Lời Thì Thầm Trao Em

Chương 30


Đọc truyện Lời Thì Thầm Trao Em – Chương 30

Edit: Gấu Đại Tỷ

Beta: Gấu Beo

GBB: chúc mn năm mới dui dẻ aaaaaaa

– ————

Chưa đến 10 giờ, cuộc sống về đêm trong thành phố đã bắt đầu. 

Trên đường Tân Giang giao thông tấp nập, xa hoa trụy lạc ánh đèn nê ông lập lòe trong bóng đêm thu hút hồn của bao nhiêu trai thanh gái lịch.

Tạ Dĩnh ngồi trên xe taxi ngáp một cái. 

Đây là con đường mà ngày nào về nhà cô cũng phải đi qua, nhưng mỗi chiều đi về nơi này vô cùng yên tĩnh không nghĩ ban đêm lại có thể biến hóa nghiêng trời lệch đất như vậy. 

Theo dòng xe cộ đi chậm tới, một bóng dáng đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt Tạ Dĩnh. 

Cô chăm chú nhìn rồi bảo tài xế dừng ngay lại.

Sau khi vội vàng trả tiền cô chạy xuống lề đường. 

Nhưng Trình Thanh thân cao chân dài nên đến lúc Tạ Dĩnh đi xuyên qua dòng người, anh đã biến mất trong một cánh cửa nhỏ. 

Tạ Dĩnh đứng ở cửa, do dự. 

Đằng sau cánh cửa này là một quán bar rất phức tạp. 

Vừa hỏng lại cũ thậm chí sơn còn tróc hết ra rơi xuống. 

Tạ Dĩnh hít sâu một hơi, bước chân đi vào trong. 

Sau cánh cửa là một con đường tối tăm ẩm ướt trên mặt đất rơi đầy tàn thuốc, thỉnh thoảng có một hai người ăn mặc kỳ lạ đi ra nhìn thấy Tạ Dĩnh thì cứ nhìn liên tục.

Đi qua đoạn đường dốc là cầu thang dẫn xuống đất. 

Còn chưa đến chỗ rẽ, Tạ Dĩnh đã nghe thấy tiếng nhạc đing tai nhức óc. 

Cô bước tới thì thấy một cánh cửa chỉ treo một tấm rèm.

Qua khe hở nhìn thấy những ánh đèn flash đủ màu sắc cùng với những người phụ nữ ăn mặc gợi cảm và đủ loại đàn ông. 

Câu lạc bộ quyền anh. 

Câu lạc bộ ngầm. 

Sao anh ấy lại đến nơi như này…… 

Tạ Dĩnh muốn đi vào lại bị hai người đàn ông cao to vạm vỡ chặn lại. 

“Đi đâu? Chỗ này trẻ chưa vị thành niên không thể đi vào.” 

Bọn họ nhìn thấy Tạ Dĩnh đang mặc đồng phục đeo cặp sách không nói hai lời liền đuổi cô ra ngoài. 

Tạ Dĩnh không nói một lời nào từ đầu tới cuối. 

Cô đi ra khỏi chỗ này gọi xe rồi về nhà. 

Khi tới nhà mới cô quay đầu nhìn ra xa. 

Nhà thuê này gần nhà Trình Âm, chỉ cách đúng một con đường. 

Trình Âm ôm bánh kem về nhà, đá giày, đi vào phòng mình, đặt bánh kem cẩn thận trên bàn sách sau đó “Bịch” một cái ngã xuống giường. 

Cô lăn mấy cái trong lòng vẫn khiếp sợ không có chỗ phát tiết vì thế gọi điện ngay cho Tạ Dĩnh. 

“Cậu biết không là Trần Nhiên! Trần Nhiên! Cái người ngồi bên cạnh mình là Trần Nhiên đấy! Chính là Trần Nhiên!” 

Trong đầu Tạ Dĩnh đầy dấu chấm hỏi: “Cậu đang phát điên gì đấy?” 

“A!” 

Trình Âm cầm điện thoại lăn hai cái nữa, “Chính là Trần Nhiên! Anh ta lại chính là Trần Nhiên!” 

