Đọc truyện Loạn Thế Giang Hồ – Chương 9: Trở lại Tân thủ thôn
Chỉ còn ba giây!
Thời gian quá ít ỏi không cho phép Mộ Khinh Hàn giải quyết hết toàn bộ 1 đám người trong bang Thệ Thủy. Đen đủi thay
trên người cô lúc này cũng không có phù hồi thành hay vật phẩm miễn tử
gì . Bây giờ mà logout cũng không phải cách hay nói không chừng tên Thệ
Thủy Niên Hoa kia rất có khả năng sẽ đứng canh tại chỗ nàng out ra để ôm cây đợi thỏ ấy chứ.
Vậy thì chỉ còn sót lại duy nhất một cách
thôi, đó là: Trốn! Nhưng không thể trốn vào thành chủ được, tăng điểm pk trên người nàng lúc này đây đủ khiến cho nàng phải ngồi bóc lịch trong
tù hơn mười ngày ấy chứ. Có điều nàng biết trốn đi đâu bây giờ?
Bàn tay đang nắm chặt chiếc chủy thủ của Mộ Khinh Hàn giờ đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, đầu óc vận hành với công suất tối đa, ánh mắt lo âu quét về phía
đám người trước mặt, hốt nhiên trong đầu cô lóe ra một chủ kiến không
tồi.
Còn một giây nữa thôi!
Chức năng ẩn thân của Ẩn Tàng Sa Cân sắp mất tác dụng rồi!
Mộ Khinh Hàn nhanh như chớp lao về phía vòng vây, động tác chớp nhoáng
quét ngang một cái, dễ dàng giải quyết xong hai tên lâu la, thuận lợi
tạo ra được một khoảng trống. Đến khi chiếc khăn lụa mất đi tác dụng,
nàng guồng chân chạy như bay vào khu rừng, không ngoảnh đầu lại lấy một
lần.
Mất đi tên đầu sỏ lúc này đây bọn người trong bang Thệ Thủy không khác gì đám ruồi nhặng vo ve chỉ biết trơ mắt nhìn Lạc Tuyết
Khinh Hàn đang từng bước từng bước bỏ chạy mất tiêu trước mắt mình, ta
nhìn ngươi một cái, ngươi lại liếc ta một cái, đứng như chôn chân tại
chỗ mà chẳng biết phải làm sao.
[Thệ Thủy Niên Hoa]: “Còn đứng đó làm gì? Mau đuổi theo đi!”
Không biết là kẻ nào đã hét lên một câu như thế, đến lúc này bọn bang chúng
mới như sực tỉnh, lóp ngóp bò ra khỏi giấc mộng, luống cuống đuổi theo
Mộ Khinh Hàn nay đã mất tăm trong rừng cây.
Mộ Khinh Hàn trốn
trên một tàng cây vừa khéo đám lá dày đặc đã giúp che chắn cả người
mình, nàng đưa tay vạch vài chiếc lá trước mặt, cúi đầu nhìn đám bang
chúng Thệ Thủy đang vội vội vàng vàng chạy qua.
Đúng là một lũ ngốc.
Dưới tấm khăn lụa, khóe môi Mộ Khinh Hàn khẽ nhếch lên một cách đầy châm chọc mỉa mai.
Đến khi tiếng bước chân lộn xộn hỗn loạn đã chỉ còn ở phía xa xa, đợi thêm
một lát mà chẳng thấy bóng dáng kẻ nào nữa, Mộ Khinh Hàn mới không chút
do dự nhảy từ trên cây xuống, nhẹ nhàng đặt chân lên mặt đất.
Nàng mở Bảng thông tin nhân vật ra liền kinh hoàng phát hiện, không ngờ điểm pk của mình đã lên tới 320 rồi! Nhưng nàng chỉ mới giết có bốn người
thôi mà…trong Loạn Thế, cứ 10 điểm pk thì bị giam giữ một ngày nói cách
khác, 320 điểm là tương đương với ba mươi hai ngày đấy…Mà bây giờ ID của cô cũng đã chuyển sang hồng danh vô cùng bắt mắt rồi…
Điểm pk cao như thế ID chuyển đỏ cũng là điều hiển nhiên thôi.
Mộ Khinh Hàn khẽ thở dài, lắc đầu trong vô thức. Chỉ sợ là mình không thể trở về thành được nữa rồi…
Có điều, nàng phải đi đâu để giết quái, luyện cấp, rửa điểm pk ?
Vừa muốn tăng cấp, nâng cao kỹ năng lại vừa muốn tránh xa những chỗ đông
người, đặc biệt là trốn khỏi sự đuổi giết của bọn người trong bang Thệ
Thủy. Trừ những khu vực ẩn ra mấy địa điểm như thế, đúng là hiếm hoi ít
ỏi đến đau lòng.
