Đọc truyện Lời hẹn ước mùa giáng sinh (A Christmas Promise) – Chương 25- Phần 2
Chương 13
Nhưng trước khi nàng có thể ngạc nhiên ngẫm nghĩ về cảm giác ấm áp vừa mới nảy sinh giữa họ thì Cô Brook đã bước vào phòng khiêu vũ, bọn trẻ theo sau trong một hàng ngũ im ắng. Đột nhiên cả căn phòng rộng lớn trở nên yên lặng, Bác Sam bắt đầu vỗ tay và mọi người đều làm theo, và rồi lũ trẻ xếp hàng đầy trên sân khấu và bắt đầu hát khúc hát Giáng sinh đầu tiên. Ba giọng hát cất lên ngọt ngào theo đúng điệu. Giọng thứ tư nghe như đang gầm gừ giữa quãng tám của cây đàn piano. Eleanor mỉm cười và khẽ vươn người ra phía trước.
Chương trình gồm một bài hát đồng ca, một bài đơn ca, một khúc song ca, ngâm thơ và khiêu vũ. Và cuối cùng là vở kịch mô tả lại sự tích Giáng sinh mà Cô Brook đã vô cùng khéo léo dàn dựng sao cho mỗi đứa trẻ đều được đóng một vai. Nhưng Đức mẹ Mary thì thầm quá nhỏ đến nỗi cả thiên chúa Hài đồng cũng không thể nghe ra, Thánh Joseph thì nói oang oang trong một giọng mà khiến cho Bác Sam cũng phải hổ thẹn, thiên thần của Đức Chúa trời quên mất lời thoại của mình, còn những chàng mục đồng lại quá sợ hãi đến mức cô Brook phải thì thầm nhắc nhở ở đằng sau. Một chú mục đồng phang trúng cây gậy chăn cừu vào chân một chú khác và xướng lên một lời thoại không có trong kịch bản, chẳng để ý gì đến chú mục đồng kia đang nhảy lò cò một chân vì đau. Khăn đội đầu của một vị vua thì bị rớt xuống mặt trong khi ngài đang mải quỳ và đặt hương trầm thơm lên máng cỏ, buộc Đức mẹ Mary phải giúp ngài sửa lại cho ngay ngắn, các nữ thiên thần thì theo một cách không thể lý giải nổi, lại có giọng hát giống như đang càu nhàu hơn là của các danh ca.
Nhưng mọi thứ thật sự rất tuyệt vời. Không phải chỉ bởi vì bọn trẻ đang trình diễn và cha mẹ, ông bà của chúng đều đang ở dưới say sưa theo dõi đến mức sắp nổ tung vì thích thú và tự hào. Ồ không chỉ bởi như vậy, mặc dù vở kịch của tụi trẻ còn chưa hoàn hảo, nó vẫn thực sự mô tả được câu chuyện huyền thoại của Giáng sinh. Đức Chúa Jesus ra đời cùng với, niềm vui, nỗi sợ hãi và mọi điều kì diệu đều đi liền với nhau. Giáng sinh là cả một câu chuyện, một sự kiện tuyệt vời chứ không chỉ là những lời thầm thì nhắc nhở của Lễ Phục sinh sắp diễn ra sau đó. Sự kì diệu của tình yêu thương bao la đang đến với trái đất, lan tỏa khắp nhân gian dưới hình hài của đứa bé sơ sinh – Đức chúa hài đồng.
“Ồ.” Eleanor nói, nhìn lên chồng nàng sau khi tất cả bọn trẻ đều đã cúi chào khán giả và nhanh chóng ùa ra khắp phòng khiêu vũ, nhìn chúng đã vui vẻ hơn gấp bội lúc mới bước vào đây. Nhưng nàng vẫn không thể suy nghĩ được gì, bàn tay nàng, khi nàng nhìn xuống, vẫn ấm áp trong tay anh mặc dù nàng đã có thể dễ dàng rút ra đến mấy lần khi vỗ tay tán thưởng vở kịch.