“Cậu mà không nói tiếng người thì tớ cúp máy đấy.” 

“Từ từ nào! Chính là Trần Nhiên trong bài văn mà tớ viết ấy!” 


Mười phút sau, Tạ Dĩnh đã phí rất nhiều nỗ lực mới tìm được mấy từ mấu chốt trong đống ngôn ngữ lộn xộn của Trình Âm. 

Trần Nhiên này, chính là Trần Nhiên kia. 

Nhà vô địch thế giới – Trần Nhiên. 

Đối với chuyện này, Tạ Dĩnh chỉ thản nhiên “À” một tiếng. 

“À” Trình Âm kinh ngạc, “Cậu chỉ à thôi sao? Không thấy kích động à?” 

Tạ Dĩnh nói: “Sao tớ phải kích động? Tớ có thích anh ta đâu.” 

Trình Âm: “…” 

Hai bên điện thoại đều yên lặng. 

“Khụ, chuyện kia……” Tạ Dĩnh nói thêm, “Ý tớ là, tớ không có hứng thú gì với anh ta.” 

Trình Âm vùi mặt vào trong gối, lúc lâu sau với đỏ mặt nói: “Tớ cúp đây.” 

“Ừ.” 

Cúp điện thoại, Trình Âm nhìn trần nhà ngốc nghếch cười rất lâu. 

Tốt quá, anh ấy là Trần Nhiên, là Trần Nhiên vô cùng lợi hại kia. 

Như vậy Trình Âm sẽ không phải rầu rĩ vì sao mình lại thích một người Đinh Tử Hộ như thế. 

Người cô thích quả nhiên là ưu tú nhất thế giới. 

Nhưng…… 

Trình Âm lật người lại, nhìn vách tường. 

Anh ấy ưu tú như vậy, mình mà bên cạnh anh ấy thì quá không tốt. 

Căn bản không xứng với anh ấy. 

Trình Âm lại lật người nhìn bánh kem trên bàn sách. 

Mày xem, anh ấy còn đặc biệt tặng bánh sinh nhật cho mày. 

Làm gì có học sinh trung học nào được quán quân thế giới tặng bánh sinh nhật. 

Kệ! 

Cái chuyện xứng hay không xứng này, chỉ cần cố gắng thì sẽ xứng được thôi. 

Aiz…… Nhưng…… 

Trình Âm lại xoay người nhìn vách tường. 

Nghĩ đến lời hôm nay mình nói trên xe taxi thì mai phải đối mặt với anh ấy như thế nào! 

May mà anh không đọc được bài văn cô viết nếu không cô thật sự không biết giấu mặt vào đâu. 

Ai, thật là bất ngờ lớn trong ngày sinh nhật.

Trình Âm bỗng nhảy lên, vui sướng mở bánh kem ra. 

Bánh kem lớn như vậy cô có ăn đến một tháng cũng không hết! 

Trình Âm dùng ngón tay quệt ít bơ, ngay lúc cho vào miệng ngọt ngào mà chớp mắt.

Đêm nay, Trình Âm có một giấc mơ. 

Cô ngồi trong lớp, chờ Trần Nhiên đi học. 

Sau đó giáo viên ở trên giảng bài, cô lén lút nói với Trần Nhiên: “Em thích anh.” 

Kết quả Trần Nhiên nói: “Anh cũng thích em.” 

Dưới bàn học hai tay nắm nhau.

Trình Âm cười tỉnh dậy.

Cảm giác giấc mơ này quá tốt. 

Nghĩ đến chuyện Trần Nhiên chính là Trần Nhiên, Trình Âm cảm thấy đầy động lực để đọc sách. 


Cô rời giường mặt còn chưa rửa đã ngồi xuống bàn đọc sách. 

Còn vừa đọc vừa hát. 

Dọa dì giúp việc lúc lên gọi Trình Âm dậy giật cả mình. 

Chẳng lẽ là ma làm. 

Dì giúp việc đi làm đồ ăn sáng, mở tủ lạnh ra lại không thấy toàn bộ đồ rau dưa củ quả đâu, cũng không biết bị vất đi đâu rồi thay thế vào đấy là một cái bánh kem to đùng! 

