Đọc truyện Lời Hứa Định Mệnh – Chương 4
Một tháng đã trôi qua kể từ khi năm học mới bắt đầu. Trong lớp, Sakura trò chuyện với Tomoyo
– Tomoyo nè! Mai là sinh nhật cậu đó! Hay là chúng mình đi đâu chơi nha!
Tomoyo chưa kịp trả lời thì Eriol đã cất tiếng chào
– Chào hai cậu! Buổi sáng tốt lành nhé!
– Bạn cũng vậy, Eriol! – Sakura và Tomoyo đồng thanh
– Tomoyo à, mai là sinh nhật của cậu hả? – Eriol hỏi Tomoyo.
– À… Ừk. Nếu được thì cậu có thể tới nhà tớ chơi và cũng có thể dẫn bạn cậu theo nữa – Tomoyo ấp úng
– Eriol, cậu tới chắc Tomoyo sẽ vui lắm đó. Cậu đồng ý nha! – Sakura nói
Eriol suy nghĩ rồi nhìn sang Syaoran đang nằm ngủ trên bàn như mọi lần
– Ừ. Nếu vậy thì mình sẽ đến cùng vối Syaoran được không? – Eriol hỏi hai ngườ họ rồi quay sang Syaoran
– Syaoran, cậu cũng đi chứ?
Syaoran không đáp lại. Thấy ậy Eriol mỉm cười
– Thôi nào Syaoran, tớ biết cậu nghe hết những gì ba chúng tớ trò chuyện nãy giờ mà. Cậu đồng ý chứ?
Tomoyo và Sakura vô cùng ngạc nhiên trước câu nói của Eriol. Hai người họ thầm nghĩ “không ngờ Eriol lại hiểu Syaoran như vậy. Đúng là bạn thân” Bỗng Syaoran đứng lên rồi nói với giọng lạnh lùng
– Tớ khọng muốnn đi – rồi bỏ ra khỏi lớp
– Hai cậu đừng buồn nha! Cậu ấy là vậy đấy! – Eriol nói hộ cho Syaoran
– À, không sao đâu mà – Tomoyo đáp lại
– Thôi, các cậu nói chuyện tiếp đi, tớ phải đi đổ rác rồi, hôm nay tới lượt tớ trực nhật – Sakura nói
– Ừ bạn đi nhanh nhé! – Tomoyo cười
– Mình biết rồi!
Nói rồi Sakura đi trực. Cô đi ra sau trường để đổ rác. Sau khi đổ xong, cô định lên lớp, nhưng khi cô đi ngang qua nhà kho của trường thì nghe thấy có tiếng nói chuyện. Sự tò mò cứ thôi thúc Sakura tới xem. Núp ở sau bức tường gần đó, cô thấy một đám con trai cỡ 4, 5 người đang hút thuốc. Đảo mắt xung quanh Sakura thấy một người rất quen thuộc”Đó là Syaoran sao?” Sakura hoảng hốt lùi về phía sau, và vô tình cô làm ngã một cái thùng và gây ra một tiếng động khiến cho đám con trai đó chú ý
– Aj đó?! – một trong số đó lớn tiếng
Sakura vội khép sát người vào vách tường, hoảng sợ “Chết rồi, sao cái thùng lại ở đây? Mình chết chắc rồi!”
– Syaoran, cậu làm gì đi. Lỡ có người biết là chúng ta gặp phiền phức đấy – một đứa nói.
Nghe vậy Syaoran tiến đến bức tường đó nhưng không thấy ai cả. Nhìn vào tấm kính phản chiếu gần đó, Syaoran thấy Sakura đang run sợ, cậu nhếch mép cười “Đồ ngốc! Có trốn thì cũng phải trốn cho kĩ chứ!” rồi cậu vờ như không thấy, nói lớn với đám người đó – Không có ai ở đây cả, các cậu đừng lo. Chắc là con mèo nó chạy qua thôi – nói rồi Syaoran bỏ đi.
Sakura thở phào nhẹ nhõm “May quá, thoát rồi” cô chạy nhanh lên lớp.
– Sakura? Bạn tsao vậy, mặt bạn trắng bệt hết cả rồi. Bộ có chuyện gì hả, Sakura? – Tomoyo đang nói chuyện với Eriol thấy Sakura sợ sệt, lo lắng hỏi.
– À, không… Không có… Không có gì – Sakura lấp bấp trả lời.
– Eriol à! – một người gọi Eriol.
– Syaoran, cậu gọjitớ có gì không? – Eriol quay lại
Sakura nghe Eriol gọi tên Syaoran, cô giật mình
– À, hình như lúc nãy cậu rủ tớ đi đâu đó thì phải. Mai tớ cũng rảnh, không có gì làm nên tớ đồng ý đi với cậu – Syaoran nói rồi bỏ về chỗ ngồi của mình.
