Đọc truyện Loạn Luân Thì Đã Sao? – Chương 7
– Đau…… *Ngó quanh*. Đây là đâu vậy? _ Tự Dương ngó quanh, ôm đầu đau đớn
– Cậu là ai vậy? _ Như Anh thắc mắc
– Tôi? Tôi……..là ai?
– Cậu bị ốm hay làm sao không? *Đọ vào trán của anh*
– *Đỏ mặt, ngập ngừng* K….không…!
– Được rồi, được rồi, cậu không có nhà đúng không? Ở nhà của tui đi! Rồi nhỡ cậu có nhớ ra gì thì nói tui heng! *Đứng dậy trống hông*
– À, ừm……Nếu không phiền…..!
– Ổn thôi, à mà, tui toàn đồ con gái thui, phải mua cho cậu mấy bộ nhỉ!!
– *Nhìn lại mình* Tại sao tôi không có quần áo thế này?
– Chỉ là tui xem cơ thôi….
– Lạy cô, lần sau đừng xem của tôi, của quý đấy!
– Rồi rồi mà!! *Vỗ vỗ cái vai =))*. Anh đợi ở nhà đi, tui đi mua quần áo với thức ăn nữa, trời sắp tối rồi.
– Ừ, cảm ơn cô nhiều!
– Không có gì! _ Rồi cô vác cặp ra ngoài
Anh thì chỉ cười tủm tỉm rồi đắp chăn ngủ…..
– Anou…..Tôi không biết dùng những đồ này….. *Hy nude* ( phụt máu t mất T.T)
– Hừm…….. Đợi tui xíu nha.
– Ừ
5 phút sau…..
– Xong rồi đây ~~~
– Gì vậy?
– Cho nước nóng vào bồn thôi mà
– *Ngó vào* Nhỏ ghê
– Thì nó có lớn bằng bồn của vua đâu trời -_-
-….. *Anh đã nhảy vào bồn =))*
-….. *Anh này cũng định nhảy vào bồn:))))*
– Anh làm gì vậy?
– Thì tắm chứ sao? Hỏi gì kì vậy?
– Nhưng trai tắm với nhau…….
– Chả có gì xảy ra đâu
-……..*Đỏ mặt* ( Kawaii vc >.