Đáng tiếc chức năng ẩn thân của Ẩn Tàng Sa Cân chỉ có thể duy trì được trong vòng mười giây…Đúng rồi! Ẩn Tàng Sa Cân!
Hai mắt Mộ Khinh Hàn đột nhiên lóe sáng!
Sao nàng lại quên được nhỉ, mình còn chưa dùng cái chức năng kia mà, Ẩn
Tàng Sa Cân có thể che giấu thông tin nhân vật đấy! Mộ Khinh Hàn vui như mở cờ trong bụng lấy Ẩn Tàng Sa Cân ra định bụng kích hoạt chức năng.
“Hệ thống : Bạn xác định muốn sử dụng chức năng ẩn thông tin?”
Mộ Khinh Hàn không chút do dự chọn ‘Xác nhận’.
Vừa chọn xong, nàng lập tức nghe thấy giọng của Hệ thống vang lên bên tai: “Mời bạn nhập tên nhân vật mới.”
Hả? Tên nhân vật mới? Đây là cái quái gì thế?
Mộ Khinh Hàn khẽ nhíu đôi mày, mặc dù trong bụng đầy rẫy nghi ngờ, nàng thuận miệng đọc ra một cái tên: Lạc Anh Phiêu Tuyết.
[Hệ thống] : “Nhân vật Lạc Anh Phiêu Tuyết đã được tạo thành công.”
[Hệ thống]: “Lạc Anh Phiêu Tuyết vừa đặt chân vào chốn giang hồ, hiện tại cấp bậc của bạn đang là cấp một.”
Cấp… cấp một?!
Mộ Khinh Hàn thất kinh! Nàng không nghe lầm đấy chứ? Sao nhân vật của mình lại rớt xuống cấp một rồi??
Không còn thời gian để tìm hiểu rõ nguyên nhân nữa, đôi mắt lúc này đây đã bị một luồng ánh sáng trắng ôm lấy người, mạnh mẽ đâm vào khiến cho nàng
không thể nào mở mắt ra nổi.
Trên đầu đột nhiên truyền đến cảm
giác choáng váng, cả người tựa như bị nhấc bổng lên khỏi mặt đất, cảm
giác này rất quen, lẽ nào là…
Bị đá đi rồi!
“Hệ thống : Cấp bậc của bạn chưa đủ trên cấp 30, không thể tiến vào Vô Hoa Giản. Bạn sẽ được truyền tống đến Tân thủ thôn.”
Vù …
Giọng nói của hệ thống kết thúc với tiếng thổi vù vù quanh tai Mộ Khinh Hàn,
lúc này lại chẳng khác nào tiếng nổ ầm ầm trong đầu cô.
Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra thế này??
Cảm giác thấy luồng ánh sáng trắng toát chói lóa bao bọc quanh người mình
dường như đã biến mất rồi, Mộ Khinh Hàn bấy giờ mới mờ mịt mở mắt. Vốn
dĩ sự khiếp đảm ban nãy đã đủ làm cho những sợi dây thần kinh của cô tê
rần cả lại,đầu óc cũng hết sức hoang mang, nhưng cảnh tượng đột ngột đập vào mắt nàng lúc này đây đích thực là một đòn chí mạng đập tan nát bét
những gì còn sót lại trong đầu mình!
Những thửa ruộng dọc ngang
san sát trải dài nối liền với các con đường xen kẽ nhau trên cánh đồng
bát ngát, mấy căn nhà tranh đơn sơ nghèo nàn rải rác đó đây, khói bếp
lượn lờ bay lên thành từng dải trên những mái nhà. Bên trong cánh đồng,
gà gáy chó sủa, cây mọc thành hàng. Một đám trẻ nghịch ngợm cười đùa
chơi trò đuổi bắt, thanh niên trai tráng ra sức cày bừa, mấy ông lão
ngồi dưới bóng cây kể chuyện hàn huyên, khung cảnh thật bình dị mộc mạc
làm sao… Nhưng mà, đây chẳng phải là…
Tân thủ thôn >.
Mộ Khinh Hàn trợn tròn hai mắt, trừng trừng nhìn vào cảnh tượng đang diễn
ra trước mặt mình đây, cảm thấy đúng là không thể hiểu nổi. Chẳng lẽ đây cũng là chức năng của Ẩn Tàng Sa Cân sao? Nàng đưa tay lên sờ sờ mặt
mình theo bản năng, kết quả là chỉ tóm được một đống không khí.
Chiếc khăn lụa của nàng đâu mất rồi?!
