Bạn đang đọc Lọ Lem Đường Phố: Chương 7 : Cá cược
Một sự tra tấn hoàn hảo khi những gì mình không muốn thấy lại luôn xuất hiện trước mắt như trêu ngươi.
Bước vào nhà ăn, điều đầu tiên đập vào mắt Ân là ở một chiếc bàn không hề khuất, Kiệt đang ngồi giữa một đám nữ sinh.
Nhếch môi cười một cái khinh bỉ, cô đi về phía bàn để khay đựng thức ăn. Thề là cô sẽ chặt luôn cái đầu mình đi nếu nó dám quay lại nhìn Kiệt.
Bưng khay thức ăn trên tay trong khi mắt hướng về phía một cái bàn trống trong góc, Ân xăm xăm tiến về đó và không hề mảy may quan tâm đến những cuộc trò chuyện của đám học sinh đang lạo xạo bên tai.
Thấy Ân đi đến, Liên đang ngồi đầu bàn nháy mắt với mấy nhỏ bạn cùng bàn rồi cười nham hiểm.
Khi Ân đi ngang qua Liên cũng là lúc tiếng khay thức ăn kim loại rơi xuống đất vang lên.
Một vài ánh mắt bắt đầu hướng về phía phát ra tiếng động. Họ thấy một cô gái đứng lên từ dưới đất và đang phủi hai tay vào nhau.
“Cảm giác đo đất thế nào?” – Liên lại gần Ân, đứng chống nạnh, giọng cao vút đầy giễu cợt.
“Muốn biết lắm à?” – Ân nghiêng đầu nhìn Liên rồi nở một nụ cười nửa miệng. Nhanh như cắt, cô đá mạnh vào chân Liên làm cô nàng ngã phịch xuống đất. Trong nhà ăn bắt đầu xuất hiện những tiếng cười khúc khích.
Không may cho Liên là đi kiếm chuyện với Ân lúc tâm trạng cô không được tốt. Hai năm nay, có bao giờ Ân để ý đến những “trò mèo” của Liên. Thấy Ân im lặng, Liên lại nghĩ cô sợ nên càng ngày càng làm tới. Hôm nay bị làm cho bẽ mặt nơi đông người, thật không thể không giận.
Liên đứng dậy, hai mắt trợn ngược, miệng phùng lên chuẩn bị **** rủa xối xả thì Ân quay người bỏ đi làm cô chưng hửng.
“Con kia, mày đứng lại cho tao!” – Liên giận dữ bước theo Ân nhưng vì cô mang giày cao gót nên không cách nào theo kịp những bước chân của Ân.
Ân đến ngồi vào cái bàn trong góc, dựa đầu vào tường một lúc thì Liên mới đi đến.
Nếu có cuộc thi **** người, Liên đứng nhì, bảo đảm sẽ không ai đứng nhất.
Về phần Ân, cô vẫn ung dung dựa đầu vào tường, mắt nhắm lim dim như đang ngủ.
Thấy thái độ của Ân, Liên càng được đà làm tới. Vốn cũng muốn ra oai với mọi người, cô vung cao tay chuẩn bị tát nhưng bị ai đó giữ lại.
Quay đầu lại nhìn kẻ phá đám với ánh mắt không mấy vui vẻ, Liên thấy một nữ sinh vô cùng xinh đẹp. Liếc nhanh xuống phù hiệu – Lã Uyên Đan, 10A1.
“Bỏ tay ra!” – Liên gằn giọng.
“Chị bỏ qua cho chị em đi!” – Đan nói bằng giọng nhẹ nhàng và vô cùng lễ độ.
Nghe thấy giọng nói này, Ân không thể không mở mắt ra.
“Đây là chị gái mày à?” – Liên hỏi, giọng cao vút.
“Phải.” – Đan cương quyết gật đầu.
“Vậy thay chị mày nhận một tát của tao đi rồi tao tha cho.” – Liên lập tức vung cao cánh tay còn lại.
“Aaaa!” – Tiếng kêu vang lên nhưng nó bật ra từ miệng Liên. Cổ tay cô đang bị siết chặt đến nỗi muốn gãy.
“Mày thử đụng vào nó coi.” – Tiếng Ân lạnh đến nỗi đám học sinh thấy rợn người. Trước giờ họ chưa bao giờ thấy Ân như thế. Nhiều khi thấy cô im lặng trước sự quá quắt của Liên, họ nghĩ cô nhu nhược. Đến hôm nay mới biết Ân nổi giận nhìn không khác gì quỷ hút máu. Quả là mở mang tầm mắt!
