Bạn đang đọc Loạn Nhịp Vì Người – Chương 87
Tư Điềm, chúng ta nói chuyện đi.
Bầu trời tối đen như mực, mưa như trút nước, gió càn quét tàn sát khắp đất trời.
Con đường rộng thênh thang gần như không có người qua lại, chỉ có từng chiếc từng chiếc xe một lướt qua như tên bắn, từng vũng nước thay nhau bắn tung tóe lên.
Phó Tư Điềm ngồi chồm hổm trên làn đường cấm xe cơ giới.
Gian nan dùng cổ đè lại cán dù, một tay cô cầm bàn đạp xe đạp, tay kia cầm xích xe đạp, cố gắng gắn dây xích lại.
Mưa bị gió thổi vừa xiên xẹo vừa rát, dù cầm trên tay căn bản không cản được, cả người cô ướt sũng.
Quá xúi quẩy, vốn dĩ vội vã trở về, nào ngờ đã nghèo còn mắc cái eo, không biết do xe đạp cũ nên bị lỏng hay là do gần đây hay mưa, xe để bên ngoài bị nước vào rỉ sét, suốt dọc đường xe đạp tuột xích ba lần liên tục, khó khăn lắm mới gắn lại được, chạy chưa bao lâu lại tuột tiếp, mà cứ mỗi lần như vậy lại càng khó gắn hơn.
Hai tay Phó Tư Điềm dính đầy rỉ sắt và dầu, đôi mắt bị mưa tạt vào, xót đến độ không mở ra được.
Cuối cùng, xích xe đã gắn lại được!
Chưa kịp đứng đậy, “Tư Điềm?!”, một âm thanh tự nhiên như ảo giác bị mưa gió thổi qua.
Phó Tư Điềm quay đầu nhìn ra sau như một phản xạ có điều kiện.
Chiếc ô đang kẹp trên cổ rơi xuống đất vì động tác này.
Cả người Phó Tư Điềm phơi bày trong tầm mắt Thời Ý.
Khuôn mặt dính đầy nước mưa, cả người nhếch nhác.
Mặt Thời Ý biến sắc.
Cô ấy đi vòng qua xe, không buồn để ý hình tượng leo qua dải phân cách, bước nhanh chạy về phía cô, bung dù ra, chắn hết mưa gió cho cô.
“Làm sao vậy? Cậu không sao chứ? Sao lại thành như thế này?” Cô ấy không kịp khép áo gió, ngồi xổm xuống dùng tay lau nước mưa trên mặt Phó Tư Điềm, giọng điệu mang theo sự hoảng loạn hiếm thấy.
Phó Tư Điềm ngẩn ngơ nhìn cô ấy, mũi bỗng nhiên có chút chua xót.
Cô muốn sờ tay Thời Ý, nhưng mà tay cô bẩn, không được.
Cô nở nụ cười nhẹ, trấn an Thời Ý: “Thời Ý, mình không sao, là xe bị tuột xích thôi.”
Thời Ý nghe được câu “Mình không sao”, dây thần kinh căng chặt suốt dọc đường cuối cùng cũng được giải phóng, nhưng ngay sau đó, cơn nóng giận không khắc chế được lại xông lên.
Nằng nặc không chịu để cô ấy đưa đi, cứ phải làm cho người ta nơm nớp lo sợ như vậy! Xe hỏng, sao không biết gọi điện thoại hoặc bắt xe về trước?! Cô ấy mở miệng, tầm mắt chạm phải đôi mắt ấm áp mềm mại và khuôn mặt tái nhợt của Phó Tư Điềm, nóng giận cỡ nào cũng không nỡ phát tác.
“Đi thôi, lên xe trước đã.” Cô ấy áp chế cảm xúc.
Phó Tư Điềm ngập ngừng: “Vậy còn xe đạp thì sao?” Ở đây không có chỗ nào để xe được.