Tim Mộ Khinh Hàn bất giác hẫng mất nửa nhịp, vội vã cúi đầu tìm, nhưng lại
càng kinh hãi hơn khi phát hiện ra bộ đồ Băng Tuyết của mình cũng đã
không cánh mà bay rồi! Lúc này đây đang khoác lên người lại chỉ là một
bộ y phục màu trắng bằng vải thô rất đỗi bình thường…
“Trang bị
của mình đâu mất rồi???” Mộ Khinh Hàn thảm thiết kêu lên một tiếng, sắc
mặt trắng bệch không còn hột máu, cuống quýt mở Bảng thông tin nhân vật
ra.
Tên nhân vât: Lạc Anh Phiêu Tuyết (Nhân vật chính: Lạc Tuyết Khinh Hàn).
Cấp bậc: 1.
Danh vọng: 0.
Tội ác: 0.
Sinh mệnh: 100/100.
Tinh thần: 150/150.
Thể lực: 80/100.
Sức mạnh: 45.
Nhanh nhẹn: 20.
Nhạy bén: 15.
Mị lực: ???
May mắn: ???
Phòng ngự: 20.
Tránh né: 15.
Trúng mục tiêu: 20.
Kinh nghiệm: 0/100.
Điểm phân phối thuộc tính: 0.
[Trang bị]
Vũ khí: Mộc kiếm.
Dây cột tóc: Tân thủ phát đái.
Trang phục: Tân thủ bố y.
Thắt lưng: Tân thủ yêu đới.
Giày: Tân thủ hài.
Vòng tay: Không có.
Thông tin nhân vật đã bị thay đổi hoàn toàn, có điều bên cạnh tên nhân vật
lại còn có một dòng chữ màu lam cực kỳ bắt mắt: Nhân vật chính.
Mộ Khinh Hàn cuối cùng cũng có thể thả lỏng cả người, thậm chí lúc này
nàng còn có cảm giác rất chi là thành tựu. Trong game Loạn Thế mỗi người chơi chỉ có thể lập một nhân vật mà thôi,máy chủ sẽ xác nhận nhân vật
đó có đúng là mình hay không? Mà hôm nay nàng lại…đây có được xem như
là…mình vừa lập ra một acc phụ phải không?
Đúng lúc đó, Mộ Khinh Hàn chợt nghe thấy một giọng nói trong trẻo như dòng suối vang lên từ phía sau:
“Vị tỷ tỷ kia ơi, chậm chút đã…”
Mộ Khinh Hàn nghi hoặc quay đầu lại, chỉ thấy một cô gái xấp xỉ tuổi mình, thân mặc bích y đang bước nhanh lại gần. Cô gái này dùng một sợi dây
lụa màu xanh buộc gọn mái tóc dài kiểu đuôi ngựa lại sau lưng, có lẽ là
do chạy quá nhanh, khuôn mặt cô nàng trở nên ửng đỏ, đôi mắt trong suốt
sáng long lanh, thật đáng yêu làm sao.
Mộ Khinh Hàn mỉm cười, chỉ vào bản thân:
“Gọi tôi sao?”
“Đúng… đúng… hộc hộc…” Cô gái mặc bích y ấy dừng sững lại trước mặt Mộ Khinh
Hàn, hai tay chống lên đầu gối, cúi người thở hổn hển, nghe Mộ Khinh Hàn hỏi như thế, cô vội vàng gật đầu như trống bỏi, miệng hớp lấy hớp để
mấy ngụm không khí:
“Tổ đội bọn em còn thiếu một vị trí nữa để
làm nhiệm vụ, nhưng ở Tân thủ thôn lại vắng người quá, bọn em tìm mãi
vẫn không đủ người, chẳng hay chị có thể vào đội bọn em không?”
“Được chứ!” Mộ Khinh Hàn hứng khởi nhận lời, cô còn đang định thăng cấp cho
“acc phụ” đây, tổ đội đánh quái với người ta cũng là một lựa chọn không
tồi, chỉ có điều…không biết trên đường có gặp phải người quen nhận ra cô không?
“Tốt quá!” Cô gái vận bích y hoan hỉ nói:
“Tỷ tỷ, chị tên là gì? Em là Vân Ảnh Tiêu Sanh đã lên lv 2 rồi.”
Mộ Khinh Hàn suy nghĩ một lát, cuối cùng “thật thà” đáp: “Lạc… Lạc Anh
Phiêu Tuyết, chị vừa đăng ký xong, cho nên…mới chỉ cấp một thôi…” Nàng
đưa mắt nhìn về phía xa xa đây cũng không tính là nói dối đâu chứ nhỉ?
Vừa dứt lời đã nghe thấy giọng nữ của Hệ thống vang lên.
[Hệ thống] : “Người chơi Vân Ảnh Tiêu Sanh muốn thêm bạn làm hảo hữu, bạn có đồng ý không?”
Đồng ý
[Hệ thống] : “Người chơi Vân Ảnh Tiêu Sanh và bạn đã kết làm hảo hữu, chúc bạn chơi game vui vẻ.”
