Loạn Thế Giang Hồ

Chương 10: Bị thỏ cắn


Đọc truyện Loạn Thế Giang Hồ – Chương 10: Bị thỏ cắn

Nơi làm nhiệm vụ giết thỏ cách Tân thủ thôn một đoạn đường vì thế nên
lúc đi đường rảnh rỗi mọi người trong đội nổi tính thích hóng chuyện lôi mấy vụ xì căng đan gần đây trong game ra bình luận sôi nổi.

Nguyệt Hắc Phong Cao dẫn đầu khơi mào trước:

[Nguyệt Hắc Phong Cao]: “Mọi người nghe tin gì chưa? Vụ hot nhất gần đây nhất trong game ấy?”

Nguyệt Hắc Phong Cao vừa dứt lời, Vân Ảnh Tiêu Sanh đã vội dựng tai lên, trưng ra một vẻ mặt như muốn học hỏi ghê lắm:

[Vân Ảnh Tiêu Sanh]: “Chuyện gì chuyện gì? Huynh nói muội nghe thử xem nào.”

Lắm chuyện là bản tính trời sinh của con gái, câu này quả không ngoa chút nào.

[Nguyệt Hắc Phong Cao]: “À à, là chuyện vị đệ nhất đại thần trong truyền thuyết…”

Cả người Mộ Khinh Hàn lập tức cứng đờ, ra vẻ trấn định đưa mắt nhìn về
phía xa xa, giả vờ như không nghe thấy màn tám chuyện của mấy người kia, lại chỉ thấy Vân Ảnh Tiêu Sanh hét toáng lên:

[Vân Ảnh Tiêu Sanh]: “Cái gì? Dạ Thanh Hàn kết hôn với Lạc Tuyết Khinh
Hàn? Lạc Tuyết Khinh Hàn chẳng phải là đàn ông sao? À không không… ý
muội là… cả hai người đó đều là đàn ông…”

Khóe miệng Mộ Khinh Hàn mãnh liệt co giật, trời đất ơi, sao mà đến cả tân thủ cũng nghĩ rằng cô là “đàn ông” thế này??

[Nguyệt Hắc Phong Cao]: “Đúng thế đúng thế, nghe nói vì hai
người đó kết hôn mà đã làm dấy lên một làn sóng mới trong toàn game…”
Sát Trùng Nhật bắt đầu thêm mắm dặm muối, rất chi là ra dáng mà kể lể:

[Sát Trùng Nhật]: “Tiếp đó là vụ Thệ Thủy Niên Hoa biết chuyện
hai vị kia kết hôn, thẹn quá hóa giận, lập tức dẫn đầu một đám người đi
chặn đánh Lạc Tuyết Khinh Hàn. Haiz quả là một mối tình tay ba bi kịch
làm sao!”

Vân Ảnh Tiêu Sanh trưng ra một vẻ mặt hoài nghi:

[Vân Ảnh Tiêu Sanh]: “Làm sao huynh biết?”

[Sát Trùng Nhật]: “Hừm, huynh vừa thấy thông báo trên Thế giới
xong, đại ý là Thệ Thủy Niên Hoa đang treo giải thưởng vạn kim tiền cho
bất cứ kẻ nào giết chết được Lạc Tuyết Khinh Hàn.”

[Vân Ảnh Tiêu Sanh]: “Thế sao huynh biết được Thệ Thủy Niên Hoa làm thế là do mờ mắt vì tình?”

[Sát Trùng Nhật]: “Huynh đoán.” Câu trả lời rất chi là thản nhiên, như chuyện đúng rồi không cần bàn cãi nữa vậy.

“…”

Dọc theo đường đi, cả đám người lôi ra đủ chuyện bát quái trên trời dưới
đất, làm Mộ Khinh Hàn sởn cả tóc gáy, nổi cả da gà, rốt cục cũng có thể
đau khổ vật vã lết xác tới được vùng Dã ngoại bình nguyên của Tân thủ
thôn.

Trước mắt cô lúc này đây là vùng thảo nguyên rộng bát ngát mênh mông, thảm cỏ xanh mướt trải dài vô tận, một đám thỏ con tung tăng nhảy nhót qua những bụi cỏ, những cặp mắt đỏ hồng lay chuyển đáng yêu,
vẻ ngoài dễ thương vô cùng. Trên đầu mỗi nhóc thỏ còn có một dòng chữ
xanh biếc: “Thỏ trắng lv 3”, hệt như để chứng minh với người ta mình là
sinh vật vô hại.

