Đọc truyện Lời hẹn ước mùa giáng sinh (A Christmas Promise) – Chương 26- Phần 1
Chương 14
Bữa tối bắt đầu khá muộn, buổi tiệc đã diễn ra lâu hơn họ dự kiến. Nhưng rồi khi Bác Ben nói – và tất thảy mọi người cũng gật đầu – rằng họ đã ních đầy cả bụng những thức ăn ngon lành trong buổi tiệc trà, đến mức chúng phải mất một lúc để trôi đi đâu đó để họ có thể tiếp tục chiến đấu với bữa tối. Và thật là đáng xấu hổ nếu bỏ qua bữa tối, vì tài nấu ăn của vị đầu bếp điền trang Grenfell quả thật rất tuyệt vời.
Và thế là họ chỉ còn không hơn một tiếng giữa bữa tối và buổi tụng kinh lúc nửa đêm ở nhà thờ. Gần như ngay trước khi họ uống xong tách trà nóng và nghĩ ra hoạt động gì đó để lấp đầy một tiếng đồng hồ đó, ban nhạc đồng ca của ngôi làng đã tới tập hợp trong sảnh lớn với những đôi má hồng hào và những bản nhạc trong tay, tuyết từ những đôi ủng tan dần trên nền nhà.
Ban nhạc đồng ca, vốn luôn để ngôi nhà lớn này lại cuối cùng vì nó ở xa nhất trên đường họ đi bộ rồi sau đó lại luôn ước gì họ đến đây đầu tiên vì thường thì việc họ tới đây luôn khiến buổi tối vốn vui vẻ của họ kết thúc một cách ảm đạm, giờ bất ngờ khôn tả. Vị bá tước trước đây chỉ xuất hiện trên cầu thang khi họ đã hát xong các bài thánh ca, và ông ta chỉ xuất hiện để gật đầu một cách gượng gạo và chúc họ những lời chúc đơn giản của mùa Giáng Sinh. Còn các vị bá tước và nữ bá tước trước ông ta cũng chỉ bước đến cầu thang vào lúc họ bắt đầu hát, và rồi cúi chào, và rồi gật đầu một cách thanh tao với họ trước khi ra lệnh cho đám gia nhân mang đồ ăn tới, để rồi lại biến mất vào phòng của mình.
Với vị bá tước mới này thì hoàn toàn không thế, vị bá tước mà vài thành viên lớn tuổi nhất trong dàn đồng ca luôn nhớ tới như là một cậu bé trầm lặng, nghiêm trang và luôn đăm chiêu suy nghĩ. Ngài bá tước mới xuất hiện bậc trên cùng ở cầu thang ngay khi họ vừa bước vào và gia nhân vừa đóng kín cửa sau lưng, với phu nhân của mình trong tay. Và cả hai nhân vật tôn quý này đều bước xuống sảnh lớn, theo sau lưng là toàn bộ các vị khách của mình, mà sau đó có người kể lại như một nhóm người vui nhộn, phần lớn trong số đó là người nhà của nữ bá tước.
Ngay khi ban đồng ca bắt đầu bản thánh ca đầu tiên “The Holly and the Ivy” (Nhựa ruồi và cây thường xuân – một bài hát Giáng sinh quen thuộc về hai loại cây dùng trang trí trong nhà mùa Giáng Sinh – LV), vài vị khách trong số những người nhà ấy liền tham gia một cách không hề báo trước. Và trước khi lời đầu tiên của bài hát kết thúc, gần như mọi người đều đang hòa giọng vào nhau, bao gồm cả, ban đồng ca ngạc nhiên khi nhận thấy, bao gồm cả chính ngài bá tước đáng kính.
Ở mỗi ngôi nhà mà họ ghé qua, họ đều hát bốn bản thánh ca. Đôi lúc ở ngôi nhà lớn này họ chỉ dừng lại ở ba bản. Nhưng lần này, họ thậm chí còn không được phép dừng lại ở bốn bản, ngay cả nếu họ có muốn làm thế, hay có lúc nào nghĩ đến việc làm như thế. Cả gian sảnh như rung lên với âm thanh của hết bản nhạc Giáng sinh này tới bản nhạc thánh ca khác, cho tới khi đến cả hai anh chàng đang gác cổng cũng trông như thể họ sẵn sàng nhảy vào hát cùng bất cứ lúc nào.