Sau khi thêm nhau vào danh sách hảo hữu xong Vân Ảnh Tiêu Sanh mới cười cười nói:
“Sau này em sẽ gọi chị là Lạc Anh tỷ tỷ nhé. Đúng rồi, để em gọi đội trưởng
đã, huynh ấy sẽ thêm chị vào đội… A! Đội trưởng ơi!” Hai mắt cô đột
nhiên lóe sáng, hưng phấn nhìn về phía trước vẫy vẫy tay.
Mộ
Khinh Hàn nhìn về hướng cô nàng đang vẫy tay, quả nhiên lập tức nhìn
thấy một anh chàng đẹp trai thoạt nhìn có vẻ điềm tĩnh đang tiến về phía bọn cô, phía sau anh ta còn có hai anh em sinh đôi mặt mày sáng sủa
khác.
“Vân Ảnh, tìm được người rồi hả?” Một anh chàng trong cặp
sinh đôi kia cười toe toét hỏi, dùng ánh mắt thân thiện đánh giá Mộ
Khinh Hàn.
Vân Ảnh Tiêu Sanh gật gật đầu, nói với vị đại ca lạnh lùng kia: “Vâng, đội trưởng, huynh thêm chị ấy vào đội đi.”
Anh chàng đẹp trai mặt lạnh không chút biểu cảm nhìn Mộ Khinh Hàn một cái, lạnh lùng nhả ra một chữ:
“Tên?” Quả nhiên là tính cách như ngoại hình, tích chữ như vàng quá đáng luôn.
Mộ Khinh Hàn vội vàng đáp: “Tôi là Lạc Tuyết… À không, là Lạc Anh Phiêu Tuyết, tân thủ, cấp một.”
Tự giới thiệu xong một lượt đột nhiên Mộ Khinh Hàn cảm thấy nhân vật này của mình kém cỏi quá…
Không đợi người mặt lạnh đẹp trai trả lời, một người trong hai anh em sinh đôi vừa lên tiếng ban nãy đã cướp lời luôn:
“Chào Lạc Anh mỹ nữ, tôi tên Nguyệt Hắc Phong Cao , hì hì.”
Mộ Khinh Hàn 囧: “Sao không lấy tên là ‘Đêm’ ?”
“Thì thích mà! Tên tôi là Nguyệt !”
“…” Mộ Khinh Hàn đưa mắt nhìn sang người còn lại trong cặp sinh đôi:
“Vậy… còn anh?”
“À, tôi là Sát Trùng Nhật, cái tên này không tệ nhỉ?”, tên sinh đôi còn lại đáp với vẻ dương dương đắc ý.
Nguyệt hắc phong cao sát trùng nhật ( đêm đêm với ngày sáng..)
Gân xanh hai bên huyệt thái dương của Mộ Khinh Hàn nhất loạt nổi lên hết
sạch, nàng hoàn toàn hết chỗ nói luôn rồi. Không biết làm gì hơn đành
đánh mắt sang nhìn người đẹp trai mặt lạnh, tựa hồ như nhìn thấu suy
nghĩ của nàng mới chỉ thấy cô khẽ nhếch miệng, anh ta đã lên tiếng
trước.
“Nghịch Đồng.”
Mộ Khinh Hàn nhất thời không hiểu anh ta nói gì, bèn mờ mịt hỏi lại:
“Hả?”
Vân Anh Tiêu Sanh thấy thế, nhẹ nhàng kéo kéo chéo áo Mộ Khinh Hàn, nhẹ giọng giải thích:
“Ý đội trưởng là giới thiệu anh ấy tên Nghịch Đồng đó mà!”
Mộ Khinh Hàn lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ vôi vàng gật đầu, mỉm cười nói:
“Chào anh.”
Nghịch Đồng quả không hổ là hình tượng núi băng, anh ta chỉ gật đầu với cô một cái xem như chào hỏi. Đến khi mời Mộ Khinh Hàn vào đội xong, anh ta
cũng chỉ nhàn nhạt phun ra hai chữ:
“Đi thôi.”
“Đúng
rồi, giờ làm nhiệm vụ gì đây?” Nghe thấy lời nhắc nhở của Nghịch Đồng,
Mộ Khinh Hàn mới sực nhớ ra, vội vàng lên tiếng hỏi.
Vân Ảnh Tiêu Sanh giải thích một cách đầy nhiệt tình:
“À, dễ lắm chỉ phải giết 400 con quái thôi, nhưng nhất định phải đủ năm người mới được.”
Trên khuôn mặt Mộ Khinh Hàn lộ ra vẻ đầy kinh ngạc 400 con? Có nhiều quá không thế? Nàng lại hỏi tiếp:
“Vậy mọi người định giết quái gì?”
Sát Trùng Nhật nhìn cô một cái, cười đến độ khuôn mặt cũng cong cong:
“Giết thỏ.”