Dì giúp việc giận quá nhưng lại không thể nói gì. 

Buổi sáng thứ hai dì ấy càng kinh ngạc hơn.

Sắp tháng 11 rồi nên nhiệt độ giảm mạnh, mà Trình Âm lại muốn mặc váy đồng phục đi học.

Dì ấy dùng hết sức lực gào khóc mới bắt được Trình Âm cởi váy ra, thay quần đồng phục vào. 

Thậm chí còn mặc thêm một cái quần mùa thu nữa cho cô ở bên trong.

Tới lớp học, Trình Âm kiểm tra lại rồi giao bài tập về nhà, sau đó còn lấy mấy đề thi cô tự làm ra đưa cho Tạ Dĩnh xem để cô ấy giảng cho cô.

Tình yêu thật đáng sợ.

Trong lòng Tạ Dĩnh yên lặng mà phỉ nhổ, nhưng vẫn giảng đề cho Trình Âm. 

“Dạo này cậu không học thêm à?” 

Trình Âm thỉnh thoảng lại nhìn cửa sau, nghĩ Trần Nhiên bao giờ thì tới, nên không để ý chỉ “Ừ” một câu. 

“Tớ chuyển nhà rồi ở tiểu khu đối diện nhà cậu.” 

“À, biết rồi…… Cái gì? Thật không?” Trình Âm đột nhiên phấn khích, “Về sau chúng ta có thể đi học cùng nhau!” 

Tạ Dĩnh gật đầu, “Tớ muốn nói, bắt đầu tuần sau sẽ có thêm tiết tự học buổi tối rồi, chắc cậu cũng không có thời gian đi học bù, cuối tuần tớ đến nhà dạy cho cậu nhé.” 

Trình Âm không hề nghĩ thêm gì đồng ý: “Được được, nhưng làm thế có ảnh hưởng gì đến cậu không?” 

“Không sao.” Tạ Dĩnh nói, “Vốn dĩ cuối tuần tớ cũng không học gì, đều chơi thôi, dù sao cũng gần mà nên tớ đến giúp cậu.” 

Hai người cứ quyết định như vậy. 

Chỉ lát sau, Trần Nhiên tới. 

Trình Âm ngồi thẳng lại làm ra vẻ đang nghịch tóc. 

Tạ Dĩnh nhìn cô một cái không thể nói được câu nào rồi ngồi lại chỗ của mình.

Trần Nhiên cảm thấy hôm nay Trình Âm rất khác thường. 

Bình thường khi anh đến cô gái nhỏ thường nói không ngừng. 

Hôm nay lại yên tĩnh như vậy không nhìn anh lần nào. 

Tới tiết thứ ba vật lý, giáo viên đang giảng về chuyển động của thiên thể, thuận tiện nói đến trận mưa sao băng mà mọi người đều cảm thấy hứng thú.

Không nói về bài học cho nên trật tự trong lớp không được tốt lắm.

Lúc này Trình Âm mới nói câu đầu tiên với Trần Nhiên. 

“Này…… Ngày đó ở trên xe ý, tôi nói đùa đấy.” 

“Hử?” Trần Nhiên hỏi, “Nói đùa gì?” 

Trình Âm che mặt lại, “Không có gì không có gì.” 

Cô thật sự không nói được. 

Nếu vẫn tiếp tục giải thích thì Trần Nhiên sẽ biết cô biết tất cả rồi như vậy quá mất mặt. 

Mặt trong mặt ngoài đều mất hết, không bằng cứ để như thế mọi người đều coi như không biết. 

Nhưng cô không cam lòng. 

Tâm ý của cô đã buột miệng nói mấy lần rồi. 


“Này…… vì sao anh lại đến trường này học?” 

Trình Âm không biết nói gì chỉ tùy ý nói một đề tài nào đó. 

“Ban đầu không phải tới Tam Trung, định đến Nhất Trung nhưng lúc báo danh thì Nhất Trung đã đầy rồi……” 

Trần Nhiên giải thích nghiêm túc, nhưng Trình Âm không nghe gì cả. 

