Đọc truyện Lời Thì Thầm Trao Em – Chương 31
Edit: Gấu Đại Tỷ
Beta: Gấu Beo
GBB: Bonus cho dịp tết. Chúc mn mau có bồ, tiền nhìu như nước, dáng chuẩn, sống dui sống khoẻ ạ!!!!!!!!
– ———-
Lại đến cuối tuần, Tạ Dĩnh đúng hẹn đến nhà Trình Âm cùng làm bài tập với cô.
Trình Âm đã chuẩn bị sẵn trái cây và đồ uống, còn thêm một đống đồ ăn vặt, nhìn thì thấy đâu phải học thêm mà chính là tụ tập ăn uống thì đúng hơn.
Chỉ một điều duy nhất là quên chuẩn bị ghế cho Tạ Dĩnh.
“Phòng tớ chỉ có một cái ghế thôi, cậu chờ một chút, tớ đến thư phòng của anh trai lấy ghế cho cậu.”
Trình Âm vừa nói vừa chạy đi, ra cửa rẽ phải là thư phòng của Trình Thanh.
Tạ Dĩnh đuổi theo đứng ở cạnh cửa nhìn vào trong.
Tủ sách treo tường, từ mặt đất đến trần nhà gần như không có khe hở tất cả đều là sách, thậm chí trên mặt đất cũng có mấy chồng sách.
Hơn nữa giữa bàn sách còn đặt hai cái kính hiển vi.
Vách tường xung quanh cũng treo rất nhiều tranh, Tạ Dĩnh nhìn vào chỉ nhận ra được một số hình ảnh vi sinh vật.
Rất nhanh, Trình Âm đã mang ghế ra, thuận tay đóng cửa.
Cô thấy Tạ Dĩnh đang nhìn thư phòng, hơi ghét bỏ nói: “Tớ không nói sai chứ, anh trai tớ thật sự biến thái mà trong phòng chứa đầy sách, nhiều như ăn cơm ý.”
Tạ Dĩnh không nói gì đi theo Trình Âm về phòng.
“Tớ sợ anh ấy biến thành con mọt sách mất, hai mươi mấy năm qua cũng không thấy anh ấy có bạn gái. À không đúng, sách chính là bạn gái của anh ấy, tớ nghĩ chắc anh ấy ở cùng sách cả đời mất.”
Tạ Dĩnh cười cười, “Có ai như cậu không? Nói anh trai mình như thế.”
Đang nói, có người gõ cửa phòng Trình Âm.
“Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến ngay.” Trình Âm quay đầu lại gọi, “Vào đi!”
Trình Thanh đẩy cửa ra, thấy Tạ Dĩnh, nói: “Em có bạn đến à?”
Trình Âm kiêu ngạo nói: “Đúng vậy, cậu ấy chính là Tạ Dĩnh, em kể với anh rất nhiều lần rồi ý, đứng đầu lớp em, à không đứng đầu cả trường luôn.”
Trình Thanh gật đầu với Tạ Dĩnh coi như chào hỏi, sau đó đặt khoai nướng lên bàn.
“Anh không biết em có bạn nên chỉ mua một củ thôi, hai đứa chia nhau ăn đi.”
“Vâng.”
Trình Thanh đi qua, không khí xung quanh toàn mùi hương của anh
Là mùi hương giặt quần áo.
Có lẽ anh ấy quá tuấn tú, nên Tạ Dĩnh rất khó tưởng tượng dáng vẻ anh xuất hiện trong câu lạc bộ quyền anh ngầm như thế nào.
Người như anh sao có thể xuất hiện ở đấy chứ.
“Nào, cậu một nửa tớ một nửa.” Trình Âm lên tiếng ngắt quãng suy nghĩ của Tạ Dĩnh, “Hôm nay chúng ta làm bài gì trước.”
“Sinh vật đi.” Tạ Dĩnh cắn miếng khoai, “Bài thi sinh vật của cậu lần trước không tốt.”
“Được.”
Trình Âm lấy sách bài tập sinh vật ra, bắt đầu sửa lại nội dung ôn tập tháng này.
Tuần tới lại có một bài kiểm tra nữa, không phải kì thi bình thường mà là bài kiểm tra thống nhất toàn thành phố, các giáo viên đều rất coi trọng cuộc thi này, nghe nói điểm vào đại học đại đa số đều giống với điểm kì thi này.
