Bạn đang đọc Loạn Nhịp Vì Người – Chương 69
Vạn phần may mắn.
Phó Tư Điềm hé môi cười: “Không phải.
Muốn nhìn cậu thêm thôi.”
Thời Ý chống người hơi cao, chăn trượt xuống, hai bờ vai phong phanh lộ trong không khí.
Phó Tư Điềm sợ cô ấy lạnh, đưa tay kéo chăn cho cô ấy.
Thời Ý thuận thế cúi thấp người, gác cằm lên mu bàn tay đặt trên gối, đôi mắt đen nhánh như mực vẫn nhìn chăm chú vào Phó Tư Điềm.
Cõi lòng Phó Tư Điềm phơi phới, cũng hạ thấp người xuống theo, ghé đầu lên trên gối.
Dưới bầu trời sao tĩnh lặng, hai người cách một lan can nhìn nhau, ánh mắt Thời Ý dịu dàng khiến người ta đắm chìm vào.
Những vì sao phản chiếu trong đáy mắt cô ấy, mà bản thân cô, đang ở trong đáy lòng Thời Ý.
Phó Tư Điềm chưa bao giờ có được cảm giác lưu luyến thế gian như lúc này.
Cô muốn tiếp tục sống.
Muốn sống thật lâu trong đáy lòng Thời Ý, ở bên cạnh Thời Ý, sống thật tốt.
Thời Ý vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve xương lông mày của cô, “Ngủ chưa? Mình ngủ cùng cậu.”
Phó Tư Điềm nhắm mắt lại, âm thanh mềm mại trả lời: “Được.”
Cô nằm sấp, từ từ nhắm hai mắt, ngửi mùi tóc Thời Ý, đầu óc dần thả lỏng.
Thời Ý yên lặng nhìn cô, nhìn thấy khuôn mặt cô thấp dần xuống, vùi vào trong gối, ngủ say.
Đôi mắt cô ấy tràn ra ý cười, chống dậy muốn vươn qua giúp cô xoay người lại, lại lo rằng động tĩnh lớn quá sẽ đánh thức cô.
Chần chừ vài giây, cô ấy lại nằm sấp xuống.
Chắc là không sao, nếu không thoải mái, cô sẽ tự xoay người lại.
Nghĩ như vậy, cô ấy xoa nhẹ đỉnh đầu Phó Tư Điềm, hai mắt cũng nhắm lại, nửa mê nửa tỉnh, chú ý động tĩnh của Phó Tư Điềm.
Rạng sáng ba giờ, Giản Lộc Hòa thật sự kiên trì không nổi nữa, ngáp một cái, đặt bàn nhỏ xuống cuối giường, chuẩn bị xuống giường đi vệ sinh trước khi hôn mê bất tỉnh.
Cô ấy đi từ WC ra, xoay người chuẩn bị leo lên giường, bỗng chú ý đến gì đó.
Cô ấy ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, trên trần nhà mờ tối, mơ hồ lấp lóe một…!ngôi sao?
Giản Lộc Hòa dụi mắt, khó tin truy tìm nguồn sáng.
Ánh sáng chiếu xuống từ trần nhà rơi vào khe giữa giường của Phó Tư Điềm và Thời Ý ở phía đối diện.
Giản Lộc Hòa đến gần một chút, phát hiện tấm màn ngăn giữa Thời Ý và Phó Tư Điềm được kéo ra.
Xuyên qua khe hở có thể thấy bên trong màn dày đặc sao, tựa như ảo mộng.
Giản Lộc Hòa nhìn xuống dưới theo bản năng.
Dưới ánh sao, Phó Tư Điềm và Thời Ý đầu đối đầu, ngủ không nhìn rõ mặt.
Giản Lộc Hòa quá mức buồn ngủ, không nghĩ nhiều bò lên giường lại.
Phía cuối ổ chăn vừa ngồi xuống chưa kịp ấm, cảm giác lạnh lẽo chui thẳng lên đầu, chân trái chân phải của Giản Lộc Hòa xoa lấy xoa để, bị ma sát nóng lên, đầu óc lơ đễnh nghĩ ngợi không mục đích.
