Bạn đang đọc Lọ Lem Đường Phố: Chương 6 : Ngày không bình yên
Một buổi sáng uể oải luôn là hệ quả của một đêm mất ngủ. Ân ngồi dậy vươn người, cố giũ sạch cảm giác rã rời đang bám ghì lấy cô nhưng xem ra nó giống như một con đỉa đói. Khi nào hút chưa hết máu thì nhất định không nhả ra.
Đêm qua cô chỉ có thể chợp mắt vỏn vẹn hai tiếng đồng hồ, thời gian còn lại của đêm cô dùng để đấu mắt với trần nhà.
Gặp lại cố nhân, đương nhiên không thể ngủ ngon giấc.
Sự thật là trước khi biết Kiệt là người của bà Mai thì Ân đã có tình cảm với anh. Đây chính là điều không may nhất trong số những điều không may.
Cơ thể mệt mỏi, bữa sáng cũng chẳng thể ngon miệng. Ân nhanh chóng kết thúc nó rồi ra khỏi nhà trong khi Linh và Phụng vẫn còn ngồi tại bàn.
Vừa đi, Ân vừa nghịch ngợm đá những cục đá trên đường. Cô đang xem những buồn phiền trong lòng là những cục đá kia, đá một cái là văng đi, sẽ không quấy nhiễu cô nữa.
Đi được một quãng xa nhà, cô ghé vào tiệm tạp hóa bên đường mua một lon café Birdy. Để tỉnh táo thì cô cần đến nó.
Hôm nay, Ân đi học sớm hơn mọi ngày đến nửa tiếng. Giờ này trường vẫn còn khá vắng và hoàn toàn yên tĩnh.
Giờ để ý cô mới thấy trường mình rất đẹp. Sân trường rộng rãi thoáng đãng với những hàng cây xanh và thảm cỏ mượt mà. Những dãy phòng học đang sáng bừng lên vì ánh nắng sớm chiếu vào những ô cửa kính. Một buổi sáng tinh khôi!
Nhắm mắt lại hít thở thật sâu, cô cảm thấy người mình hoàn toàn thoải mái và nhẹ nhàng. Cứ như có thể bay lên trời xanh, lộn vài vòng rồi nhẹ nhàng tiếp đất.
Với những bước chân có phần rộn ràng, cô tiến về phía sân thượng của dãy lầu nơi cô học. Đứng trên này gió thổi nhè nhè rất dễ chịu!
Chọn khoảng lan can nắng đang chiếu vào, Ân đứng tì tay ngửa mặt lên nhìn trời. Mỗi khi mệt mỏi cô luôn nhìn trời như thế này.
“Trông cậu mệt mỏi quá!” – Một giọng nam trầm bất ngờ vang lên. Nó không làm Ân giật mình nhưng đủ làm cô thôi tận hưởng sự bình yên và đảo mắt tìm người mới đến.
Không phải tìm lâu, người con trai vừa cất tiếng nói đang đứng ngay bên phải cô.
“Liên hay bắt nạt cậu lắm à?” – Không biết mình vừa phá vỡ giây phút thoải mái của Ân, Hy thản nhiên hỏi như hai người đã quen biết từ lâu.
“Sao lại hỏi vậy?” – Ân chau mày.
“Thì hôm qua lúc vào lớp tôi thấy cậu ý đang gây sự với cậu đó thôi.”
“Hôm qua? Có gây sự à? Sao lúc đó tôi hỏi cậu, tôi có bỏ lỡ chuyện gì không thì cậu nói không.”
“Thì thấy chuyện cũng không đáng nói nên không nói.”
Ân gật gù, không nói thêm gì nữa. Trong lòng thầm mong người bên cạnh cũng im lặng vì cô không hề có hứng nói chuyện.
Cả hai đứng im lặng nhìn xuống sân trường đang bắt đầu trở nên đông đúc. Tiếng cười nói của những học sinh được gió cuốn lên thổi đều ra không trung. Bầu không khí đã ồn ào hơn ban nãy rất nhiều.
Góp phần trong những tiếng ồn ấy là bộ ba Thiện – Nhật – Minh. Ba người đang đi ngoài khoảng sân, dọc theo dãy phòng học và trò chuyện rôm rả.
“Ê tụi mày, hôm qua tao đọc truyện cổ tích cho hai nhỏ em nghe, tao phát hiện ra một điều vô lí.” – Nhật nói như sực nhớ ra điều quan trọng.
“Điều gì? Mà mày đọc truyện gì?” – Thiện tò mò ra mặt.
“Cô bé lọ lem.”
“Vậy điều bất hợp lí là gì?” – Thiện tiếp tục hỏi.