Cô không hề quan tâm tới chuyện vì sao Trần Nhiên đến Tam Trung, cô chỉ biết, anh đã đến. 

Thành phố này nhiều trường trung học như vậy, nhiều lớp như vậy, trong lớp có nhiều học sinh như vậy mà anh lại gặp được cô.

Lúc này, giáo viên vẫn đang giảng về sao băng trên bục giảng. 

“Sao băng là một vật liệu như các hạt bụi vũ trụ và các khối rắn chạy trong không gian giữa các vì sao, ban đầu nó được di chuyển chung quanh hệ mặt trời nhưng khi nó đi qua gần trái đất bị trái đất thu hút bởi sự nhiễu loạn của trọng lực trái đất do đó thay đổi quỹ đạo ban đầu và đi vào tầng khí quyển của địa cầu, rồi ma sát với bầu khí quyển để sinh ra quang tích.” 

Nghe lời giáo viên nói, Trình Âm lén lấy sổ nhật ký ra, mở trang đầu tiên rồi viết một vài dòng lên trên đấy. 

“Em viết gì đấy?” 

Trần Nhiên hỏi. 

“Không có gì, đang ghi chép thôi.” 

Trình Âm gấp sổ lại rồi nhanh chóng nhét vào ngăn kéo. 

Vài phút sau, cô không nhịn được lại lấy ra trộm đọc.

“Trong vũ trụ, 

Mười vạn dặm ngân hà lặng lẽ di chuyển đến các vì sao, 

Hàng trăm triệu ngôi sao yên lặng quay quanh, 

Sao băng trải đi qua địa cầu thay đổi quỹ đạo, 

Giống như anh đã định sẵn là gặp được em.” 

Ngôi sao sáng này đã thay đổi quỹ đạo quanh mặt trời chếch đi cách xa vạn dặm và cô đã gặp được. 

Trình Âm càng nghĩ càng thấy vui, trong đầu lại nghĩ đến hình ảnh trong mơ.

Có lẽ giấc mơ kia quá chân thật cho nên làm cô cảm thấy như mình vẫn ở trong đó.

“Trần Nhiên.” 

“Hử?.” 

“Anh lại đây, tôi nói thầm cho nghe.” 

Trần Nhiên đi lại gần. 

Vai của anh chạm vào vai cô, sườn mặt giơ tay cũng có thể chạm tới giống như hơi ngẩng lên là có thể hôn được cằm anh.

“Này…… Tôi……” 

“Nói thầm cái gì?” 

Trình Âm nắm chặt tay, tim đập nhanh như sét đánh. 

Nếu lúc này mà Trần Nhiên nghe ống nghe lúc này chỉ sợ đã điếc rồi. 

“À…… anh……” Trình Âm nhắm chặt hai mắt, nói như bay, “Anh chưa kéo khóa quần!” 

Trần Nhiên: “……” 

Cái câu “Em thích anh” vẫn không thể nói ra miệng. 

Trình Âm cảm thấy mình nhát quá. 

Nhưng làm thế nào được bây giờ cô rất căng thẳng rất thấp thỏm cũng rất xấu hổ. 

Cho nên mỗi ngày đành phải về nhà nếm một miếng bánh kem Trần Nhiên tặng. 

Thậm chí cô còn luyến tiếc ăn quá nhiều. 

Nhưng tới thứ sáu hôm nay, Trình Âm đi vệ sinh WC hai lần trong một tiết. 

Lần thứ hai quay về mặt cô đã trắng bệch. 

Tạ Dĩnh quay xuống lén hỏi: “Cậu tới ngày à?” 

“Không phải.” Trình Âm lắc đầu, “Bị tiêu chảy.” 

“À.” 

Tiêu chảy cũng hay gặp. 

Nhưng tới tiết tiếp theo, Trình Âm lại chạy đến WC lần nữa. 

Lúc về mặt đã biến thành màu xanh. 


“Em bị sao vậy?” Trần Nhiên hỏi, “Sáng nay ăn gì?” 

Trình Âm nằm sấp trên bàn đến sức nói chuyện cũng không có. 

Cô đau bụng quá. 