Không biết sao lại nghĩ đến ánh sao trong giường Phó Tư Điềm và Thời Ý.
Là máy chiếu sao phải không? Thời Ý rất quý cái máy này, là cái mà Thời Ý còn chưa từng bật cho cô ấy xem? Cùng nhau ngắm sao đi ngủ? Lãng mạn quá thể.
Có điều, ngủ như vậy không khó chịu hay sao? Rốt cuộc hai người này là sao đây, lúc thì căng thẳng kịch kiệt, lúc thì lại có thể hòa hảo thành thế kia.
Chậc chậc chậc, thật là kỳ diệu.
Hơn nữa Thời Ý lại còn thần thần bí bí.
Chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, trong đầu cô ấy chợt lóe lên gì đó.
Giản Lộc Hòa đột nhiên mở to mắt, sâu ngủ bị suy nghĩ to gan của chính cô ấy dọa chạy té khói.
Cô ấy càng nghĩ càng tỉnh, hoàn toàn không ngủ nổi nữa, hận không thể làm trời sáng lên ngay lập tức, suy đoán của cô ấy cũng có thể được chứng thực ngay tức thì.
Suy đoán của cô ấy thật sự được chứng thực rất nhanh.
Trời sáng, Thời Ý và Phó Tư Điềm đều bị sái cổ, hai người ôm cổ vẻ mặt xanh xao.
Phó Tư Điềm càng hỏng bét hơn, có vẻ như đã bị cảm, mũi bị tắc hoàn toàn, âm thanh nói chuyện mang theo giọng mũi sụt sịt.
Sắc mặt Thời Ý nghiêm trọng, hết sờ tay đến sờ trán, sự quan tâm không thể diễn tả thành lời.
Giản Lộc Hòa giương đôi mắt thâm quầng, con ngươi chấn động.
Đợi đến khi Thời Ý nói với cô ấy không cần chờ mình nữa, hôm nay Thời Ý và Phó Tư Điềm không đến thư viện, ôn bài ở ký túc xá, Giản Lộc Hòa đã tiêu hóa được hơn phân nửa, chỉ có một cảm giác quả nhiên là vậy.
Tư Điềm cũng quá lợi hại rồi.
Thời Ý là một người rất có chính kiến, rất lý trí, Giản Lộc Hòa không lo lắng về sự lựa chọn của cô ấy, chỉ là quá kinh ngạc.
Nếu Thời Ý vẫn chưa sẵn sàng nói với mình, Giản Lộc Hòa cũng sẽ thuận theo mà giả ngu.
Giản Lộc Hòa rủ Doãn Phồn Lộ đi thư viện chung.
Sau khi Thời Ý liên tục xác nhận Phó Tư Điềm không đến bệnh viện, bèn không cho cô ra khỏi cửa, tự mình xuống lầu mua bữa sáng mang lên, giám sát cô ăn, uống thuốc, uống nhiều nước, hệt như đang che chở động vật cần được bảo vệ.
Hai người cùng ngồi ôn bài trước bàn học, cách mỗi một tiếng, Thời Ý sẽ rót một ly nước độ ấm vừa đủ đưa đến bên tay cô.
Phó Tư Điềm lo như vậy sẽ ảnh hưởng đến trạng thái ôn tập của Thời Ý, nói rằng tự mình sẽ nhớ kỹ, để cho Thời Ý tập trung ôn bài.
Thời Ý chỉ trả lời “Không sao”, một tiếng đồng hồ tiếp theo, trước khi Phó Tư Điềm kịp phản ứng, cô ấy đã đúng giờ đứng dậy rót nước giúp cô.
Nói không ngọt ngào chính là nói dối.
Phó Tư Điềm tự nhận tính cách mình không phải kiểu mong manh dễ vỡ, bao nhiêu năm qua ốm đau khó chịu, cô đều tự mình cố gắng vượt qua.
Cô cho rằng, việc yếu đuối khi bị bệnh chưa bao giờ thuộc về cô, nhưng khi nhìn Thời Ý xoay người rót nước cho mình, cô mới hiểu được, thì ra chỉ là do từ sau khi mẹ đi, không còn ai cho phép cô được yếu đuối nữa.
