Lọ Lem Hiện Đại

Chương 26


Đọc truyện Lọ Lem Hiện Đại – Chương 26

Thời gian thấm thoắt trôi, chưa gì đã kết thúc học kỳ 1, kế hoạch lớp nó vẫn chưa thể hoàn thành hay nói thẳng ra là thất bại thê thảm, cô Minh thì bị điều đi sớm hơn dự định, khiến đến cả lời tạm biệt chúng nó cũng không kịp nói, vậy là Vân Anh mang laptop đến trường kêu cô mở webcam nói chuyện với chúng nó, vừa thấy mặt cô mà đứa nào đứa nấy thút thít, nước mắt giàn giụa, tâm sự với cô đủ thứ chuyện. Cô chỉ biết an ủi tụi nó, mắt cô cũng đỏ hoe.

Nhà Nam thì đã sửa chữa xong, cậu trở về nhà vào đúng ngày sinh nhật cậu tức ngày giáng sinh. Sinh nhật năm nay của cậu vẫn như mọi năm, không tiệc tùng, không tổ chức nhưng khi trên trường cậu vẫn được vài ba thằng con trai chúc mừng và…vài bạn nữ tặng quà nhưng với tính cách của cậu dĩ nhiên cậu sẽ chẳng bao giờ nhận quà từ người khác giới không quen biết, không thân thiết.

Nó…hình như cũng không ngoại lệ là bao. Dẫu có bực tức vì thời gian cậu kèm nó trên lớp và chơi xỏ nó lúc ở nhà thì với lòng “bao dung độ lượng” nó vẫn mang quà qua tặng, vậy mà cậu chỉ cảm ơn xuông, giật túi quà, rồi đóng rầm cửa ám hiệu “MIỄN TIẾP KHÁCH”. Nếu là bình thường thì nó sẽ gào lên nhưng chuyện này thì nó cũng quen rồi, vì cậu vẫn đối xử như vậy từ khi còn bé. Nó cũng tự hỏi cái tính quái gở đó từ đâu mà ra.

Học kỳ 2, lớp nó tiếp nhận chủ nhiệm mới nhưng do một số lý do khách quan (theo bên phía nhà trường nói vậy) nên giáo viên chủ nhiệm qua tết âm lịch mới vào nhận lớp. Vậy là thời gian đó lớp nó cần cô phụ trách cho tới kỳ nghỉ mong đợi nhất năm.

TẾT CỔ TRUYỀN

– Alo Linh à? Lát chúng tôi qua nhà bà nhé, đi sắm tết! Hihi

Giọng nhỏ Dương, Vân Anh bên kia điện thoại hào hứng thấy rõ. Nó thì ngái ngủ, rụi rụi mắt

– OK!

15 phút sau, hai nhỏ đã đỗ xe đạp trước nhà nó.

Nó từng nghe mẹ nó nói chợ tết hồi mẹ nó còn bé vui lắm. Đầu tháng 12 âm lịch là đã thấy không khí tết rồi, bắt đầu từ ngày 20, 21 tết là trẻ con lẫn người lớn tíu ta tíu tít đi sắm quần áo mới, ra đường là ngập đầy các xe chở cây đào, cây mai, cây quất, các cửa hàng bán mứt tết, rồi hoa. Các nhà gói bánh chưng vui vẻ, đêm mọi người ngồi quanh nồi bánh để trông rồi nói đủ thứ chuyện. Ngày 30 tết, buổi chiều đi thăm mộ tổ tông, thắp hương cầu khấn, có lần mẹ không được đi còn khóc, chiều tối thì làm cơm, cả nhà cùng ngồi xem táo quân đón giao thừa. Hồi đó nghèo, mọi người dù có tha phương cầu thực nơi nào nhưng cứ tới ngày này lại tề tựu đông đủ để đón tết, mong gia đình luôn no ấm, chúc nhau năm mới bình an, sang ngày 1 tết là đi khắp hàng xóm để xin lì xì. Thật vui! Nó cũng từng trải qua những ngày đó từ hồi rất bé.