“Bỏ… bỏ tay tao ra…” – Liên đau đến nỗi co người lại, cố gắng giằng tay ra khỏi tay Ân nhưng vô ích.
“Nó không phải là em tao. Mày muốn chơi thì chơi với tao này.” – Giọng Ân vẫn đều đều, ngữ khí ôn hòa nhưng sát khi lẩn khuất bên trong.
“Tao… biết… rồi…” – Liên rên rỉ.
Ân hất mạnh tay Liên ra làm cô nàng ngã soài ra đất. Thấy vậy, đám bạn Liên vội vàng chạy đến đỡ cô đứng dậy và trở về bàn.
“Mày đừng có xía vào chuyện của tao!” – Quay sang Đan, giọng nói của Ân có vẻ dịu hơn.
Đan còn đang mải mê suy nghĩ xem vì sao Ân lại cứu mình, nhất thời không nghe thấy lời Ân nói.
“Còn không mau đi chỗ khác đi!” – Ân chau mày, giọng nói có vẻ khó chịu.
Đan lúc này mới giật mình, liếc nhanh Ân một cái rồi trở về bàn.
Mọi thứ còn chưa kịp ổn định thì một vị khách khác lại đến viếng bàn Ân.
Đặt khay thức ăn lên bàn, Hy mỉm cười: “Ăn cái này đi! Tôi còn chưa đụng đến đâu.”
Đáp lại nụ cười của Hy, Ân dửng dưng bỏ đi, đến liếc một cái cũng không.
Những tiếng bàn tán trong nhà ăn bắt đầu vang lên không ngớt. Đám công tử thì hả hê vì lần đầu tiên được thấy Hy bị con gái bỏ mặc. Những tiểu thư thì dùng miệng lưỡi sắc như dao của mình mà **** rủa. Một vài học sinh chỉ im lặng nhìn Ân cho đến khi cô khuất khỏi cửa nhà ăn rồi lại quay sang nhìn Hy xem thái độ của cậu thế nào.
Trong vô vàn thanh âm ồn ào, họ thấy Hy đứng bất động nhìn theo bóng Ân.
***
Thời gian ì ạch bước qua, từng tiết học cũng theo đó mà lập lờ trôi qua trong sự nhàm chán, nhạt nhẽo. Kiến thức cũ được nhắc lại một cách tỉ mỉ quá mức cần thiết trong khi giáo viên lại lấy đó làm tự hào khi chứng minh cho đám học sinh thấy nền tảng kiến thức vững chắc của mình.
Tiếng giảng rời rạc và tiếng gõ đều đều của phấn lên mặt bảng là hai âm thanh duy nhất tồn tại trong lớp vào lúc này.
Bên ngoài trời se lạnh, gió hiu hiu gom mây về một góc trời tạo thành những khối bông xốp bồng bềnh. Quả là một sự kết hợp hoàn hảo giữa âm thanh và thời tiết để tạo thành những cơn buồn ngủ khó lòng cưỡng lại!
Đám học sinh không mảy may chống cự mà gục xuống bàn ngủ từ sớm, một số ít lộ liễu hơn thì chống tay lên bàn rồi đặt cằm lên lòng bàn tay mà lim dim. Thỉnh thoảng có một số cũng mở mắt ra nghe được vài câu rồi lại tiếp tục ngủ.
Thấy giáo thấy như thế thì cũng có phần tủi thân nhưng lại chẳng dám nói gì. Đụng đến những cô cậu ấm này thì trừ khi muốn mất việc. Dạy ở trường này lương cao thì cao thật đấy nhưng đến là khổ khi không được nhận sự tôn trọng mà một nhà giáo đáng được nhận.
Điều an ủi lớn nhất là cô học trò ngồi cuối lớp đang chép bài và lắng nghe rất chăm chú. Lấy đó làm động lực, thầy giáo tự nhủ với mình chỉ cần còn người nghe thì sẽ còn giảng bài. Hướng một tia nhìn cảm kích về phía cô học trò ngoan, ông lại tiếp tục thao thao bất tuyệt.
Thật sai lầm khi nghĩ về Ân như thế!
Cô chép bài và nghe giảng chẳng qua là vì muốn có thứ gì đó để làm chứ không phải bị cuốn hút bởi những kiến thức đã thuộc lòng kia.
Tiếng chuông cuối cùng – Âm thanh của sự giải thoát cũng vang lên sau một hồi im lìm, mặc kệ đám học sinh trông ngóng.
Cứ nghĩ thế là có thể ra về nhưng khi đám học sinh vừa xuống đến chân cầu thang thì trời đổ mưa. Một cơn mưa tầm tã.