Trình Âm sửa lại những bài bị sai, mà điện thoại bên cạnh cứ vang lên không ngừng.
Tên nhóc Trương Tư Khải kia lại nhắn tin tới.
“Ô ô ô Tiểu Âm Âm đáng yêu! Mang anh đi gặp Trần Nhiên lần nữa được không!”
“Xin em đấy, sau này em bảo anh gọi là chị cũng được, em thu xếp đi, xin em đấy.”
“Một lần thôi, anh chỉ xin chụp ảnh rồi ký tên tâm sự mà thôi. Được không?”
“Không nói chuyện cũng được, được chụp ảnh chung là anh cảm thấy mỹ mãn lắm rồi!”
“Em với anh ấy quan hệ tốt như vậy, em không thể giấu diếm như vậy, có phúc phải cùng hưởng!”
Trình Âm không biết phải trả lời Trương Tư Khải như thế nào.
Nếu cô đồng ý, chẳng lẽ nói thẳng cho Trần Nhiên là tôi biết anh là ai à.
Khó mà làm được.
Trình Âm tìm lý do để qua loa lấy lệ trả lời Trương Tư Khải.
“Dạo này anh ấy rất bận, một thời gian nữa lúc đó em giúp anh hẹn.”
Nhận được đáp án này, Trương Tư Khải đành phải nói được.
Trình Âm đặt điện thoại xuống trong lòng lại có chút buồn bực.
Trương Tư Khải là đàn anh của cô, huấn luyện viên cũng rất tự hào vì anh ta.
Bắt đầu từ sơ trung, anh cũng đã đạt chức vô địch giải thanh thiếu niên, cũng là mặt tiền của câu lạc bộ, trên tuyên truyền quảng cáo đều in hình anh, dùng thành tích của anh để chiêu sinh.
Trước khi quen biết Trần Nhiên, Trương Tư Khải chính là người lợi hai nhất mà Trình Âm biết.
Mà bây giờ, người lợi hại nhất mà Trình Âm quen lại sùng bái Trần Nhiên như vậy, Trần Nhiên kia quá ưu tú mà.
“Haizz.”
Trình Âm thở dài.
“Cậu sao vậy? Có đề nào khó à?”
“Haiz.” Trình Âm nhìn Tạ Dĩnh, lại thở dài, “Nếu tớ cũng được thứ nhất giống như cậu thì tốt quá.”
“Cậu nghĩ gì đấy.” Tạ Dĩnh lấy bút gõ đầu Trình Âm “Tớ đang dạy thêm cho cậu, mà cậu lại đòi thay thế vị trí của tớ hả.”
“Không có không có, sao tớ có thể đứng thứ nhất được chứ, tớ có thể thi đỗ đại học đã khá lắm rồi……”
Aizz, đúng vậy, bây giờ cô có thể thi đỗ đại học hay không cũng là cả vấn đề, mà Trần Nhiên đang đứng trên đỉnh núi cao nhất thế giới.
Chênh lệch thực sự quá lớn.
–
Trình Âm giữ Tạ Dĩnh ở lại ăn cơm chiều, dì giúp việc làm thêm mấy món ăn đặc biệt.
Trình Thanh vội vàng ăn một chút rồi đặt đũa xuống.
“Anh không ăn nữa à?”
Trình Âm hỏi.
Trình Thanh “Ừ!” rồi về phòng cầm ba lô ra, đi tới cửa thay giày.
“Tối không cần để đèn cho anh, chắc anh sẽ về muộn đấy.”
“Anh phải đến trường làm thí nghiệm à?”
Trình Thanh ngạc nhiên gật đầu nói Ừ.
Cơm tối xong, Tạ Dĩnh lại làm bài tập cùng Trình Âm một lúc nữa.
Đến 9 giờ, cô thấy cũng đến lúc phải về rồi.
Ông bà lúc này chắc cũng đã ngủ rồi, nếu không sẽ chờ cô đến sốt ruột.
Ra khỏi nhà Trình Âm đi qua một con đường là đến nơi Tạ Dĩnh ở bây giờ.
Tạ Dĩnh tắm rửa xong ra ngoài nói chuyện với ông bà mấy câu rồi tạm biệt đi về phòng.