Cuối cùng thì bá tước cũng gật đầu ra lệnh mang những bát rượu mừng và bát rượu táo và khay bánh bánh nướng dẹt ra. Thế mà sau khi đã ăn uống no say, ban đồng ca cùng các vị khách cũng như vợ chồng chủ nhà vẫn còn cảm thấy cần phải hát thêm một bài nữa trước khi đưa ra những lời chào tạm biệt và những cái bắt tay nồng nhiệt rộn rã tưởng chừng không dứt để rồi ban đồng ca có thể vẫy chào bọn họ trên bậc cửa một cách nuối tiếc như thể họ sẽ không gặp lại nhau trong vòng một tiếng đồng hồ nữa ở nhà thờ.
Đám phụ nữ tranh luận rôm rả – thậm chí còn chẳng nghĩ đến việc hỏi ý bá tước hay phu nhân – về việc mọi người nên đến nhà thờ trên hai chiếc xe trượt ra sao. Cô Beryl thì nói họ có thể đi làm nhiều chuyến. Đám đàn ông sẽ cưỡi ngựa, tất nhiên rồi, Cô Eunice bảo thế. Và nếu họ chấp nhận vài sự khó chịu nho nhỏ, Cô Ruth kết thúc, họ có thể ngồi ba người trên mỗi xe trượt thay vì hai.
Tất nhiên, những người tới trước sẽ phải đứng đợi một cách chán ngắt và buồn tẻ. Và những người bị bỏ lại đi lần sau sẽ lo lắng không nguôi về chuyện họ có thể tới nhà thờ trễ giờ. Nhưng đám trẻ thì thừa sức đi bộ, với quãng đường chỉ hơn một dặm có chút xíu, và thời tiết thì trong trẻo và tĩnh mịch lại rồi, y như đêm trước đó.
Và bàn tới đây, thì Cô Beryl quyết đinh, cô cũng thừa sức đi bộ quãng đường đó với bọn trẻ. Chứ còn gì nữa, Cô Catherine thêm vào, đi bộ rất tốt cho sức khỏe và giúp họ tiêu hóa nhanh đống thức ăn họ vừa nốc trong những giờ vừa xong. Họ đã đi bộ tới những dãy đồi để trượt tuyết đêm trước đó, Cô Irene nhắc mọi người, mà thậm chí còn không nghĩ gì về khoảng cách xa xôi, dù bét ra nó cũng phải bằng từ nhà tới nhà thờ. Ừm, nếu mọi người đều muốn đi bộ, Cô Ruth dũng cảm nói, có lẽ chẳng cần mất công gọi một cái xe trượt cho mình cô làm gì. Cô cũng đi bộ cho xong. Thế nào hoặc là Bác Sam hoặc Bác Ben – hay là Aubrey cũng thế – cũng sẵn sàng đỡ cô trong tay nếu cô thấy mệt, mà cô thì không nghĩ là cô sẽ mệt đâu.
Và thế là khi bá tước nghĩ đến việc thông báo đã tới lúc anh gọi xe trượt và xe ngựa đến cho kịp đưa mọi người đến nhà thờ thì mọi việc đã sắp xếp xong xuôi, anh ngoan ngoãn bỏ qua việc đó với một nụ cười thú vị trên môi. Tất cả bọn họ sẽ đi bộ. Không một ai, dường như thế, cho rằng chẳng lễ độ chút nào khi tới nhà thờ với khuôn mặt ửng đỏ vì giá rét và những đôi giày đầy tuyết bám.
Nhà thờ, Eleanor nhận thấy, đã đầy những khuôn mặt thân quen, mà thậm chí nàng còn có thể điểm tên vài người trong số đó. Có những thương nhân hay là các tá điền giàu có mà nàng đã gặp trong phòng họp ngày đầu tới Grenfell, những tá điền nghèo khó hơn và những nông dân nàng đã tới thăm, hoặc do họ mời, hoặc do tự nàng mang thực phẩm thuốc men tới, những người nghèo trong làng và chung quanh đó, mà đã tới dự buổi hòa nhạc và tiệc tùng chiều nay, và những người trong ban đồng ca.
Nàng mỉm cười với chính mình khi bước dọc lối đi cùng chồng mình để tới hàng ghế đầu dành cho họ, và nhận thấy tất cả mọi người đều đang mỉm cười lại với nàng. Có lẽ, nàng nghĩ, ồ, chỉ là có lẽ, việc trở thành nữ bá tước không có gì là tệ lắm. Nàng gửi một nụ cười đặc biệt rạng rỡ tới Bà Richard lớn tuổi, người còn ốm không ngồi dậy được khi nàng tới thăm vào tuần trước.