Cả Eriol, Tomoyo và Sakura đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra với Syaoran mà khiến cậu ấy thay đổi quyết định nhanh như vậy. Rồi tiết học ngày hôm đó cũng kết thúc, Sakura cùng Tomoyo về nhà
– Không biết sao Syaoran laị đổi ý ha, Sakura? – Tomoyo hỏi
– Ừ thì… tớ cũng không biết nữa. Mai tớ sẽ qua nhà cậu sớm – Sakura đổi chủ đề
– Vậy thôi mai gặp lại bạn nha, Sakura! – nói rồi Tomoyo rẽ sang một hướng khác. Sakura cũng về nhà chuẩn bị quà sinh nhật cho Tomoyo
Về phía Syaoran và Eriol
– Sao cậu lại đổi ý vậy, Syaoran?
– Không có gì! Tớ không muốn mai ở nhà một mình thôi – Syaoran trả lời nhưng không đúng với câu trả lời trong suy nghĩ cậu.
———————————————————
Ngày hôm sau cũng đã đến. Như lờj đã nói, Sakura đã đến nhà Tomoyo từ rất sớm. Cô cùng Tomoyo làm bánh kem và chuẩn bị mọi thứ. Say mê với công việc, hai cô bạn thân quên mất cả thời gian. Đến chiều thì mọi việc cũng đã xong
– Thôi chết đã trễ như vậy rồi sao? Chắc hai người họ cũng sắp đến rồi – Sakura hoảng hốt
Nghe Sakura nói vậy, Tomoyo chỉ cười rồi nắm tay Sakura dẫn lên phòng mình
– Bạn đi với mình một chút nha, Sakura?
Sakura chưa kịp nói câu nào thì đã bị Tomoyo nắm tay chạy lên phòng Tomoyo.Tomoyo mở cửa phòng mình ra rồi dắt cô bạn thân của mình vào trước một cái tủ đồ. Tomoyo mở cửa tủ ra. Trước mắt Sakura là hai bộ đầm rất đẹp. Một bộ màu hồng, bộ còn lại thì màu vàng. Mỗi bộ đều được thiết kế rất đẹp
– Tomoyo, cái này là… – Sakura không nói nên lời.
– Cái này mình đã may từ lâu rồi, mình muốn nhân dịp này mình và bạn sẽ cùng nhau mặc. Bạn đồng ý nha, Sakura! – Tomoyo năn nỉ
Sakura và Tomoyo cũng đã thay đồ xong. Sakura thì mặc bộ đầm màu hồng, còn Tomoyo thì diện bộ đầm còn lại. – Wow… Tiểu thư Tomoyo và tiểu thư Sakura trông dễ thương quá! Trông hai người cứ như hai thiên thần vậy! – những người quản gia suýt xoa trước vẻ đẹp của hai người
– Thưa tiểu thư, bạn của người đã đến rồi ạ! – một quản gia khác từ dưới lầu chạy lên
Tomoyo và Sakura vội xuống lầu
– Eriol, Syaoran hai bạn đến rồi à?! -Tomoyo vui vẻ
– Tomoyo, chúc mừng sinh nhật bạn! Hôm nay trông bạn và Sakura rất đẹp – nói rồi Eriol bất ngờ tặng cho Tomoyo một món quà
– Cảm ơn bạn, Eriol! Tomoyo vui vẻ nhận quà từ tay Eriol
– Còn cái này là của tớ. Chúc cậu sinh nhật vui vẻ nha, Tomoyo! -Sakura nói rồi tặng cho Tomoyo một món quà khác
– Mình cũng cảm ơn bạn, Sakura!
Nãy giờ chỉ có Syaoran là im lặng. Thấy vậy, Eriol vội ghé vào tai Syaoran
– Cậu tặng quà cho Tomoyo đi chứ!
Nghe Eriol nói, Syaoran mới sực nhớ
– À, còn đây là quà của mình – Syaoran nói
Giọng nói của Syaoran lúc này khác hẳn. Nó không lạnh lùng, đáng sợ như trên trường mà nó vô cùng nhẹ nhàng và khiến cho người cảm thấy ấm áp. “Giọng nói này, sao mà lại quen đến thế!” – Sakura thầm nghĩ. Tomoyo nhận quà từ tay Syaoran với một nụ cười
– Cảm ơn cậu, Syaoran!
Rồi Tomoyo đưa những món quà vừa nhận được cho người quản gia gần đó
– Chị mang những món quà này lên phòng giúp em nhé!
– Vâg, thưa tiểu thư!- người quản gia vui vẻ nhận lời
– Thôi, bây giờ chúng ta nhập tiệc đi – nói rồi Tomoyo rủ mọi người cùng ra vườn. Ngoài vườn một bàn tiệc đã được bày sẵn với những ngọn nến nhỏ, kế bên là một cái hồ bơi.