Những chú thỏ vừa yếu ớt yếu đuối vừa cực kỳ dễ thương này quả nhiên rất dễ gợi sự thương cảm tiếc nuối trong lòng bọn
con gái nếu phải ra tay giết chúng, thế là cả hai người mang giới tính
nữ trong đội đều cực kỳ nhất trí đồng lòng mà đưa ánh mắt đáng thương ra nhìn về phía đội trưởng.

Không nói hai lời, bạn đội trưởng của chúng ta lập tức rút thanh trường đao ra, chậm rãi mở miệng:

[ Nghịch Đồng] : “Nhanh chút đi, bằng không hôm nay sẽ không hoàn thành nhiệm vụ được đâu.”

Thấy chiêu cầu xin bằng ánh mắt không có hiệu quả, Mộ Khinh Hàn và Vân Ảnh
Tiêu Sanh đành đồng loạt bỏ cái ý niệm thương tiếc thỏ con ấy ra khỏi

đầu, vội vàng rút vũ khí ra bắt đầu xông lên phía trước giết thỏ.

Mộ Khinh Hàn nắm chặt thanh mộc kiếm mà hệ thống đã rất “tốt bụng” phát
cho nàng theo thói quen nhắm thẳng vào lũ thỏ trước mặt, vung kiếm lên
quét ngang một đường.

Nếu như là lúc bình thường, ngay tại thời
khắc mũi kiếm quét qua nhất định sẽ hiện lên những luồng sáng trắng toát chói lóa nhưng mà bây giờ…

Mũi kiếm đâm thẳng vào đầu thỏ, Mộ
Khinh Hàn chỉ nhìn thấy một con số đỏ tươi nhảy lên: “- 5″, con số này
trông cực kỳ chói mắt, hệt như đang cười nhạo cô không biết tự lượng sức mình vậy.

Mấy con thỏ bị Mộ Khinh Hàn đâm trúng, lập tức cứng
người lại, hệt như nhận được một sự kích thích nào đó, chúng dùng những
ánh mắt sắc lẻm của mình phóng vèo vèo về phía nàng, đôi mắt kia ban đầu mang một màu hồng như rubi đẹp đẽ là vậy mà nay đã trở nên đỏ ngầu như
máu. Chú thỏ ôn thuần vô hại dường như đã biến đi đâu mất, thay vào đó
là một con mãnh thú hung ác tàn bạo, chúng há miệng ra lao vọt về phía
trước nhằm thẳng vào hướng Mộ Khinh Hàn!

Khuôn mặt Mộ Khinh Hàn
biến sắc ngay tức thì, kinh nghiệm giết quái tích tụ bấy lâu khiến cho
hành động đầu tiên của cô sau lúc đó là vắt giò lên cổ mà chạy, tay huơ
kiếm đuổi lũ thỏ điên.

Vụt …

Bóng trắng ấy như cơn gió
dữ dội điên cuồng xẹt qua Mộ Khinh Hàn, hàm răng nhọn cắm phập vào bàn
tay đang cầm kiếm của nàng, hoàn toàn chuẩn xác không chệch một li.

Từ cổ tay Mộ Khinh Hàn bỗng truyền đến một cảm giác đau rát, thang kiếm gỗ trong tay cũng không giữ nổi nữa mà rớt cái “Bộp” xuống đất.

“Á á á! Má ơi, thỏ cắn người! Cứu mạng!!” Mộ Khinh Hàn vừa chạy như điên,
vừa ra sức gỡ con thỏ đang cắm nguyên hàm răng trên tay mình xuống, nàng đã đau đến mức nước mắt cũng rơm rớm quanh mi rồi.

Không thể tin nổi, mình – Mộ Khinh Hàn cũng có ngày bị đám thỏ nhỏ nhỏ kia cắn!

Mặc dù lực công kích của thỏ không cao, nhưng cái vết cắn này của nó thì đúng là làm máu tụt nhanh không đỡ nổi.

– 5.

– 2.

– 2.

– 1.

– 1.

– 5.