Xe hư còn lôi về làm cái gì? Trong lòng Thời Ý lại nổi nóng.
Giọng cô ấy không cảm xúc, nói: “Để vô cốp sau.”
Cốp sau để được à?
Phó Tư Điềm có chút nghi ngờ.
Nhưng đây cũng không phải trọng điểm.
Cô lo lắng: “Người mình ướt lắm, cậu nhìn tay mình này…!không cẩn thận sẽ làm bẩn ghế.
Hay là mình…”
Cô còn chưa kịp nói dứt câu, Thời Ý đã chộp lấy tay cô, kéo cô đứng lên.
“Thời Ý?!” Phó Tư Điềm bối rối định rút tay về.
Thời Ý lại càng ra sức ghì chặt lấy.
Cô ấy cúi đầu đối mặt với cô, mày cau lại, màu mắt nặng nề hơn cả bóng đêm.
Phó Tư Điềm dừng vùng vẫy, tim đập loạn cả lên.
“Thời Ý.
Cậu…!cậu cố ý ra ngoài tìm mình sao?”
Thời Ý mím môi, chẳng nói câu nào.
Phó Tư Điềm quá khó ưa.
Cô thật sự rất biết cách chọc cho cô ấy nổi giận, cũng rất biết cách làm cho cô ấy thương yêu đau lòng mình.
So với việc cô bình an, những thứ vật chất bên ngoài này vốn chỉ là râu ria.
Sao cô lại không chịu hiểu lòng cô ấy như vậy.
Cô ấy tóm lấy tay Phó Tư Điềm, kéo cô đi thẳng đến bên cạnh xe, nhét vào trong xe.
Phó Tư Điềm không dám phản kháng, nghẹn lời ngồi trên ghế phó lái.
Cũng may ghế ngồi làm bằng da, chỉ ướt thôi hẳn là không đến nỗi nào.
Cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, Thời Ý đã vòng lại bên cạnh xe đạp.
Một tay cô ấy giữ dù, một tay đẩy xe, tư thế vụng về bước đi trong mưa.
Không biết từ khi nào, nửa bả vai và lưng của cô ấy đều đã bị mưa làm ướt sũng.
Tim Phó Tư Điềm thoáng cái như bị kim đâm, đau nhói.
Cô không có thời gian để ý tay bẩn, mở cửa muốn xuống xe tự mình làm, nhưng cửa xe lại không mở được, hình như Thời Ý đã tiện tay khóa cửa xe lại mất rồi.
Ngoài cửa sổ xe, Thời Ý đã tới bên cạnh khe hở của dải phân cách.
Có một thanh chắn ngang qua khe hở để ngăn các phương tiện cơ giới đi vào.
Thanh chắn hơi cao, Thời Ý không thể xách xe qua bằng một tay được, cô ấy sốt ruột cất dù đi, bất chấp mưa nâng xe qua dải phân cách.
Mưa nặng hạt giội lên người Thời Ý, chưa đến hai giây mái tóc dài mềm mượt của Thời Ý đã bị giội ướt, gió thổi qua, những sợi tóc tán loạn dính bết vào hai bên má.
Thời Ý không có thời gian để chỉnh chu lại, trôi dạt trong mưa gió.
Vành mắt Phó Tư Điềm thoáng chốc đỏ hoe.
Thời Ý chưa bao giờ chật vật như vậy.
Cô đang khiến cho Thời Ý, khiến cho người con gái mà cô yêu thương làm cái gì thế này?
Cô hạ kính xe xuống, giọng nói nghèn nghẹn, gào ra ngoài cửa sổ: “Thời Ý, bỏ đi, Thời Ý…!Cậu đừng đem qua nữa, để mình xuống xe, mình đậu xe đại chỗ nào đó là được rồi.” Chưa tính đến chuyện có bỏ vào được cốp sau hay không, muốn để vào cốp sau, Thời Ý dầm mưa cũng đủ ướt đẫm cả người.