Anh nâng tay nàng lên môi hôn và nói.
“Anh phải lên trên để nhắc nhở mọi người một lần nữa về bữa tiệc và trò chơi sau đó. Đi với anh, Eleanor.”
Nàng đi theo anh lên sân khấu, tay của họ vẫn nắm chặt lấy nhau, và nàng mỉm cười với tất cả mọi người khi anh bắt đầu nói, tán dương bọn trẻ và cô giáo rồi mời tất cả bọn họ cùng ở lại để tham gia những trò chơi với bọn trẻ, sau đó cùng thưởng thức tiệc trà. Nàng cảm thấy sự hưởng ứng của mọi người với những điều anh nói – sự hưởng ứng thật nồng ấm và xúc động. Đó là sự thật, có lẽ, nàng và chồng vẫn luôn cách biệt với mọi người như anh đã nói, họ không bao giờ có thể là bạn hoàn toàn với những người dân làng và tá điền được. Dù muốn hay không, nàng vẫn là một nữ Bá tước và anh vẫn là Ngài Bá tước uy quyền, như sự thực phải vậy. Chồng của nàng, sau tất cả, luôn phải có trách nhiệm nặng nề là bảo đảm cuộc sống yên lành cho tất cả dân làng. Nhưng tình cảm nồng ấm và xúc động đã rất đủ rồi, nó còn tốt hơn thái độ tôn kính xa cách và sự khiếp sợ rất nhiều.
***
Kế hoạch chính của buổi chiều hôm nay là những trò chơi cho bọn trẻ rồi sau đó đến buổi tiệc trà dành cho tất cả mọi người. Dĩ nhiên kế hoạch đó không tính là món quà chung của nhà Transome, mà chỉ của hai vợ chồng ngài Bá tước. Nhưng dù gì chăng nữa bọn trẻ cũng vô cùng háo hức được tham gia các trò chơi.
Khi những chiếc ghế khan giả đã được dọn đi, Bác Sam lãnh trách nhiệm sắp xếp một hàng ghế dài ngay giữa trung tâm phòng dạ hội, bận rộn luôn mồm để dạy lũ trẻ cách chơi, và tuyên bố rằng chỉ còn lại duy nhất một tá ghế để chia cho tất cả mọi người trong vụ này thôi. Và Eleanor lấy một ghế, Bác Ben một chiếc nữa, George và Mabel cũng tham gia chơi. Rồi một vài phụ huynh dũng cảm nhất dưới sự thúc giục không ngừng của tụi trẻ cũng chiếm giữ số ghế trống còn lại. Và thật vô cùng huyên náo, người lớn cuối cùng cũng đã bị đánh bật khỏi ghế cho đến khi không còn một ai trụ lại ngoại trừ lũ trẻ. Tất nhiên, bọn trẻ luôn thắng trong mọi trò chơi.
Tiếp đến là trò bịt mắt bắt dê, Cô Ruth tuyên bố rằng cô đã không chơi trò này cả nhiều năm nay rồi và sẵn sàng tham gia, kéo theo Muriel với bà. Hệ quả tiếp diễn là Tử tước Sotherby cũng vội vã nhập hội. Rồi Jane và Harvey với mộthai cặp cha mẹ cuối cùng cũng vào chơi. Và Eleanor nữa, tất nhiên, là người đầu tiên được bọn trẻ đồng thanh hét toáng lên chọn làm người bịt mắt.
