Đọc truyện Lợi Dụng Cô Hầu Nhỏ – Chương 3
Thời gian trôi thật nhanh, thấm thoắt Lam đã làm người hầu được 2 năm. Mối quan hệ của cậu chủ là cô vẫn như vậy, sau buổi tối sinh nhật ấy vẫn không có thêm tiến triển gì. Vẫn là những câu xã giao hờ hững, cẫn là những cái cúi đầu đầy cung kính.
-Trịnh Tiệp Bảo!
Bạn cậu chủ gọi. Cậu chủ năm nay đã là một thanh niên 20 tuổi căng tràn tinh lực. Tuy số lần cậu động dục với cô người yêu nhiều hơn nhưng ham muốn của cậu với cô hầu có vẻ giảm. Cậu thờ ơ, hờ hững, lấy phong thái chuẩn của một cậu chủ mà coi Lam như con ở đích thực.
***
Đã 8h tối. Cậu chủ vẫn lạch cạch gõ bàn phím, nhưng là trên một con laptop đen mới, điện thoại cậu chủ cũng đã thay thành iphone 7, con iphone hãy còn đắt đỏ và hiếm có trên thị trường bấy giờ. Bỗng dưng cậu ngừng gõ, gập laptop lại, chống tay lên cằm trầm tư.
Bộ đồ của cô hầu riêng của cậu hình như hơi chật rồi.
Phần ngực bị bó sít lại một chút, eo cũng siết chặt, chân váy dài gần đến đầu gối nay đã ngắn đến giữa đùi. Quần tất năm đó cậu phát cho giờ bị kéo một chút, lỗ hổng giữa các sợi tơ hình như to ra. Hôm trước khi cô hầu cúi xuống nhặt đồ cậu còn thấy chiếc quần hồng như ẩn như hiện sau làn tơ ren đen.
Là cô đã lớn thêm thay là do cái váy co lại?
Là chân cô dài thêm hay tại chất lượng quần tất kém đi?
Có trời mới biết được!
Cậu chủ mải suy tư đến mức tay thì cầm dao gọt quả nhưng vỏ quả thì chả thấy đâu. Thơ thẩn, đầu con dao cứa vào ngón tay cậu chủ một đường làm máu chảy ròng ròng. Cậu chủ nhíu mày, mở cửa phi đến phòng cô hầu gõ cửa rầm rầm:
-Lam, mở cửa ra!
Gọi mãi chả thấy cô hầu nhỏ của cậu ra mở cửa, cậu điên máu càng gõ mạnh hơn. Rõ ràng bên trong phòng cô có tiếng lạch cạch, tại sao cô không ra mở cửa cho cậu? Cô đang làm gì mà dám lờ cậu đi? Tại sao?? Tại sao???
Cậu chủ gõ một hồi cũng không thấy bóng dáng Lam đâu. Chợt xoay núm cửa, không khoá, cậu đẩy cửa xông vào.
Bỗng cảnh tượng trước mắt làm cậu chết lặng, mắt cậu chủ mở to, cổ họng nghẹn lại, thật lâu không nói lên lời.
Cô hầu nhỏ của cậu ngồi bệt xuống sàn nhà, cánh tay mảnh đang tìm quần áo. Mái tóc dài thướt tha nay lại càng dài hơn, phủ xuống lan ra cả nền tạo thành một thác đen khổng lồ chảy từ đỉnh đầu xuống. Khăn tắm trắng chỉ quấn được từ ngực đến quá đùi một tẹo, một tay cô hầu giữ chặt cho nó khỏi tuột ra. Bờ ngực to tròn ẩn hiện, vòng eo thon cùng vòng 3 được che khuất bởi khăn tắm. Quanh người cô bốc lên một làn khói mỏng, tóc nhỏ nước, hiển nhiên là vừa mới tắm xong. Cô hầu thấy cậu chủ xông vào liền giật mình, thỏ thẻ hỏi:
-Cậu chủ… không chờ em được một chút sao?
Cậu chủ vẫn đứng tại chỗ, động tác dừng lại hoàn toàn, cánh tay vẫn giơ lên giữa không trung, toàn thân bật chế độ “pause”. Lam liếc thấy đầu ngón tay cậu chủ rỉ máu liền à một cái, nhẹ nhàng lôi từ trong ngăn kéo ra một miếng băng gâu, tiến đến gần. Cô hầu nhỏ cúi xuống, ngậm lấy đầu ngón tay kia mà mút khiến cậu chủ cứng đờ, một cơn run rẩy lan toả khắp sống lưng. Sau khi máu trên tay cậu chủ đã được cô hầu ngậm hết, cô dùng tay khéo léo quấn quanh một vòng băng ơ-gâu.
Trong suốt cả quá trình vừa rồi, cậu chủ đã được ngắm cảnh đẹp miễn phí, đôi gò bồng đào trắng mịn của cô hầu đã được ánh mắt của cậu chủ nuốt gọn.
Xong xuôi, Lam ngẩng mặt lên đối mặt với cậu chủ. Tay cô vô thức vén lọn tóc xoà vào mắt, môi cong lên, mày nhăn lại:
-Cậu chủ, cậu còn đau ở đâu sao?
Cậu chủ cắn răng nhịn lại cơn đau nóng phía dưới bụng. Yết hầu chuyển động, cậu nuốt khan vài cái, ho vài nhát, rồi ỡm ờ:
-Không… Hết đau rồi.
-Thế cậu chủ còn đứng đây làm cái gì?
Cậu chủ siết nắm đấm muốn phang cho cái mặt vô tội của cô hầu một phát. Chân cậu nửa muốn đi, nửa muốn ở lại. Ham muốn tuổi thành niên đột ngột ùa về làm bản năng trong cậu liên tục muốn giơ tay đè cô hầu lên giường. Thế nhưng lí trí cậu lại gào thét phủ nhận. Cô ta là một con hầu rách nát, hèn mọn, cô ta là đáy của xã hội, không thể nào đứng ngang hàng với đỉnh của xã hội được.
-Lam này…
-Dạ?
-Sao đứng trước mặt cậu chủ mà em không ăn mặc cho hẳn hoi?
Cậu chủ ho khan, e hèm nhắc nhở.
-Cậu chủ phải đi ra thì em mới mặc được chứ?
Xem kìa, gan lớn hơn rồi, còn muốn trả treo với cậu chủ cơ đấy!
-Em ăn mặc như thế này không phải muốn câu dẫn tôi sao?
-Là cậu chủ xông vào mà?
Cậu chủ vẫn còn trẻ con, tính tình bốc đồng, bị mấy câu nói của cô hầu làm máu dồn lên não. Cậu nóng nảy đóng rầm cửa lại, bỏ đi.
Ngày hôm sau Lam được cấp một bộ hầu gái mới. Dài hơn, rộng hơn, kín đáo hơn. Chỉ có điều cậu chủ sau hôm đó không muốn tiếp xúc với cô nữa, toàn bộ quần áo hay thức ăn cô chạm tay vào đều bị cậu ném hết. Cậu chủ nói thấy cô ngứa mắt muốn tống khứ cô đi, các cô hầu gái xung quanh cười thầm trong bụng. Bà chủ thở dài, nói nếu cậu chủ ghét cô đến vậy thì nhường cho cậu út. Cậu chủ nghe thế trợn trắng mắt, giận dỗi bỏ vào trong phòng. Vài ngày sau đó, cậu chủ….