Phải đến khi dùng hết cả tứ chi, Mộ Khinh Hàn mới gỡ được con thỏ kia ra một cách cực kỳ khó khăn chật vật, điểm sinh mệnh của vốn là 100 nay đã rớt xuống chỉ còn phân nửa! Thảm hại không kể đâu cho hết, nàng như không
còn sức lực để chống đỡ thân thể nữa, thế là rầm một cái bi tráng ngã
lăn quay ra đất.

Mộ Khinh Hàn trợn tròn đôi mắt, vẫn chưa thể
nào định thần lại được, ngước lên nhìn con thỏ trước mặt mình chỉ thấy
sinh vật hung dữ kia nay đã dần bình tĩnh lại, dựng đôi tai dài thườn
thượt của mình lên, nhảy phốc trở lại bãi cỏ vừa nãy tiếp tục ung dung
nhàn nhã… ăn cỏ… = =b

“Lạc Anh tỷ tỷ! Chị không sao chứ?” Một
tiếng gọi gấp gáp từ phía trước truyền đến, trong lòng Mộ Khinh Hàn vẫn

còn sợ hãi, cô ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy khuôn mặt ngập tràn lo
lắng của Vân Ảnh Tiêu Sanh. Thì ra là sau khi nghe thấy tiếng la hét đầy thảm thiết của Mộ Khinh Hàn, cô nhỏ vội vã bỏ chú thỏ đang giết được
một nửa lại phóng vèo đến đây.

“Thỏ… thỏ cắn chị…” Mộ Khinh Hàn nhìn dấu răng rướm máu trên tay, run rẩy nói.

“Hả?” Vẻ mặt Vân Ảnh Tiêu Sanh đầy kinh ngạc:

“Thỏ đâu có cắn được người? Em chém giết nhiều như vậy rồi, bọn chúng thậm chí còn không thèm động đậy ấy chứ!”

“Cái gì!” Mộ Khinh Hàn như không thể tin nổi vào tai mình, đôi mắt càng trợn lớn hơn, chẳng lẽ… bọn thỏ chết tiệt kia cố tình nhắm vào mình?

“Đấy, chị nhìn xem.” Vân Ảnh Tiêu Sanh vừa nói, vừa vung kiếm lên nhắm thẳng
vào chú thỏ trắng gần đó, chém liên tiếp mấy nhát, khiến cho chú thỏ run lên cầm cập, chỉ lát sau máu đã tụt xuống đáy, ngã lăn ra đất tạm biệt
trần gian. Mà quả nhiên, trong suốt cả khoảng thời gian đó, nó không
thèm nhúc nhích động đậy tí gì…

Mộ Khinh Hàn nước mắt tuôn rơi,
chẳng lẽ là do điểm may mắn của cô quá thấp sao? Nàng đúng là xui nhất
quả đất ngay cả con thỏ mà nó cũng cắn…

Nàng ngước đầu lên nhìn
những người khác trong đội, đội trưởng Nghịch Đồng lúc bình thường thì
tích chữ như vàng, hiếm lắm mới cạy được miệng anh ta, vậy mà lúc giết
quái thì chuyên nghiệp vô cùng, động tác rất mực chuẩn xác và dứt khoát, chỉ cần ba đao thôi, con thỏ đã chết ngắc ngứ rồi. Còn cặp anh em sinh
đôi kia thì dường như rất nhàn nhã dạo chơi, sóng vai nhau ngồi dưới
tàng cây ngâm lên những điệu nhạc, tựa như đang dùng nhạc khí để công
kích bọn thỏ vậy. Nhưng có một điều là đám thỏ đó cũng chỉ ngồi yên một
chỗ không thèm động đậy mặc người ta thỏa sức chém giết…

“…”

Mộ Khinh Hàn trố mắt nhìn, trong lòng bất giác mãnh liệt dâng lên một cảm
xúc muốn chết quách cho rồi. Tại sao… tại sao… tại sao… chỉ có mình là
bị bọn thỏ kia cắn…

“Lạc Anh tỷ tỷ, không lẽ lúc giết thỏ chị đã đâm kiếm vào mắt bọn nó sao?” Vân Ảnh Tiêu Sanh dường như nghĩ ra được
điều gì, nàng vỗ vỗ trán, la lên một tiếng:

“A! Em nhớ NPC hướng dẫn người chơi mới đã từng nói, có nhiều loại quái nếu bị đâm vào mắt
sẽ sinh ra những phản ứng rất khác lạ, chỉ có điều lúc bọn nó nổi điên
cũng là khi sức phòng ngự của chúng yếu nhất.”

