Lòng Tham

Chương 17 : Ôi ! tiên nữ nhỏ


Bạn đang đọc Lòng Tham: Chương 17 : Ôi ! tiên nữ nhỏ

Ăn xong bữa cơm chiều, bạn nhỏ Phương Tuấn tuyên bố một tin tức nhẫn tâm vô cùng, cậu bé sẽ ở lại đây,đến khi nào buổi hội thảo kia kết thúc, cũng tức là sẽ ở đây ba ngày ba đêm!
Chung Tĩnh Trúc hết lời để nói, tiểu yêu quái này sao có thể nhiệt tình ra sức bắt nạt cô đến thế, tuy rằng ở đây có Lệ Tô Liêu bảo vệ nhưng cô lại không đấu thắng một đứa trẻ mới có bảy tuổi, thật sự là quá tổn thương lòng tự trong của cô.
Căn nhà tuy lớn nhưng chỉ có một phòng khách và hai phòng ngủ, Phương Tuấn muốn ở lại nhất định là muốn phá quấy, vốn cậu bé định đi theo Lệ Tô Liêu nhưng cuối cùng lại ôm bằng được Chung Tĩnh Trúc, sống chết không chịu buông tay: “ Em không muốn ngủ cùng với Lệ Tô Liêu, anh ấy ngủ hay đạp người khác lắm! Ai đụng vào là anh ấy đạp.”
Phương Tuấn sợ tối, từ nhỏ đều ngủ cùng cha, nhưng cha ngủ lại gáy khò khè bên tai rung động đến tận tâm can. Cho nên Phương Tuấn chuyển sự chú ý sang Lệ Tô Liêu. Dù sao, Lệ Tô Liêu nhìn qua cũng dịu dàng hiền lành, vai vế thì lại là cháu ngoại của cậu bé cho nên nó quyết định lấy bộ mặt trưởng bối ra để ngủ cùng với Lệ Tô Liêu. Bi kịch liền diễn ra, cậu bé bị Lệ Tô Liêu đạp ngã lăn quay xuống giường. Chẳng qua cậu bé chỉ dùng bàn tay bé xíu của mình nắm lấy quần anh, đâu có phải ác mộng gì đâu!
Vẻ mặt Lệ Tô Liêu hơi lúng túng, đây là lần đầu tiên anh thấy quẫn bách đến như vậy. Chung Tĩnh Trúc nhịn cười, hòa giải: “ Vậy em ngủ trong phòng chị, chị ngủ ở sofa cũng được.” Trong lòng cô nghĩ, Lệ Tô Liêu tướng ngủ cũng tốt mà, cùng ngủ chung giường một lần, có cựa quậy mạnh đến đâu Lệ Tô Liêu cũng không động đậy mà.
“ Để nó ngủ ở phòng tôi, tôi sẽ ngủ ở sofa.” Lệ Tô Liêu trả lời, Phương Tuấn không chịu dừng tay: “ Em không thể ngủ một mình, em sợ!.” Như vậy quá rõ rồi. Chung Tĩnh Trúc nghe xong hiểu luôn, muốn ngủ cùng cô!
“ Phương Tuấn, cho dù em là trưởng bối cũng không được ngang ngược.” Lệ Tô Liêu nhìn Chung Tĩnh Trúc, tuy rằng là đứa trẻ nhưng vẫn là con trai, cũng không phải con ruột của mình.
“ Em không có! Em chỉ là đứa trẻ, em mới có bảy tuổi!.” Phương Tuấn ôm chặt lấy eo của Chung Tĩnh Trúc, nhỏ như vậy mà sức lực cũng khá ra phết, xiết eo cô gần như sắp đứt cả ra.
“ Không sao đâu, để cho nó ngủ cùng tôi cũng được, giường tôi mềm lại có nhiều chăn.” Chung Tĩnh Trúc mềm lòng, cậu nhóc này hai mắt lưng tròng rồi, Phương Tuấn vừa nghe thấy vậy, cười khanh khách, hóa ra vẻ đáng yêu kia chỉ là giả vờ.
Hai người đứng ở trước phòng của Chung Tĩnh Trúc, cô trải một chiếc chăn mới mềm mại, Phương Tuấn bĩu môi, có vẻ khó hiểu ngẩng đầu hỏi Lệ Tô Liêu: “ Vẻ ngoài cũng không xinh đẹp, cũng chẳng thông minh, tay chân vụng về, anh rốt cuộc thích chị ấy ở chỗ nào?.”
“ Em còn nhỏ chưa hiểu được.” Lệ Tô Liêu đút tay vào túi quần, bày ra vẻ người đàn ông từng trải. Phương Tuấn không phục: “ Tuy rằng em còn nhỏ nhưng em cũng là con trai, đẹp xấu em luôn phân biệt được rõ. Tiểu Kiều nhà em so với chị ấy con xinh đẹp hơn, xinh đẹp hơn rất nhiều!.”