– Wow… Đẹp wá! – Sakura la lên.
– Đúng là đồ con nít! – Syaoran nhìn Sakura lúc đó rồi thầm nghĩ
– Các bạn ở đây để tớ đi lấy bánh kem nha! – Tomoyo nói.
– Tớ đi với cậu, Tomoyo – Eriol nghe vậy vội đáp lại
– Ừ, vậy Sakura và Syaoran ở đây đợi bọn tớ chút nhé!
– Cậu cứ đi đi, Tomoyo. – Sakura vội đáp lại.
Tomoyo và Eriol vừa vào trong nhà thì không khí ở ngoài vườn cũng trở nên im lặgn hẳn. Sakura không biết phải nói gì với Syaoran kể từ khi thấy Syaoran đằng sau trường. Bỗng Syaoran lên tiếng
– Sáng hôm qua… có phải cậu đã núp ở sau vách tường không? – Syaoran nói với một giọng lạnh băng, tỏ vẻ rất nghiêm túc
Sakura hết sức ngạc nhiên, cô như đứng không vững khi nghe câu hỏi đó của Syaoran.
– Sao… Sao cậu biết? Không lẽ cậu… – Sakura lo sợ nói “Không biết cậu ấy định làm gì đây?”
Syaoran như biết được những gì Sakura định nói bèn cắt ngang
– Tớ đã thấy cậu núp sau bức tường sáng hôm qua
– Vậy sao cậu lại… – Sakura thắc mắc.
– Tốt nhất là cậu nên quên chuyện ngày hôm qua đi nếu cậu không muốn gặp phải rắc rối – Syaoran nói với giọng lạnh lùng nhưng nó lại khiến cho Sakura cảm thấy rất vui và… rất quen thuộc.
– Vậy cậu cũng… tham gia chung với nhóm người đó sao?
– Không! – Syaoran khẳg định
Sakura nghe thế liền mỉm cười, kể từ lúc này Sakura như có suy nghĩ khác về Syaoran, cô cảm thấy Syaoran thật tốt, không như mọi người vẫn thường bàn tán. Nụ cười ấy của Sakura khiến cho Syaoran nhớ đến một người “Sakura!” Syaoran thầm gọi tên cô bé lúc trước “Cậu ấy thật giống với…”, anh vội lắc đầu rồi quay lưng đi, cố giấu nỗi đau của mình vào lòng.
Ở trong nhà, Tomoyo đang cùng Eriol mang bánh kem ra
– Eriol này! Cậu thấy Syaoran là người như thế nào? Mình thấy cậu ấy thật khó hỉu… Tomoyo hỏi Eriol
– Sao cậu lại hỏi như thế?
– Tại tớ thấy Sakura có vẻ… sợ cậu ấy. Cậu có thấy vẻ mặt của Sakura hôm qua khi Syaoran gọi cậu ấy không? Tớ lo là… – Tomoyo ấp úng nói, nhưng chưa kịp nói hết câu thì Eriol cắt ngang
– Cậu đừng lo quá! Sakura sẽ không sao đâu. Bản tính Syaoran thật sự không như mọi người nghĩ đâu. Thật ra cậu ấy rất tốt, chỉ là vì một lí do nên cậu ấy mới như vậy
– Lý do?
– Thôi, cậu mau mang bánh kem ra đi, chắc Syaoran và Sakura đang đợi đó! Lý do thì sau này có dịp tớ sẽ kể cho cậu nghe.
Eriol cùg với Tomoyo ra ngoài vườn
– Xin lỗi đã để hai cậu chờ lâu – Tomoyo và Eriol đồg thanh
– Chà, hai cậu hợp ý nhau nhỉ! Phải không Syaoran?
– Sao cũng được!
Câu nói đó của Sakura và Syaoran khiến cho Eriol và Tomoyo vô cùng ngạc nhiên. Nhưng rồi cả bốn người họ cùng nhau chúc mừng sinh nhật cho Tomoyo. Cả buổi tối ngày hôm đó ai cũng vui vẻ, kể cả Syaoran, cậu như được là chính mình. Khi Eriol và Syaoran đã về, Tomoyo kể cho Sakura nge về chuyện lúc nãy Eriol đã kể cko cô nghe về Syaoran. Và sau khi về nhà, Sakura cứ suy nghĩ mãi về những gì Tomoyo đã kể. Cô cảm thấy Syaoran có cái gì đó thật gần gũi, và ấm áp. Và cô quyết định sẽ làm Syaoran trở về đúng như con người mà Eriol đã kể, cũng như cô đã cảm nhận được từ Syaoran. Nhưng có lẽ cô sẽ không biết rằng chính cô lại là người đã khiến cho Syaoran như vậy, và cũng chính cô sẽ mag con người vốn có của Syaoran trở về như xưa.