bay trực thăng, vén lên rất cao, làm các cậu bé muốn đi ngang phải chui qua làn váy, ngay lúc đó, có một cậu bé đang định chui qua như thế.
Phan Mật hét lên một tiếng chói tai rồi kéo váy xuống, gương mặt thay đổi màu sắc liên tục như một bảng pha màu, Chung Tĩnh Trúc không nhịn được cười quay đầu đi thì thấy Phương Tuấn làm một tư thế chiến thắng với cô.
Lúc này Lệ Tô Liêu cũng đã đẩy xe đến, bốn người đứng thành từng đôi, Phan Mật cũng giấu đi vẻ tức giận của mình, thành thành thật thật nói: “Anh ba.” Dĩ nhiên cô có gan xử lý Tiểu Tuấn nhưng Lệ Tô Liêu thì. khó lắm.
Lệ Tô Liêu mỉm cười gật đầu chào hai người, sau đó dời mắt sang nhìn Phương Tuấn, hỏi: “Còn muốn mua gì nữa không?”
“Em mua xong rồi, có điều.” Phương Tuấn đưa mắt nhìn sang đâu đó, “Anh, anh hỏi chị dâu xem có muốn mua gì không, ban nãy em thấy chị ấy cứ xem xem cái bình sữa mãi không chịu buông.”
Chung Tĩnh Trúc không ngờ cậu bé lại chĩa mũi đao về phía mình, gương mặt đỏ bừng lên, cô xem xem bình sữa kia cũng vì nó có hình con vịt rất đáng yêu thôi!
“Nếu thích thì mua, dù sao sau này cũng cần dùng.” Lệ Tô Liêu gật đầu, rồi lấy bình sữa bỏ vào xe, lúc này cũng không quên liếc mắt nhìn Chung Tĩnh Trúc, gương mặt tươi cười, ánh mắt hết sức dịu dàng, Phương Tuấn trông thấy liền run rẩy cả người.
“Hai người từ từ chọn, chúng tôi đi trước.” Chung Tĩnh Trúc chỉ kịp nói xong câu này liền bị Phương Tuấn nắm tay kéo đi. Đàn anh Tiếu đứng lặng nhìn bóng lưng cô khuất dần.
Phan Mật cũng đã không còn ngượng ngùng nữa, cô mở miệng châm chọc: “Nhìn cái gì, anh định tranh giành với Lệ Tô Liêu sao? Chán sống rồi à?” Ánh mắt đàn anh Tiếu thoáng cái liền u tối.
Ba người, Lệ Tô Liêu có nhiệm vụ đẩy xe đồ, Phương Tuấn kéo Chung Tĩnh Trúc đi chầm chậm ở phía sau.

“Chung Tĩnh Trúc, có mỗi cô bé thế mà chị cũng đấu không lại sao?” Phương Tuấn ngẩng đầu nhìn cô với vẻ mặt thất vọng, “Chị như thế sau này làm sao đi theo Lệ Tô Liêu được đây, bên cạnh anh ấy toàn những phụ nữ kinh khủng như sói như hổ!”
Như sói như hổ… Chung Tĩnh Trúc thật là thắc mắc tại sao thằng bé này lại trưởng thành sớm như thế.
“Chị chỉ là bảo mẫu của anh ấy, đâu phải đi theo anh ấy cả đời đâu.” Cô nói xong, bỗng nhiên tim đập mạnh mấy cái, cảm giác này thật kỳ lạ.
“Sau này không có em bên cạnh, để xem ai sẽ giúp chị đây.” Phương Tuấn nói với vẻ hung dữ, cậu bé hoàn toàn quên mất những lúc cậu bắt nạt Chung Tĩnh Trúc toàn là Lệ Tô Liêu ra mặt, thế nên nếu không có cậu ở đây thì vẫn còn Lệ Tô Liêu.
Chung Tĩnh Trúc ngẩng đầu nhìn sống lưng của Lệ Tô Liêu, dường như là tâm linh tương thông, Lệ Tô Liêu cũng ngay lúc này quay đầu lại, ánh mắt hai người lướt qua nhau trong tích tắc, Chung Tĩnh Trúc vội vàng gục đầu xuống, tim cô sao lại đập nhanh thế này. Dung mạo Lệ Tô Liêu thật mê người, xem mãi không chán. Lệ Tô Liêu mỉm cười cứ như rất là vui vẻ, kế đó tiếp tục đẩy xe đi về phía trước.
Hai ngày kế tiếp, vì Phương Tuấn đã có đồ chơi nên cũng ngoan ngoãn ở nhà, Chung Tĩnh Trúc cũng đỡ mệt hơn, trừ một vài lần cãi nhau vặt vãnh, thì hai người đã bắt đầu khá thân thiết. Thế nên khi phải trở về Mỹ, Phương Tuấn có chút không vui.
“Chị phải nhớ đến em đó, sáng trưa chiều vẫn chưa đủ, nhất định phải nhớ kỹ hơn cả ba bữa cơm!” Đôi mắt Phương Tuấn đỏ ửng, giống như sẽ òa khóc bất cứ lúc nào.
