Bạn đang đọc Loạn Nhịp Vì Người – Chương 70
Mình sẽ nhớ cậu lắm.
Lòng bàn tay mang đến xúc cảm ngưa ngứa, tim Phó Tư Điềm run theo.
Thời Ý viết xong, đầu ngón tay dừng lại trong tay cô, Phó Tư Điềm trở tay khép năm ngón lại, nắm ngón trỏ Thời Ý vào lòng bàn tay, đôi mắt như nước, muốn nói lại thôi.
Nhìn qua như thể Thời Ý viết cái gì đó ghê gớm lắm!
Vẻ mặt Giản Lộc Hòa hưng phấn khi ăn thức ăn chó quá liều: “Quao, mình đã nhìn lầm cậu rồi Thời Ý, cậu còn có thể như vậy!”
Doãn Phồn Lộ cười nhạo: “Cậu không biết cái này đâu, Thời Ý như này gọi là, Vạn Tuế không nở hoa, mà đã nở hoa là trêu mạng người.”
Giản Lộc Hòa cười haha: “Đỉnh.”
Chỉ có Trần Hi Trúc vẫn còn lơ lửng, mưu toan lấy được đáp án: “Cho nên là viết cái gì vậy?”
Mặt Phó Tư Điềm đỏ như tôm hùm trong chén, liếc nhìn mọi người một cái, rồi lại liếc nhìn Thời Ý một cái, nói: “Đồ ăn nguội thật rồi kia.”
Trần Hi Trúc, Giản Lộc Hòa làm sao chịu buông tha cho cô dễ như vậy, vẫn còn muốn chọc cô, Thời Ý vuốt ve mu bàn tay Phó Tư Điềm, dạy cô: “Mình hối hận rồi.
Các cậu ấy hỏi lắm quá, tụi mình ăn cơm đi.”
Phó Tư Điềm cười thành tiếng, Trần Hi Trúc, Giản Lộc Hòa và Doãn Phồn Lộ liền chuyển hỏa lực, dùng hết sức nã pháo vào Thời Ý.
Một bữa cơm, mọi người nói cười rôm rả, khí thế sục sôi, bất tri bất giác đĩa thức ăn chỉ còn thấy đáy.
Sau khi gọi thêm hai món, ăn ăn dừng dừng, lúc bước ra khỏi nhà hàng thời gian đã không còn sớm.
Vì sáng hôm sau Trần Hi Trúc còn phải thi, Doãn Phồn Lộ cũng phải đi cho kịp chuyến bay sớm nhất, vì vậy năm người cũng không chuyển sang đi hát hay xem phim, chỉ đi dạo trung tâm thương mại trong chốc lát sau đó lên đường về thẳng trường học.
Đêm đã khuya, đẩy cửa kính trung tâm thương mại ra, gió lạnh đập vào mặt, Giản Lộc Hòa xoa cánh tay phàn nàn: “Shh, lạnh quá.”
Doãn Phồn Lộ đi phía sau, ngừng bước nhắc nhở Trần Hi Trúc: “Cậu còn chưa chịu mặc áo khoác vào đi.
Vừa xì mũi vừa thi, ảnh hưởng thành tích của người khác.” Lúc ăn cơm, Trần Hi Trúc cởϊ áσ khoác vì nóng.
Trần Hi Trúc vừa mặc áo khoác vừa lầu bầu: “Cậu không thể trông mong mình khỏe xíu được à?” Dứt lời, cô ấy đột nhiên hắt xì một cái.
Doãn Phồn Lộ khinh bỉ: “Cậu nhìn cậu xem có khỏe nổi không?”
Phó Tư Điềm buồn cười, kết quả vừa bước ra khỏi cửa kính, chính cô cũng không khỏi lạnh run cả người.
“Lạnh lắm hả?” Thời Ý nhíu mày hỏi.
Phó Tư Điềm nói: “Có một chút.”
Giản Lộc Hòa bưng kín lỗ tai nói: “Mình cảm giác lỗ tai cũng sắp bị gió thổi rớt.”
Thời Ý nhìn chằm chằm đôi tai nhỏ ửng hồng của Phó Tư Điềm, bỗng nhiên trở tay sờ lên mũ áo lông của mình.
Giản Lộc Hòa hâm mộ: “Á, Thời Ý có mũ! Còn có lông nữa!”
Cô ấy cho rằng Thời Ý muốn đội, không ngờ tay Thời Ý linh hoạt sờ lên khóa kéo, gỡ mũ xuống.
Giản Lộc Hòa, Trần Hi Trúc, Doãn Phồn Lộ: “??….”
Thời Ý đội mũ ngay ngắn lên đầu Phó Tư Điềm, gút dây lại, “Có đỡ hơn chút nào không?”
