Lời Hứa Định Mệnh

Chương 7


Đọc truyện Lời Hứa Định Mệnh – Chương 7

Syaoran từ đâu trượt nhanh tới phía Sakura. “Rầm” Sakura mở mắt ra, hình như cô đang nằm trên một thứ gì đó

– Syaoran! – Sakura thốt lên

– Cậu có thể xuống được rồi đấy!

– À…Ừm… Xin lỗi…À không, cảm ơn cậu! – Sakura lúng túng đứng lên, Syaoran cũng chống tay ngồi dậy phủi lớp tuyết trên người xuống.

Vừa lúc đó Tomoyo cùng với Eriol trượt đến

– Sakura, cậu không sao chứ? – Tomoyo lo lắng

– Tớ không sao!

– May mà lúc nãy Syaoran tới kịp, nếu không thì… – Eriol nói

– Cảm ơn cậu, Syaoran! – Sakura lặp lại lời cảm ơn lúc nãy.

– Không có gì! Mốt cậu hãy cẩn thận hơn. Đừng trượt nhanh như thế nữa. Nguy hiểm lắm! – Syaoran nói rồi bỏ đi.

Sakura không nói gì chỉ thầm cảm ơn Syaoran rất nhiều vì anh đã quan tâm đến cô. Ngày hôm sau, tại phòng của mình, Sakura chống tay suy nghĩ

– Không biết Syaoran làm sao nữa. Lúc thì rất dễ gần, lúc thì không nói gì cả. Từ chiều hôm qua đến giờ cậu ấy lạ lắm, cứ suy nghĩ về chuyện gì á. Eriol cậu là bạn thân của Syaoran, cậu có biết là tại sao không? – Sakura quay sang Eriol

– À, Không… – Eriol giật mình khi nge Sakura hỏi như vậy

– Cậu cũng không biết luôn à! Lạ thật! – Sakura tiếp tục chìm vào suy nghĩ của chính mình.

“Xin lỗi cậu, Sakura. Tớ không thể kể cho cậu nghe chuyện của Syaoran được. Thật ra cậu ấy đang rất buồn, và đang nhớ một người rất nhiều. Cô gái ấy, người con gái đó là người mà Syaoran yêu rất nhiều…” Eriol thầm nghĩ. Sakura không nói thêm gì nữa, cô suy ngĩ một lúc rồi dọn dẹp lại căn phòng bừa bộn cùng Tomoyo. Sau một lúc thì căn phòng cũng gọn gàng lại. Rồi cả ba người cùng nhau đi ăn trưa. Sakura gặp Syaoran cũng đang ăn trưa, bèn lôi Tomoyo và Eriol lại ngồi cùng bàn với Syaoran.

-Syaoran, bọn tớ có thể ngồi ở đây không? – Sakura hỏi rồi chỉ tay vào ghế còn trống.

– Ờ được! – Syaoran trả lời.


Suốt bữa ăn, cả 4 người trò chuyện rất vui vẻ, mặc dù Syaoran chỉ nói vài câu. Sau khi ăn trưa xong, các hs được tự do vui chơi ngoài sân. Người thì ném tuyết, người thì trượt tuyết… Đủ mọi hoạt động được diễn ra trong cái không khí lạnh của mùa đông làm cho mọi người không còn cảm thấy lạnh nữa. Buổj tối, các hs về phòng của mình sau khi đã sinh hoạt xong với lớp. Về đến phòng, Sakura thấy Syaoran đang loay hoay như tìm một thứ gì đó. Eriol đi vào phòng sau Sakura thấy vậy liền hỏi

– Cậu đang tìm gì hả, Syaoran?

– Cậu có thấy cái hộp nhỏ của tớ đâu không? – Syaoran hỏi Eriol

– Cái mà cậu vẫn thường mang theo bên mình đó hả? – Eriol trả lời – Hình như hồi sáng tớ có thấy nó ở đâu đó…- Cậu thấy ở đâu? – Syaoran nghe thế liền hỏi với vẻ gấp gáp.

Eriol không nói gì, chỉ khẽ lắc đầu ngầm trả lời rằng mình không nhớ rõ.

– Có phải cái hộp đó màu nâu, nó hơi nhỏ không? – Sakura nhỏ giọng hỏi.

– Đúng vậy! – Syaoran nói lớn khi nghe Sakura nói – Cậu thấy nó ở đâu à?

– Tớ… Tớ… Tớ xin lỗi! Hình như hồi sáng tớ dọn phòng, tớ tưởng nó không còn dùng tới nữa nên đã vứt nó rồi. Tớ xin lỗi! – Sakura cúi đầu

Syaoran nghe đến đây như mất hết hi vọng tìm chiếc hộp.

– Từ nay đừng bao giờ đụng vào đồ của tôi nữa! – Syaoran lớn tiếng tức giận rồi bỏ ra ngoài.