Lời của Vân Ảnh Tiêu Sanh làm Mộ Khinh hàn nghệt mặt ra.

Đâm trúng vào mắt thỏ? Cái này mình đâu có chú ý tới đâu chẳng qua là lúc
ấy theo thói quen quét ngang bọn thỏ mấy cái mà bọn nó không chết … Mình đúng là còn kém cỏi hơn cả tân thủ T____T

Nhưng mà nếu như quả
thật lúc bọn thỏ trắng nổi điên cũng là khi sức phòng ngự của chúng yếu
nhất thì nàng có thể lợi dụng nhược điểm này rồi…Nghĩ tới đây, ánh mắt
Mộ Khinh Hàn bỗng trở nên sắc bén lạ thường…

“Lạc Anh tỷ tỷ? Lạc Anh tỷ tỷ?” Vân Ảnh Tiêu Sanh gọi vài lần vẫn không thấy tiếng đáp lại, không khỏi lo lắng kéo kéo góc áo Mộ Khinh Hàn, ngập ngừng hỏi:

“Lạc Anh tỷ tỷ, chị không sao chứ?”

Đột nhiên Mộ Khinh Hàn không nói tiếng nào đã nhảy dựng lên, làm Vân Ảnh Tiêu Sanh sợ hết hồn:

“Lạc… Lạc Anh tỷ tỷ?”

Mộ Khinh Hàn dường như không nghe thấy tiếng gọi của Vân Ảnh Tiêu Sanh,

nàng nắm chặt bàn tay, mắt híp lại trong đáy mắt lóe ra một tia ngoan
độc rồi biến mất rất nhanh:

“Có thù mà không báo, sao gọi là con gái! Hôm nay bản cô nương đây thề nhất định sẽ diệt sạch lũ thỏ trên thảo nguyên này!”

Vân Ảnh Tiêu Sanh kinh ngạc nhìn theo những bước chân dài đầy mạnh mẽ về
phía đám thỏ của Mộ Khinh Hàn, thấy tỷ ấy nhặt thanh mộc kiếm từ dưới
đất lên, sau đó… vung kiếm lấy hết sức bình sinh, đâm thẳng vào mắt bọn
chúng!

“Lạc Anh tỷ tỷ…” Vân Ảnh Tiêu Sanh trố mắt ra, không nhịn nổi bật thốt lên một tiếng.

Nhưng cũng ngay tại lúc kêu lên đó, cô nhỏ mới phát hiện toàn bộ lo lắng của mình đều chỉ là dư thừa.

Mấy con thỏ trắng vốn dĩ đang ung dung nhàn nhã ăn cỏ, quả nhiên bị đâm vào mắt thì nổi điên lên phóng vọt lên nhằm thẳng vào Mộ Khinh Hàn.

Mộ Khinh Hàn linh hoạt cử động hai tay, chỉ thấy tiếng mộc kiếm xé gió
nghe “roẹt” một cái, ngay giây sau, mũi kiếm đã đâm thẳng vào người chú
thỏ trắng đang tung người trên không trung kia.

Những mảng lông trắng tinh thi nhau rụng xuống đất, đáng thương thay, cột máu theo đó mà cũng bị giảm xuống chỉ còn phân nửa!

“Ha ha, cách này quả nhiên xài được.” Mộ Khinh Hàn hài lòng gật gật đầu,
nâng mũi kiếm lên, đâm thêm một nhát vào người sinh vật nằm trên mặt đất đang giãy giụa cố bật dậy kia.

Thỏ trắng ngã vật ra đất biến thành điểm kinh nghiệm rồi nhanh chóng tan đi.

“…”

Vân Ảnh Tiêu Sanh nãy giờ vẫn dõi theo từng nhất cử nhất động của Mộ Khinh
Hàn, lúc này mới giật mình bừng tỉnh, nỗi ngạc nhiên trong mắt cô nàng
nay đã hoàn toàn chuyển thành cực kỳ sùng bái. Quá lợi hại!

Một cái chuyển mình, hai đường kiếm!

