Đọc truyện Linh Phong Địch Ảnh – Chương 26: Cửu tử bạch ma
Kim Phi Hùng thấy vậy nổi cơn thịnh nộ, gầm lên như sấm :
– Lão tặc to gan, ngươi chạy xem có thoát được không?
Cốc Chi Dương vội nói :
– Để tiểu nhân bắt hắn về cho.
Nói rồi y vọt mình đuổi theo.
Đột nhiên có một bóng hình từ trong bụi rậm lao ra lẹ như tên, bay xẹt tới trước mặt Phi Thoa Diêm La Đới Đức Thắng.
Hắn vừa trông thấy bóng người này đã mừng rỡ reo lên :
– Quân sư, Khang lão đại…
Thân pháp hai người đều cực kỳ nhanh lẹ, lại thêm thế đối mặt với nhau, nên chỉ trong chớp mắt đã cách nhau không xa.
Ngọc Phiến Lang Quân Khang Tiệp đột ngột vung tay xuất thủ, điểm thẳng vào giữa ngực Đới Đức Thắng.
Phi Thoa Diêm La trợn mắt kinh ngạc, trước ngực bị lủng một lỗ lớn, máu tươi phun ra xối xả rồi ngã gục xuống tắt thở mà không kịp la lên một tiếng.
Cốc Chi Dương thấy thế tức giận điên người, đôi mắt đỏ rực như lửa, căm hận nhìn Ngọc Phiến Lang Quân.
Kim Phi Hùng cũng đến đó, mặt lạnh như băng, hất hàm hỏi :
– Tại sao các hạ làm như vậy?
Ngọc Phiến Lang Quân thoái lui mấy bước, giọng nói cực kỳ hoảng sợ :
– Tại hạ thấy y chạy trốn, cho nên… cho nên…
Cốc Chi Dương lạnh lùng :
– Hừ! Ngươi muốn sát nhân diệt khẩu, có phải vậy không?
Ngọc Phiến Lang Quân hốt hoảng :
– Cốc đại hiệp tại sao lại nói… nói như vậy?
Kim Phi Hùng cũng cảm thấy sự xuất hiện của Ngọc Phiến Lang Quân vô cùng nghi ngờ, lại ra tay xuất thủ tất có điều mờ ám, bất giác chàng nạt lớn :
– Khang Tiệp, chớ có giả bộ hồ đồ, tại sao ngươi hạ sát hắn?
Ngọc Phiến Lang Quân đỏ mặt :
– Tiểu nhân có hảo ý thật mà.
Cốc Chi Dương trầm giọng :
– Hảo ý? Tối nay ta nhất định phải truy xét cho rõ cái “hảo ý” của ngươi để cho hết đường chối cãi. Hừ!
Nói đoạn y vung trường kiếm trong tay, bộ cước di động lên trước, vung kiếm điểm vào gót chân của Ngọc Phiến Lang Quân.
Mặt của Ngọc Phiến Lang Quân bỗng nhiên trở nên trắng bệch, đôi mắt thất thần, miệng lúng búng :
– Kim đại hiệp, cái này đừng có hiểu lầm mà, tiểu nhân thực có hảo ý. Kim đại hiệp, ngăn lại giùm.
Cốc Chi Dương tức giận thét vang :
– Câm mồm! Ngươi tưởng rằng có thể qua mắt được ta hay sao?
Ngọc Phiến Lang Quân run sợ, mặt không còn huyết sắc, lắp bắp nói :
– Xin… xin đại hiệp minh xét.
– Khang Tiệp!
Bỗng nhiên một tiếng quát lớn đột ngột vang lên, từ trong đám cỏ hoang rậm rạp có mười bóng đen xuất hiện, đi đầu là Bách Kiếm minh chủ Cổ Trường Khanh.
Lão cao giọng nạt Ngọc Phiến Lang Quân :
– Ngươi còn dám lẻo mép tranh biện với Kim đại hiệp và Cốc công tử hay sao?
Còn chần chừ gì mà không đi khuất mắt hả?
Cốc Chi Dương thấy Cổ Trường Khanh càng thêm giận dữ, quát lớn :
– Hừ! Khang Tiệp sát nhân diệt khẩu, ngươi lại ra mặt bảo vệ Khang Tiệp. Hừ!
Cái chiêu của đại Minh chủ quả là quang minh.
Cổ Trường Khanh vẫn cười hề hề đáp :
– Lão hủ có mấy câu này cho các vị, nếu như nhị vị còn muốn kiếm Khang Tiệp nữa thì lão hủ đây cũng không ngăn cản.
Cốc Chi Dương đưa mắt liếc xéo một cái rồi lạnh lùng nói :
– Cốc mỗ bình sinh không thích nghe những lời xảo trá quỉ quyệt.
Cổ Trường Khanh khẽ nhếch mép :
– Đánh chó thì phải ngó chủ. Cốc công tử lẽ nào…
Cốc Chi Dương lạnh lùng cười nói :
– Giả như chủ nhân của con chó cũng không phải là người tốt thì sao?
Cổ Trường Khanh bất giác đỏ bừng mặt, quay sang cười khổ, đoạn nói với Kim Phi Hùng :
– Kim lão đệ, chẳng lẽ cũng không nể mặt ta hay sao?
Kim Phi Hùng tuy không vui, song cũng đành phải quay sang bảo Cốc Chi Dương :
– Cốc huynh, để xem lão ta nói gì.
Nói xong, chàng quét ánh mắt về phía Cổ Trường Khanh :
– Có cao luận gì Kim mỗ sẽ rửa tai nghe.
Cổ Trường Khanh thần sắc thoáng bất định, rồi âm trầm lên tiếng :
– Nhị vị muốn lưu lại cho Phi Thoa Diêm La một con đường sống, bất quá chỉ vì muốn biết tại sao đang giữa đêm khuya lại xông vào Lư Sơn hành thích Cửu Phượng lệnh chủ?