“Rầm”

Cánh cửa đóng lại một cách thật mạnh như mọi sự tức giận của Syaoran đều đồn vào cánh cửa ấy.Sakura ngồi xuống đất khóc nức nở

– Tớ không cố ý mà! Tớ xin lỗi!!!Xin lỗi…

– Sakura, cậu đừng khóc nữa! Cậu không biết gì mà, cậu đâu cố ý làm chuyện này đâu… – Tomoyo an ủi rồi quay sang hỏi Eriol – Eriol, chiếc hộp đó quan trọng lắm à?

– Có lẽ thế. Nó chứa một thứ rất quan trnọg với Syaoran. Cậu ấy đã giữ nó suốt mười năm nay…- Eriol khẽ nói.

……….


Tối hôm đó, không khí trong phòng bỗng trở nên nặng nề và căng thẳng. Nằm trên giường, Sakura cứ trằn trọc mãi không sao ngủ được. Syaoran cũng thế. Sakura nhìn Syaoran, nước mắt lại lăn dài trên khuôn mặt cô “Tớ xin lỗi!” rồi cô ngủ thiếp đi. Sáng hôm sau, Tomoyo tờ mờ tỉnh dậy, cô quay qua nhìn giường của Sakura “ Sakura? Cậu đâu rồi?” cô xuống giường rồ đi tìm Sakura. Sakura đang lặng lẽ ngoài trời tuyết lúc buổi sáng.

– Sakura! Cậu làm gì ở đây vậy? Buổi sáng ngoài này trời lạnh lắm! – Tomoyo nhìn Sakura.

Sakura vội lau những giọt nước mắt còn đọng lại trên khóe mi, quay lại gượng cười

– Không sao đâu mà! Cậu vào trong đó trước đi, tớ sẽ vào ngay thôi…

Tomoyo thấy Sakura như vậy cô cũng rất buồn “Sakura, tớ biết cậu đang cố gắng tìm lại chiếc hộp đó cho Syaoran mà. Tớ biết và tớ cũng hiểu… Bởi vì tớ là bạn của cậu!” Tomoyo lặng lẽ không nói gì, cởi chiếc áo khoác trên người cô xuống khoác lên cho Sakura

– Cậu đừng ở ngoài này lâu quá đấy! – Tomoyo khẽ nói rồi quay lưng bước đi với tâm trạng không mấy yên tâm.

Đến gjờ ăn sáng, Tomoyo cùng Eriol xuống nhà ăn. Thấy Sakura từ xa, Tomoyo vẫy tay

– Bọn tớ ở đây này, Sakura!

Sakura bước tới với một gương mặt buồn

-Cậu vẫn chưa tìm được sao?

Sakura ngạc nhiên khi Tomoyo hỏi, rồi cô khẽ lắc đầu. Syaoran cũng xuống nhà ăn, thấy Sakura anh không nói gì mà đi ngang qua bàn của Sakura rồi ngồi vào một bàn khác. Hành động đó của Syaoran càng khiến Sakura tự trách mình nhiều hơn. Cô trách mình tại sao lại vô ý như vậy, tại sao lại làm mất một thứ rất quan trọng với Syaoran. Cô đứng lên- Tớ ăn xong rồi!

Sau đó cô chạy vụt đi. Giờ ăn trưa, Sakura cũng không đến, cô cứ cố gắng tìm lại chiếc hộp đã mất cho Syaoran để chuộc lại lỗi mà mình đã gây ra. Tìm mãi cho đến chiều vẫn không thấy, Sakura dần trở nên tuyệt vọng. Nhưng cuối cùng ông trời đã không phụ lòng cô, cô đã rất vui khi tìm được chiếc hộp cho Syaoran. Cầm chiếc hộp cô vội vã chạy ngay về phòng. Nhưng vừa về đến phòng, cô chợt nghe thấy tiếng nói chuyện giữa Tomoyo và Eriol

– Cậu thấy Syaoran đâu không?

– Cậu ấy nói với tớ là lên núi một lát…

– Eriol nè! Liệu Syaoran có tha thứ cho Sakura không? Sakura đã cố gắng hết sức để tìm lại chiếc hộp đó cho Syaoran rồi…

Eriol ngồi trầm ngâm câu nói của Tomoyo một lúc lâu rồi trả lời


– Tớ cũng không biết nữa! Vì chiếc hộp đó với Syaoran là một thứ rất quan trọng. Với cậu ấy nó như một kỷ vật, cậu ấy đã giữ nó suốt mười năm cùng với lời hứa với một cô gái…

– Tớ vẫn chưa hiểu lắm! – Tomoyo nhíu mày.

– Cậu còn nhớ lúc sinh nhật cậu, tớ đã nói là sẽ kể cho cậu về chuyện của Syaoran chứ? Tớ nghĩ đây là dịp để kể cho cậu biết.

Tomoyo gật đầu – Tớ nhớ!

Và Eriol bắt đầu kể lại tất cả cho Tomoyo nghe mà không hề biết có một người khác cũng đang theo dõi cuộc trò chuyện của hai người

– Cách đây khoảng mười năm về trước,…một cô bé…bla…bla… Và cô bé ấy tên là…

– Cô bé ấy tên là Sakura phải không? – Tomoyo hỏi

– Sao… Sao cậu biết? – Eriol ngạc nhiên.