Một cảnh Chúa giáng trần đã được dựng lên ở trước ban thờ. Đàn ống đang chơi và chuông nhà thờ đang reo vui. Eleanor ngồi xuống và hít vào lòng hương vị Giáng sinh. Thật là một mùa Giáng sinh tuyệt vời nhất nàng từng biết, nàng nhủ thầm, dù nàng luôn yêu cái khoảng thời gian đẹp nhất trong năm này.
Giá mà… Nàng nhìn bàn tay chồng mình với lấy cuốn kinh cầu nguyện. Nhưng nàng không nên với tới ngôi sao Bethlehem. Nàng phải tự hài lòng với những gì nàng có. Và những gì nàng đang có thật quá tốt nếu nàng nhớ đến sự khởi đầu bất hạnh của cuộc hôn nhân này gần hai tháng trước. Giá mà tình bạn thân thiện này – sự ấm áp này – có thể tiếp tục khi Giáng sinh kết thúc và khách khứa của họ ra về, nàng sẽ còn hạnh phúc hơn biết chừng nào.
Ừm, gần như thế cũng được.
Nhưng rồi nàng chợt thấy mình có lỗi. Nàng vừa mới nghĩ rằng đây là mùa Giáng sinh tuyệt vời nhất, vậy mà Cha nàng không ở đây. Ông ấy đã qua đời. Ra đi vĩnh viễn. Nàng vẫn nhớ những giờ phút cuối của ông, khi ông nhìn và nói chuyện với người mẹ quá cố của nàng. Ông đã ra đi, vậy mà nàng đang tận hưởng Giáng Sinh chỉ hai tháng sau – như ông đã yêu cầu.
Cổ họng nàng bất chợt nghẹn ngào và nhức nhối. Nàng nuốt cả hai thứ đó xuống. Đức Giám mục Blodell đã sẵn sàng cho buổi lễ cầu kinh.
***
Rất nhiều người đã đứng tụ họp bên ngoài nhà thờ cả nửa tiếng sau khi buổi lễ kết thúc và mười lăm phút sau khi những quả chuông đã ngừng ngân vang. Dường như mọi người đều phải chào mừng bắt tay lẫn nhau. Bá tước cảm thấy mình sẽ không ngạc nhiên lắm nếu toàn bộ dân làng và các nông trang lân cận lại được mời quay lại Grenfell Park. Nhưng chuyện đó không diễn ra. Và cuối cùng thì họ cũng đi bộ về nhà.
Trên đường về đã có những cuộc trò chuyện hồ hởi. Cả vài nắm tuyết ném qua lại nữa. Susan hét toáng lên khi một đám anh em họ và Ngài Charles nắm lấy quăng xuống một đống tuyết mềm bên vệ đường. Tất nhiên có cả những cặp đi chậm rãi đằng sau nữa. George và Mabel, có thể cả Ngày Sotherby và Muriel, vốn đi cùng họ khi họ rời làng. Ngài Albert và Rachel nữa.
Bá tước ước gì anh có thể tụt lại phía sau cùng vợ mình, nhưng có vẻ không đúng đắn lắm khi chờ cho mọi người đi khỏi tầm mắt một chút để anh có thể kéo nàng lại hôn dưới một trời đầy sao Giáng sinh trên đầu. Anh sẽ phải đợi, anh quyết đinh, tới đêm nay. Ít nhất anh sẽ có lợi thế hơn mấy cặp đôi còn chưa cưới kia.
“Anh có biết Ngài Albert đã nói chuyện riêng với em chiều nay chứ?” Bỗng Eleanor cất tiếng hỏi anh.
“Cậu ấy có hỏi ý kiến anh.” Anh trả lời, cúi xuống nhìn nàng.
“Anh ấy đã xin lỗi em.” Nàng nói tiếp. “Về việc anh ấy cư xử không tốt hai năm trước.”
“Àh, vậy sao?” Chồng nàng nói. “Anh rất vui. Em đã không thích cậu ấy phải không Eleanor? Việc này có giúp em phần nào không?”
“Có.” Nàng trả lời. “Em không còn bối rối khi gặp ánh mắt anh ấy nữa. Tại sao anh lại đánh anh ấy?”
“Cậu ấy bảo em thế à?” Anh nghiêm nghị hỏi lại.
“Không.” nàng phủ nhận. “Nhưng người va vào cửa thì thường không bị bầm tím DƯỚI quai hàm. Trừ phi cánh cửa quá thấp. Tại sao anh lại làm thế?”