Phó Tư Điềm ngẩng đầu nhìn cô ấy, ngẩn ngơ.
Giản Lộc Hòa phản ứng lại, kêu gọi mọi người: “Đi đi tụi mình đi, hóa ra cuộc thảm sát này vẫn chưa kết thúc!”
Doãn Phồn Lộ và Trần Hi Trúc “phì” một tiếng cười vang, cũng ra vẻ muốn bỏ đi.
Thời Ý cười trừ.
Cô ấy kéo vành mũ Phó Tư Điềm xuống, hơi che tầm mắt của cô lại, có chút muốn trêu cô, “Sao thế?”
Phó Tư Điềm vươn tay sờ sờ mũ, ánh mắt lộ ra, nở nụ cười.
“Cậu không lạnh sao?”
“Không lạnh.
Mình đội mũ cũng không hợp.”
“Vậy mình hợp không?” Ánh mắt Phó Tư Điềm vừa mềm vừa sáng.
Thời Ý liếc nhìn đánh giá cô, ý cười trên khóe môi càng thêm sâu.
Hôm nay Phó Tư Điềm mặc áo nỉ màu cà phê, đội mũ lông màu trắng này lên, làm sao mà hợp cho được.
Phó Tư Điềm nhìn ra được đáp án của cô ấy, “Quái gở lắm hả?”
Thời Ý thật thà: “Rất là quái gở.”
Phó Tư Điềm có chút ngượng ngùng, lại không nỡ từ chối Thời Ý, sờ mũ không biết nên cởi ra hay là nên đội tiếp.
Giản Lộc Hòa đi ngược trở lại, giục các cô: “Hai cậu không đi thật à?”
Bàn tay lành lạnh của Thời Ý nắm lấy tay Phó Tư Điềm, dắt tay cô theo, “Đi nào.”
Phó Tư Điềm đi theo bước chân của cô ấy theo bản năng, Thời Ý không buông tay cô ra, sóng vai đi vài bước, đút hai bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người vào túi áo mình.
Tim Phó Tư Điềm đập loạn, nghe thấy Thời Ý nói: “Mình với cậu đi cùng nhau nhé.”
Là ý gì? Cô nghiêng đầu nhìn Thời Ý.
Thời Ý tiếp nhận thắc mắc của cô, chỉ cười một tiếng, không trả lời.
Phó Tư Điềm lại đột nhiên hiểu ra.
Ý của Thời Ý là, cô ấy sẽ quái gở cùng cô?
Còn chưa kịp chứng thực, tiếng cười đùa trêu ghẹo “Ô kìa ô kìa” của đám Giản Lộc Hòa vang lên từ đằng trước, “Yêu đương có khác, tay đan tay thật ấm áp làm sao.”
Phó Tư Điềm cắn cắn môi, bỗng nhiên nhẹ nhàng đáp lại một câu: “Là rất ấm áp.”
Thời Ý sửng sốt, Giản Lộc Hòa, Trần Hi Trúc và Doãn Phồn Lộ cũng ngây ngẩn cả người, ngay sau đó bật cười: “Ôi, Điềm Điềm, tiền đồ!”
Lỗ tai Phó Tư Điềm nóng hâm hấp, bàn tay được Thời Ý nắm cũng nóng hâm hấp, cả người ấm áp, như thể có một luồng hơi ấm và dũng khí từ trên người Thời Ý cuồn cuộn truyền đến không ngừng.
Năm ngón tay của cô trong túi Thời Ý xuyên qua năm ngón tay của Thời Ý, sóng mắt Thời Ý xao động, đan chặt lấy năm ngón tay cô.
Giản Lộc Hòa, Doãn Phồn Lộ và Trần Hi Trúc đi bên cạnh hai người tán gẫu, nói về việc phân chia chuyên ngành trong kỳ nghỉ, nói về khảo chứng trong học kỳ sau, về chuyện thực tập, về những chuyện thú vị khi biện luận trong nhóm biện luận của Trần Hi Trúc.
Đèn đường chiếu rọi lên những gương mặt tươi cười trẻ trung của các cô, chiếu sáng lên con đường phía trước của các cô.
Phó Tư Điềm lắng nghe tiếng nói cười của những người bạn, nắm tay Thời Ý, đi cùng bọn họ trên con đường thênh thang ngời sáng này.
Cô chưa bao giờ cảm nhận được rõ ràng như vậy – con đường dưới chân mình đang trải rộng.
Tương lai, cũng là tương lai mà cô có thể đến được.
Sáng sớm ngày tiếp theo, sau khi ăn cơm, Thời Ý đưa Phó Tư Điềm ra ga tàu tốc hành.