Vậy mà…nó không hiểu có đúng mình đang ở chợ tết ngày 26 không nữa, không khí ảm đạm chẳng có tý gì gọi là háo hức đón tết, cửa hàng thì vẫn có nhưng người mua thì ít khiến vẻ mặt người bán cũng không khá khẩm gì. Bánh chưng thì hiếm lắm mới có nhà tự làm còn đâu đều đi ra hàng mua về rồi bày biện gọi là cho có không khí.

Có lẽ cái mẹ kể chỉ tồn tại ở thời xưa?

Có phải càng công nghệ hóa thì mọi thứ cổ truyền càng bị mai mòn đi không?

– Ê bà sao vậy?

Nó đang thất thần ngắm nghía xung quanh thì bị nhỏ Dương lay người, nó giật mình khua tay

– Tôi không sao!

– Èo tết càng ngày càng chán ý! Tôi lúc bé hứng nhất khoản mua sắm, khu này chắc người ta về quê đón tết gần hết rồi, nhìn đường phố mà oải!

Vân Anh dắt xe uể oải nhìn cả dãy phố.

– Thôi! Mua đại gì đó rồi qua nhà tôi chơi đi!

Vậy là lũ bọn nó vô shop gần nhất mua quần áo rồi về nhà nó.

***

– Ê nhà Nam kia hả?

– Ừ!

– Sao chẳng nhìn thấy ông ý đâu vậy?

Vân Anh và Dương hí hửng ngó sang nhà bên cạnh, cào như muốn vỡ cái cửa kính tội nghiệp phòng nó.

– Bà sướng ghê ở cạnh nhà cậu ta, có bài vở không hiểu chạy qua hỏi luôn người có thành tích kinh điển, đứng đầu khối 10 kỳ 1!

Dương gật gù theo câu nói của Vân Anh, nó chỉ quắc mắt nhìn hai nhỏ, chống tay lên bàn chán nản

– Ý bà mang bài qua hỏi hay qua ngắm người giải bài?


– Bà chỉ được cái hiểu ý tôi!

Vân Anh quay ra khen nó một câu rồi lại tia ra cửa sổ

– Mà Linh nè, bà có nghĩ Nam có tình cảm với…tôi không?

Câu hỏi của Dương khiến nó và nhỏ Vân Anh suýt té ngửa, hai đứa cười nghiêng ngả làm nhỏ Dương đỏ mặt, dài môi.

– Cười gì mà cười! Tôi hỏi thật á!

– Khùng! Bà nhìn ông Nam có thân với con gái khác không?

Nó lau nước đọng trên mi, cố nhịn cười hỏi Dương

– Có! Thân với bà đó!

– Tôi khác, tôi với ông ý chơi từ bé!

Nó giải thích, Vân Anh gật gù khiến nhỏ Dương buồn bã ôm con pucca của nó vào lòng.

– Sao ông ý không thân với con gái nhỉ?

Chỉ biết nhún vai, nó và Vân Anh lắc đầu bất lực


– Ai mà biết chứ trước giờ cậu ta đã hâm hâm hấp hấp như vậy rồi!

– Nhỡ đâu cậu ấy bị ái?

– HAAAAAAA…Ả

Nó và Vân Anh hàm như muốn rớt xuống.

Nghĩ đi nghĩ lại lời nhỏ Dương nói cũng có lý, tới lớp thấy cậu ta toàn nói chuyện, thân thiết với lũ con trai, tránh gái như tránh hủi, có lẽ cậu sợ bản chất của mình bị lộ nên tìm nó làm vỏ bọc che mắt thiên hạ.

– Tôi có ý kiến thế này…

– Sao lại là tôi? TÔI PHẢN..ư ưm

Nó đứng bật dậy, thái độ cương quyết, hét lên khiến Vân Anh và Dương vội vàng kéo nó, bịt miệng.

– Hy sinh là từ dùng cho anh hùng đó!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.