– Bởi vì… – Tomoyo nói

Cùng lúc đó, Sakura đứng ngoài cửa đã nghe hết cuộc nói chuyện của Eriol và Tomoyo. Trong đầu cô lúc này mọi thứ như rối lên “Syaoran, món quà, lời hứa…cô bé mang tên Sakura. Không thể nào! Không thể có chuyện như thế được!” Chiếc hộp trên tay Sakura lúc này rơi xuống đất. Nghe thấy tiếng động, Eriol la lên

– Ai đó?

Tomoyo cùng Eriol chạy ra mở cửa.

– Sakura? Cậu… Cậu nghe hết rồi sao? – Tomoyo nhìn hai dòng nước mắt đang chảy dài trên khuôn mặt của Sakura.

Sakura không nói gì, quay lưng bỏ chạy. Tomoyo định chạy theo nhưng Eriol đã kéo tay Tomoyo lại

– Tomoyo! Có lẽ Sakura… cậu ấy cần ở một mình!

– Hi vọng cậu ấy sẽ không sao? – Tomoyo quay lại ôm Eriol, anh cũng ôm trọn cô vào lòng.

Sakura cứ bỏ chạy, chạy mãi “Chính mình đã khiến Syaoran trở nên như vậy sao, chính mình đã không giữ lời hứa đó khiến cho Syaoran luôn phải đau… Tất cả là tại mình sao? Syaoran tớ xin lỗi! Xin lỗi!” Sakura vừa chạy thẳng vào khu rừng thông, vừa cứ trách bản thân mình mãi và những giọt nước mắt cứ thế mà trào ra. Đến lúc bình tĩnh trở lại cũng là lúc đã chiều tà. Cô tìm đường trở về nhà nghỉ, nhưng cô nhận ra mình đã bị lạc. Trời thì bắt đầu tối dần, trời ngày càng lạnh hơn và tuyết cũng bắt đầu rơi ngày một nhiều. Sakura bắt đầu lo sợ khi mọi thứ từ từ chìm vào bóng tối. Sakura vốn từ nhỏ đã rất sợ bóng tối, nhưng giờ đây, cô lại phải đối mặt với nó, điều đó càng khiến cô hoang mang và mất dần bình tĩnh, cô cứ chạy mãi, chạy mãi nhưng không sao tìm được đường trở về và rồi cô vấp ngã.

Tại nhà nghỉ, ở phòng của Tomoyo và Eriol.

– Giờ này Sakura vẫn chưa về. Tớ lo cho cậu ấy quá! – Tomoyo cảm thấy bất an – Từ trưa đến giờ cậu ấy vẫn chưa ăn gì, trời thì ngày một lạnh hơn, cậu ấy lại không mang theo áo ấm ra ngoài. Lỡ như… Lỡ như…


Eriol thấy Tomoyo cứ lo lắng không yên, anh tiến về phía cô và nhẹ ôm cô vào lòng an ủi

– Cậu ấy sẽ không sao đâu mà! Cậu đừng lo nữa!

– Nhưng… Cậu ấy vừa khỏi bệnh… Với lại cậu ấy… – Tomoyo khóc nức nở.

Vừa lúc đó, Syaoran về phòng, thấy Tomoyo khóc liền hỏi

– Eriol, Tomoyo sao thế? Cậu chọc cậu ấy à?

Eriol không trả lời, nhìn lên bàn của Syaoran

– Chiếc hộp! – Syaoran thốt lên khi nhìn theo ánh mắt của Eriol – Chuyện này là sao? Chiếc hộp sao lại ở đây?

Tomoyo xoay người khỏi vòng tay Eriol, quay sang hỏi Syaoran

– Cậu tha thứ cho Sakura chứ?

Syaoran vẫn im lặng không trả lời

– Sakura đã cố gắng tìm lại chiếc hộp cho cậu đấy! Cậu ấy bỏ cả bữa trưa để tìm nó đấy! – Tomoyo lớn tiếng với Syaoran.

Syaoran cuối mặt xuống, anh vẫn không nói gì.

“Bốp”

Trên gương mặt của Syaoran hiện lên dấu của cả một bàn tay mà anh nhận được từ Tomoyo.

– Tomoyo! – Eriol chạy lại ngăn cản cô.

– Vậy cậu muốn tớ phải làm gì đây? – Syaoran cũng lớn tiếng.

– Cậu còn nhớ cô bé 10 năm về trước chứ? – Tomoyo nói trong nước mắt – Còn nhớ lời hứa 10 năm trước chứ? Và…cậu còn nhớ cô bé mang tên…Sakura không?

– Sao…Làm sao cậu biết? – Syaoran ngạc nhiên.

– Đúng vậy! Cô bé ấy và Sakura là một người! -Tomoyo kể lại tất cả cho Syaoran nghe. Sau khi nghe hết câu chuyện,Syaoran như người mất hồn “Không thể nào! Chuyện này mình đã từngnghĩ đến nhưng… mình không thể ngờ nó lại là sự thật!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.