Thời Ý ngẩng đầu, nhìn xuyên qua màn mưa về phía gương mặt đang sốt sắng, trái tim bỗng dưng lại mềm đi.
Cô ấy đang giận dỗi Tư Điềm cái gì? Đang cố tình làm cho cô áy náy khó chịu hay sao? Rõ ràng biết Tư Điềm không có cố ý, cũng không hề muốn như vậy.
Cô ấy hít sâu một hơi để bình ổn lại cảm xúc, bung dù ra lần nữa, đẩy xe đạp về phía xe hơi.
Lúc đi ngang qua cửa kính xe bên ghế phó lái, cô ấy cố gắng giữ cho giọng nói hòa hoãn nhất có thể trấn an Phó Tư Điềm: “Không sao, để vào được.”
Cả khuôn mặt Phó Tư Điềm trắng bệch, chỉ có mũi và vành mắt hơi ửng hồng, nửa tin nửa ngờ, “Vậy để mình đi xuống cầm dù cho cậu.”
“Không cần đâu, nhanh lắm.” Thời Ý nói rồi đẩy xe ra đằng sau.
Phó Tư Điềm lo lắng thò đầu ra, Thời Ý đứng ở đuôi xe, mở cốp sau ra, quả thật là lưu loát nhét xe đạp vào cốp.
Sau đó, cô ấy vòng qua thân xe, đi đến bên cạnh ghế lái, mở cửa xe ra.
Phó Tư Điềm ngơ ngác nhìn vào gương chiếu hậu, luôn cảm thấy có gì đó không ổn.
Thời Ý mở cửa leo lên xe, Phó Tư Điềm vội vàng lấy khăn giấy từ trong hộc kê tay ra đưa cho cô ấy, mới đưa được giữa chừng, lại nhớ đến tay mình bẩn, định rút tay lại.
Thời Ý phát giác, trực tiếp rút khăn giấy từ trong tay cô, sau đó nắm lấy tay cô, mở lòng bàn tay cô ra cẩn thận giúp cô lau vết bẩn: “Bị dính dầu chùi không sạch được, phải về lấy xà phòng rửa mấy lần.”
Phó Tư Điềm kinh ngạc, trái tim vốn bởi vì cảm thấy cô ấy đang giận mà thấp thỏm không yên ngay lập tức bình tĩnh lại, mềm đến rối tinh rối mù.
“Ừm.” Cô nhẹ nhàng đáp lời, dùng tay còn lại rút hai tờ khăn giấy, lần này thẳng tay lau tóc ướt bên trán cho Thời Ý.
Thời Ý cũng không ngăn cản, để mặc cho động tác của cô.
“Sao lại không trả lời tin nhắn của mình?” Cô ấy ôn hòa bình tĩnh hỏi.
Phó Tư Điềm giải thích: “Mình xin lỗi, làm cậu lo lắng rồi.
Lúc mình chuẩn bị trả lời lại, điện thoại đột nhiên bị nhảy điện tự động tắt máy.”
Tự đáy lòng Thời Ý sinh ra một sự bất lực, định nói “Đổi điện thoại đi”, lời nói ra đến đầu lưỡi lại chuyển thành dặn dò: “Lần sau nhớ phải mang sạc dự phòng theo.”
“Ừa.”
Tóc trên trán được lau khô phân nửa, Thời Ý ngồi thẳng người lại, cài dây an toàn, tắt xi nhan, hỏi: “Không về ký túc xá, về nhà được chứ?”
Phó Tư Điềm ngoan ngoãn nghe theo, “Được.”
Xe khởi động, Phó Tư Điềm sực nhớ ra: “Thời Ý, cốp sau của cậu chưa đóng phải không?”
Thời Ý “Ừ” một tiếng.
Phó Tư Điềm lo lắng: “Có sao không vậy?” Tuy chưa thi bằng lái bao giờ nhưng luôn có cảm giác không đúng.