“Biết rồi.” Chung Tĩnh Trúc cười rộ lên, rồi cúi đầu xuống hôn lên hai gò má của cậu, cậu bé nghiêng đầu tránh đi, hừ hừ nói: “Hôn má không có thành ý, em phá lệ cho chị hôn ở đây nè.” Cậu bé nói xong liền chu cái miệng nhỏ nhỏ xinh xinh của mình lên, thật là đáng yêu.
Lệ Tô Liêu đứng cạnh dĩ nhiên cũng trông thấy, trẻ con ở nước ngoài có hôn môi cũng là bình thường, nhưng nó muốn hôn Chung Tĩnh Trúc lại là chuyện khác.
Phương Tuấn thấy vẻ mặt Lệ Tô Liêu lạnh lùng nhìn mình, hai mắt cậu giật giật, rồi nói: “Thôi hôn má đi.” Sau đó cậu chủ động nghiêng đầu đưa má ra, trong lòng có chút không phục, dấm chua của trưởng bối cũng ăn, đúng là đồ keo kiệt.
“Nếu Lệ Tô Liêu bắt nạt chị thì chị cứ gọi cho em, em sẽ lập tức về đánh anh ấy một trận.” Phương Tuấn cực kỳ oai phong nói với Chung Tĩnh Trúc, Chung Tĩnh Trúc nghe thế cười to, mấy ngày nay cậu bé ở đây đã bị Lệ Tô Liêu bắt nạt như thế nào, cậu bé tưởng cô mù hay sao? Nhưng cô cũng không nhẫn tâm từ chối ý tốt ấy, tức thì liền gật đầu.
“Lần sau nếu chị đến Mỹ em sẽ dẫn chị đi chơi, đi ăn uống, em cũng giới thiệu bạn gái của em cho chị.” Phương Tuấn lải nhải không ngừng, ý chắc vẫn chưa muốn đi, cha của cậu ở bên cạnh nôn nóng sợ trễ giờ bay, liền đưa tay kẹp cậu dưới nách, vẫy tay chào hai người, rồi đẩy xe chạy đi nhanh như gió.
“Hóa ra cô thích trẻ em như vậy.” Lệ Tô Liêu thấy Chung Tĩnh Trúc dụi mắt, khóe mi lấp lánh nước, giật mình nói.

“Thằng bé thật đáng yêu.” Chung Tĩnh Trúc khen một câu, tuy hơi trưởng thành sớm một chút nhưng cũng vì thiếu tình thương của mẹ mà bám dính lấy cô, cô từ bé cũng như thế nên cả hai có chút đồng cảm, lại càng thân hơn.
“Vậy lần sau tôi dẫn cháu gái, cháu trai đến chơi với cô nhỉ?” Lệ Tô Liêu suy nghĩ một lúc rồi nói. Chung Tĩnh Trúc vội vàng lắc đầu xua tay, tuy đáng yêu đấy nhưng trông trẻ em thật sự rất cực.
Phương Tuấn đi rồi, trong phòng chỉ còn lại hai người.
Hôm sau khi Chung Tĩnh Trúc đi làm, khả năng trông trẻ của cô đã truyền đi khắp nơi, cô có thể biến một đứa bé bướng bỉnh trở nên ngoan ngoãn như vậy thật là tài giỏi, các đàn anh ai cũng trêu ghẹo bảo rằng sau này có sinh con cũng sẽ bảo Chung Tĩnh Trúc trông hộ, cô cũng có thể không cần làm cảnh sát nữa, tiền lương của vú nuôi còn muốn cao hơn cảnh sát bình thường nữa.
Chung Tĩnh Trúc gần như phải liều mình trốn thoát khỏi sự trêu chọc của mọi người, cô thay đồ cảnh sát ra, tháo búi tóc, rồi vừa đi ra ngoài vừa lấy dây buộc lại.
Cô mới đi được vài bước đã thấy bên ngoài có một chiếc xe màu đen, lấp lánh ánh sáng dưới ánh mặt trời, Chung Tĩnh Trúc nhớ mang máng dường như mấy ngày trước chiếc xe này từng dừng ở vị trí ấy, nhưng khi đó trời tối đen nên cô không nhìn được rõ ràng lắm.
Lương Trì đang nói chuyện điện thoại, nhưng nhìn thấy cô liền nhanh chóng cúp máy, từng bước từng bước tiến về phía cô.
“Chân em sao rồi?” Ánh mắt của anh dừng ở mắc cá chân của Chung Tĩnh Trúc.
Hôm nay cô mặc quần jean, thật ra khó mà nhìn thấy mắc cá chân được, nhưng cô lại theo bản năng xoay xoay một chút: “Không … không có gì.” Mỗi khi gặp Lương Trì, cô đều cảm thấy lúng túng.
“Hôm đó anh đến phòng y tế tìm em, thì … Thậm chí số điện thoại của em anh cũng không có.” Giọng của anh có chút cảm thán, nhưng cũng có phần buồn bã, lại như trêu trọc.
“Em có việc nên không thể đợi anh.” Chung Tĩnh Trúc nói.
“Đi ăn một bữa cơm không?” Lương Trì bỗng nhiên nói, Chung Tĩnh Trúc ngẩng người, cô định từ chối nhưng anh ta lại nói tiếp: “Phán Phán, chúng ta đã lâu không ăn cơm chung với nhau rồi.” Giọng điệu kia vừa có chút oán hận, vừa có phần chua xót, Chung Tĩnh Trúc bị dụ dỗ mà gật đầu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.