Bạn đang đọc Loạn Nhịp Vì Người – Chương 86
Là người hòa quyện gắn bó với cô ấy.
“Cậu thông minh như vậy, thử ngẫm lại một chút hẳn là có thể biết được.”
Thời Ý xem đi xem lại câu nói này, lông mày ngày càng nhíu mặt.
Đây chỉ là một câu thoái thác không tiện nói nhiều, hay là một lời nhắc nhở với dụng ý sâu xa?
Nếu như có ý khác, vậy hàm ý trong câu nói của cậu ấy là gì? Đầu ngón tay cô ấy ấn trên màn hình, lưỡng lự về việc nên nói gì tiếp theo, Trần Hi Trúc lại thẳng thừng không cho cô ấy cơ hội để hỏi tiếp: “Mình phải lên lớp đây.”
Thời Ý gõ một chữ “Ừ.”
Trần Hi Trúc nói phải lên lớp nhưng lại không rời đi ngay lập tức, Thời Ý thấy trạng thái “Đang nhập” trên cửa sổ trò chuyện hiện một lúc lâu, nhưng lần này thật sự không gửi thêm gì qua nữa.
Thời Ý nhìn màn hình tối dần, xoa xoa ấn đường, thở dài một hơi thật khẽ.
Cô ấy có thể hiểu được vì sao Trần Hi Trúc không muốn nhiều lời.
Là cô ấy làm Trần Hi Trúc khó xử.
Đổi ngược lại, nếu cô ấy là Trần Hi Trúc, cô ấy cũng không muốn tùy tiện xen vào đời sống tình cảm của bạn mình.
Hơn nữa, cũng không nên.
Điều này không phù hợp với nguyên tắc ứng xử của cô ấy.
Thậm chí việc nghe ngóng thông qua Trần Hi Trúc đã là một chuyện rất trái nguyên tắc rồi.
Bao nhiêu năm nay, trong đầu cô ấy vẫn luôn vạch ra một ranh giới khi giao thiệp cùng người khác, duy trì một khoảng cách để hai bên đều thoải mái.
Đối với một chuyện, nếu gặp mặt hỏi thẳng đối phương mà có băn khoăn, thì xác suất rất lớn chính là bạn không nên hỏi, không nên biết, vậy thì không hỏi, coi như không biết, dù sao cô ấy cũng không phải là người tọc mạch.
Những nguyên tắc này trước khi gặp Phó Tư Điềm cô ấy đều thực hiện rất tốt.
Thậm chí ngay cả đối với Phương Nhược Hoa, cô ấy cũng có thể làm được.
Nhưng mà…!Tư Điềm không phải người khác.
Phó Tư Điềm là người thân mật nhất với cô ấy.
Là hai người thuộc về nhau, hòa quyện gắn bó với nhau.
Nhưng có thân mật đến đâu, suy cho cùng vẫn là hai cá thể độc lập, vẫn sẽ có những suy nghĩ riêng và không gian riêng bất khả xâm phạm.
Lần đầu tiên Thời Ý bước vào một mối quan hệ thân mật như thế này, cô ấy không biết nên nắm chắc chừng mực trong mối quan hệ này ra sao mới là thích hợp nhất.
Ăn không biết vị, tô ngũ cốc đã thấy đáy.
Tiếng cọt kẹt của ván giường vang lên, ngay sau đó, màn giường bị kéo ra một cách mạnh mẽ.
Thời Ý tựa vào lưng ghế, ngẩng đầu nhìn lên tầng giường trên.
Mái tóc Phó Tư Điềm rối tung, đang gấp gáp quay lưng giẫm xuống thang.
“Cậu từ từ thôi.” Thời Ý nhíu mày nhắc nhở.
Bước chân Phó Tư Điềm khựng lại, nhanh chóng quay đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn mang theo sự hoang mang chưa tan: “Thời Ý? Cậu…!cậu cũng không đi học.”
Thời Ý buồn cười: “Bỏ cậu một mình ở ký túc xá, chờ cậu bị chó sói giả làm bà ngoại tha đi?”