Thời Ý điềm nhiên như không có việc gì, nói: “Chỉ có một đoạn đường ngắn, không sao.”
Vừa dứt lời, âm thanh điện tử chói tai vang lên trong xe, kêu bíp bíp bíp không ngừng.
Phó Tư Điềm ngồi xe Thời Ý nhiều lần như vậy nhưng đây là lần đầu tiên nghe thấy âm thanh này.
Cô khẩn trương nói: “Chuyện gì vậy?”
Thời Ý nhẹ nhàng bâng quơ: “Nhắc nhở chúng ta chưa đóng cốp sau.”
“Ò.” Vậy là nhắc nhở đặc biệt, “Không sao thật hả?”
Khóe mắt Thời Ý nhìn lướt qua cô một cái, lông mi dài chớp chớp, bất thình lình thẳng thắn: “Có sao đó, camera giám sát không chụp, nhưng nếu bị cảnh sát giao thông bắt được sẽ lập biên bản, phạt tiền 200, trừ 3 điểm.”
Phó Tư Điềm cứng đờ, sốt ruột: “Chúng ta dừng lại đi, gần đây chắc là có chỗ để xe, mình khóa xe ven đường là được.”
Thời Ý không thả chân ga ra, chỉ bình tĩnh yêu cầu: “Muộn thế này rồi, bình thường không có cảnh sát giao thông đứng gác.
Cậu để ý bên phải với phía sau xem có xe cảnh sát giao thông đi tuần không giúp mình, có thì nhắc mình, mình tìm chỗ dừng để tránh.”
Cô ấy vừa nói như vậy, cả người Phó Tư Điềm căng thẳng.
Không khuyên Thời Ý dừng lại được, cô chỉ có thể nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ xe suốt quãng đường, nơm nớp lo sợ.
Chặng đường chưa tới mấy phút đồng hồ, Phó Tư Điềm lại thấy dài đằng đẵng như mấy tiếng.
Xe thật vất vả bình yên đến được bãi đỗ.
Thời Ý tắt máy, Phó Tư Điềm thở phào một hơi như trút được gánh nặng: “Cuối cùng cũng tới rồi.”
Thời Ý nở nụ cười thật nhẹ: “Kích động đến vậy sao?”
Phó Tư Điềm gật đầu, cười theo: “Căng thẳng quá chừng, cứ sợ bộ đồ phản quang của cảnh sát đột nhiên xuất hiện ở đâu đó.”
Thời Ý hơi nheo mắt, bỗng nhiên nói: “Mình tìm cậu suốt cả quãng đường, tâm trạng cũng y như vậy.
Có lẽ còn căng thẳng hơn gấp trăm lần.”
Nụ cười của Phó Tư Điềm ngưng đọng lại bên môi.
“Thời Ý…” Cô áy náy nỉ non.
Thời Ý nhìn cô chăm chú, nói: “Vì vậy, đừng để mình phải trải qua thêm lần thứ hai.”
“Sau này buổi tối để mình đưa đón cậu đi.”
Đôi môi Phó Tư Điềm mấp máy, do dự, cuối cùng khẽ khàng đồng ý: “Ừm.”
Thời Ý nhìn ra được sự miễn cưỡng của cô, trong lòng không nhẹ nhõm được như mong muốn, trái lại còn ngột ngạt hơn.
Cô ấy phát hiện giữa cô ấy và Phó Tư Điềm dường như có một bức tường vô hình, vì thế cho nên hai người các cô tưởng chừng rất thân mật, nhưng cũng chỉ là tưởng chừng.
Cô ấy còn muốn nói thêm gì đó, nhưng chỗ này không phải là nơi thuận tiện để nói chuyện lâu, hơn nữa trên người cả hai vẫn còn ẩm ướt.
Cô ấy nuốt ngược lời nói xuống, kêu Phó Tư Điềm xuống xe.