“ Đừng ở trước mặt Chung Tĩnh Trúc nhắc tới Kiều Kiều, biết chưa?.” Lệ Tô Liêu nhíu mày, giận đến mặt tái nhợt đi, còn hơi lớn tiếng: “ Không nói thì không nói, trong mắt không phân biệt lớn nhỏ.”
Áo ngủ của Lệ Tô Liêu nếu Chung Tĩnh Trúc mặc vào thì thành váy ngủ, còn cậu nhóc mặc thì dài đến chạm đất, màu hồng, hình dáng rất buồn cười, khiến Chung Tĩnh Trúc cười nghiêng ngả.
“ Chung Tĩnh Trúc, chúng ta trò chuyện chút đi.” Phương Tuấn xắn ống tay áo, ngồi ở đầu giường.
Chung Tĩnh Trúc đồng ý, ngồi xuống đối diện cậu bé: “ Nói chuyện gì?.”
“ Chị cảm thấy cháu ngoại của em thế nào?.” Phương Tuấn mang phong cách phương Tây, nói thẳng vào vấn đề, mở cửa gặp núi khiến Chung Tĩnh Trúc nhất thời phản ứng không kịp, cháu ngoại là đang nói Lệ Tô Liêu?
“ Rất tốt.” Chung Tĩnh Trúc nói thật, ngoài việc nấu ăn không ngon ra thì không có khuyết điểm nào cả.
“ Vậy chị thích anh ấy sao?.” Cậu bé có vẻ được thỏa mãn, hai mắt sáng ngời.
Chung Tĩnh Trúc cười, xoa xoa trắn của cậu: “ Cái đầu nhỏ này của em nghĩ gì vậy!.”
“ Đây là đầu của trưởng bối! Lệ Tô Liêu đối xử với chị tốt không?.” Phương Tuấn né tránh bàn tay mập mạp của cô, Chung Tĩnh Trúc vô tội gật đầu.
Phương Tuấn càng thêm tức giận: “ Chị cho rằng Lệ Tô Liêu là người tốt sao? Anh ấy là người cực kì khó sống chung, với một đứa nhỏ mà cũng hung hăng như thế, anh ấy là người hư hỏng!.”
Đây là đang khen ngợi sao? Chung Tĩnh Trúc bật cười, bỗng nhiên cảm thấy không đúng, đứa nhỏ này đang nói gì vậy? Ý nói là Lệ Tô Liêu đối với cô tốt, là khác hẳn cách anh đối đãi với người khác?

“ Nên đi ngủ thôi.” Chung Tĩnh Trúc càng nói càng thấy mơ hồ, còn có chút cảm giác sợ hãi, cố gắng nhét Phương Tuấn vào trong chăn, cậu bé còn chưa chịu im lặng.
“Em còn nói thêm một chữ nào nữa, chị sẽ ra sofa ngủ!.”
Phương Tuấn liền im bặt.
Đáng thương thay, Chung Tĩnh Trúc lại mất ngủ, trợn tròn mắt nhìn chằm chặp vào trần nhà, thái độ của Lệ Tô Liêu đối với cô … Là rất tốt nhưng cô luôn cho rằng đối với Lệ Tô Liêu cũng vậy! Khiêm tốn, ân cần, lễ độ, anh không phải là một người rất mẫu mực hay sao? Nhưng theo Phương Tuấn nói thì không phải. Anh đối với người khác hoàn toàn khác.
“ Không ngủ được.” Phương Tuấn lên tiếng, bổ nhào người qua chỗ Chung Tĩnh Trúc, đôi mắt to tròn đang nhìn cô, con ngươi màu xanh như đang phát sáng, cô thiếu chút nữa thì hét to lên …
“ Lệ Tô Liêu rất đắt hàng, mỗi lần quay về nhà tôi, tức là chị của tôi, cũng chính là mẹ của Lệ Tô Liêu, đều giới thiệu cho anh ấy nhiều cô gái xinh đẹp cực kì! Giống như có thể cuốn bay cả Địa Cầu lăn vài vòng!” Phương Tuấn chớp chớp đôi mắt to tròn, con ngươi màu xanh như đang phát sáng, vô cùng dễ thương. Chung Tĩnh Trúc nhịn không được bật cười, giống hệt như đang quảng cáo trà sữa.
“ Các cô ấy tuy rằng xinh đẹp nhưng nhân phẩm lại có vấn đề, tuy rằng chị không xinh đẹp nhưng nhân phẩm còn được, cho nên em có thể giúp chị hết sức.” Chung Tĩnh Trúc toát mồ hôi, tên nhóc con này có tính cách thích giúp kẻ yếu đánh kẻ mạnh này rốt cuộc từ đâu mà có? Không phải nó chỉ có bảy tuổi thôi sao~!
“ Chuyện của người lớn, trẻ con không nên biết nhiều.” Chung Tĩnh Trúc một lần nữa nhét Phương Tuấn vào trong chăn.
“ Em đã bảy tuổi rồi!.”Ai cũng nói nó không hiểu biết gì là sao! Phương Tuấn căm giận thò đầu ra khỏi chăn.
“ Mười bảy tuổi cũng còn là vị thành niên!.” Chung Tĩnh Trúc cười nói.