Hai chân Phó Tư Điềm đáp xuống mặt đất, nhìn Thời Ý chăm chú, ngọt ngào dần nhảy lên trên đôi mắt.
Cô nhẹ giọng nói: “Xin lỗi nha, mình ngủ quên.
Không biết có phải điện thoại hết pin nên tắt không, báo thức không kêu.”
Thời Ý nói: “Là mình tắt.”
Phó Tư Điềm lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.
“Mình thấy cậu ngủ ngon quá.” Thời Ý điềm nhiên, “Hiếm khi được ngủ nướng.
Giáo viên môn Quản lý đầu tư cũng không điểm danh, không sao chứ?”
Đương nhiên Phó Tư Điềm gật đầu: “Không sao.” Như muốn làm cho Thời Ý tin hơn, cô ngượng ngùng le lưỡi: “Sáng nay mình thật sự quá buồn ngủ, lên lớp có khi cũng ngủ gật thôi.”
Đầu ngón tay cầm thìa của Thời Ý bấu chặt, ra vẻ lơ đễnh hỏi lại: “Buồn ngủ đến vậy sao?”
Phó Tư Điềm nhỏ nhẹ trả lời: “Đúng rồi, không biết tại sao nữa.”
Thời Ý mím môi, nhìn cô, im lặng vài giây.
Phó Tư Điềm bỗng cảm thấy thấp thỏm không yên.
Sự bất đắc dĩ và dịu dàng hiện lên trong đáy mắt Thời Ý, cô ấy vươn tay kéo tay Phó Tư Điềm, Phó Tư Điềm thuận theo bị kéo ngồi lên đùi cô ấy, mặt đối mặt.
Cô ấy vòng qua eo Phó Tư Điềm, hơi ngửa đầu nhìn cô, giọng nói nhỏ nhẹ: “Có thật là không biết tại sao không?”
Phó Tư Điềm nhìn vào mắt cô ấy, mấp máy môi, lại không phát ra âm thanh.
Có chút không biết phải trả lời ra sao.
Thời Ý cân nhắc, nói rõ ra: “Cậu ngủ quá ít.
Buồn ngủ là vì ngủ không đủ, cơ thể đang nhắc nhở cậu.
Tư Điềm, làm việc chăm chỉ là tốt, nhưng sức lực con người có hạn, cứ vắt kiệt sức như vậy, cơ thể nào chịu nổi.”
Thời Ý không phải người thích lặp đi lặp lại một chuyện, đây là lần thứ hai cô ấy nhắc nhở.
Giọng điệu cô ấy cũng không nặng nề, nhưng Phó Tư Điềm vẫn nghe ra được sự nghiêm túc trong đó.
Cô cắn cắn môi, gian nan đảm bảo: “Được, mình sẽ chú ý.
Chờ…!bận nốt khoảng thời gian này là được rồi.” Bận nốt khoảng thời gian này, gom đủ tiền đi chơi, học phí học kỳ sau, chi phí sinh hoạt…!Còn cả kỳ nghỉ hè nữa.
Tiền sinh hoạt bà nội cho, cô để trong thẻ không hề đụng đến.
Không dùng tiền bà nội đưa, áp lực còn lớn hơn so với trong tưởng tượng.
Vì sao còn phải bận nốt khoảng thời gian này?
Thời Ý không hài lòng với câu trả lời này.
Nhưng cô ấy nhìn ra được Phó Tư Điềm khó xử, lời ra đến miệng, quanh quanh quẩn quẩn vẫn nhịn xuống.
Cô ấy nâng tay xoa nhẹ gáy Phó Tư Điềm, phải biết điểm dừng.
Hôm sau là thứ bảy, Hướng Nghiệp đi công tác, Thời Ý đã hứa sẽ đi khám thai cùng Phương Nhược Hoa.
Phó Tư Điềm có công việc gia sư bán thời gian, vốn dĩ là sáng 9 giờ rưỡi tới 11 giờ rưỡi.
Nhưng phụ huynh tạm thời báo tin nói ban ngày có việc, hỏi Phó Tư Điềm có tiện đổi sang tối 7 giờ đến 9 giờ không.