Chỉ chốc lát sau, Tạ Dĩnh từ ban công nhìn thấy đèn phòng bên cạnh đã tắt.
Cô ngồi trên bàn học nhìn chằm chằm vào đèn bàn đến phát ngốc.
Mười phút trôi qua cô bỗng quyết định cầm chìa khóa cặp sách lén ra cửa.
Vào 10:30 đường Tân Giang xứng với bốn chữ hoàn hảo “Thanh sắc khuyển mã”, hư ảo không giống như dưới nhân gian.
Tạ Dĩnh tìm được câu lạc bộ quyền anh lần trước, cô đứng trước cửa sau đó xoay người sang cửa hàng tiện lợi 24H đối diện.
Cô mua một hộp mì ngồi trên cái ghế cao nhỏ, mặt hướng ra đường xuyên qua cửa kính có thể nhìn thấy câu lạc bộ quyền anh đối diện.
Trong cửa hàng tiện lợi người ra kẻ vào, có các cô gái gợi cảm hay đủ loại đàn ông chân bước phù phiếm.
Trong không khí cửa hàng tiện lợi tràn ngập mùi rượu.
Tạ Dĩnh lấy sách bài tập ra chăm chú làm xong ba bộ đề.
Lúc ngẩng đầu lên đã là rạng sáng 12 giờ.
Cô dụi mắt, thấy Trình Thanh đi ra.
Xung quanh toàn là những nam xanh nữ đỏ đang mê muội, mà Trình Thanh không hề hợp với bọn họ, anh khoác túi trên lưng cúi đầu, cô đơn chiếc bóng.
Tạ Dĩnh đứng lên muốn đi tìm anh thì thấy anh đang từ lối đi bộ hướng về bên này.
Tạ Dĩnh lại ngồi xuống, thu dọn sách vở.
Tiếng hoan nghênh vang lên ở cửa, Trình Thanh đi vào không nhìn thấy Tạ Dĩnh, lập tức đi về phía kệ hàng lấy túi băng dán cùng một túi khẩu trang.
Anh vừa xé băng dán vừa tính tiền.
Sau khi Quét Alipay anh đi đến gần cửa kính, ngước lên dán băng dán.
Mặt anh bị sưng lên, khóe miệng cũng bị rách băng dán chỉ có thể miễn cưỡng có chút tác dụng mà thôi.
Dán xong cúi đầu mới phát hiện có cô gái nhỏ đang đứng bên cạnh nhìn anh.
Trong khoảng khắc đó cả hai đều im lặng.
Nghĩ tới nghĩ lui, câu đầu tiên Trình Thanh mở miệng nói là: “Không cho phép nói cho Trình Âm.”
Tạ Dĩnh không nói gì xoay người đến tủ đông lạnh lấy một hộp kem, nhanh nhẹn thanh toán tiền rồi đưa cho Trình Thanh.
Trình Thanh khó hiểu nhìn cô.
“Anh đắp lên chút đi.”
Tạ Dĩnh nói.
“Không cần.” Trình Thanh xé vỏ túi khẩu trang, cầm chặt trong tay rồi nói, “Nghe chưa? Không được phép nói cho Trình Âm.”
Tạ Dĩnh cụp mắt đôi tay giấy trong tay áo nắm chặt lại.
Cô nói: “Vậy anh phải đồng ý với em một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Em còn chưa nghĩ ra, nghĩ kỹ sẽ nói lại cho anh.”
Trình Thanh nhìn cô rồi bình tĩnh đeo khẩu trang lên bước đi.
Tạ Dĩnh đeo cặp sách lúc đi ra khỏi cửa hàng tiện lợi đã không nhìn thấy Trình Thanh đâu.
Cô gọi xe đi về nhà.
Lúc cửa thang máy sắp đóng lại thì một bàn tay chặn cửa lại.
Cửa thang máy lại từ từ mở ra lần nữa.
“Mẹ? Sao mẹ lại đột nhiên về lúc này?”
Tạ Như Nhứ không trả lời mà hỏi lại, “Đã trễ thế này rồi mà sao bây giờ con mới về?”
“Con đến nhà bạn chơi.” Tạ Dĩnh cúi đầu nói, “Mải xem phim nên quên mất giờ.”
Tạ Như Nhứ mặc dù ngạc nhiên nhưng cũng không nghi ngờ gì chỉ lạnh lùng nói: “Sau này không cho phép về muộn như thế nữa, ông bà có biết không?”