Lồng ngực cô chua chát, thân thể khó chịu, trái tim đập rộn ràng trước nay chưa từng có.
Rất nhiều cảm xúc xa lạ trong nhiều năm, Thời Ý đã mang chúng trả lại cho cô.
Cô không biết cảm nhận được cảm giác này một lần nữa liệu có tốt hay không, nhưng cô không muốn kiềm nén, không muốn kháng cự.
Thời Ý lo lắng khoảng thời gian trước cô chà đạp thân thể quá mức, cố tình muốn giúp cô bồi bổ lại, lại lo bị cảm không ăn được thức ăn nhiều dầu mỡ, trước mắt chỉ đành đặt đồ ăn ở một tiệm cháo có hương vị không tồi.
Hương vị rất không tồi.
Làm Phó Tư Điềm đang không có cảm giác ngon miệng cũng ăn hơn nửa bát.
Thời Ý yên tâm, nói rằng nếu cô thích thì tối có thể đặt thêm.
Ngày mai đỡ cảm hơn, có thể ăn cơm, gọi chút canh hầm, mùa đông húp canh cũng dễ chịu.
Phó Tư Điềm gật đầu, trong đầu lại suy nghĩ về chuyện khác.
Nếu như vậy Thời Ý sẽ rất tốn kém.
Hóa đơn đồ ăn cô chưa xem, nhưng dựa theo bao bì, hộp thức ăn và chất lượng bộ dụng cụ ăn uống dùng một lần, giá cả chắc chắn không rẻ.
Cô không biết những cặp đôi khác giải quyết vấn đề này như thế nào.
Hỏi thẳng Thời Ý bao nhiêu tiền, để cô trả tiền lại cho cô ấy, không hiểu sao cô lại thấy ngại; nhưng không biểu hiện gì cả, yên tâm thoải mái hưởng thụ, cô càng không có cách nào làm được.
Trong lòng cô cộng trừ một lần nữa, trước khi ngủ trưa, cô lặng lẽ chuyển 100 tệ vào Alipay cho Thời Ý, xem như tiền ăn một ngày này.
Chuyển tiền qua xong, cô không ngủ được.
Lại một lần nữa cô ý thức được một vấn đề rất thực tế tồn tại giữa cô và Thời Ý.
Tiền trong thẻ giật gấu vá vai.
Cô có thể trả nổi tiền ăn hôm nay, nhưng có thể không trả nổi tiền ăn ngày mai.
Mà đây chẳng qua chỉ là mức tiêu dùng bình thường của Thời Ý.
Cô cũng không cố ý che giấu việc mình nghèo khó, nhưng giờ khắc này, cô phát hiện chuyện mình muốn làm nhất lại không phải là trao đổi thẳng thắn việc này với Thời Ý.
Biết rõ là không giấu được, biết rõ Thời Ý thậm chí đã sớm nhìn ra chuyện này, nhưng cô vẫn rất muốn giấu, giấu lâu một chút.
Giấu được đến đâu hay đến đấy.
Màn hình điện thoại bỗng nhiên sáng lên, là thông báo của Alipay.
Thời Ý chuyển 100 tệ lại cho cô, hỏi cô: “?”
Phó Tư Điềm lại chuyển tiền qua, “Tiền cháo á.”
Thời Ý lại chuyển tiền ngược trở lại: “Không nhận.
Đừng chuyển lại nữa.”
“Giữa tụi mình còn cần phải phân chia rạch ròi như vậy hay sao?”
Đầu ngón tay đang muốn bấm vào “Chuyển khoản” của Phó Tư Điềm ngừng lại.
Tin nhắn của Thời Ý lại gửi qua, “Lần sau cậu mời, mình cũng sẽ không khách sáo với cậu đâu.”
“Đừng lãng phí thời gian vào chuyện vô nghĩa này nữa.
Mau ngủ đi.”
Phó Tư Điềm do dự hai giây, nói: “Vậy đồ ăn ngày mai để mình đặt nha.”