Thỉnh thoảng mới có một lần, Phó Tư Điềm cũng ngại từ chối, khách sáo đồng ý.
Đường đi không tính là xa, đạp xe cũng không tới 20 phút.
Nhưng Thời Ý không yên tâm, muốn lái xe đưa cô đi.
Phó Tư Điềm nghĩ Hướng Nghiệp không có nhà, mặc dù có người giúp việc ở đó nhưng suy cho cùng cũng không yên tâm bằng người thân, có thể Phương Nhược Hoa sẽ muốn giữ con gái ở lại qua đêm để mẹ con gần gũi, bèn từ chối nói không cần, con đường kia buổi tối đèn đuốc sáng trưng, trước đây cô đi làm thêm buổi tối cũng thường hay đi qua, không thành vấn đề.
Về vấn đề đưa đón đi làm thêm, Phó Tư Điềm vẫn luôn rất kiên trì.
Cô không muốn làm phiền Thời Ý nhiều như vậy, làm thêm không phải là chuyện ngày một ngày hai, có công việc làm ngắn hạn thì không nói gì, làm dài hạn thật sự rất phiền người khác.
Cô sợ một ngày nào đó khi bản thân mình quen rồi, Thời Ý lại mất đi nhiệt tình, đến lúc đó tự nhiên chuốc thêm buồn.
Thời Ý thấy cô kiên quyết, cho rằng cô không thích, nên cũng không kiên trì nữa.
6 giờ 50 phút tối, Phó Tư Điềm đến nhà học sinh sớm hơn 10 phút như thường lệ.
Không bao lâu sau khi cô đến nơi, mưa xuân ập đến to như trút nước.
Học sinh trêu cô canh giờ quá chuẩn, phụ huynh sửa lại, là may mắn do thói quen tốt thích trừ hao thời gian mang đến, bảo học sinh phải noi theo học tập nhiều vào.
Phó Tư Điềm khiêm tốn cười cười, tự trong đáy lòng trông mong tốt nhất 9 giờ tạnh mưa, bằng không bung dù đạp xe rất bất tiện.
Học sinh là nữ sinh lớp 11 trung học phổ thông, thành tích không tính là tốt, nhưng rất ngoan ngoãn nghe lời, thái độ học tập cũng nghiêm chỉnh, có điều về phương diện kỹ năng và kiến thức còn cần phải trau dồi.
Tuần này vừa mới thi xong kỳ thi tháng lần đầu tiên trong học kỳ mới, xếp hạng của nữ sinh tiến bộ hơn so với học kỳ trước, vì vậy tràn ngập ý chí chiến đấu và chủ động trong học tập, Phó Tư Điềm đi dạy cũng có cảm giác thành tựu.
Giảng thêm hai đề mở rộng, không nhận ra đã lố 15 phút.
Phụ huynh rất thích cô, hào phóng tính thêm tiền nửa tiếng, Phó Tư Điềm khách sáo nhận lấy.
Mưa bên ngoài vẫn chưa ngớt, phụ huynh nói muốn đưa cô về, Phó Tư Điềm từ chối khéo, chỉ mượn bọn họ cây dù.
Ra khỏi cửa nhà học sinh, vào thang máy, Phó Tư Điềm mới có thời gian quang minh chính đại mở điện thoại kiểm tra thông báo.
Vừa nãy khi kết thúc buổi học cô xem thời gian tiện thể nhìn lướt qua màn hình điện thoại, hình như có một tin nhắn mới chưa đọc.
Có điều điện thoại cũ quá, bấm mở tin nhắn vào hộp thư đến cũng lag hai ba giây, vừa vào được nhìn sơ qua thấy người gửi là Thời Ý, còn chưa kịp xem kỹ Thời Ý gửi cái gì, màn hình tối sầm lại, đã vậy điện thoại cũng tự động tắt ngúm.
Là pin bị chai, lại nhảy điện.
Phó Tư Điềm vừa gấp vừa tức, đè ấn phím khởi động máy, không có phản ứng.
Không phải lần đầu tiên như vậy.