“Bọn họ chắc đã ngủ rồi ạ.”
Đang nói chuyện thì đã tới cửa nhà rồi.
Lúc mở cửa, Tạ Dĩnh lại hỏi: “Mẹ, sao mẹ lại về muộn như vậy?”
Mẹ Tạ Dĩnh làm trong một nhà máy ở ngoại ô, bình thường đều ăn nghỉ ở đó rất ít khi về bên này.
“Chứng minh thư của mẹ bị mất, sáng mai phải đi công tác rồi nên về lấy hộ khẩu đi làm……” Nói được một nửa, Tạ Như Nhứ cảm thấy mình không cần thiết phải giải thích nhiều với Tạ Dĩnh, nên không kiên nhẫn nói “Con đi ngủ sớm đi, mai thứ hai phải đi học rồi, lần sau còn để mẹ biết con về muộn như vậy thì đừng nghĩ đến tiền tiêu vặt nữa.”
Tạ Dĩnh nói vâng.
Cô về phòng thay quần áo ngủ nhưng lại không ngủ được.
Lần cuối cùng cô nhìn thấy mẹ là vào kì nghỉ hè.
Tạ Dĩnh đi ra khỏi phòng sang phòng bên cạnh muốn nói chuyện với Tạ Như Nhứ.
Lúc dọn tới đây ông bà nói để phòng này làm phòng chứa đồ dù sao thì Tạ Như Nhứ cũng không về.
Nhưng Tạ Dĩnh kiên trì muốn trải giường chiếu, phòng khi mẹ cô về lại không có chỗ ngủ thì làm sao.
Cô cầm tay nắm của đẩy ra một chút đang muốn gọi Tạ Như Nhứ thì lại nghe tiếng của bà vang lên bên trong.
Bà đang ngồi xổm trước ngăn tử để tìm đồ vừa gọi điện thoại.
“Bà muốn đưa con trai xuất ngoại à? Học trường gì?”
“Trường đấy không tốt lắm đâu, nếu muốn xuất ngoại thì chắc chắn phải vào đại học Thường Thanh Đằng.”
“À, cũng đúng, tôi á, con gái tôi không ra nước ngoài, thành tích con bé tốt như thế, học trường đại học đứng đầu nào mà chả được.”
“Con gái tôi từ bé đến giờ đều đứng thứ nhất đấy.”
“Ôi zời, cái gì mà giáo dục với không giáo dục, bà xem tôi có cần phải lo lắng đâu, đến họp phụ huynh mà cũng không cần đi, con bé nó thế đấy không làm cho ai phải lo lắng bao giờ.”
“Nghỉ hè thì cho đi trại hè, có giáo viên quản lý, đi liền mấy tháng lần nào về cũng được phần thưởng mang về.”
“Không biết là giống ba nó hay giống ai nữa, rất hiểu chuyện, thật không lừa bà đâu, tôi làm gì có phương pháp dạy gì đâu, đều tự nó hết, tôi chưa bao giờ cần phải quan tâm lo lắng.”
Tiếng “mẹ” kia của Tạ Dĩnh chặn ngay ở yết hầu, tay chân nhẹ nhàng đóng cửa lại giống như không hề xuất hiện.
–
Sáng thứ hai, Trình Âm đến lớp đã thấy Trần Nhiên ở đó.
Cô vẫy nhẹ tay chào “Sớm thế.”
Trần Nhiên nhướng mắt lên không trả lời.
Trình Âm thấy trên bàn mình có một cái bánh kem mousse.
Cô lén nhìn ngay sang Trần Nhiên.
“Cảm ơn.”
Trần Nhiên nhướng mày, nhìn như cười lại không cười nói: “Cảm ơn cái gì?”
Trình Âm cầm bánh kem giơ lên, “Cái này.”
Trần Nhiên nhìn cô nặng nề nói, “Không phải tôi mua.”
“A!!!”
“Là Triệu Duy Lâm đưa cho cậu.” Nhiếp Nam vác chổi lau nhà tới, vừa lau vừa nói, “Anh ta nghe nói hôm qua cậu ăn bánh kem hỏng bị đau bụng, nên nói sau này rảnh sẽ đưa bánh kem mới cho cậu.”