Cốc Chi Dương bực bội đáp :
– Ngươi đã biết rõ tại sao lại còn hỏi nữa?
Cổ Trường Khanh mỉm cười :
– Chuyện này lão hủ có nghe thấy. Khang Tiệp cũng có thể nói là có biết được một ít tin tức.
Kim Phi Hùng không vui nói :
– Đã như vậy tại sao hắn lại xuất thủ để lấy tính mạng của Đới Đức Thắng?
Cổ Trường Khanh lại nói :
– Bởi vì theo như bản Minh chủ biết được, chủ nhân của âm mưu này đã đến Kim Lăng.
Lục phu nhân bất giác hỏi dồn :
– Ai vậy?
Cổ Trường Khanh chậm rãi nói :
– Một người quen thuộc với Lục phu nhân đó.
Kim Phi Hùng lên tiếng thúc giục :
– Nói mau, kẻ đó là ai vậy?
Cổ Trường Khanh thản nhiên nói :
– Bạch Cốt môn chủ Cửu Tử Bạch Ma Lý Tâm, phu nhân có quen với người này không?
Lục phu nhân bất giác kinh ngạc, lắp bắp :
– Cửu Tử Bạch Ma, hắn… hắn còn chưa chết sao?
Cổ Trường Khanh thoáng nở nụ cười âm hiểm, gật đầu :
– Chẳng những không chết mà chính là con trai của y đã trưởng thành, còn luyện thành công phu gia truyền Bạch Cốt công của Lý gia nữa.
Lục phu nhân trầm tư một lát, đoạn lẩm bẩm nói :
– Lẽ nào y còn nhớ chuyện tỷ võ trên đỉnh Hoàng Sơn hai mươi lăm năm về trước.
Cổ Trường Khanh khẽ gật gù :
– Đương nhiên chuyện luận võ trên đỉnh Hoàng Sơn hai mươi lăm năm trước, lệnh đường Cửu Phượng lệnh chủ đã giết chết Tam chưởng chấn Bạch Cốt phu nhân của Lý Tâm, lúc đó con trai út của y chưa đầy một tuổi.
Lục phu nhân vội bảo :
– Chuyện tỷ thí võ công cực kỳ công bằng, chuyện tử thương là điều không tránh khỏi.
Cổ Trường Khanh lại gật đầu :
– Nói thì như vậy, nhưng mà thử nghĩ xem Lý Tâm thay thê tử nuôi dưỡng chín đứa con ẩn cư nơi thâm sơn cùng cốc suốt hai mươi lăm năm, không xuất hiện trên giang hồ là tại sao?
Lục phu nhân mơ màng đáp :
– Có lẽ để kiếm cách báo thù thân mẫu ta?
Cổ Trường Khanh không đáp mà lên tiếng hỏi lại :
– Phu nhân à! Mẫu thân ngươi bị sát hại, ngươi đem theo chín vị thiên kim tiểu thơ tái xuất giang hồ là vì sao?
Lục phu nhân trầm ngâm không đáp.
Cổ Trường Khanh lại nói :
– Phu nhân còn như vậy, huống chi là Lý Tâm.
Lục phu nhân đột nhiên lớn tiếng nói :
– Lý Tâm không thể báo thù được.
Cổ Trường Khanh hỏi lại :
– Tại sao lại không?
Lục phu nhân lên tiếng đáp :
– Năm xưa lúc luận võ ở trên đỉnh núi Hoàng Sơn, ta cùng đi theo gia mẫu, Lý Tâm cũng có mặt tại đó, gia mẫu ta cùng thê tử Lý Tâm đã giao ước trước khi động thủ, bất luận ai sinh ai tử, hai nhà cũng không bao giờ được gây thù kết oán, hoặc có ý báo thù.
Cổ Trường Khanh ngửa mặt lên trời cười một hồi lâu rồi nói :
– Bất quá chỉ là một câu nói mà thôi, người có ý báo thù đâu cần biết đến điều đó.
Lục phu nhân trầm mặc không đáp lại.
Cốc Chi Dương chợt lớn tiếng nạt nộ :
– Cổ Trường Khanh, ý ngươi muốn nói là cái chết của Cửu Phượng lệnh chủ do Cửu Tử Bạch Ma Lý Tâm gây ra, chứ không liên can đến Phi Thoa Diêm La hay sao?
Cổ Trường Khanh đáp :
– Lão hủ không hề đảm bảo chuyện này.
Kim Phi Hùng bất ngờ nói xen vào :
– Chúng ta đang nói chuyện Phi Thoa Diêm La mà?
Cổ Trường Khanh vội lên tiếng thanh minh :
– Ý của lão hủ là nhị vị hãy lưu lại cái mạng Phi Thoa Diêm La chẳng qua là để truy cứu nguyên nhân cái chết của Cửu Phượng lệnh chủ mà thôi, còn hôm nay kẻ thù của Cửu Phượng lệnh chủ đã xuất hiện, nên chú ý tới Lý Tâm thì hơn.
Cốc Chi Dương cười lạnh :
– Cổ đại Minh chủ bất tất phải nói lung tung làm chi, định mang cái đồ xú uế Cửu Tử Bạch Ma ra dọa nạt người ta hay sao? Hoặc giả ngươi…
Cổ Trường Khanh thoáng biến sắc :
– Cốc công tử vẫn nghi ngờ lão hủ có điều gì giả dối hay sao?
Cốc Chi Dương nói thẳng không hề nể mặt :
– Cốc mỗ đang nghĩ như vậy đó.
Cổ Trường Khanh cực kỳ ranh ma xảo quyệt, nên vẫn mỉm cười đáp :
– Nói như vậy thì lão hủ có trăm cái miệng cũng không cách nào biện bạch được.