Một sự nóng nảy dâng lên trong lòng Phó Tư Điềm.
Thời Ý về rồi? Cô nhìn đồng hồ, đã lố 20 phút so với thời gian về mà cô báo cho Thời Ý.
Cô đành hít sâu hai cái, đè cảm xúc xuống.
Cửa thang máy vừa mở, cô vội vội vàng vàng, vừa đi vừa chạy lao ra ngoài.
Thời Ý chờ mãi không thấy hồi âm của Phó Tư Điềm, dần cảm thấy bất an.
Ban đầu cô ấy vẫn còn do dự có nên ở lại với Phương Nhược Hoa không.
Nhưng 7 giờ hơn bên ngoài mưa to, cô ấy liền ngồi không yên, tìm lý do từ chối, từ chỗ Phương Nhược Hoa chạy về ký túc xá.
Trên đường đi cô ấy gửi tin nhắn cho Phó Tư Điềm, hỏi cô có mang dù theo chưa, có cần cô ấy đi đón không.
Phó Tư Điềm mãi không trả lời, cô ấy đoán hẳn là đang trong giờ học nên không tiện xem điện thoại.
Nhưng qua chín giờ, chín giờ mười, hai mươi, Phó Tư Điềm vẫn chưa trả lời lại.
Thời Ý lo lắng gọi thẳng qua cho Phó Tư Điềm.
Không ngờ, đầu dây bên kia lại truyền đến một giọng nữ máy móc lạnh băng, “Xin chào, thuê bao quý khách vừa gọi đã tắt máy…”
Trái tim Thời Ý ngay lập tức “lộp bộp” một tiếng, cảm giác bất an chạy khắp cơ thể.
Từ trước đến nay cô ấy luôn là một người giữ bình tĩnh tốt, nhưng giờ phút này cũng không thể nào ổn định được tâm trạng của mình.
Càng nghĩ càng phiền muộn, cô ấy nên kiên trì đưa cô đi!
Cô ấy hỏi Doãn Phồn Lộ đang giúp Trần Hi Trúc làm nhiệm vụ hằng ngày trong game, “Lúc Tư Điềm đi có mang dù theo không?”
“Mình không để ý nữa.” Doãn Phồn Lộ thấy sắc mặt cô ấy không được tốt, dừng việc đang làm lại hỏi cô ấy: “Sao vậy?”
Thời Ý nói: “Hôm nay cậu ấy nói với mình 9 giờ dạy xong, trễ nhất 9 giờ rưỡi có thể về đến ký túc xá.
Nhưng 8 giờ mình gửi tin nhắn cậu ấy không trả lời, vừa mới gọi cho cậu ấy, điện thoại cậu ấy tắt máy.”
Doãn Phồn Lộ an ủi cô ấy: “Chắc là hết pin rồi, cậu đừng lo, chẳng phải bây giờ vẫn chưa đến 9 giờ rưỡi hay sao?”
Đôi môi mỏng của Thời Ý mím lại thành một đường, trong lòng tự thuyết phục bản thân như thế.
Nhưng cảm xúc hoàn toàn không thể khống chế, cô ấy cảm nhận được rõ ràng, cả trái tim mình không chút nào yên được, cứ treo lơ lửng giữa không trung, khó chịu đến hoảng hốt.
Cô ấy đứng ở ban công, nhìn xuống con đường trường vắng vẻ xuyên qua màn mưa, trông chờ mòn mỏi, một giây trôi qua như một năm.
Không sao đâu.
Cô ấy lẩm nhẩm trong lòng.
Trong cuộc đời cô ấy, đây là lần đầu tiên cô ấy cảm thấy bận lòng và sợ hãi đến thế.
Nhưng Phó Tư Điềm dường như chẳng hay biết gì.
Ba mươi phút, thậm chí bốn mươi phút, cô vẫn không xuất hiện đúng như đã hẹn.
Cả trái tim Thời Ý hoàn toàn rối loạn, đứng ngồi không yên.
Doãn Phồn Lộ bị lây nhiễm cảm xúc của cô ấy cũng có chút lo lắng theo.