Đứng giữa đám học sinh ồn ào đang trú nơi hành lang, Ân hoàn toàn im lìm như tượng đá. Cơn mưa này với cô như một sự thách thức.
Ngày Ân gặp Kiệt là một ngày trời mưa, một cơn mưa xuân nhè nhẹ rất dễ chịu và có phần lãng mạn. Rồi ngày cả hai chia tay cũng là một ngày trời mưa, một cơn mưa tầm tã với gió lốc thật mạnh như muốn quật ngã cô gái đứng lặng lẽ trong mưa với thân hình đơn độc.
Cô nhớ như in cái cảm giác bất lực mất mát khi đó. Dù người nói chia tay là cô nhưng có gì khác nhau đâu khi người đau lòng cũng chỉ có cô.
Ngày hôm đó, sau khi dầm mưa, cô bị sốt rất cao làm Linh và Phụng lo đến phát khóc. Từ sau chuyện đó, mỗi lần thấy mưa, cô lại cảm thấy tâm trạng hơi nặng nề.
Thế nhưng nếu chịu khuất phục như thế thì cô đã không phải là Thiên Ân cao ngạo. Một nụ cười nửa miệng nở trên đôi môi đỏ không cần dùng son rồi nhanh chóng vụt tắt như chưa hề xuất hiện, cô ngẩng đầu nhìn trời, ánh mắt long lên vẻ thách thức.
Từng chiếc xe hơi sáng bóng lần lượt chạy vào cổng trường. Thêm một chiếc xe đến là đám học sinh đang trú mưa ít đi một người cho đến khi chỉ còn mình Ân đứng dưới mái hiên, đôi mắt nhìn xoáy vào màn mưa như bị thôi miên.
Trời mưa xối xả như muốn nhấn chìm cả ngôi trường. Mưa giăng kín trời đất làm tầm nhìn trở nên khó khăn. Sân trường vắng lặng, ngoài tiếng mưa đang gào thét thì chẳng còn gì cả.
Từ cổng trường còn rộng mở, một chiếc xe hơi màu bạc đang từ từ lăn bánh tiến vào bên trong, dừng lại cách Ân một đoạn không xa. Đôi chân dài ló ra từ cửa xe mang theo một thân hình quyết rũ trong bộ váy màu cà phê sữa. Trên tay cô gái ấy cầm một chiếc ô trong suốt. Hình như cô đang đợi ai đó trong phòng giáo viên.
Không lâu sau, một chiếc ô màu xanh từ phía phòng giáo viên len vào màn mưa, bước chân của người ấy có vẻ rất khẩn trương.
Đến khi hai chiếc ô gặp nhau, chiếc ô màu xanh được cụp lại. Chàng trai đưa cho cô gái cầm cái ô mình vừa đóng lại rồi nhanh nhẹn cởi áo khoác ra khoác lên vai cô.
Chẳng mấy chốc, chiếc xe dần biến mất trong màn mưa nặng nề.
Cuối cùng thì điều luôn giày vò Ân cũng đã xảy ra – Kiệt đã thuộc về người con gái khác. Nhìn thấy cảnh này, những tưởng sẽ rơi nước mắt nhưng Ân lại cười chua chát.
“Nói chuyện một chút đi!” – Giọng nam vang lên phía sau lưng Ân làm cô giật mình.
Đã bất ngờ vì trong trường còn có người khác ngoài mình, cô còn bất ngờ hơn khi người đó là Thiện.
Thay vì ngạc nhiên ra mặt, Ân nhướn mày chờ đợi điều cần nghe.
“Tôi sẽ bỏ qua cho cậu chuyện cậu làm bẩn giày tôi vì hôm nay cậu đã giúp Đan.” – Thiện nói đều đều, hai tay xỏ túi quần, điệu bộ ngạo mạn của kẻ ban ơn.
Thấy Ân nhíu mày như không hiểu mình vừa nói gì, cậu tiếp lời và lần này quyết định sẽ phát âm rành rọt từng từ: “Tôi sẽ không đấu với cậu nữa, tôi bỏ qua cho cậu.”
Ân bật cười nhưng ngay lập tức gương mặt đanh lại không cảm xúc như thể nụ cười một giây trước chỉ là ảo giác.
“Người không bỏ qua là tôi cơ mà.”
Thiện nhất thời không biết phải đối đáp thế nào.
“Người thách đấu là tôi và tôi không hề có ý chịu thua hay xin được bỏ qua vì căn bản là tôi không cần.” – Ném trả lại cử chỉ ban ơn của Thiện dành ình, Ân mở to mắt nhìn cậu, điệu bộ khinh khỉnh.