Kim Phi Hùng trầm ngâm hồi lâu, rồi chợt lên tiếng :
– Lúc nãy Cổ Minh chủ nói Cửu Tử Bạch Ma đã đến Kim Lăng?
Cổ Trường Khanh đáp :
– Chính phải.
Kim Phi Hùng ôn tồn bảo :
– Kim mỗ lúc nãy có điều bực bội, mong ngươi đừng trách.
Cổ Trường Khanh vội nói :
– Ngu huynh đâu dám trách, chẳng qua chỉ là hiểu lầm mà thôi.
Kim Phi Hùng lại nói tiếp :
– Với thanh danh của quí Minh chủ, có thể nói là giang hồ chí tôn, vậy Minh chủ cứ sắp xếp cho ta và Lục phu nhân gặp Cửu Tử Bạch Ma.
Cổ Trường Khanh nhanh lẹ vọt miệng nói :
– Việc này để Cổ mỗ lo liệu.
Kim Phi Hùng quay sang nói với Lục phu nhân :
– Phu nhân à, gặp Cửu Tử Bạch Ma nhất định mọi chuyện sẽ rõ ràng minh bạch.
Lục phu nhân gật đầu tán thành.
Cổ Trường Khanh lại nói :
– Vậy thì ước định canh ba đêm mai ở Yến Tử Cư. Cổ mỗ sẽ thông báo, mong rằng hai bên biến can qua thành hòa khí, để không phụ lòng giao hảo của lão hủ và Kim hiền đệ. Cốc công tử cũng không có gì phải trách cứ Cổ mỗ.
Cốc Chi Dương mỉm cười châm biếm :
– Bách Kiếm minh chủ quả nhiên là người cầm đầu võ lâm Minh chủ của giang hồ, có tâm địa Bồ Tát đủ xứng đáng ngồi lên vị Minh chủ. Hắc hắc…
Cổ Trường Khanh cũng hề hề cười lại :
– Vậy thì mọi việc coi như đã xong, lão hủ sẽ đi thông báo cho Cửu Tử Bạch Ma, cáo từ các vị.
Nói rồi lão dẫn đầu đám cao thủ phóng mình bỏ đi mất dạng.
Cốc Chi Dương thấy Cổ Trường Khanh đã đi xa rồi, thái độ y trở nên cung kính khác thường đối với Kim Phi Hùng :
– Kim đại hiệp có thể đi ra xa một chút được chăng, chúng ta cùng nhau bàn chuyện.
Kim Phi Hùng thấy thái độ của Cốc Chi Dương có vẻ lạ lùng, song cũng gật đầu đáp :
– Đương nhiên là được.
Hai người đi đến một chỗ vắng vẻ, Kim Phi Hùng đang định lên tiếng hỏi đã thấy Cốc Chi Dương dập đầu bái lạy :
– Thuộc hạ Cốc Chi Dương tham kiến cốc chủ.
Kim Phi Hùng ngạc nhiên vội bước đến đỡ Cốc Chi Dương đứng dậy, hỏi :
– Tại sao Cốc huynh lại làm như vậy…
Cốc Chi Dương không đợi cho Kim Phi Hùng kịp nói hết câu đã vội vàng cắt ngang lời chàng :
– Cốc chủ không nên xưng hô với thuộc hạ như vậy, chỉ cần gọi tên thuộc hạ là được rồi.
Kim Phi Hùng trầm tư nghĩ ngợi một hồi, chàng cảm thấy thái độ của Cốc Chi Dương đột ngột thay đổi từ khi thấy miếng ngọc bội từ trong người mình rơi ra, nên vội đưa tay lấy miếng ngọc bội hình như ý ra.
Quả nhiên Cốc Chi Dương vừa thấy miếng ngọc bội đã vội vàng quì sụp xuống đất cúi đầu bái lạy.
Kim Phi Hùng hấp tấp lôi Cốc Chi Dương đứng dậy, đoạn hỏi y :
– Miếng ngọc bội này chẳng lẽ lại có uy lực ghê gớm đối với ngươi đến như vậy sao?
Cốc Chi Dương quan sát nét mặt Kim Phi Hùng, biết chàng không hiểu công dụng của miếng ngọc bội, trong lòng y cảm thấy kỳ quái, song cũng không dám hỏi, bèn cung kính đáp :
– Cốc chủ có thể đã biết thuộc hạ là người của Thái Dương cốc từ lâu. Miếng ngọc bội này chính là tín vật của Thái Dương cốc, ai có nó trong tay thì người đó chính là cốc chủ của Thái Dương cốc.
Kim Phi Hùng chợt hiểu, chàng nhớ lại khi Ngộ Phi đại sư truyền thụ võ công cho chàng tại Bích Vân thiền tự đã ủy thác nhờ chàng đưa miếng ngọc bội này cho Thái Dương cốc chủ.
Nhưng vì hết việc này đến việc khác cứ vây quanh chàng, nên chàng không có cơ hội để làm việc đó, bây giờ may có Cốc Chi Dương nên có thể hỏi cốc chủ Thái Dương cốc hiện giờ ở đâu.
Nghĩ đến đây, chàng liền cất tiếng hỏi :
– Cốc huynh, không biết cốc chủ của các ngươi hiện giờ hạ lạc ở đâu?
Cốc Chi Dương buồn bã đáp :
– Lão cốc chủ đã tạ thế từ lâu, hiện giờ cốc chủ chính là người đó.
Kim Phi Hùng cực kỳ kinh ngạc vội hỏi :
– Đã như vậy thì ta giao miếng ngọc bội này cho Cốc huynh.
Cốc Chi Dương lắc đầu xua tay :
– Không được, trước khi tạ thế lão cốc chủ đã lưu lại di ngôn, bảo thuộc hạ phải xuất cốc đi tìm người có miếng ngọc bội này để tôn làm cốc chủ nhằm chấn hưng uy danh của Thái Dương cốc trên giang hồ.