Cậu bé bắt đầu chìm vào giấc ngủ, Chung Tĩnh Trúc nghiêng người, thở dài, Lệ Tô Liêu rất tốt đối với cô, nhưng cô không thể nghĩ rằng anh có ý gì với cô cả, cô không thể tin được chuyện đó sẽ xảy ra. Hai người khác nhau một trời một vực, hình dung qua loa thì hai người ở hai thế giới khác nhau. Anh là một người tỉ mỉ như vậy sao có thể để ý tới cô chứ? Chỉ nghĩ thôi cô cũng thấy không được thoải mái, nhắm mắt lại rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
May mà Lệ Tô Liêu thay cô đắp chăn chứ nếu không cô cũng thành tảng băng vì lạnh cóng. Chung Tĩnh Trúc vô tình đã phơi hết cơ thể mình ra, cũng may một số vị trí quan trọng cũng bị lộ hết, chỉ có điều chân trên giường chân dưới đất mà thôi.
“ Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, em thực không dám tin Lệ Tô Liêu sẽ như thế này, còn hiền hơn cả cha em.” Phương Tuấn ngồi trên ghế cắt trứng chiên. “ Có điều ăn không được ngon cho lắm, còn vỏ trứng!.”
Lệ Tô Liêu nhìn thoáng qua, Phương Tuấn ngoan ngoãn nuốt trứng và vỏ trứng vào bụng, bỏ sung thêm calcium*.
(*) .ykhoa.net/duoc/dinhduong/05_0145.htm
“ Lệ Tô Liêu, lần trước anh hứa tặng xe tăng cho em, hay là hôm nay đi mua luôn?” Người lớn thì chỉ mong ăn no mặc ấm, con trẻ thì chỉ thích giữ lấy đồ chơi.
“ Cũng được, nhân tiện mua thêm quần áo cho em.” Lệ Tô Liêu tỏ vẻ hào phóng, gật đầu đồng ý.
“ Chung Tĩnh Trúc, cùng đi đi.” Tên nhóc được voi đòi tiên, có điều sau một đêm ngủ chung, hai người coi như đã đả thông tư tưởng lẫn nhau, đôi bên xem nhau là bạn.
“ Chân cô ấy vẫn còn đau, anh đưa em đi được rồi.” Lệ Tô Liêu vốn cũng muốn vậy, nhưng xét thấy chân cô đang đau nên thôi.
“Em không muốn! Mỗi lần ra phố đều do cha em đưa đi, hai người đàn ông đi với nhau còn ra cái gì, các bạn nhỏ khác đều đi cùng mẹ, người giúp việc thì không dám dắt tay của em!” Phương Tuấn cúi gằm mặt xuống.
“ Nếu không . chị và em cùng đi?” Chung Tĩnh Trúc xoa xoa mắt cá chân, thực ra cũng không quá đau. Nhìn cậu nhóc đáng thương như này cô không đành lòng, tuy rằng chưa làm mẹ nhưng bản năng của người phụ nữ luôn cưng chiều trẻ nhỏ: “ Chân đã không còn đau nữa, nhìn xem, không sưng nữa rồi.”
“ Chúng ta đi thôi!.” Phương Tuấn cười haha, kéo tay Chung Tĩnh Trúc chạy ra cửa. Hai mắt Chung Tĩnh Trúc dán chặt vào bữa sáng, đầy vẻ luyến tiếc. Tuy rằng không ngon nhưng cô ăn còn chưa no.
Ba người đi tới trung tâm mua sắm, quyết định đưa Phương Tuấn đi càn quét các hàng đồ chơi và cửa hàng quần áo trước. Nhân viên bán hàng thời trang dành cho trẻ em nhìn thấy một nhà ba người, liền khen ngợi không ngớt chồng và con trai của cô. Nhưng khi thấy Phương Tuấn có đôi mắt xanh bỗng nín bặt.