Trình Âm uể oải trả lời, rồi lại liếc Trần Nhiên “Tôi còn tưởng là anh mua.”
Nhiếp Nam nghe được Trình Âm nói, đưa tay muốn cướp, “Không ăn thì đưa cho tớ, Triệu Duy Lâm kia thoạt nhìn thì ngốc, không nghĩ tới còn rất khéo léo, tớ không thích ăn bánh kem mà còn thấy anh ta làm rất ngon.”
“Bỏ ngay tay ghẻ của cậu ra!” Trình Âm che cái bánh kem, đi đến trước mặt Tạ Dĩnh, “Này, chúng ta một người một nửa…… sao mắt cậu sưng lên thế?”
Tạ Dĩnh quay mặt đi, nói: “Tối hôm qua không ngủ được.”
Mặc dù bình thường Trình Âm mơ mơ màng màng, nhưng đã làm bạn với Tạ Dĩnh lâu như vậy nên Trình Âm vẫn nhạy bén phát hiện cảm xúc của cô không tốt.
“À…… Thế cậu có muốn ăn bánh kem không?”
“Tớ không đói.”
“Được rồi.”
Trình Âm cầm bánh kem về chỗ của mình rồi không di chuyển nữa.
“Em không ăn à?”
Trần Nhiên hỏi.
Trình Âm nhét bánh kem vào trong ngăn bàn, nói: “Tôi không đói.”
Trần Nhiên “À” một tiếng, “Lòng tốt của người ta, nếu không ăn thì có lỗi người ta đấy.”
“Tôi biết.” Trình Âm nói, “Nhưng vừa ăn sáng rồi nên chưa ăn được, đợi chút nữa đói rồi ăn.”
Trần Nhiên nhếch chân lên lấy điện thoại ra xem không nói chuyện nữa.
Vào tiết, giáo viên tiếng Anh đi vào bảo mọi người đọc bài.
Trình Âm thấy Tạ Dĩnh đọc một lát thì nằm xuống cho đến khi hết tiết cũng không ngồi dậy.
Trình Âm nghĩ rồi chạy tới căng tin mua một chai nước tăng lực và một túi bò khô Cô bước vào cùng lúc chuông vang lên, chạy thở hồng hộc, đặt đồ lên bàn Tạ Dĩnh
“Mua cho cậu này.”
Đây đều là món bình thường Tạ Dĩnh thích ăn nhất, nhưng hôm nay cô chỉ nhận rồi cho vào ngăn kéo nói câu “cảm ơn” rồi lại nằm xuống.
Trình Âm đứng bên cạnh hỏi: “Cậu bị bệnh à?”
Tạ Dĩnh lắc đầu.
Trình Âm yên lặng về chỗ của mình, nhìn chằm chằm bóng lưng của Tạ Dĩnh.
Cô chợt nhớ đến gì đó lại nói: “Tối qua tớ nhìn thấy rạp chiếu phim có quảng cáo tuần này có bộ phim hài rất hay, thi xong chúng ta đi xem thử nhé!”
Tạ Dĩnh không trả lời cô.
Vừa lúc vào lớp, giáo viên đi vào, Trình Âm cũng không nói chuyện nữa.
–
Đến tiết thứ ba, Trần Nhiên đến văn phòng tìm Trương Dược Hải.
“Em muốn thôi học.” Trương Dược Hải kinh ngạc hỏi, “Vì sao?”
“Em phải về đơn vị.” Giọng của Trần Nhiên vô cùng bình tĩnh, “Tháng sau phải đi rồi.”
Trương Dược Hải nhất thời không biết nên nói chúc mừng hay nói gì, ông cố gắng giữ bình tĩnh, nói: “Thế à, là chuyện tốt là chuyện tốt, nhưng thủ tục nghỉ học hơi rắc rối, tuần này đang chuẩn bi thi rồi, cuối tuần em hãy đến xử lý.”
Trần Nhiên nói vâng rồi xoay người đi ra ngoài.
Tháng 11 trời đã rất lạnh, không khí âm u làm cho tâm trạng mọi người cũng khó chịu.
Anh đi xuống tầng lúc qua sân trường nhìn thấy một lớp đang học thể dục trong đó có một người khá quen là Triệu Duy Lâm.
Trần Nhiên cảm thấy gần đây cái tên này xuất hiện bên tai anh hơi nhiều.