Hai người vào nhà, gọi điện báo bình an cho Doãn Phồn Lộ, sau đó mạnh ai nấy đi tắm.
Bởi vì khi tắm cứ không ngừng mất tập trung, Thời Ý tắm hơn 40 phút mới ra khỏi phòng tắm.
Lúc đi ra, Phó Tư Điềm đã tắm xong, mặc váy ngủ Thời Ý mới mua cho cô, ngoan ngoãn ngồi trên giường chờ cô ấy.
Đây là lần đầu tiên hai người về đây qua đêm sau khi bên nhau.
Tuy chuyện ngủ cùng nhau trong lòng hai người đã sớm hiểu, nhưng khi thật sự nhìn thấy Phó Tư Điềm xuất hiện trong phòng ngủ của mình, ở bên gối mình, trong lòng Thời Ý vẫn cảm thấy có chút nóng, có chút thỏa mãn.
Nhưng nhớ lại vấn đề giữa họ, ngực cô ấy lại cảm thấy khó chịu.
“Váy mặc có vừa không?” Cô ấy tùy tiện hỏi.
Phó Tư Điềm kiềm nén xấu hổ, thẳng người, ngồi xổm lên cho Thời Ý đánh giá: “Hợp không?”
Váy hai dây, cổ áo khoét sâu, gợn sóng trắng như tuyết khẽ đung đưa theo động tác của cô.
Thời Ý nuốt nước bọt, dời mắt, thấp giọng khẳng định: “Hợp.” Không thể nào hợp hơn.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, tận tay cảm nhận, khó ai có thể tin được dưới khung xương mảnh mai gầy gò thế kia lại là vóc dáng chuẩn như vậy.
Dục niệm trong đầu tung tăng nhảy múa, Thời Ý mặt không biến sắc hít một hơi thật sâu, để bản thân bình tĩnh lại.
Tối nay có chuyện quan trọng hơn cần phải làm.
Cô ấy ngồi xuống trước bàn trang điểm, cắm máy sấy chuẩn bị sấy tóc, Phó Tư Điềm chủ động xuống giường, đứng phía sau cô ấy, lấy máy sấy từ trong tay cô ấy ra, “Mình sấy cho cậu.”
Thời Ý nở một nụ cười thật nhạt, nới lỏng tay ra.
Ý cười không chạm đến đáy mắt, Phó Tư Điềm nhạy cảm nhận ra cảm xúc của Thời Ý, tâm trạng bỗng nhiên cũng chùng xuống.
Thời Ý dường như đang suy nghĩ gì đó, Phó Tư Điềm không dám quấy rầy, chỉ yên lặng, dùng tay làm lược, động tác mềm nhẹ giúp cô ấy thổi tóc.
Tóc sấy khô rồi, Thời Ý tháo phích cắm ra, lấy máy sấy lại, Phó Tư Điềm vào phòng tắm rửa tay, lúc đi ra đèn phòng ngủ đã tắt, chỉ còn sót lại ánh lửa của hai ngọn nến thơm đang nhảy nhót.
Thời Ý đã lên giường, thả lỏng người tựa vào lưng giường, trong bóng tối, ánh nến nhuộm trên gương mặt cô ấy khiến nó trở nên vô cùng nhu hòa.
Tiếng mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ, mành vải bên trong cửa sổ khẽ lay động, ánh nến nhỏ như hạt đậu, cả căn phòng ấm áp.
Tinh thần của Phó Tư Điềm cũng thư thái hẳn ra.
Thời Ý xốc một góc chăn bên cạnh lên, hất hất cằm, mời Phó Tư Điềm lên giường,
Mắt và mày Phó Tư Điềm cong cong, nhận lời mời chui vào ổ chăn.
Thời Ý quay đầu nhìn cô, kéo một tay của cô qua, đặt vào trong lòng bàn tay vuốt ve.
Im lặng một lúc, cô ấy nói: “Tư Điềm, chúng ta nói chuyện đi.”