Những động tác vô cùng lưu loát của Mộ Khinh Hàn cứ thế tiễn hết đám thỏ rời
khỏi trần gian đến với địa ngục. Dần dần, thần thái trong đôi mắt nàng
cũng trở nên trong trẻo hẳn lên, động tác giết quái càng ngày càng linh
hoạt, khó có thể tìm ra bất cứ sơ hở nào. Một luồng ánh sáng rực rỡ chói mắt phát ra từ người nàng, thu hút toàn bộ ánh mắt của mọi người xung
quanh. Đó là sự tự tin mà không kẻ nào có được chỉ thuộc về riêng Mộ
Khinh Hàn.

Tựa hồ như có một cơn gió dữ dội mạnh mẽ quét qua
thảo nguyên, cơn gió ấy đi đến đâu, xác thỏ lại ngã xuống, biến thành
luồng sáng trắng xóa một vùng.

Cảm giác sung sướng thỏa thê khi
giết chết đám thỏ này khiến Mộ Khinh Hàn có cảm tưởng như mình đang trở
về với thân phận Lạc Tuyết Khinh Hàn. Đúng rồi đích xác là cái khoái cảm lúc này đây, Mộ Khinh Hàn khẽ nhếch miệng làm thành một nụ cười vô cùng tự tin. Ai bảo phải có trang bị tốt mới có thể thành công, mới có thể
làm nên kỳ tích? Trang bị tất nhiên cũng quan trọng nhưng thứ cần nhất
chỉ là thao tác kỹ năng của người chơi. Nếu như thao tác giỏi,thì tân
thủ cũng chẳng khác gì những bậc đại thần, chỉ cần vung kiếm tất thảy
đều bại trận. Huống hồ được đến cấp bậc cao như Lạc Tuyết Khinh Hàn ngày hôm nay cũng đều nhờ ngày trước Mộ Khinh Hàn biết cách thao tác thành
thạo như vậy.

Nghịch Đồng đứng phía xa xa, vô tình liếc sang
nhìn thấy ngay động tác thuần thục của Mộ Khinh Hàn, trong đôi mắt lạnh
như băng của hắn chợt lóe ra một tia kinh ngạc khó dấu.

Đôi anh
em sinh đôi kia nãy giờ vẫn đang ngồi dưới tàng cây đánh đàn giết thỏ,
lúc này đây miệng người nào người nấy đều đã há hốc ra, thao tác giết
quái cũng dần dần chậm lại, cuối cùng bất tri bất giác mà ngừng hẳn. Họ
trợn mắt há mồm dõi theo từng nhất cử nhất động đầy vẻ “điên cuồng” của
Mộ Khinh Hàn, tựa hồ như được tận mắt chứng kiến kỳ tích vậy.

“Cô ấy… cô ấy… cô ấy…” Một cánh tay của Sát Trùng Nhật vẫn đang ở trạng
thái lơ lửng trên không trung, lắp bắp nói không ra câu, bàn tay còn lại thì ra sức kéo kéo giật giật góc áo người anh em của mình.

Nguyệt Hắc Phong Cao ngước mặt nhìn trời, thở dài cảm khái một câu:

“Không biết kẻ nào đã từng nói: Thà rằng đắc tội tiểu nhân, chứ tuyệt đối không thể đắc tội nữ nhân!”

Mộ Khinh Hàn không cần tốn nhiều sức để giết thỏ lắm mà điểm kinh nghiệm
vẫn cứ tăng vùn vụt, một chốc đã nhảy lên cấp ba rồi. Nhưng nàng vẫn
thấy giết từng con như thế thì không năng suất lắm, thế là vung tay lên

định bụng quét một đường kiếm ngang người đám thỏ.

Đối mặt với
luồng khí đầy hung tợn đầy thù địch của đám thỏ, Mộ Khinh Hàn giờ đây đã không còn bối rối hoảng hốt như lúc đầu, bình tĩnh trấn định nắm giữ
cục diện trong tay. Nàng vung kiếm quét ngang một cái nữa toàn bộ bọn
chúng đã về với tổ tiên ông bà.

Trải qua mấy lần này đám thỏ
trắng tựa hồ như đã nhận ra cô gái đang hiên ngang đứng đó đúng là không dễ chọc vào thế nên cả đám cứ run lên bần bật, chúng vội vàng quay đầu
hướng thẳng về phía cặp anh em sinh đôi đang ngồi dưới tàng cây kia mà
xông tới!