Anh vô tình đi chậm lại nhìn về phía đó.
Lớp họ đang học thể dục, giáo viên đang để nam sinh chia tổ ba người để đánh bóng rổ.
Hai mươi mấy nam sinh nhanh chóng chia đôi, chỉ còn một mình Triệu Duy Lâm đang đứng không biết phải làm sao.
Anh ta nhìn trái phải xung quanh, thấy một đội chỉ có hai người nên đi về phía bọn họ.
Kết quả anh ta vừa đến gần hai nam sinh kia nhìn thấy liền cầm bóng rổ đi chỗ khác.
Triệu Duy Lâm dừng chân tại chỗ nắm chặt tay lại, lưng càng còng hơn.
Không có gì lạ cả.
Trần Nhiên không nhìn nữa, đi ra khỏi trường.
–
Ba ngày liên tiếp, Trình Âm đều nhận được bánh kem Triệu Duy Lâm đưa.
Ngày nào vừa đến lớp đều nhìn thấy bánh đặt ở đấy.
Bánh kem nhỏ nên không nhìn rõ ngoài những người xung quanh Trình Âm thì không có ai để ý.
“Thật là một chàng trai hiếm có.” Trình Âm cầm cái thì, cố tình cường điệu lên, “Bánh này cũng ăn ngon quá!”
Trần Nhiên lạnh lùng lườm Trình Âm nhưng cô không phát hiện ra.
“Ngọt mà không ngấy, vào miệng đã tan luôn, còn ngon hơn bánh sinh nhật lần trước anh ta làm.” Cô lại ăn miếng nữa, “Hơn nữa mỗi ngày một loại khác nhau, thật hiếm có hiếm có.”
Trần Nhiên “Hừ” một tiếng, Trình Âm vẫn coi như không phát hiện ra.
“Tớ nói này, Triệu Duy Lâm bất công nhé!” Nhiếp Nam đập bàn đứng lên, “Vì sao chỉ mình cậu có, tôi muốn đi tìm anh ta, tôi cũng muốn.”
“Cậu đi đi, đi tìm anh ấy mà nói!” Trình Âm kiêu ngạo nói, “Cậu xem anh ấy có làm cho cậu không, hừ, con trai gì mà, cả ngày chỉ nghĩ ăn bánh kem, có thấy buồn nôn không?”
“Trình Âm cậu không cần khiêu khích tôi nhé, tôi nói cho cậu biết, cậu cứ ăn đi, ăn một tháng xem cậu có béo lên không.”
“Tớ có béo lên mười cân nữa thì cũng chỉ một trăm kg mà thôi, vẫn gầy.”
*Kg nặng của TQ=1/2 của mình
Nhiếp Nam còn muốn ba hoa tiếp với Trình Âm, nhưng thấy Trần Nhiên gằn gọi “Trình Âm”.
Giọng nói hơi lạ làm Nhiếp Nam đột nhiên hơi sợ, xoay người về.
Trình Âm cũng không biểu hiện gì nữa, bởi vì cô thấy ánh măt Trần Nhiên nhìn cô hình như đang tức giận.
Mặc dù cô không biết mình trêu chọc gì anh.
“Sao, có chuyện gì?”
Trần Nhiên nhìn cô, ánh mắt âm u giống như bầu trời bên ngoài cửa sổ.
Anh nhìn rất lâu thậm chí còn muốn ném bánh kem trong tay cô.
Nhưng trong đầu không hiểu sao lại hiện lên cảnh tượng trên sân thể dục ngày đó.
Trần Nhiên hít một hơi thật sâu, ánh mắt thả lỏng hơn.
“Cho tôi một miếng.”
“Ai!”
Trình Âm bị dọa sợ muốn chết, nghe anh nói như vậy lập tức nhẹ nhàng thở ra, “Anh muốn ăn thì cứ nói thẳng! Tôi còn tưởng rằng mình chọc gì đến anh!”
Cô thuận tay múc một miếng bánh kem, đưa tới miệng Trần Nhiên, “A.”
Trần Nhiên vẫn nhìn cô, há mồm, ngậm lấy cái thìa.
Hàm dưới di chuyển theo hầu kết.
Trình Âm bỗng cảm thấy không được tự nhiên, tim và máu đều rối loạn.
Cô rút thìa ra, xoay người không nhìn Trần Nhiên nữa.