Kim Phi Hùng lại chối từ, song Cốc Chi Dương nhất quyết không chịu, chàng biết Cốc Chi Dương tuân thủ nghiêm khắc môn quy của Thái Dương cốc, một lời di ngôn của cốc chủ đã tạ thế nói ra thì môn nhân đệ tử không thể phản lại được, nên chàng đành bảo y :
– Vậy cũng được, nhưng mà ngươi đừng gọi ta là cốc chủ, cứ xưng hô là huynh đệ cho tiện.
Cốc Chi Dương thấy Kim Phi Hùng đồng ý bèn vui mừng nói :
– Thuộc hạ xin tuân lệnh Cốc chủ.
Kim Phi Hùng cùng với Cốc Chi Dương ước hẹn Lục phu nhân xong liền quay về khách điếm nghỉ ngơi.
* * * * *
Gió mát trăng thanh.
Yến Tử Cư chìm trong màn đêm tĩnh lặng, ánh trăng chiếu sáng khắp nơi.
Bóng Nghênh Giang tự phản chiếu xuống mặt sông, không ngừng chao động dưới nước.
Từ phía xa đã nhìn thấy đỉnh tháp của Nghênh Giang tự nhô cao.
Vút…
Một đạo bạch quang rít lên bên tai, xẹt ngang trước mặt Kim Phi Hùng lẹ như tên bay.
Kim Phi Hùng lao đi vun vút trên không, bước chân vẫn không hề chậm lại, đôi tay chàng chợt vươn dài ra chụp lấy vật đang lao về phía mình, miệng quát lớn :
– Ai đó?
Chàng cũng không hề liếc nhìn vật trong tay chàng chụp được là cái gì, chỉ khẽ cong lưng vọt lẹ về phía bụi cây nơi đạo bạch quang vừa từ đó phóng ra.
Nhưng mà phía trong không hề có một bóng người.
Lúc này Cốc Chi Dương, Lục phu nhân và Lư Sơn cửu phượng cũng đã đến bên, lo lắng cất tiếng hỏi chàng :
– Ám khí gì vậy?
Kim Phi Hùng liền xòe tay ra.
Trong tay chàng có một mũi ngân thoa lấp lánh, phía dưới có một mảnh giấy nhỏ.
Dưới ánh trăng sáng phía trên mảnh giấy có ghi mấy chữ: Cổ Trường Khanh lập quỷ kế, Bạch Cốt môn đã có chuẩn bị.
Cốc Chi Dương tức giận nói :
– Quả nhiên cái lão Cổ Trường Khanh xảo quyệt đã gây chuyện rắc rối, âm thầm bày trò lộng quỷ.
Lục phu nhân cũng nói :
– Không biết bọn chúng đã chuẩn bị âm mưu quỷ kế gì.
Kim Phi Hùng thoáng trầm tư :
– Bạch Cốt môn cho dù có bố trí đao sơn kiếm hải đi chăng nữa thì chúng ta đã đến đây rồi. Cổ Trường Khanh tất sẽ có ngày tận số, chỉ duy có ngọn ngân thoa này khiến cho ta khó hiểu quá chừng.
Lục phu nhân nói :
– Nhưng mà người phóng ngân thoa này không hề có ác ý.
Kim Phi Hùng gật đầu :
– Đúng vậy, nhưng Kim Phi Hùng này đâu muốn thiếu nợ kẻ khác.
– Ai…
Cốc Chi Dương đột ngột hét lên, bay mình vọt ra xa hơn ba trượng.
Bóng người bay vụt ra, một vật trắng trắng đột nhiên bung ra nhằm vào mặt Cốc Chi Dương chụp xuống.
– Hỏng rồi!
Cốc Chi Dương thất kinh la lên một tiếng rồi lập tức xoay người cong lưng bật ra xa hơn một trượng.
Vật trăng trắng chụp xuống đầu Cốc Chi Dương hóa ra chỉ là một tấm lụa trắng mà thôi.
Cốc Chi Dương bất giác nổi giận, nhưng mà trong lúc chàng xoay người thì cái bóng nọ đã vọt lẹ ra xa hơn hai chục trượng, rồi trong nháy mắt đã không còn thấy đâu nữa.
Kim Phi Hùng thoáng cau mày :
– Chắc có lẽ là người phóng chiếc ngân thoa lúc nãy thân pháp thật ảo diệu vô cùng.
Lục phu nhân cũng lên tiếng :
– Thuật khinh công của người này tựa như công phu “Phi Hoa Lạc Diệp”.
Lục phu nhân chợt la lên một tiếng kinh hãi, sắc mặt trắng nhợt, mắt trợn, miệng há, nhìn trân trân lên mé bên phải con đường tiểu lộ.
– Phu nhân.
Kim Phi Hùng thấy sắc mặt của Lục phu nhân liền la lên một tiếng. Quay đầu nhìn lại, chàng bất giác cũng phải kinh ngạc. Thì ra phía bên sườn núi trước một phiến đá cao có một chiếc khô lâu trắng hếu, trông cực kỳ ghê rợn.
Chân tay của bộ khô lâu dài lạ thường, phía trên phiến đá, hai hốc mắt chiếu những tử quang xanh biếc đến rợn người.
Lúc này bộ khô lâu bắt đầu động đậy.
Chợt thấy bộ khô lâu hơi di động, hai cánh tay dài trắng như khúc xương lắc lư trông rợn xương sống, hàm răng trắng nhỡn nhợt nhe ra, giọng nồng nặc mùi tử khí :
– Lục phu nhân, Bạch Cốt môn ở Nghênh Giang tự đợi tôn giá đã lâu, xin mời!
Kim Phi Hùng quát lớn :
– Hừ, cái trò dọa ma nhát quỷ này quả là lợi hại.
Khô lâu lắc lư cái sọ trắng ghê rợn hỏi chàng :
– Ngươi là người của Thái Dương cốc?