“Rõ ràng bà tiên nói mười hai giờ đêm mọi thứ sẽ biến mất. Vậy sao đôi hài thủy tinh lại không biến mất hả mày?” – Nhật chau mày ra chiều ngẫm nghĩ.
“Ừ ha, mày nói tao mới để ý.” – Thiện gật gù.
“Hai thằng tụi mày hết trò rồi đi bắt bẻ những câu truyện cổ tích à? Nếu nói về việc vô lí thì chuyện có bà tiên hiện ra đã là vô lí rồi.” – Minh đóng lại quyển sách đang đọc, chau mày nhìn hai thằng bạn.
“Thì truyện cổ tích thì phải có bà tiên chứ mày.” – Nhật lí sự.
“Thằng này nó không hiểu gì về cổ tích đâu.” – Thiện kết luận.
Cả ba còn đang nhí nhố thì một vật gì đó rơi ngay trước mặt. Thứ nước màu nâu bên trong bắn lên tung tóe làm ống quần cả ba đều bị dơ. Thảm nhất là Thiện, hôm nay cậu mang giày trắng mà giờ thành giày nâu mất rồi.
Ít nhất, trong cái rủi còn có cái may, bước nhanh chút nữa thì một trong ba đã vỡ đầu.
Cả ba quắc mắt nhìn lên thì bắt gặp gương mặt Ân ở trên sân thượng đang nhìn xuống.
Chưa đầy một phút sau, Thiện, Minh và Nhật đã xuất hiện ở cửa sân thượng. Gương mặt không mấy vui vẻ.
“Lon café đó là của anh hay của con nhỏ này?” – Tiến lại gần, Thiện trừng mắt nhìn Ân rồi quay sang nhìn Hy, hỏi như đang lấy khẩu cung.
“Của anh.” – Ân còn chưa kịp lên tiếng thì Hy nhanh nhảu hớt lời cô.
Ân quay sang nhìn Hy ánh mắt khó hiểu. Đáp lại cô là cái nhìn năn nỉ.
“Thật không? Em thấy anh đứng mãi góc bên này cơ mà.” – Thiện vẫn không tin.
“Là của tôi đấy.” – Ân nói, giọng đều đều.
“Tôi đoán không sai mà.” – Thiện cười lạnh, gương mặt trở nên vô cùng đáng sợ. Với một người sạch sẽ như cậu, việc đôi giày trắng bị chuyển màu là điều hoàn toàn có khả năng làm cậu nổi điên. Hơn nữa, qua những lời kể của Đan, cậu vốn đã có thành kiến với Ân.
Không nể nang cô là con gái, cậu lao vụt đến nắm cổ áo cô nhấc lên.
“Chết tiệt! Nhàu hết áo tôi rồi.” – Ân khó chịu hất tay Thiện ra.
“Giày tôi bị cậu làm dơ hết rồi đây.” – Thiện trừng mắt nhìn Ân.
“Tôi có cố ý đâu.”
“Dù cố ý hay không thì cũng đã gây ra tội rồi.”
“Đồ điên!” – Ân buông ra hai tiếng lạnh lẽo rồi bỏ đi.
Đi được vài bước, trời đất trước mắt cô bị xoay nhanh một vòng. Cô thấy mình bị nhấc bổng lên khỏi mặt đất và bị vật ngã. Cú va chạm không nhẹ làm cô hơi choáng váng.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến Hy, Minh và Nhật không kịp trở tay. Đến khi định thần thì Ân đã nằm dưới mặt đất, nét mặt không mấy tốt đẹp.
“Em làm gì vậy Thiện?” – Hy quát Thiện rồi chạy đến đỡ Ân.
Minh và Nhật thì lao đến kéo Thiện ra. Thiện rất nóng tính nhưng việc đánh con gái thì cả hai mới thấy lần đầu.
“Con nhỏ chết tiệt này làm dơ giày của em còn không xin lỗi, em phải dạy dỗ nó.” – Thiện vừa nói vừa cố sức vùng vẫy thoát khỏi Minh và Nhật.
“Dừng lại đi, dù sao cũng là con gái mà.” – Nhật can.
“Mày đánh người thì giày mày sạch lại à? Về nhà thay giày đi!” – Minh khuyên.
Ân ngồi dậy, lắc đầu để tỉnh táo hơn sau đó gạt bàn tay của Hy đang đỡ mình ra và đứng dậy.
Một Thiên Ân đầu đội trời chân đạp lên nỗi đau thì không cần bất cứ ai dìu hay đỡ.