Hai anh em Nguyệt Hắc Phong Cao và Sát Trùng Nhật bị
cảnh tượng đang diễn ra trước mắt dọa cho sợ hết hồn, hoảng hốt trợn
tròn hai mắt, ngay giây sau bọn họ đã vội vàng bật dậy khỏi mặt đất như
đang ngồi trên đống lửa, guồng chân bỏ chạy trối chết không hẹn mà cùng
kêu lên thảm thiết:

“A!!! Cứu mạng!!!”

“A a a !!!”
Nguyệt Hắc Phong Cao sống chết cắm mặt chạy, tay chân luống cuống nhét
một đống thuốc vào miệng, cũng chẳng thèm quan tâm là đống thuốc đó nhằm để phục hồi cái gì chỉ thất kinh quay đầu hét lên với Mộ Khinh Hàn ở
phía xa xa:

“Lạc Anh mỹ nữ, hạ thủ lưu tình!!!”

Mộ Khinh Hàn nghe thấy tiếng kêu cứu của người kia thì ngẩn ra, nhân lúc giết
xong một con thỏ mà quay đầu nhìn lại, mới phát hiện ra tình trạng xui
xẻo của hai anh em nhà kia vội vàng trưng ra một nụ cười áy náy:

“Xin lỗi, tôi…” Nhưng lời còn chưa dứt, giọng nói của nàng trong phút chốc
đã im bặt, cùng lúc đó trên trán cũng treo luôn ba đường hắc tuyến…

Thời gian phát điên của bọn thỏ đã hết từ đời nảo đời nào rồi, mà hai anh
chàng kia vẫn còn đang kêu la thảm thiết, cắm đầu cắm cổ chạy như điên…

Cứ như thế, ngày hôm đó đã trôi qua cùng với nhiệm vụ giết thỏ.

Ngay lúc Mộ Khinh Hàn vừa vung kiếm lên chém chết một con thỏ một cách vô
cùng “tàn bạo”, giọng nữ dịu dàng của Hệ thống cũng vang lên thông báo
thăng cấp và hoàn thành nhiệm vụ.

[Hệ thống]: “Chúc mừng người chơi Lạc Anh Phiêu Tuyết đã lên cấp 6, hãy tiếp tục cố gắng!”

[Hệ thống]: “Chúc mừng người chơi Nghịch Đồng, người chơi Nguyệt Hắc Phong
Cao, người chơi Sát Trùng Nhật, người chơi Vân Ảnh Tiêu Sanh và người
chơi Lạc Anh Phiêu Tuyết đã cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ giết thỏ, đề
nghị các người chơi về gặp thôn trưởng Thanh Sa thôn để giao nhiệm vụ.”

Phù, vậy là chỉ cần giết 400 con thỏ mà đã có thể lên tới cấp 6 rồi!

Mộ Khinh Hàn mang theo chút mệt mỏi mà thở dài nhẹ nhõm, trên khuôn mặt lộ ra một nụ cười vui vẻ mừng rỡ, lâu lắm rồi nàng chưa được giết quái đã
tay như hôm nay.

Nàng cùng mọi người trong đội thu vũ khí lại,
chuẩn bị về Tân thủ thôn nhận phần thưởng, lại không ngờ, ngay giây sau
một chuyện hoàn toàn ngoài dự kiến của tất thảy mọi người đã ập đến…

Bầu trời vốn quang đãng nay đột nhiên tối sầm lại, mây ùn ùn kéo đến, gió
cứ nổi lên như vũ bão cây cối xung quanh lay động dữ dội, bọn thỏ trắng
tựa hồ như nhận ra được tai họa gần kề vội vàng chạy loạn tứ tán, chỉ
chốc lát sau đã không thấy bóng dáng đâu nữa rồi.

Mọi người chỉ
cảm thấy vô cùng kinh ngạc, ngay giây sau, sắc mặt ai nấy đều đột nhiên
trắng bệch, không biết từ đâu một cỗ khí hung bạo mà vô cùng mạnh mẽ đã
quất vào mặt, chỉ nghe “ầm” một tiếng, mặt đất đã rung chuyển dữ dội!
Mấy người Mộ Khinh Hàn cũng theo đó mà mãnh liệt chao đảo, xém chút nữa
ngã cái rầm xuống đất.

“Chuyện quái gì thế này?!”

Sắc
trời ngày càng trở nên âm u mịt mù, cuồng phong gào thét dữ dội, trận
động đất không những không ngừng lại, mà ngày càng rung động mãnh liệt
hơn, một chút lại thêm một chút nữa…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.