Từng đợt quặn đau giống như có cái máu khoan đang điên cuồng chuyển động trong bụng cô. 

Lúc này, một bàn tay đặt lên trán cô. 

Lòng bàn tay ấm áp, còn có hương vị quen thuộc trên người anh. 

Một lát sau, Trần Nhiên thu tay lại. 

“Đến phòng y tế.” 

Không đợi Trình Âm trả lời, Trần Nhiên đã nói với giáo viên trên bục giảng: “Thưa cô, Trình Âm bị bệnh, em đưa bạn đến phòng y tế.” 

Cô giáo đã sớm nhìn thấy Trình Âm khác thường nên tất nhiên không có ý kiến gì.

Trần Nhiên đứng lên dịch ra lối đi nhỏ bên cạnh, mà Trình Âm chỉ có thể đỡ bàn đứng lên từ từ, đi theo Trần Nhiên ra khỏi lớp 

Nhưng đi đến cầu thang cô không đi được nữa, đỡ tường mà thiếu chút nữa khóc luôn “Tôi đau quá……” 

Đột nhiên, eo của Trình Âm được bế lên. 

Trái tim dường như cũng lơ lững theo. 

Trần Nhiên ôm cô xuống tầng đi rất vững vàng nhưng Trình Âm lại cảm thấy trời đất quay cuồng. 

Hương vị của anh, hơi thở của anh tất cả đều quay xung quanh cô. 

Đây mới là mơ đi. 

Trình Âm thật sự cảm thấy như trong mơ, cô chậm chạp cẩn thận đưa tay lên ôm lấy cổ Trần Nhiên. 

Anh cũng không tránh đi. 

Khuôn mặt tái nhợt của Trình Âm đồng thời xuất hiện màu đỏ ừng.

Cánh tay cô siết chặt lại chôn mặt vào sát ngực anh hơn nữa.

Phòng y tế. 

“Chắc là ngộ độc thức ăn.” Bác sĩ sau khi kiểm tra bước đầu, hỏi, “Bạn học, hôm nay em ăn gì?” 

Trình Âm giọng xịt nói: “Sữa bò……” 

Bác sĩ hỏi: “Còn gì nữa?” 

Trình Âm lén nhìn Trần Nhiên, khẽ nói: “Bánh kem……” 

Chỉ một cái liếc mắt kia, Trần Nhiên đã hiểu chân tướng rồi. 

Ngực anh như bị đập mạnh một cái, nhưng chỉ có thể bất đắc dĩ buông xuống.

“Sao ăn bánh kem cũng bị như thế này……” Bác sĩ hỏi, “Em à, có phải em ăn quá thời hạn rồi không?” 

Trình Âm mím môi gật đầu. 

Bác sĩ lại nói cô thêm mấy câu nữa rồi xoay người đi lấy thuốc cho cô. 

Trần Nhiên vẫn đứng một bên không nói chuyện. 

Trình Âm cũng không có mặt mũi để nói chuyện. 

Nếu như Trần Nhiên biết do cô tiếc nên không vất bánh kem của anh đi còn làm mình bị tiêu chảy thì cô không muốn sống nữa.

Nhưng cô cũng không hiểu bánh kem đặt trong tủ lạnh mà mới một tuần đã hỏng rồi.

Một lát sau, Trần Nhiên tiến lên, cúi người chống hai tay ở bên cạnh Trình Âm. 

“A Âm.” 

Anh nhẹ nhàng gọi, giọng nói trầm khàn cào vào lỗ tai Trình Âm. 

Trần Nhiên duỗi tay, gạt đi những sợi tóc ướt vì mồ hôi trên trán của Trình Âm, lòng bàn tay nhẹ nhàng lướt qua mặt cô. 

“A Âm ngoan, đừng ăn bánh kem quá hạn nữa, học cho tốt để thi vào đại học, mỗi ngày tôi đều mua bánh kem cho em được không?” 

Trình Âm chớp chớp mắt. 

Mỗi ngày đều mua bánh kem cho cô á. 

Vậy quá tốt rồi. 

Vì có bánh kem ăn miễn phí mỗi ngày, cô phải đi đỗ đại học. 

“Được.” 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.