“Muốn giữ cho cậu cái mạng, mà cậu không muốn thì thôi vậy.” – Thiện cuối cùng cũng lấy lại phong độ, rút hai tay trong túi quần ra khoanh trước ngực.
“Đừng có làm chuyện dư thừa.” – Ân đảo mắt ra chiều chán nản.
“Cũng chỉ vì tôi nghĩ cậu là chị của Đan nên mới định bỏ qua. Xem ra không cần rồi.”
“Vì Đan sao?” – Ân nhướn mày, môi kéo xếch lên chế nhạo đối phương.
“Thì sao?” – Thiện trừng mắt.
“Cậu yêu nó quá nhỉ!” – Câu nói của Ân giống một lời mỉa mai hơn là một câu nhận xét công bằng.
“Cô ấy đáng để yêu.” – Giọng nói của Thiện có phần dịu dàng khi nhắc đến Đan. Hướng tầm nhìn qua vai Ân, đôi mắt cậu mơ màng lướt qua màn mưa.
“Thế nó có yêu cậu không?” – Ân nhướn mày, nụ cười nửa miệng lại xuất hiện.
Nghe Ân nói, Thiện thu lại cái nhìn lơ đãng, nhìn cô dò xét, không lâu sau vênh mặt tự tin: “Đương nhiên.”
“Ngu ngốc!” – Cô buông ra câu nhận xét.
“Cậu nói cái gì?” – Thiện trừng mắt, hai tay nắm cổ áo Ân.
“Đừng có làm nhàu áo tôi!” – Ân khó chịu ra mặt, hất hai tay Thiện ra.
“Cậu vừa nói gì? Nhắc lại tôi nghe xem nào?” – Thiện gằn giọng, gương mặt có phần kìm chế.
“Tôi nói cậu ngu ngốc. Vì một đứa không yêu mình mà làm những việc dư thừa.” – Công kích đến cùng, Ân nhấn mạnh từng chữ, nét mặt không hề sợ hãi hay lo lắng.
“Câm miệng! Cậu biết gì mà nói?” – Thiện gằn giọng.
“Thế nào? Có tự tin để xác nhận không?” – Ân nghiêng đầu nhìn Thiện, với vẻ mặt ngây thơ phô ra.
“Xác nhận điều gì?” – Thiện nhìn cô ngờ vực.
“Xác nhận xem Đan yêu cậu hay yêu tiền của cậu.”
“Bằng cách nào?” – Thiện nghiêm giọng, cậu ý thức được rằng lúc này mà nổi nóng thì coi như đã thua một phần.
“Kêu đám bạn bè cậu phao tin Vương Thị phá sản đi!”
Thiện chau mày nhìn Ân, đôi mắt cậu dừng thật lâu nơi đôi mắt cô với hy vọng có thể nhìn ra suy nghĩ của cô qua “cửa sổ tâm hồn”. Tuy nhiên, cánh cửa ấy được che đậy quá khéo léo. Cậu chẳng thế nhìn thấy gì ngoài hình ảnh của chính mình.
“Dám không?” – Thấy Thiện trầm tư, Ân công kích đến cùng.
“Được thôi! Để xem đến lúc xác nhận được rồi cậu sẽ chết trong tay tôi như thế nào?”
“Tự tin quá nhỉ!”
Ân cười nhạt rồi bỏ đi mà không để cho Thiện nói thêm câu nào. Cô ghét đứng nhìn theo lưng người khác, có lẽ vì thế mà cô thường là người kết thúc câu chuyện trước và bỏ đi.
Đang chậm rãi bước đi thì một bàn tay đặt lên vai làm cô giật mình quay người lại. Đôi mắt ánh lên tia đề phòng.
“Về thôi!” – Thấy bộ dáng hoảng sợ của Ân, Hy nói rồi nhoẻn miệng cười như trấn an.
“Trời đang mưa.” – Ân đá mắt ra ngoài trời.
“Thì vì trời mưa nên tôi mới quay lại đón cậu nè.”
Vừa nói Hy vừa kéo tay Ân đi. Hành động hết sức tự nhiên!
Ân đương nhiên giằng tay lại, trên mặt hiện rõ sự đề phòng cảnh giác.
“Cậu muốn gì ở tôi?”
“Sao cậu nói hỏi vậy?” – Hy chau mày nhìn Ân.
“Thay tôi nhận lỗi chuyện lon café, đưa thức ăn cho tôi khi ở canteen, bây giờ là quay lại đón tôi. Rốt cuộc cậu muốn gì?”
“Cậu lúc nào cũng đề phòng người khác như vậy à?” – Mắt Hy đượm buồn nhìn Ân. Cậu thật sự tự ái khi người khác không tin mình.