Thời Ý trả lời cô một chữ: “Ừ.”
Lại nhắc nhở: “Ngủ mau.”
Lúc này Phó Tư Điềm mới yên tâm buông điện thoại xuống.
Cô chịu đựng cơn đau ở cổ, nhẹ nhàng lật người lại, nhìn đỉnh đầu đen nhánh của Thời Ý, trong lòng thầm hứa hẹn, cô nhất định sẽ cố gắng hơn, nỗ lực hơn.
Sẽ không liên lụy đến cuộc sống của Thời Ý, không để cho Thời Ý phải chịu thiệt thòi cùng cô, dành cho Thời Ý tất cả những gì tốt đẹp nhất có thể.
Kết quả là mười giờ ngày hôm sau, khi Phó Tư Điềm chuẩn bị đặt đồ ăn sớm, Thời Ý thong dong nhắc nhở: “Mình đặt rồi.”
Phó Tư Điềm: “….”
May mắn sáng ngày thứ ba có cuộc thi, thi xong, hai người các cô đi căn tin ăn cơm cùng Giản Lộc Hòa, Doãn Phồn Lộ.
Mấy ngày kế tiếp, bệnh cảm của Phó Tư Điềm đã khỏi, bốn người thường cùng đến thư viện hoặc cùng đi thi, sau đó cùng đến căn tin ăn cơm.
Gánh nặng tâm lý của Phó Tư Điềm đến lúc này mới nhẹ bớt.
Ngày 18 tháng 1, môn thi cuối cùng kết thúc, mọi người chào đón kỳ nghỉ đông dài nhất trong những năm gần đây, dài gần bằng nghỉ hè.
Phó Tư Điềm ban đầu vốn định ở lại trường làm thêm đến 25 26 mới về như năm ngoái, nhưng nửa đường gọi điện thoại cho Phó Kiến Đào, nghe nói gần đây sức khỏe của bà nội không tốt lắm, huyết áp thường tăng cao, mấy lần tự đi đến trạm xá lấy thuốc, cô nghĩ mình cũng nên thể hiện chút gì đó.
Cô chủ động đổi vé, nói với Phó Kiến Đào nghỉ lễ cô sẽ về chăm sóc cho bà nội.
Phó Kiến Đào thoạt nhìn yên tâm hơn nhiều.
Thời Ý biết cô tạm thời thay đổi kế hoạch, mặc dù có hơi thất vọng nhưng cũng không nói gì.
Đến tối, đoàn người ký túc xá đến nhà hàng Trung Hoa Thời Ý đã đặt trước để ăn cơm, mọi người ngồi vào chỗ của mình không bao lâu, Trần Hi Trúc cũng đến, lưng còn đeo túi xách, xem ra là vừa từ thư viện ra.
Doãn Phồn Lộ ngạc nhiên: “Không phải sáng mai cậu thi à?”
Trần Hi Trúc uống một ngụm nước ấm, bình chân như vại, “Chuyện nhỏ.
Muốn thi cũng phải ăn cơm nha.” Huống hồ, Thời Ý còn tự nhắn tin mời cô ấy, cô ấy thật sự muốn xem thử trong hồ lô của Thời Ý bán thuốc gì.
Doãn Phồn Lộ xì một tiếng, hiếm khi không đả kích Trần Hi Trúc.
Cô ấy thừa nhận mình thích dáng vẻ đã tính toán trước mọi chuyện như vậy của Trần Hi Trúc.
Giản Lộc Hòa lật xem thực đơn, thảo luận với mọi người gọi sáu món ăn và một món canh – Phật nhảy tường.
Sau đó Thời Ý cũng không nói là không được, chỉ là khi nhân viên phục vụ đi đến, trước khi trả lại thực đơn, cô ấy gọi thêm canh vịt già.
Giản Lộc Hòa hỏi: “Cậu muốn ăn canh vịt già hả? Vậy bỏ phật nhảy tường đi, hai món canh tụi mình ăn đâu có hết.”
Thời Ý không đáp lại, đưa thực đơn cho nhân viên phục vụ, “Không sao.