Chung Tĩnh Trúc ngồi trên ghế, nhìn Lệ Tô Liêu thay quần áo cho cậu bé, còn rất cẩn thận chỉnh lại mái tóc rối bù của Phương Tuấn nữa, cô thầm nghĩ Lệ Tô Liêu sau này sẽ là một người cha tốt. Bỗng nhiên cảm thấy kì lạ, sao mình có thể nghĩ đến những chuyện này nhỉ?
Mua quần áo xong, bước kế tiếp chính là đi mua đồ chơi, bỗng Phương Tuấn kêu gào là đói, Lệ Tô Liêu xung phong đảm nhận việc đi mua đồ ăn, hai mẹ con hờ ngồi ở ghế trong khu nghỉ ngơi chờ anh.
Chung Tĩnh Trúc xoa xoa mắt cá chân, trước mắt hình như thấy bóng dáng của ai lướt qua, tiếp theo đó là tiếng nói đầy vẻ ngạc nhiên của Phương Tuấn: “ Tiểu Kiều!”
Chung Tĩnh Trúc ngẩng đầu nhìn lên, hơi ngạc nhiên, chính là nàng tiên nhỏ lần trước gõ cửa xe.
Tiên nữ nhỏ nở nụ cười ngọt ngào, lấy từ trong túi ra chiếc bánh ngọt đưa cho Phương Tuấn, cậu bé cười rạng rỡ vô cùng, không khách sáo nữa mà vội đưa lên miệng ăn luôn, mồm miệng nhồm nhoàm hỏi: “ Chị đi một mình sao? Còn ai khác đi cùng không?”
Tiên nữ nhỏ đưa một miếng cho Chung Tĩnh Trúc, cô được quan tâm mà thấy hơi sợ, vội vàng từ chối, Phương Tuấn vỗ vỗ vào lưng của Chung Tĩnh Trúc, ý nói mau mau nhận lấy, cô đành phải cầm rồi nói lời cảm ơn.
Tiếp theo, tiên nữ nhỏ nói chuyện bằng thủ ngữ, Chung Tĩnh Trúc trở thành kẻ ngoại cuộc, thấy cậu bé giao lưu với cô ấy. Sau đó nói: “ Một mình chị đi không tiện, bằng không chị đi cùng em đi, có cả Lệ Tô Liêu ở đây!.” Phương Tuấn nhiệt tình mời mọc.
Bên kia trầm mặc một lúc, sau đó cười rồi lắc đầu, liếc mắt nhìn Chung Tĩnh Trúc một cái, má lúm đồng tiền thoắt ẩn thoắt hiện, khoát tay.
“ Vậy chị nhớ phải cẩn thận, em về nhà sẽ tới tìm chị.” Phương Tuấn ra vẻ người lớn dặn dò, sau đó lại chen một câu đầy mùi trẻ con vào: “ Em muốn chị làm đồ ăn ngon cho em ăn.” Tiên nữ nhỏ mỉm cười rồi gật đầu, ngọt ngào quá, sau đó liền biến mất khỏi tầm mắt của hai người.
“ Cô ấy xinh quá.” Chung Tĩnh Trúc lưu luyến nhìn theo bóng dáng đã xa.
“ Đương nhiên, chị ấy không nhận nhưng ai cũng công nhận chị ấy là đại mỹ nhân, còn .” Bỗng nhiên ngừng lại.
Chung Tĩnh Trúc không hiểu chuyện gì, Phương Tuấn ho khan một tiếng: “ Là thanh mai trúc mã của em, tên là Kiều Kiều.” Chung Tĩnh Trúc cười lớn tiếng. Lần đầu tiên cô biết được thanh mai trúc mã kém nhau mười mấy tuổi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.