Dù sao gần đây tin tức nữ sinh gặp nạn khi đi một mình ban đêm nhiều vô kể, Tư Điềm lại còn xinh đẹp như vậy…
“Có khi nào học bù nên về trễ không? Hơn nữa hôm nay mưa lớn, đạp xe chậm hơn bình thường?” Doãn Phồn Lộ trấn an Thời Ý, cũng là trấn an chính mình.
Sắc mặt Thời Ý nặng nề, tay cuộn thành nắm đấm, đầu ngón tay trắng bệch, gồng mình chịu đựng thêm mười phút.
Phó Tư Điềm vẫn chưa về.
Trong màn đêm vô biên, mưa càng lúc càng nặng hạt, từng tiếng từng tiếng “bộp bộp bộp” như nện vào trong lòng Thời Ý, âm thanh nối liền với vô số rung động, rung đến mức càng khiến cô ấy phiền muộn, không thể nào yên lòng nổi.
Đôi mắt Thời Ý trầm xuống, lục tìm trong danh bạ số điện thoại phụ huynh học sinh cô ấy đòi được từ Phó Tư Điềm khi Phó Tư Điềm bắt đầu công việc, nhấn phím gọi.
Rất nhanh, cuộc gọi được kết nối.
Thời Ý lịch sự bày tỏ mục đích: “Xin chào, em là bạn cùng phòng của Phó Tư Điềm.
Thật ngại vì đã mạo muội làm phiền, em muốn hỏi một chút tối nay Tư Điềm có đến dạy bù không? Khoảng mấy giờ thì cậu ấy từ chỗ anh chị về ạ? Vâng, không sao không sao, là do hiện tại cậu ấy vẫn chưa về, điện thoại thì tắt máy, em hơi lo thôi ạ.”
Phụ huynh bên kia thuật lại chi tiết, Phó Tư Điềm đúng là có kết thúc buổi học muộn 15 phút.
Có điều theo lý mà nói thì hẳn là phải về tới rồi.
Chắc là do mưa lớn nên dọc đường bị trì hoãn.
Thời Ý nói cám ơn, cúp máy, hoảng loạn trong lòng không bởi vì cuộc điện thoại này mà giảm đi được chút nào.
Trong đầu lúc này như có hai người tí hon đang giằng co, một người nói, xuất phát muộn thêm cả mưa lớn, về trễ là rất bình thường; người còn lại lại nói, phụ huynh đã bảo theo lý mà nói hẳn là phải về tới rồi mới đúng.
Quá giày vò.
Tại sao lại có sự tra tấn đến như vậy.
Lại nhịn thêm ba phút, đã gần mười giờ, vẫn không thấy bóng dáng Phó Tư Điềm.
Cả khuôn mặt Thời Ý đều trầm xuống, cầm dù và chìa khóa xe lên, bước ra khỏi ký túc xá.
Doãn Phồn Lộ sốt ruột theo: “Thời Ý, cậu đi đâu vậy? Đi tìm Tư Điềm hả? Mình đi với cậu.”
Bước chân Thời Ý khựng lại, sau đó bình tĩnh sắp xếp: “Không cần, cậu ở ký túc xá chờ cậu ấy, nếu cậu ấy về cậu gọi điện thoại cho mình.”
Doãn Phồn Lộ ngẫm nghĩ thấy cũng có lý, đáp một tiếng “Được”, giọng nói còn chưa kịp bị gió thổi bay, bóng dáng Thời Ý đã biến mất ở cửa ký túc xá.
————————————————
Tác giả có lời muốn nói:
Thời Ý: Yêu đương sao mà khó quá.
Thỏ con chút chít căng thẳng: Huhuhu, cậu mệt mỏi rồi hả? Bàn chân nhỏ lay lay Thời Ý vừa hôn vừa kéo vừa ôm.
Hai tai Thời Ý đỏ lên, giả vờ: Có một xíu xiu.
Thỏ con chút chít đỏ mặt, kiềm chế bốc khói, càng gắng sức hơn.
Thời Ý lươn lẹo: Yêu đương ngọt ngào làm sao.