Buổi tiệc đã thực sự trở thành huyên náo như vậy, với tất cả mọi người đều tham gia hoặc mỉm cười cổ vũ bên ngoài hoặc chúc mừng các tuyển thủ. Thực vậy, ông Reverend Blodell đã bày tỏ cảm xúc của ông về ngài Bá tước, ca ngợi sự nhã nhặn tuyệt vời trong ngày hôm nay của ngài lãnh chúa và thay mặt dân làng thể hiện sự biết ơn sâu sắc đối với chàng. Đột nhiên Bá tước cảm thấy một niềm thích thú kì lạ muốn tham gia những trò chơi. Rồi thì, trong khi Bà Blodell tiếp tục lặp lại bài diễn văn của chồng với độ dài vượt xa, anh biết rằng mình chẳng còn sự lựa chọn nào khác.
Sau đó những cuộc đua đã được tổ chức và chia thành ba tốp chơi, hai người lớn và năm trẻ em cho mỗi đội.
“Và bây giờ chúng ta có ngài lãnh chúa, Bá tước Falloden, lãnh đạo đội một.” Bác Sam thông báo bằng giọng ầm ầm như thường lệ. “Ngài Albert Hagley dẫn đầu đội hai, và…”
một cuộc đua theo đội. Lạy Chúa! Và rồi chàng băng qua phòng dạ vũ để nhập vào đội của mình – người lớn còn lại tham gia với chàng là Eleanor cũng như Rachel đang bước vào đội hai của Bertie – chàng phát hiện sự thật rằng họ đã được chọn lựa thật tuyệt vời đã cổ vũ cảm xúc của anh rất nhiều. Khắp phòng dạ vũ tràn đầy những âm thanh huyên náo ầm ĩ của tiếng huýt sáo, lời chúc mừng, hoan hô và những lời chọc ghẹo. Chàng cười toe toét.
“Làm gì bây giờ em?” chàng hỏi vợ của mình khi tất cả các đội đều đã hình thành xong.
“Anh phải nhảy vào chính giữa cái bao tải,” nàng nói, “và cố giữ lấy nó trong khi nhảy suốt chiều dài phòng khiêu vũ rồi quay trở lại. Rồi anh chuyền chiếc bao tải thật nhanh cho em.”
“Ôi Trời ơi…” anh rên lên một cách bất cẩn.
Nàng chỉ mỉm cười vui vẻ với anh rồi nhập hội với tụi trẻ trong đội của họ, những người đang chăm chú lắng nghe.
“Chuyện này dễ thôi mà, Thưa Ngài.” một cậu nhóc nói với chàng “Chỉ cần giữ làm sao cho khỏi ngã thôi”
“Chỉ cần giữ thôi…” bọn trẻ hét toáng lên sung sướng khi bá tước làm bộ cau mày nói.
“Thế ta phải làm gì nếu bị ngã đây?”
Nhưng Bác Sam đã ra lệnh cho những thành viên đầu tiên của mỗi đội chuẩn bị sẵn sàng chui vào bao tải.
“Khi ta hô là bắt đầu nhé!” ông nói.
Bá tước nhanh chóng khám phá ra có người thì thích ứng rất nhanh, trong khi người khác lại ngã. Có người thì xoay tít xung quanh, khó nhọc cất bước và cố gắng một cách vô ích để giữ cho chân mình không giẫm lên mép bao tải. Người lại bị những khán giả phấn khích xung quanh cười vang, huýt sáo và la ó một cách vui vẻ hay lại phải vật lộn với những lời chê bai, trêu chọc từ những thành viên của đội khác. Có những người luôn luôn cán đích cuối cùng khi trao lại bao tải cho người kế tiếp. Có người bội thu rất nhiều vết bầm ở khuỷu tay vì ngã và hoàn toàn không có khả năng ngừng cười.
Vợ của chàng làm tốt hơn chàng nhiều- kết quả của cả một đời tập luyện trò chơi này, chàng đoán vậy – nàng luôn luôn bắt kịp ngay những quý bà khác, những người hầu hết đều bị ngã hay đang di chuyển khá là chậm chạp. Đội của chàng về thứ ba ở vòng đua thứ ba, thứ nhì ở vòng đua ba và chung cuộc xếp ở vị trí thứ nhì.