Kim Phi Hùng nạt lớn :
– Ngươi không cần biết ta là ai? Cái trò quỷ mị không dọa nổi ta đâu, mau kêu Lý Tâm ra đây.
– Tiểu tử to gan.
Khô lâu tựa như cực kỳ tức giận, tự nhiên mặt vẫn trắng nhợt tựa xác chết đột nhiên gã giơ cánh tay dài đập vào phiến đá một cái.
Bình…
Phiến đá đột nhiên tách ra làm đôi, khói trắng bay ra mù mịt, bộ khô lâu biến mất vào trong màn khói.
Phiến đá chỉ còn lại một nửa phía dưới, nửa phía trên đã bị khô lâu đập nát.
Cốc Chi Dương bước tới gần Kim Phi Hùng, hạ giọng thì thầm :
– Công phu Bạch Cốt công là một trong Cửu đại ma công, người này đã luyện thành đến tám chín thành hỏa hầu, cốc chủ nên thận trọng.
Lục phu nhân cũng tiến đến gần nói :
– Đại hiệp, đây không phải là Cửu Tử Bạch Ma.
Kim Phi Hùng lạnh lùng :
– Đã đến thì không thể như không đến. Chúng ta đi thôi.
Nói chưa dứt lời, người chàng vụt phóng lên phía trước.
Chỉ thấy Nghênh Giang tự tối âm u, cánh cửa mở rộng, bầu khí trầm mặc nặng nề, bốn phía cũng tối mịt, khiến cho không khí càng thêm u tịch khó chịu vô cùng.
Bỗng nhiên phía trong có một bộ khô lâu đi ra ngoài cửa Nghênh Giang tự, bộ dạng giống hệt như khô lâu đã xuất hiện nơi phiến đá lúc nãy.
Gã mở miệng để lộ hàm răng trắng nhỡn, giọng lạnh lẽo :
– Mời các hạ vào trong.
Cốc Chi Dương tức khí nạt nộ :
– Kêu Cửu Tử Bạch Ma ra đây, đừng bày trò lộng quỷ trước mặt ta.
Nhưng mà bộ khô lâu không hề phản ứng, xoay người kéo theo một luồng âm phong lạnh lẽo, đoạn lắc lư thân hình đi vào bên trong.
– Chúng ta vào trong.
Kim Phi Hùng nói xong khoa chân bước lên bậc đá.
Cốc Chi Dương cũng lăm lăm trường kiếm trong tay bước đi theo sau.
Vầng trăng trên cao lúc này bị một đám mây đen che phủ.
Trong đại điện tối đen như mực, chỉ có bốn đốm sáng xanh biếc phát sáng lập lòe.
Kim Phi Hùng đưa mắt liếc quanh rồi nhảy vọt lên trên đại điện.
Hóa ra phía trong không hề có một ngọn đèn mà chỉ bốn hốc mắt của hai bộ xương khô lập lòe phát sáng.
Kim Phi Hùng trầm giọng quát lớn :
– Cửu Tử Bạch Ma cũng bày trò dọa nạt người ta sao?
Bức bình phong trên đại điện từ từ mở ra, bốn bộ xương khô trắng hiện ra chia làm hai bên, hai cánh tay dài ngoằn, nhích động lắc lư không ngừng.
Bốn bộ xương đứng câm lặng, mùi tử khí nặng nề bao phủ khắp đại điện.
Lục phu nhân bất giác khịt mũi :
– Hừ! Lý Tâm, Bạch Cốt môn hóa ra chỉ là những phường hạ lưu.
Đột nhiên một luồng hơi lạnh từ bên trong ùa ra lẹ như điện xẹt, một trận âm phong lạnh cực kỳ phất ngay vào mặt Lục phu nhân. Bốn luồng chưởng lực đồng thời chụp xuống vai bà.
Lục phu nhân thét lên một tiếng :
– Không xong rồi!
Một luồng gió lạnh lại ùa tới, hai bộ xương khô đã bay vọt ra ngoài đại điện.
Kim Phi Hùng vừa giận vừa lo hỏi Lục phu nhân :
– Phu nhân có bị sao không?
Lục phu nhân rút thanh Phụng đầu kiếm cầm lăm lăm trong tay :
– Không sao cả, Bạch Cốt môn chỉ bày trò quỷ mị để lừa người ta mà thôi.
Cửu Phượng đứng phía sau đồng thanh bảo :
– Mẫu thân, vai mẫu thân có vết máu đỏ.
Lục phu nhân tức giận đến cực điểm, nhún mình bay vọt tới bức bình phong, vung trường kiếm thét lớn :
– Bạch Cốt môn cho rằng Phụng đầu kim kiếm của ta không sắc bén sao?
Trong nháy mắt bà đã đến trước bức bình phong vung kiếm chém vào cánh tay mấy bộ xương khô.
Rắc…
Mấy bộ xương khô nát vụn rơi lả tả xuống nền đại điện Nghênh Giang tự.
Bụp…
Một thanh âm trầm đục vang lên, một làn khói trắng có mùi cực kỳ khủng khiếp từ trong bộ xương bốc lên.
Tấm bình phong đổ xuống, Lục phu nhân cũng buông rơi trường kiếm ngã xuống bất tỉnh.
Kim Phi Hùng vội vàng quát lớn :
– Không được hấp tấp.
Nhưng mà không còn kịp nữa rồi.
Lư Sơn cửu phượng vừa thấy mẫu thân ngã xuống vội lao đến òa khóc nức nở.
Kim Phi Hùng và Cốc Chi Dương vội bước tới giơ tay ngăn lại :
– Các vị cô nương hãy bình tĩnh trước đã.
Ha ha ha…
Hắc hắc…
Một tràng cười quái dị nổi lên.
Nơi góc đại điện có một lão già mắt xanh nhạt, sắc mặt trắng nhợt, trên mặt thoáng hiện âm khí, phía sau lão có chín thiếu niên áo trắng, mặt cũng phảng phất chứa âm khí, đôi nhãn châu xanh nhạt.