Mình gọi phần nhỏ.”
“Phật nhảy tường có nấm, Tư Điềm bị dị ứng.”
Lúc này Giản Lộc Hòa mới nhớ ra hình như là có chuyện này thật, “À, mình quên mất.”
Phó Tư Điềm vội vàng nói: “Không sao đâu không sao đâu, đến mình còn quên mà.”
Doãn Phồn Lộ trêu: “Đúng là không sao thật, Thời Ý nhớ là được rồi.”
Lời này nghe có vẻ mập mờ không giải thích được, Phó Tư Điềm giúp Thời Ý tráng dụng cụ ăn uống, hai lỗ tai giống như cũng muốn bỏng theo, nóng hổi.
Giản Lộc Hòa còn cố tình hùa theo trêu, “Đúng rồi.
Thời Ý, cậu nói xem có phải cậu hơi bất công không.
Tụi mình chơi với nhau nhiều năm như vậy, để mình kiểm tra cậu thử, mình dị ứng món gì?”
Thời Ý không thèm để ý: “Đặng Diệc Nhiên nhớ là được rồi.”
“Cái đó không giống, cậu ấy là bạn trai mình, đương nhiên phải nhớ.”
Thời Ý không chút sợ hãi: “Không có gì là không giống.
Tư Điềm là bạn gái mình, đương nhiên mình cũng phải nhớ.”
“Cái này sao có thể…” Giản Lộc Hòa theo bản năng muốn phản bác, đột nhiên kẹt lại: “Từ từ, từ từ đã, cậu nói gì cơ?!”
Cô ấy vô thức nghiêng đầu nhìn phản ứng của Doãn Phồn Lộ và Trần Hi Trúc.
Doãn Phồn Lộ và Trần Hi Trúc cũng ngây dại.
Thẳng thừng dữ vậy?!
Thời Ý liếc nhìn Phó Tư Điềm.
Trên mặt Phó Tư Điềm lộ rõ vẻ ngạc nhiên và căng thẳng, tay ở dưới bàn lại nhẹ nhàng nắm lấy tay Thời Ý.
Thời Ý yên lòng, lướt một vòng qua Giản Lộc Hòa, Doãn Phồn Lộ và Trần Hi Trúc, tuyên bố: “Mình cảm thấy các cậu hẳn là cũng nên biết chuyện, vì vậy muốn nói với các cậu, mình và Tư Điềm ở bên nhau.”
Cô ấy nghĩ nếu bọn họ có thể chấp nhận, vậy bữa ăn này chính là ăn mừng; nếu bọn họ thật sự không thể chấp nhận, cũng không sao cả, coi như là bữa ăn chia tay, mọi người hảo tụ hảo tan.
Tuy rằng cũng sẽ cảm thấy buồn.
Nhưng không ngờ, phản ứng của bọn họ hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô ấy.
Giản Lộc Hòa lên tiếng trước, “Ôi đệch, cứ nói toạc ra thế hả Thời Ý?”
Doãn Phồn Lộ hùa theo, “Còn không cho tụi này có thời gian chuẩn bị nữa?”
Trần Hi Trúc cười thành tiếng, giơ ngón tay cái với Phó Tư Điềm.
Đối với sự dũng cảm này của Thời Ý, cô ấy mặc cảm.
Thời Ý mặt không biến sắc: “Bằng không thì sao?” Dừng một chút, cô ấy hỏi tiếp: “Sao các cậu không ngạc nhiên gì hết vậy?”
Giản Lộc Hòa và Doãn Phồn Lộ nhìn nhau, nở nụ cười, “Please, hai người các cậu lộ liễu như vậy, tụi mình ở cùng ký túc xá mỗi ngày ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, làm sao mà không phát hiện được.”
Mặt Phó Tư Điềm đỏ ửng.
Rõ ràng các cô đã rất kiềm chế mà.
Sau khi hết cảm, thời gian ở riêng bên nhau của hai người thậm chí cũng không nhiều.
Dường như Doãn Phồn Lộ nhìn ra được thắc mắc của cô, giải thích: “Ánh mắt không giấu được.