Đây là lần đầu tiên cô ấy lái xe trên tuyến đường này, khi định vị dẫn đường, Phó Tư Điềm nhắc cô ấy chọn điểm đến là lối vào ga, như vậy cô ấy không cần phải đỗ xe, có thể tiện đường đi về thẳng.
Thời Ý lại không nghe theo đề nghị của cô, cố ý định vị đến bãi đỗ xe, đi cùng cô thêm một đoạn đến lối vào.
Vì muốn nán lại thêm chốc lát, Phó Tư Điềm đi lấy vé cứng.
Lúc đi ra đã gần đến giờ, Thời Ý đẩy vali sang cho Phó Tư Điềm: “Được rồi, cậu vào đi.”
Phó Tư Điềm nhận lấy vali, muốn nói gì đó với cô ấy, trông thấy cô ấy quá bình thản lại ngại không dám nói ra khỏi miệng.
Vì lẽ đó cô chỉ nói những câu tạm biệt bình thường: “Vậy mình vào nhé, cậu lái xe trên đường chú ý an toàn, về đến nhà thì nhắn tin cho mình.”
“Được, cậu cũng vậy.”
“Vậy khai giảng gặp lại.”
“Ừ.”
Phó Tư Điềm ngẩn ra tại chỗ hai giây, thấy Thời Ý thật sự không có gì muốn nói nữa, đành lúng ta lúng túng nói thêm một lần: “Mình đi nhé.” Sau đó, thật sự kéo vali đi vào xếp hàng kiểm tra an ninh.
Thật ra, Thời Ý không bày tỏ thì cô cũng có thể nói mà.
Nếu Thời Ý không quyến luyến cô, cô ấy cũng sẽ không cố tình lái xe vào bãi đỗ.
Phó Tư Điềm càng đi, trong lòng càng hối hận.
Cô đi qua chốt kiểm tra an ninh, vô thức nhìn lại nơi Thời Ý vừa đứng.
Nơi đó trống trơn, đã không còn bóng dáng của Thời Ý nữa.
Trong lòng cô cũng trống vắng, xoay người chuẩn bị đi lên thang máy lầu hai.
Bỗng nhiên, khóe mắt cô thoáng trông thấy được gì đó.
Cô quay đầu nhìn tấm kính trước mặt bên phải.
Phía ngoài sảnh lớn, Thời Ý đứng thẳng tắp như trúc.
Cô ấy chưa đi, chỉ là đổi vị trí đi theo cô mà thôi.
Phát hiện cô nhìn qua đây, Thời Ý còn mỉm cười nhẹ với cô.
Không rõ ràng, nhưng Phó Tư Điềm vẫn cảm nhận được.
Trái tim nóng ran, mọi dè dặt đều vứt ra sau đầu.
Cô kéo vali chạy nhanh đến lối đi một chiều cách đó không xa, ném vali bên cạnh lối đi, xoay người qua, lao đến bên cạnh Thời Ý, ôm chầm lấy Thời Ý.
Thời Ý bị cô làm cho giật mình, tim đập thình thịch không ngừng, còn đang suy nghĩ “Có chuyện gì vậy, đi ra rồi có đi vào lại được không?”, chợt nghe thấy Phó Tư Điềm kề sát bên tai cô ấy nói: “Thời Ý, vừa nãy mình quên nói với cậu.”
“Mình sẽ nhớ cậu lắm.”
Trong nháy mắt, trái tim Thời Ý an ổn lại, mềm ra như nước.
Phó Tư Điềm lại có vẻ xấu hổ vô cùng, cũng không nhìn phản ứng của Thời Ý, buông tay ra, bộ dáng trông như sắp bỏ chạy.
Thời Ý không quan tâm đến người qua kẻ lại, vội vàng siết chặt lấy eo cô, giữ cô đứng yên trước người.
Phó Tư Điềm đỏ mặt nhìn Thời Ý.
Thời Ý nhìn thẳng vào cô, cười một tiếng, nói: “Đồ ngốc.”
“Mình cũng vậy.”
————————————————
Tác giả có lời muốn nói:
Trần Hi Trúc: “Cái mùi tình yêu hôi chua này!”
Doãn Phồn Lộ thăm dò: “Cậu hâm mộ à?”
“Không hâm mộ.” Trần Hi Trúc ung dung: “Độc thân rất tốt, độc thân rất tốt, độc thân muốn ai liền chọn người đấy.”
Doãn Phồn Lộ: “…” Giả vờ không cẩn thận, giẫm Trần Hi Trúc một cước.
Trần Hi Trúc: “Huhuhu, cậu nhìn đường chút coi.”
Doãn Phồn Lộ: “Hì hì.”