Kim Phi Hùng nộ khí hét vang :
– Ngươi là Cửu Tử Bạch Ma?
Cửu Tử Bạch Ma Lý Tâm cười hề hề, không thèm để ý đến Kim Phi Hùng, đôi mắt xanh lè của lão lấp lánh chiếu ra tia hàn quang quét qua mặt Cửu Phượng.
Cốc Chi Dương phẫn nộ gầm lên :
– Lão yêu mị, bộ ngươi điếc cả hai tai rồi sao?
Cửu Tử Bạch Ma cũng không thèm để mắt đến Cốc Chi Dương mà cất giọng cười lạnh lẽo nói lớn :
– Thiệt là trùng hợp, ta có chín đứa con trai, Lư Nhất Minh có chín đứa con gái. Ha ha ha… Quả thật thiên duyên tiền định. Ha ha ha…
Lư đại kiều nạt lớn :
– Vô lễ, hãy giải độc cho mẫu thân ta…
Cửu Tử Bạch Ma vội cướp lời :
– Ngoại tổ ngươi đã giết chết mẫu thân bọn chúng, lão phu hạ độc mẫu thân các ngươi coi như là công bằng, ha ha ha…
Lư Sơn cửu phượng nổi giận lôi đình, liền rút ngay trường kiếm xông tới trước mặt Cửu Tử Bạch Ma.
Cửu Tử Bạch Ma chưa kịp lên tiếng thì Bạch Cốt cửu yêu đứng phía sau lưng đã vung Khốc Tang bổng nghênh tiếp Lư Sơn cửu phượng, tiếng hò hét vang lên kinh động đêm khuya.
Kim Phi Hùng khẽ lắc vai xẹt tới trước mặt Cửu Tử Bạch Ma quát vang như sấm :
– Lão ma đầu có nhận ra ta không?
Cửu Tử Bạch Ma cười hề hề :
– Có lẽ mi chính là Thanh Y Tu La.
Kim Phi Hùng lạnh lùng cười nói :
– Kể ra ngươi cũng còn có mắt đó chứ.
“Rẹt” một tiếng, Tu La đoạn kiếm đã được rút ra khỏi vỏ.
Cốc Chi Dương vội xẹt tới hạ giọng nói :
– Cốc chủ hãy để việc này cho thuộc hạ.
Đoạn y vung trường kiếm lên, tả thủ bắt quyết sắp sửa xuất chiêu.
Cửu Tử Bạch Ma nói :
– Lão phu đã ra đây há lại sợ động thủ với các ngươi hay sao? Nhưng nơi đây nhỏ hẹp, các ngươi hãy ra phía ngoài sân chịu chết.
Vừa nói lão vừa bay mình vọt ra ngoài Nghênh Giang tự.
Cốc Chi Dương cười lạnh :
– Ngươi có muốn chạy cũng không thoát.
Nói đoạn chàng nhanh chóng vọt theo phía sau.
Kim Phi Hùng cũng nhẹ nhàng lắc mình bay ra trước cửa Nghênh Giang tự, lúc này Cốc Chi Dương và Cửu Tử Bạch Ma đã ra tay động thủ.
Thanh trường kiếm của Cốc Chi Dương tuy xuất thần nhập hóa, biến ảo vô cùng, nhưng Khốc Tang bổng trong tay Cửu Tử Bạch Ma cũng đẩy ra chiêu thức kỳ dị không kém, hai người giao đấu ngang nhau, bất phân thắng bại. Thời gian ước chừng một chén trà, hai người đã đấu với nhau hơn ba chục chiêu.
Hốt nhiên Cửu Tử Bạch Ma vung Khốc Tang bổng điểm vào đại huyệt Trung Đỉnh của Cốc Chi Dương.
Kim Phi Hùng chợt cười thầm :
– “Vậy là ngươi muốn chết.”
Quả nhiên Cốc Chi Dương cũng lạnh lùng quát lớn :
– Hừ được lắm.
Cốc Chi Dương vung trường kiếm dùng chiêu “Phân Hoa Phất Liễu” chặt xuống Khốc Tang bổng của Cửu Tử Bạch Ma.
Bốp…
Khốc Tang bổng bị chặt ra làm đôi bay bổng trên không trung, không ngờ Cửu Tử Bạch Ma cất tiếng cười cuồng ngạo rồi nghiến răng rít lên :
– Ngã nè.
Cốc Chi Dương đắc thủ một chiêu, trường kiếm liền biến chiêu chém xuống, không ngờ nửa đoạn Khốc Tang bổng đột nhiên phun ra một luồng khói trắng.
Vừa lúc đó, Cốc Chi Dương đang thuận đà lao xuống, nhất thời thu thế không kịp liền bị luồng khói trắng phun vô đầy mặt.
Chàng lảo đảo đứng không vững, chống kiếm xuống đất.
Cửu Tử Bạch Ma lạnh lùng cười nói :
– Thái Dương cốc cũng như vậy thôi, làm thế nào chống lại được Bạch Cốt Vô Hình độc khí của ta, ha ha ha…
Lão vừa cười vừa đưa nửa đoạn Khốc Tang bổng còn lại đâm vào yết hầu của Cốc Chi Dương.
– Lão ma lớn mật.
Kim Phi Hùng hét lên một tiếng chấn động thinh không, đoạn kiếm xẹt tới như muốn chặt nát đoạn Khốc Tang bổng trên tay Cửu Tử Bạch Ma.
Lão vội vàng lùi ra sau một trượng, giọng căm hận :
– Hừ, hóa ra là xa luân chiến, ta không hề sợ đâu.
Kim Phi Hùng nạt nộ :
– Cái gì mà “xa luân chiến”?