“Tốt.” chàng nói, cười vui với cả đội xung quanh mình. “Vui quá phải không? Ai thèm quan tâm đến việc về nhất nào? Vị trí thứ hai đối với ta nghe đã tuyệt lắm rồi.”
Rồi một hàng dài những người người hầu xuất hiện với những khay thức ăn và đồ uống trong khi ông chủ của họ còn đang mải mê trong một cuộc đua ba vòng với Dì Catherine. Đồ ăn được xếp đầy trên những chiếc bàn kê ở một góc phòng khiêu vũ. Cuộc đua tài kết thúc, và Ngài bá tước có hơi chút đầu bù tóc rối và thở không ra hơi tuyên bố tiệc trà đã sẵn sàng và mời tất cả các vị khách cùng thưởng thức. Ngài đưa ra đề nghị hơi trái ngược với truyền thống là bọn trẻ con được mời vào bàn trước tiên, và ngay lập tức những chiếc bàn bị tấn công bởi cả một bộ lạc nhóc tỳ sôi nổi và háo hức. Những cốc nước chanh và hoa quả lạnh tỏ ra là những món được ưa chuộng trước tiên.
Và rồi không biết làm sao khi bữa tiệc đáng mong đợi cũng đi đến hồi kết, thì buổi dạ vũ bắt đầu. Những điệu nhảy dân gian được hưởng ứng nhiệt liệt bởi những người thường xuyên biểu diễn các bước nhảy điêu luyện của mình trên cánh đồng cỏ xanh bất tận hay xung quanh các cây cột kết hoa. Thật khó mà nhận ra ai đã đưa ra đề nghị này- lần này chắc không phải là Bác Sam. Khi Bác Sam đã đề nghị điều gì, mọi người đều không ai nghi ngờ là không nghe rõ. Cô Brook chơi đàn piano và sau đó một chút là Ngài Tử tước. Và hầu hết mọi người đều tham gia, đâu đâu cũng thấy những nhóm trẻ con, nhóm những người trẻ tuổi và cả nhóm những người già hơn tụ tập khắp gian phòng.
Khoảng chừng giữa những điệu nhảy đồng quê Ngài Sotherby lại chơi một điệu valse, khiến cho hầu hết những vũ công khác phải kinh hoàng khi thấy một vài cặp nhảy vốn chỉ thuần thục trong những vũ điệu đồng quê cũng thử tham dự, cùng cười phá lên vui vẻ và nhìn ngắm đôi chân của mình. Thậm chí tụi trẻ con cũng tập nhảy.
Bá tước nhảy điệu valse với vợ mình và tự hỏi đã bao giờ chàng hạnh phúc hơn lúc này chưa, khi được khiêu vũ với nàng ở Grenfell Park, thậm chí ngay cả trong một vũ hội sang trọng, thời thượng được đệm bằng cả một dàn nhạc phía sau. Một lúc nào đó họ phải thử mới được, chàng nghĩ. Nhất định chàng sẽ đưa nàng trở lại Luân Đôn khi nàng không còn phải mặc tang phục. Không phải bởi vì chàng buồn nhớ Luân Đôn và những thú vui giải trí ở đó. Chàng hoàn toàn mãn nguyện được sống trọn đời ở Grenfell Park nếu tình bạn thân ái -chàng hi vọng tình cảm đó còn hơn cả tình bạn – với vợ chàng vẫn tiếp tục. Chàng tự hỏi không biết mọi chuyện sẽ đi đến đâu nếu họ không chợt khám phá ra tình bằng hữu này trong khoảng thời gian ngắn ngủi của Lễ Giáng sinh.