“Vậy thì đánh một trận đi.” – Ân nghênh mặt nhìn Thiện, dáng vẻ bất cần đầy thách thức. Là một đứa kiêu ngạo đến mức dù mệt mỏi đến mấy cũng luôn tự nhủ mình không bao giờ được gục mặt xuống, thế mà bây giờ bị một tên con trai đánh ngã và nằm gục dưới chân hắn. Lòng kiêu hãnh của cô bị tổn thương ghê gớm.
Thiện hơi ngạc nhiên, cứ nghĩ Ân sẽ khóc bù lu bù loa rồi bỏ chạy hoặc ngồi tại chỗ ăn vạ. Nhưng nhanh thật nhanh, cậu cười lạnh: “Nếu như cậu muốn chết.”
“Bỏ đi Thiện, tao chở mày về thay giày.” – Cảm thấy cả Ân và Thiện đều không có vẻ như đang đùa, Minh nhanh chóng kéo Thiện đi và ra hiệu cho Nhật giúp cậu một tay.
“Hai tụi mày bỏ tao ra coi nào.” – Bị hai thằng bạn lôi đi xềnh xệch, Thiện liên tục vùng vẫy và quát tháo. Ngay cả khi đã bị kéo qua cánh cửa nhưng vẫn còn nghe giọng cậu đầy giận dữ.
“Cậu điên sao mà thách đấu với Thiện.” – Khi sân thượng trở lại với vẻ yên tĩnh, Hy chau mày nhìn Ân lo lắng.
“Có liên quan gì đến cậu sao?”
Nói rồi Ân bỏ đi, bỏ lại Hy đứng ngơ ngác. Người con gái như Ân lần đầu tiên Hy thấy. Những cô gái mà cậu từng gặp thì luôn muốn được bảo vệ và che chở. Nhưng cô gái này thì hoàn toàn ngược lại. Từ chối sự giúp đỡ và phủ nhận nỗ lực che chở của cậu. Có điều cô lại vô tình làm cậu muốn bảo vệ cô hơn.
Hai năm trước, lần đầu tiên cậu gặp cô là cảm giác tò mò. Đến khi gặp lại thì thấy có duyên. Ngày hôm qua cảm thấy có hứng thú và hôm nay đã quyết tâm theo đuổi.
Mang theo tâm trạng không hề thoải mái, Ân xăm xăm đi xuống lớp học, thế mà vừa đến trước cửa lớp đã phải thấy một cảnh chướng tai gai mắt.
“Thầy giáo kiểu này sao?”
Một nỗi bực tức không chủ định dâng lên trong lòng, cô nheo mắt nhìn cảnh đám nữ sinh đang vây quanh Kiệt, cố tình hỏi han một số kiến thức hóa học chỉ để gây sự chú ý với cậu.
Ân đã từng phải đấu tranh rất nhiều với cái suy nghĩ rồi Kiệt sẽ ở bên người con gái khác. Mỗi lúc nghĩ đến, cảm giác ghen tức và mất mát làm cô gần như phát điên. Khi đó, lòng tự trọng đã không cho phép cô chạy đi tìm anh và lòng kiêu hãnh buộc cô phải loại bỏ cái suy nghĩ ấy ra khỏi đầu. Nhưng bây giờ thấy rành rành trước mắt, liệu có thể tiếp tục dùng lí trí kiểm soát con tim không đây?
Ngồi dựa người vào tường, cô thật sự cảm thấy mình không còn chút sức lực. Điều duy nhất có thể làm được lúc này là nhét vội hai tai phone vào tai.
Mới nghe nhạc được không lâu, cô đã thấy bên tai mình là tiếng ồn của lớp học, giai điệu rock mạnh mẽ đã hoàn toàn biết mất. Cô buộc lòng phải mở mắt ra.
Ở bàn trên, Hy đang ngồi quay lại phía cô, hai mắt ngước nhìn lên trần nhà, hai bên tai là tai phone của cô.
Ân khó chịu giật lại tai phone.
“Nghe nhạc kiểu này coi chừng điếc đấy.” – Hy chau mày.
“Kệ tôi!” – Ân ương bướng.
“Nghe thử cái này đi!”
Ân chưa kịp phản ứng thì Hy đã nhét vào tai cô tai phone từ Mp3 của cậu.
Một giai điệu quen thuộc nhẹ nhàng chảy vào tai. Nhắm mắt lại, lớp 12A1 hoàn toàn biến mất, cả Ân cũng tan thành không khí. Làng quê mở ra với những mái nhà, con sông, bầy cừu, đồng lúa. Và cứ thế, từng lớp mệt mỏi, bực tức bị bóc đi dần dần, bao phủ lên cô là một cảm giác bình yên.
Bản nhạc kết thúc, Ân mở mắt nhìn Hy thì thấy cậu đang nhìn cô cười thật hiền.
“Nhớ bản nhạc này không?” – Gỡ tai phone ra khỏi tai Ân, Hy hỏi.