Cửu Tử Bạch Ma chỉ vào Cốc Chi Dương đang nằm dưới đất, đoạn nói :
– Hết tên này lại đến tên khác xông tới há chẳng phải là xa luân chiến hay sao?
Kim Phi Hùng hừ lên một tiếng :
– Âm thầm dùng độc hại người, thật là giống tà ma ngoại đạo.
Cửu Tử Bạch Ma âm thầm cười đáp :
– Thái Dương cốc chẳng lẽ lại là danh môn chính phái? Tiểu bằng hữu, chúng ta đều như nhau cả mà thôi, đừng có lên giọng khinh miệt như vậy.
Kim Phi Hùng nhướng mày, hữu thủ đột nhiên thu lại.
Tu La đoạn kiếm đã đút vào trong vỏ, đoạn chàng chỉ vào mặt Cửu Tử Bạch Ma nói lớn :
– Lý Tâm, nếu như ngươi còn chưa phục, ngươi đã tay không thì ta cũng dùng song chưởng để ngươi hài lòng.
Cửu Tử Bạch Ma cười lạnh :
– Tiểu bằng hữu, cái này ngươi nói ra đó nghe, ta không hề bức bách ngươi phải làm như vậy.
Kim Phi Hùng giận dữ quát lớn :
– Chẳng những là bằng hữu mà lại có mối kết giao sinh tử.
Trong lúc đang nói, lão đã âm thầm vận Bạch Cốt độc công, sắc mặt vàng bệch, hai cánh tay lắc lư, khớp xương kêu lên răng rắc, tựa như tiếng ma quái phát ra trong đêm khuya dọa nạt người ta. Kim Phi Hùng cười nhạt :
– Phát chiêu!
Cửu Tử Bạch Ma nhếch mép cất giọng cười lạnh lẽo, quái dị nói :
– Tiếp chiêu.
Thanh âm còn chưa dứt, song chưởng của lão đã đẩy ra.
Luồng chưởng phong phát ra có kèm theo một làn khói trắng mỏng manh lan ra xa ba thước.
Kim Phi Hùng thoáng nhìn biết ngay trong làn khói đó nhất định sẽ có chất kịch độc, nên vội vàng chiếm lấy thượng phong, vung chưởng đánh ra rồi trầm giọng quát lớn :
– Lý Tâm, hôm nay ngươi đã tới ngày tận số rồi.
Cửu Tử Bạch Ma cũng thét lên :
– Tiểu tử ngông cuồng, chỉ sợ ngươi chạy không thoát nổi Bạch Cốt Vô Hình độc khí của ta đâu.
Thoáng chốc, hai bên đã động thủ qua gần hai chục chiêu.
Đột nhiên phía trong Nghênh Giang tự có tiếng la hét loạn xạ.
Kim Phi Hùng bất giác kinh hãi bởi vì tiếng thét lanh lảnh đích thị là của Lư Sơn cửu phượng.
Điều khiến cho chàng lo lắng là tiếng thét vừa vang lên đã lập tức tắt ngấm, bên trong lặng ngắt như tờ, ngay cả tiếng binh khí chạm nhau cũng không còn nghe thấy nữa.
Chính vào lúc đó Cửu Tử Bạch Ma hú lên một tiếng, song chưởng vung ra, khí thế cực kỳ mãnh liệt, bay người chiếm lấy thượng phong, tả thủ tung ra chụp mạnh vào bả vai, hữu thủ đồng thời xòe ra xỉa thẳng vào giữa mặt Kim Phi Hùng.
Lão ma đầu huy động toàn lực xuất chiêu, uy thế hung mãnh điên cuồng nên cực kỳ lợi hại.
Kim Phi Hùng chẳng những ở thế hạ phong mà còn bị Cửu Tử Bạch Ma xỉa vào giữa mặt, rõ ràng là chưởng lực có chứa chất kịch độc không sao tả xiết.
Trong lúc cấp bách, chàng vội cong lưng thi triển “Quỷ Ảnh Thiên Biến thân pháp” bay mình ra xa ba trượng.
Cửu Tử Bạch Ma lạnh lùng cười bảo :
– Thái Dương cốc bất quá chỉ thế thôi ư?
Kim Phi Hùng vô cùng phẫn uất, lửa giận bốc lên ngùn ngụt, liền vung chưởng tống ra một luồng kình lực đánh bật làn khói trắng ra, đoạn thét lớn :
– Hừ, chỉ dựa vào một làn khói tà môn, không thể khuất phục được Kim mỗ đâu.
Cửu Tử Bạch Ma cười đắc ý :
– Ta xem ngươi chịu được mấy chiêu.
Một đám khói trắng lẹ làng ào tới.
Kim Phi Hùng không sao chống lại được chất kịch độc, đành lùi dần lên bậc thềm trước cổng Nghênh Giang tự.
– Ha ha ha ha…
Bỗng nhiên có những tiếng cười đắc ý cất lên náo động trong đêm.
Bạch Cốt cửu yêu mỗi tên trong tay kéo lê một người bày thành hàng chữ nhất trước cổng sơn môn.
Lư Sơn cửu phượng nằm trong tay bọn chúng, ai nấy đều bị trúng phải Bạch Cốt Vô Hình độc khí đều hôn mê bất tỉnh không còn biết gì nữa.
Kim Phi Hùng thấy vậy hai mắt đỏ ngầu, trong lòng tức giận cực độ, nhưng mà cho dù chàng giận dữ thì những tuyệt học cũng khó chống lại độc khí lợi hại ghê gớm của Bạch Cốt môn.
Cửu Tử Bạch Ma cười như điên dại :
– Ha ha… xem ngươi chạy đâu cho thoát.
Bạch Cốt cửu yêu từ phía trong đi ra, vung chưởng phát ra một làn khói trắng chụp lên đầu Kim Phi Hùng.
Kim Phi Hùng rơi vào thế lưỡng đầu thọ địch nên không cách nào tránh được, chàng phẫn nộ gầm lên :
– Kim mỗ liều mạng với các ngươi.