Anh chỉ nhún vai. “Anh sẽ để em tự giải thích lấy điều đó.” Anh nói.
“Anh ấy cũng kể cho em một chuyện khác.” Nàng tiếp tục. “Chuyện mà em nghĩ anh đã cố nói với em đêm qua khi em ngăn anh lại. Những món nợ thật ra không phải của anh, phải không?”
“Chúng rất đỗi nặng nề.” Anh nói. “Và một vài trong số đó đã đẻ lãi mẹ lãi con trước khi cha em mua lại chúng. Anh không giỏi việc xử lý nợ nần cho lắm.”
“Vậy là,” nàng lặng lẽ nói, “không ai trong chúng ta có một lý do thật sự để cưới người kia, phải không nào?”
“Trừ việc,” anh tiếp lời, “rằng việc cưới chỉ vì tiền hay chỉ để làm hài lòng cha mình cũng chằng đúng chút nào.”
Anh không nên nói thế. Anh biết điều đó ngay cả khi anh đang nói những lời đó ra. Đó là một điều ngu ngốc không tả nổi mà anh có thể nói lúc này.
“Và vậy là,” nàng nói tiếp, và anh có thể nghe thấy sự căng thằng trong giọng nói của nàng, “mọi điều sai lầm đều được trút lên đầu cha em. Ông ấy là người đã mua lại các khoản nợ của anh và không cho anh lựa chọn chút nào. Và ông ấy cũng là người đã thuyết phục em làm theo nguyện vọng của ông ấy. Tất cả những gì chúng ta cảm thấy có lỗi chỉ là sự yếu đuối trong tính cách chúng ta thôi phải không?”
“Có lẽ thế.” Anh trả lời sau một hồi im lặng.
“Thế là ông ấy có lỗi.” Nàng nói nốt. “Nhưng chúng ta là những người còn đang sống. Thật sự đã không có chút cơ sở nào cho một cuộc hôn nhân tử tế, phải không?”
Giọng nàng trống rống. Nhưng có một chút van nài trong đó chăng? Anh đã định đồng ý với nàng. Rõ ràng nàng có lý. Thật đã không có chút cơ sở vững chắc nào cả. Thậm chí còn ngược lại. Cuộc hôn nhân của họ đáng ra đã phải trở nên tồi tệ như anh đã chờ đợi từ đầu. Nhưng tất cả đã không trở nên như thế. Một cách nào đó, dù mọi việc đều chống lại họ, xét cho cùng họ vẫn khiến cho cái gì đó trở thành tốt đẹp trong cuộc hôn nhân này. Giờ dường như mọi “nguyên liệu” cần thiết cho một sự hài lòng và thậm chí là hạnh phúc đã tụ họp đầy đủ.
Không, anh không thể đồng ý với nàng được. Nhưng quả là nàng cũng không muốn anh làm điều đó kia mà. Nàng đã hỏi điều này với hi vọng anh sẽ phản đối nàng. Đúng thế. Anh hiểu nàng quá rõ để có thể nhận ra điều đó. Nàng cũng muốn một cuộc hôn nhân tốt đẹp như anh vậy.
“Đúng là không có,” anh nói, “nhưng mà…”
Chợt Cô Beryl và Cô Ruth đi chậm lại và bước ngang tầm họ.
“Ruth hơi bị hụt hơi.” Cô Beryl thông báo với phương thức đi thẳng vào vấn đề của mình. “Anh sẽ không phiền cho cô ấy mượn cánh tay anh chứ thưa ngài?”
“Tất nhiên là không rồi.” Anh vòng cánh tay của Cô Ruth dưới cánh tay còn trống của mình và nhìn xuống bà đầy quan tâm. “Đáng ra cháu phải gọi xe trượt tới nhà thờ đón cô mới phải.”
“Ôi đừng mà.” bà bối rối nói. “Tôi chắc chắn rằng không khí trong lành rất tốt cho tôi thưa ngài. Và cả thời tiếp đẹp thế kia nữa. Và cả một buổi lễ tuyệt vời nữa. Phải không nào Ellie?”
“Đúng vậy.” Eleanor đồng ý. “Rất tuyệt vời Cô Ruth à.”
“Cô vừa mới nói với Beryl,” cô Ruth nói tiếp, “rằng cô ước gì ngài Giám mục Blodell ở giáo khu nhà mình. Thật là một hình tượng khả kính.”