Hơn nữa, Thời Ý đối xử với cậu khác biệt một cách quá rõ ràng.”
Phó Tư Điềm ném ánh mắt tìm tòi về phía Thời Ý, Thời Ý hiếm khi cảm thấy nóng mặt, giả vờ như không nghe thấy những lời này, hỏi Giản Lộc Hòa và Doãn Phồn Lộ: “Vậy, các cậu nghĩ sao?”
Giản Lộc Hòa buông lỏng: “Ban đầu mình có hơi kinh ngạc.
Nhưng thân là bạn của các cậu, đương nhiên mình chúc phúc cho các cậu.”
Doãn Phồn Lộ gật đầu: “Mình giống Lộc Hòa.”
Trần Hi Trúc: “Ý kiến của mình có quan trọng không?”
Thời Ý nhìn cô ấy chăm chú, “Cậu nói đi.”
Trần Hi Trúc rầu rĩ: “Cậu đối xử tốt với Tư Điềm thì mình cũng không có ý kiến gì hết.”
Thời Ý nghiêm túc nói: “Vậy cậu không có cơ hội rồi.”
Trần Hi Trúc lầm bầm: “Tốt nhất là như vậy.”
Nhân viên phục vụ bưng hai món ăn và một thố cơm vào, Phó Tư Điềm chịu đựng xấu hổ xới cơm cho mọi người, Thời Ý thả lỏng đi nhiều, hỏi: “Ở cùng nhau nếu các cậu cảm thấy ngại, có thể nói thẳng.
Không sao cả, mình với Tư Điềm có thể nghĩ cách khác.”
Doãn Phồn Lộ đưa tay nhận cơm từ Phó Tư Điềm: “Cảm ơn, không đâu.” Cô ấy đùa: “Chỉ cần hai cậu không làm chuyện gì không thích hợp ở ký túc xá là được rồi.”
Phó Tư Điềm trượt tay, suýt chút nữa đánh rơi cái bát, mặt đỏ tới tận cổ.
Thời Ý có chút không giả vờ bình tĩnh nổi nữa, âm thanh cứng ngắc trả lời: “Không có đâu.” Phép lịch sự của cô ấy không cho phép, hơn nữa, rất thiệt thòi cho Phó Tư Điềm.
Cô ấy không nỡ.
Giản Lộc Hòa nhận lấy bát cơm Phó Tư Điềm chuyền qua, tiếp lời: “Con đường này không dễ dàng, mình tin hai cậu đều là người có chừng mực, trong lòng cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý.
Những lời sến súa mình sẽ không nói nhiều, không phù hợp với tính cách mình.
Dù sao bản thân mình là một người bạn, làm hậu thuẫn vững chắc cho hai cậu là được.”
“Ngoài ra, Tư Điềm.”
Phó Tư Điềm chăm chú nhìn cô ấy.
Giản Lộc Hòa đột nhiên sến súa, cầm lấy tay Phó Tư Điềm, nghiêm túc nói: “Đối xử thật tốt với Thời Ý của tụi mình nhé, mình giao cậu ấy cho cậu.”
Phó Tư Điềm, Thời Ý: “…” Là ai mới nói không sến súa?!
Thời Ý tàn nhẫn đánh lên mu bàn tay Giản Lộc Hòa, Giản Lộc Hòa “ui da” một tiếng rút tay về, tủi thân nói: “Thời Ý, cậu thật sự không biết lòng người tốt!”
“Bỏ đi, cậu không muốn nghe cái này, vậy mình nói cái khác.
Mình nghĩ Phồn Lộ với Hi Trúc đảm bảo cũng muốn nghe.” Cô ấy cười tủm tỉm, “Cậu xem, hai người các cậu tra tấn tụi này cả một học kỳ, không thể để sự tò mò tiếp tục dày vò tụi này nữa đúng không?”
“Cho nên?” Thời Ý nhướng mày.
“Cho nên hai cậu thành thật khai báo, hai người phải lòng nhau từ khi nào, phát triển ra sao? Ai tỏ tình trước?”