“Tôi đã từng nghe nó từ…”
“Từ tôi.” – Ân chưa nói hết câu Hy đã hớt lời cô.
“Không, tôi nghe từ một chàng hát rong.” – Ân lắc đầu.
“Thì đã bảo từ tôi mà lại.” – Hy cười.
Ân nheo mắt nhìn Hy rồi cố nhớ lại hình dáng anh chàng hát rong hai năm trước. Quả thật là lâu quá rồi và khi đó trời cũng tối nên cô không nhìn rõ mặt anh ta. Bây giờ muốn đối chiếu cũng không được.
“Không tin chứ gì? Tôi sẽ chứng minh cho cậu xem.” – Hy nói chắc nịch rồi cười ranh mãnh. Cậu để Mp3 của mình lại bàn Ân, còn Mp3 của cô bỏ, cậu bỏ vào túi áo khoác của mình.
Ân cũng không tỏ ra phiền lòng cho lắm về hành động của Hy, dù sao cô cũng muốn nghe lại bài hát vừa rồi một lần nữa.
Đúng lúc này, Thiện xuất hiện ở cửa lớp. Điều đầu tiên cậu làm là hướng ánh mắt lạnh lẽo về phía chỗ ngồi của Ân. Cũng vô ích thôi, cô đã sớm tan chảy theo từng nốt nhạc bình yên.
Hận rằng không thể dùng ánh mắt mình bức chết Ân, Thiện gườm gườm tiến về bàn mình, sát khí tỏa ra làm cả lớp lạnh sống lưng.
Minh và Nhật vào lớp không lâu sau đó. Cũng nhìn về phía Ân đầu tiên nhưng biểu cảm không quá gay gắt như Thiện.
***
Chuông tan học vang lên kết thúc một ngày mệt mỏi.
Thay vì đi ra cổng trường, Ân đi vòng ra phía sau dãy phòng học.
“Đi theo tôi làm gì?” – Bất ngờ dừng lại, cô nói mà không quay đầu lại nhìn.
“Thế cậu nghĩ chuyện sáng nay cậu làm bẩn giày tôi, tôi có thể cho qua à?” – Hơi bất ngờ khi bị phát hiện nhưng giọng nói của Thiện vẫn giữ được vẻ bình tĩnh.
“Thế cậu muốn làm gì?” – Quay đầu lại, Ân nghênh mặt nhìn Thiện.
“Chính cậu nói hãy đấu một trận mà.” – Thiện cũng nghênh mặt thách thức.
“Tốt thôi.” – Ân nhún vai.
“Vậy hãy chọn địa điểm và giờ giấc đi!”
“Cho cậu chọn đấy. Ở đâu cũng được và giờ nào cũng được.” – Ân hất mặt vẻ bất cần.
“Tôi sẽ không nhẹ tay đâu dù cậu là con gái.”
“Tốt nhất là cậu nên đấu hết thực lực của mình, nếu để thua một đứa con gái sẽ kì lắm.” – Thấy bóng dáng người đang lại gần, Ân nói rồi bỏ đi trước. Chẳng phải là cô muốn tránh mặt, chỉ là không có hứng nói chuyện.
Thiện còn đang không hiểu gì thì giọng Đan vọng tới: “Anh với chị em có chuyện gì vậy?”
“Không có chuyện gì đâu.” – Thiện cười hiền.
“Anh mà giấu em quen thêm cô khác thì anh chết với em.” – Đan vừa nói vừa dí dí ngón trỏ vào trán Thiện.
Chộp bàn tay Đan, cậu kéo cô lại và ôm cô vào lòng.
“Anh làm sao dám phản bội em chứ.”
Đúng là có cho thêm tiền Thiện cũng không bao giờ phản bội Đan. Cô là mối tình đầu, là người con gái cậu vừa gặp đã yêu. Trong lòng cậu, cô luôn đứng vị trí đầu tiên. Nhưng cậu không biết rằng trong lòng cô, phải đếm rất lâu thì mới tới vị trí của cậu.
Cũng không thể trách Đan được khi người mẹ “tốt lành” của cô luôn nhồi nhét vào đầu cô rằng “hãy lợi dụng những đứa yêu con chứ đừng đem lòng yêu một trong những đứa con lợi dụng”.
Lại càng không thể nói Thiện không có mắt nhìn người. Làm gì có ai nhìn giống người “có khả năng tổn thương ta”. Sự thật là người có khả năng làm tổn thương ta nhiều nhất là người không bao giờ ta nghĩ sẽ phản bội mình.
Đời vốn trớ trêu và ngược ngạo. Nếu có thể điên khùng một chút, có lẽ sẽ dễ sống hơn!