Chàng nhìn thấy Bertie đang nhảy với Rachel, đầu họ chụm vào nhau, đang thì thầm trò chuyện. Họ chỉ nhìn nhau say đắm mà không cần biết đến bất cứ thứ gì xung quanh nữa. Thật quá nhiều cho lời hứa quả quyết tránh xa cô gái trong ngày hôm nay của Bertie. Chàng tự hỏi không biết liệu Bác Ben có đã định sẵn một lời hỏi thăm có thể tuôn ra bất cứ lúc nào hay không, nếu như Bertie vẫn cứng đầu cứng cổ không chịu bị sa lưới. Quả thật cả hai người bọn họ mới quen biết nhau có vài ngày. Điều này chỉ có thể giải thích bởi sự thu hút kì diệu của Lễ Giáng sinh, ngoài ra không còn cách lý giải nào khác.
Một giờ nữa đã trôi qua trước khi tiếng nhạc dừng hẳn và những chiếc bát lại bị tấn công ồ ạt lần nữa. Rồi tất cả các vị khách đều xin phép cáo từ cứ như thể đã nhận được ám hiệu từ trước vậy. Mọi người ai nấy mặt mũi đều hồng hào và mỉm cười rạng rỡ. Tất cả các vị khách đều bày tỏ lòng cảm kích chân thành với vợ chồng Ngài Bá tước lúc này đang đứng tiễn biệt mọi người trên bậc cửa. Đây quả là một buổi tiệc tuyệt diệu nhất mà bọn họ từng biết đến và dư âm của nó chắc chắn sẽ còn đọng lại mãi.
“Chúc mừng Giáng sinh thưa ngài Bá tước và phu nhân.”
“Chúc mừng Giáng sinh, ông và bà Mallory, và Michael nữa phải không? Vai diễn đức Vua của cháu lúc mở màn quả là rất thuyết phục.”
Những lời chúc tụng tiếp tục được vang lên, mãi cho đến khi những người khách cuối cùng đều đã ra về. Bác Sam và một vài người anh em họ khác thu lượm lại những chiếc bao tải, khăn bịt mắt và những đồ linh tinh khác phục vụ trò chơi.
Cô Ruth thì đang cầu Chúa phù hộ và phải thốt lên rằng, buổi tiệc thật vui vẻ giống hệt như những Giáng sinh của năm xưa. Cô xúc động nói rằng Ngài Bá tước và Eleanor thân yêu đã thật tuyệt vời biết bao khi tạo nên một bữa tiệc kì diệu, huy hoàng cứ như để dành tặng riêng cho bọn họ vậy.
“Ta không muốn nói ra điều này khi tất cả các vị khách còn đang đứng vây chặt xung quanh các cháu.” Dượng Harry nói, mỉm cười tinh quái với Bá tước và vợ chàng. “Nhưng các cháu có nhận ra là mình đang đứng ở đâu không?”
Câu hỏi đặc biệt trong tuần Nôel này chỉ có thể ám chỉ một điều duy nhất. Bá tước nhìn lên và hiểu ngay tức khắc. Nhành tầm gửi chàng hằng mong ước đang thật sự ở ngay trên đầu họ.
“Cám ơn, Dượng Harry.” chàng nói. “Sẽ thật hết sức xấu hổ nếu cháu bỏ lỡ nó, có phải không?”
Và rồi chàng ôm lấy vợ trong đôi tay mình và hôn nàng thật lâu, thật ngọt ngào trong khi Nhà Transome và các “môn đệ” đều cười khoái trá, huýt sáo và hoan hô vang dội xung quanh họ.
Chàng không biết, Bá tước nghĩ khi ngẩng đầu lên và mỉm cười với đôi mắt nàng đang mở to, rằng chàng đã hạnh phúc hơn thế bao giờ chưa, ngay chính tại thời khắc này. Và chàng không còn ước muốn điều gì khác nữa ngoài khoảnh khắc diệu kì này.
“Chúc mừng Giáng sinh, Eleanor.” chàng nói.
“Chúc mừng Giáng sinh, Ng-à-i Randolph.” nàng nói.