Trong nháy mắt ánh mắt Doãn Phồn Lộ và Trần Hi Trúc sáng rực, dáng vẻ hăng hái hừng hực.
Thời Ý im lặng, Phó Tư Điềm gượng gạo nói sang chuyện khác: “Mau ăn cơm đi, nguội cả rồi.”
Giản Lộc Hòa không có ý định buông tha cho các cô, kêu gọi mọi người: “Nào nào nào, ăn đi ăn đi.” Ngay sau đó chuyển đề tài, “Ăn cơm với nói chuyện không có mâu thuẫn, cậu nói xem có đúng không.”
Doãn Phồn Lộ ra vẻ nghiêm túc: “Có ai nói không đúng đâu.”
Phó Tư Điềm không đỡ được, nhìn Thời Ý cầu cứu, Thời Ý phì cười, biết hôm nay không trốn thoát, kề sát bên tai Phó Tư Điềm nhẹ giọng nói: “Không sao, muốn nói thì nói, không muốn nói thì cứ giao cho mình.”
Giản Lộc Hòa cười nhạo: “Quá đáng, quy trình sản xuất còn chưa khai báo mà đã bắt đầu buôn bán thức ăn cho chó rồi.
Nói mau nói mau, mình cũng không hỏi nhiều, chỉ hỏi mấy câu thôi!” Ăn cứng không được thì ăn mềm: “Được hong, được hong, nói cho người ta biết đi mà.”
Phó Tư Điềm câu lấy đầu ngón út của Thời Ý, cuối cùng thở ra: “Vậy…!vậy cậu hỏi đi.”
“Wow!” Trần Hi Trúc và Doãn Phồn Lộ vội vàng bày tỏ: “Mình nữa, mình cũng có chuyện muốn hỏi!”
Giản Lộc Hòa chủ trì đại cục: “Đừng gấp, lần lượt từng người hỏi.”
Phó Tư Điềm vừa xấu hổ vừa buồn cười: “Bây giờ tụi mình hối hận còn kịp không?”
Ba người đồng thanh: “Muộn rồi!”
Giản Lộc Hòa hỏi trước: “Cậu bắt đầu Thích Thời Ý từ lúc nào? Để mình đoán, có phải là…!lần đầu tiên nhìn thấy Thời Ý ở trường đại học cậu đã bị Thời Ý mê hoặc không?!”
Phó Tư Điềm mím môi cười, “Không phải.”
“Vậy cậu nói đi.”
Phó Tư Điềm trộm nhìn Thời Ý một cái, thật thà nói: “Là hồi cấp ba.”
“Wow! Hồi cấp ba nhìn thấy Thời Ý trên màn hình cậu liền thích cậu ấy?!”
Phó Tư Điềm gật đầu.
Giản Lộc Hòa gào to: “Ôi, màn hình á? Vậy tổng cộng chỉ mới nhìn thấy Thời Ý có mấy lần thôi? Cậu vừa gặp đã yêu? Thấy sắc nảy lòng tham?”
Trần Hi Trúc bỗng bùng nổ: “Khoan đã?! Cái gì cấp ba cơ? Các cậu biết nhau từ hồi trung học?”
Doãn Phồn Lộ đã mất phương hướng.
Phó Tư Điềm vô tội: “Mình chưa nói với cậu hả?”
Trần Hi Trúc híp mắt: “Phó Tư Điềm, cậu còn giả vờ tiếp nữa à?!”
Giản Lộc Hòa chợt cười ra tiếng, “Coi đó, rốt cuộc cậu có bao nhiêu chuyện mà tụi này không biết.
Hôm nay không đào sạch bí mật của các cậu, các cậu đừng hòng đi ra ngoài được.
Lão Trần đừng gấp, cậu xếp hàng hỏi sau, mình trước.”
“Nói mau nói mau, có phải cậu thấy sắc nảy lòng tham với Thời Ý không?”
Phó Tư Điềm nhỏ giọng giải thích: “Không phải.”
Lúc đầu cô nghe thấy giáo viên gọi tên Thời Ý trên màn hình cũng từng âm ỉ mong đợi, nhưng phần nhiều chỉ cho rằng cùng tên cùng âm.