Nói chưa dứt lời, chàng đã ngửi thấy một mùi khó chịu, cổ họng chàng ngứa không sao chịu nổi.
Kim Phi Hùng cảm thấy đầu óc choáng váng, chàng loạng choạng giây lát rồi té nhào xuống đất.
– Ha ha ha…
Tiếng cười chưa dứt, chợt có tiếng thét lanh lảnh vang lên :
– Lý Tâm, chớ ngạo mạn.
Trên không trung từ hai hướng khác nhau có ba bóng đen lao tới.
Bạch Lãnh Thu xẹt tới trước tiên, xòe tay vung chưởng đánh vào chín đại huyệt ở trước mặt Cửu Tử Bạch Ma.
Tô Ngọc Dung vội bảo :
– Thất muội, hãy cứu người trước đã, giao hắn lại cho ta.
Tiếng hét lảnh lót vừa vang lên, tả chỉ hữu chưởng nhất thời phóng tới điểm vào tử huyệt Ngọc Chẩm của Cửu Tử Bạch Ma.
Cửu Tử Bạch Ma bỏ mặc Kim Phi Hùng vội vàng búng người vọt ra xa ba trượng, đoạn trầm giọng quát lớn :
– Mấy con nha đầu khốn khiếp này ở đâu ra vậy?
Tô Ngọc Dung thét lên :
– Hãy nằm xuống nghỉ đã rồi hãy nói.
Nhị vị cô nương tả hữu hai bên hiệp công dữ dội, khiến Cửu Tử Bạch Ma tối tăm mặt mũi không có cách nào chống lại, chỉ lo tránh né đỡ đòn mà thôi.
Tô Ngọc Dung hấp tấp nói :
– Thất muội, còn lũ chín đứa tiểu yêu nữa, ngươi hãy đi cứu người mau lên.
Lúc này Bạch Cốt cửu yêu thấy phụ thân bị nguy khốn vội buông Lư Sơn cửu phượng xuống, hú lên một tiếng chạy tới tiếp ứng.
Bạch Lãnh Thu xoay người đang định giải cứu Kim Phi Hùng đang nằm hôn mê dưới đất.
Nhưng mà Bạch Cốt cửu yêu đâu để cho nàng dễ dàng thoát thân như vậy, chín thanh Khốc Tang bổng nhất tề xỉa tới vây chặt lấy Bạch Lãnh Thu.
Nàng lo lắng cho tính mạng của Kim Phi Hùng nên vội vàng rút trường kiếm, gia tăng thêm công lực chống lại Cửu Yêu, mắt thoáng nhìn về phía Kim Phi Hùng.
Nàng vừa đưa mắt nhìn xuống đất thì không còn thấy Kim Phi Hùng đâu nữa.
Bạch Lãnh Thu giật mình vội múa tít trường kiếm, bức bách Bạch Cốt cửu yêu lui ra, rồi lắc vai đến gần Tô Ngọc Dung nói nhỏ :
– Dung thơ, không thấy chàng đâu cả.
Tô Ngọc Dung kinh ngạc hỏi :
– Ai? Không thấy ai vậy?
Bạch Lãnh Thu đáp :
– Kim Phi Hùng.
Tô Ngọc Dung vẫn không ngừng xuất chiêu khống chế lão ma đầu, mắt khẽ liếc nhìn xuống thềm đá.
Quả nhiên trên thềm đá trống không, Kim Phi Hùng không rõ đã biến đi từ lúc nào.
Nàng đột nhiên đánh ra một chưởng cực kỳ ác liệt, bức bách Cửu Tử Bạch Ma phải thối lui, rồi lại tống ra một luồng kình lực dữ dội, đoạn nàng xông tới dựa lưng cùng với Bạch Lãnh Thu xuất chiêu cự lại phụ tử Cửu Tử Bạch Ma, miệng thì thầm :
– Thất muội, chúng ta đi thôi!
Bạch Lãnh Thu ngạc nhiên :
– Làm sao mà có thể đi được?
Tô Ngọc Dung nói :
– Ta nghĩ chắc là nữ nhân áo vàng đã cứu hắn đi rồi.
Bạch Lãnh Thu giật mình :
– Nữ nhân áo vàng? Dung thơ nhìn thấy sao?
Tô Ngọc Dung nói tiếp :
– Dường như nữ nhân đó là Dương gia Vân Sơn Dương Ngọc Phượng.
Bạch Lãnh Thu bất giác cảm thấy lòng chua xót :
– Dương Ngọc Phượng ư? Lẽ nào nàng lại có thể mạo hiểm cứu Kim Phi Hùng được?
Tô Ngọc Dung vội bảo :
– Lão ma đầu sắp sửa dùng độc khí, thất muội chạy mau!
Bạch Lãnh Thu đang lo lắng cho Kim Phi Hùng nên cũng không muốn giao chiến lâu, bèn đáp :
– Dung thơ, chạy thôi!
Cửu Tử Bạch Ma quát vang :
– A đầu khốn kiếp chớ chạy!
Song chưởng của lão phóng ra lẹ như điện xẹt.
Hai làn khói trắng quét qua dưới chân hai thiếu nữ.
Bạch Lãnh Thu và Tô Ngọc Dung đã bay ra xa hơn năm trượng.
Bạch Cốt cửu yêu lớn tiếng quát tháo :
– Đuổi theo!
Cửu Tử Bạch Ma cười hả hê nói :
– Không cần đuổi theo, mẫu tử Cửu Phượng còn ở đây, lại thêm tiểu tử áo gấm này nữa, nhất định hắn sẽ còn dẫn xác đến đây. Ha ha ha…
Lão chợt cất lên một tràng cười cuồng ngạo, lồng lộng vang lên trong đêm khuya, nghe đinh tai nhức óc vô cùng.