Nhưng rất nhanh, một ngày nọ, giáo viên gọi Thời Ý đứng lên trả lời câu hỏi.
Ngay khoảnh khắc khuôn mặt Thời Ý hiện lên trên màn hình, tim Phó Tư Điềm đập thình thịch.
Cả lớp đều kinh diễm cô bạn này đẹp quá, trong lòng Phó Tư Điềm lại chỉ còn sót lại một giọng nói: “Là cậu ấy, thật sự là cậu ấy?!”
Suốt cả tuần cô không thể tập trung mà học, lúc nào cũng chờ mong Thời Ý xuất hiện thêm lần nữa.
Sau đó, mong đợi của cô cuối cùng được thực hiện, nhờ vào hai chữ “10e” do Thời Ý viết xuống trên bài văn mẫu mà giáo viên Ngữ Văn đưa ra.
Toàn bộ cuộc sống của cô đã thay đổi.
Ánh sáng lại tiến vào thế giới của cô, thế giới trắng đen dường như được tô điểm thêm sắc màu mới một lần nữa.
Cô nhìn Thời Ý chăm chú, ngưỡng mộ Thời Ý, quan tâm Thời Ý trong lòng, không có suy nghĩ viển vông gì, chỉ là nhớ nhung, chỉ là khát khao, chỉ là xuất phát từ sự yêu thích thuần túy dành cho những điều tốt đẹp.
“Là có một ngày nọ, camera lớp các cậu quên tắt.
Lúc nghỉ trưa, trong lớp có mấy bạn nữ bàn tán về việc không tìm thấy tiền tuần báo tiếng Anh do đại biểu lớp tiếng Anh thu, đoán là bạn nữ nào đó trong lớp lấy.
Bọn họ bảo bạn nữ kia bình thường ăn mặc quê mùa, lôi thôi lếch thếch, hôm bị mất tiền là vào tiết thể dục buổi sáng, vừa vặn bạn ấy hình như cũng không đến sân thể dục, không biết có ở lại lớp học một mình không.
Bọn họ nói nghe cứ như thật, gần như đã định tội cho bạn nữ kia, Thời Ý hình như đánh rơi cái gì đó, lúc đi vào từ cửa sau để lấy thì nghe được, đi đến bên bàn bọn họ, nhàn nhạt nhắc nhở một câu không có chứng cứ thì tốt nhất đừng đi làm thẩm phán lung tung.”
Khoảnh khắc đó, ánh dương ấm áp buổi trưa rọi lên người Thời Ý, camera phản chiếu ánh sáng, làm khuôn mặt Thời Ý trở nên mơ hồ không rõ, nhưng Phó Tư Điềm lại cảm nhận được rõ ràng nhịp tim của mình đập thình thịch.
Cô phát hiện ra, từ quá khứ đến hiện tại, Thời Ý thật sự chưa từng thay đổi.
Bao bọc dưới vẻ bề ngoài trong trẻo lạnh lùng, từ đầu đến cuối vẫn là một trái tim quý giá và ấm áp.
Tất cả đều là người mà cô rất thích rất thích, thật ra…!còn rất muốn rất muốn có được.
Chuyện này nếu Phó Tư Điềm không nhắc đến, bản thân Thời Ý cũng quên sạch sành sanh.
Giản Lộc Hòa gào khóc kêu la: “Duyên phận trời ban gì thế này, thời khắc định mệnh, Thời Ý, trêu ghẹo con người ta trong vô hình! Nói mau nói mau, là nữ chính! Hiện tại cậu cảm thấy thế nào!”
Thời Ý đang bóc tôm hùm đất cho Phó Tư Điềm, không trả lời câu hỏi của Giản Lộc Hòa, chỉ nhìn Phó Tư Điềm thắm thiết, bỏ tôm hùm đất đã lột vỏ vào chén Phó Tư Điềm.
Sau đó, cô ấy tháo bao tay dùng một lần ra, cầm tay Phó Tư Điềm qua, rũ mi, viết từng nét vào lòng bàn tay cô:
“Vạn phần may mắn.”