Đọc truyện Linh Phong Địch Ảnh – Chương 25: Kịch chiến Tam bang
Dòng nước sông Tần Hoài cứ lững lờ chảy mãi về hướng Đông. Dãy núi Chung Sơn uy nghi vẫn sừng sững như cũ.
Nơi thành Kim Lăng bề ngoài có vẻ lặng yên, nhưng bên trong lại ẩn chứa nguy cơ ghê hồn.
Kim Phi Hùng về đến Kim Lăng đã có cái cảm giác khác thường này, bởi vì chàng không hề gặp các khuôn mặt quen thuộc của các cao thủ võ lâm mà trước đây chàng đã đụng mặt, cũng không hề có tin tức gì về bọn họ.
Điều chàng càng thấy kỳ quái hơn là chàng cũng không gặp được Vương Thái Vân và Cốc Chi Dương.
Chàng đã về Kim Lăng được một ngày rồi nhưng vẫn thấy mọi vật im lặng như cũ.
Song bầu khí có vẻ nặng nề ngột ngạt đến khó thở, tựa như không khí lặng lẽ, gió ngừng thổi trước một trận mưa giông dữ dội lúc mùa hè nóng bức, để sau đó trận mưa sẽ đến bất ngờ và khủng khiếp.
Kỳ thực điều khiến cho Kim Phi Hùng bận tâm lo lắng nhất là làm sao kiếm được Ngộ Phi đại sư, chỉ có cách kiếm được lão nhân gia này mới có thể giải thoát cho bào muội Kim Ngân Thi khỏi sự ràng buộc của sư môn, lại có thể cứu được Bạch Lãnh Thu bị bắt cóc.
Trời đất mênh mông vô tận, làm sao mà tìm được nhân vật kỳ lạ này?
Chàng định đến để hỏi thăm hòa thượng trụ trì Bích Vân thiền tự. Nghĩ đến đây, chàng đi ra ngoài cửa khách điếm, chầm chậm bước dọc theo sông Tần Hoài.
Trước mặt chàng bỗng có một lão già tóc bạc từ từ đi tới cất tiếng cung kính chào :
– Kim công tử, lâu ngày không gặp.
Kim Phi Hùng vừa nghe giọng nói, bất giác ngẩn người ngạc nhiên.
Lão già ho khan lên một tiếng rồi nói tiếp :
– Công tử quên lão nô này rồi ư?
Kim Phi Hùng lúng túng nói :
– Ngươi là Bạch Nghĩa… đúng rồi. Bởi vì… bởi vì mặt lão giống một người, cho nên ta mới…
Bạch Nghĩa cũng ngạc nhiên không kém, vội hỏi :
– Ủa, giống một người à? Người đó là nam nhân hay nữ nhân. Lão nô là nam nhân thiệt mà.
Kim Phi Hùng bất giác bật cười :
– Ha ha ha! Nói ra thì ngươi không tin, chớ thật người đó không phải là nam nhân mà là nữ nhân, đích thị là nữ nhân không sai.
Bạch Nghĩa thoáng vẻ lo lắng, lắc đầu đáp :
– Công tử thật hay nói đùa. Ha ha ha…
Đoạn lão bước tới giọng thì thầm có vẻ bí mật :
– Công tử nên cẩn thận bảo trọng lấy thân.
Kim Phi Hùng sợ trên hoa thuyền Kỷ La Xuân xảy ra chuyện gì nên hấp tấp hỏi :
– Lại có kẻ đến thuyền các ngươi gây chuyện phải không?
Bạch Nghĩa vội đáp :
– Con thuyền của lão nô không neo ra bờ sông, nên đâu có chuyện gì xảy ra.
Kim Phi Hùng cảm thấy kỳ quái, bèn hỏi :
– Vậy thì tại sao lão nói ta phải cẩn thận?
Bạch Nghĩa đáp :
– Đó là vì tiểu nhân thấy khí sắc của công tử.
Kim Phi Hùng bất giác hỏi lại :
– Khí sắc ư? Trong lòng ta đang có tâm sự khó nói.
Bạch Nghĩa vội cúi người nói :
– Ồ, lão nô thật đa sự.
Kim Phi Hùng liền nói :
– Không, không phải, đợi đến lúc nào đó ta lo liệu xong chuyện này thì ta sẽ lên thuyền thăm lão, có lẽ ta không cần đến Trường Xuân đảo cũng có thể kiếm tiểu thư về cho các ngươi.
– Đa tạ Kim công tử.
Nói rồi Bạch Nghĩa cúi mình cáo từ rồi đi mất dạng.
Kim Phi Hùng nhìn theo bóng Bạch Nghĩa đi xa dần, chàng lẩm bẩm một mình :
– “Nhìn từ góc nào đi chăng nữa, Bạch Nghĩa này giống hệt như một trong ba vị Tam đại sứ giả của Trường Xuân.”
Vừa đi vừa nghĩ, chẳng mấy chốc đã đến trước cổng Bích Vân thiền tự.
Ai ngờ hòa thượng trụ trì cũng đã đi ra ngoài vân du tứ phương chưa trở về.
Chàng hơi thất vọng bèn trở về khách điếm nghỉ ngơi.
Trời đã sang đầu canh mà trong lòng chàng cực kỳ phiền muộn, nên không sao chìm vào giấc ngủ sớm được.
Đột nhiên có tiếng tay áo phất phơ trong gió làm kinh động đến giấc ngủ của chàng.
Ánh tinh quang lấp lánh chiếu qua khung cửa sổ, phía trên nóc nhà bỗng có một người cao gầy xuất hiện.
Bóng người này giương tay ném một vật gì nhỏ như cành trúc lốm đốm, uốn éo không ngừng về phía khung cửa sổ.
Đột nhiên hai đạo ngân quang bay xẹt tới, một đạo nhằm vào bóng người cao gầy, còn một đạo kia bắn tới ghim vào thân đoạn trúc nọ.
Bịch!
Á!
Một tiếng động nhẹ vang lên kèm theo một tiếng rú thảm thiết.
Bóng người cao gầy lướt nhẹ lên không trung, còn đoạn trúc uốn éo rơi bịch xuống đất.
Lại thêm một bóng cao gầy khác có thân pháp cực kỳ nhanh lẹ biến mất vào trong màn đêm.
Sự việc xảy ra lanh lẹ vô cùng.
Phản ứng của Kim Phi Hùng tuy cũng nhanh tuyệt thế, song nhất thời cũng phải ngây người kinh ngạc trước tình huống bất ngờ xảy ra không kịp ứng phó.
Đợi đến lúc chàng ra khỏi phòng, chỉ thấy ánh tinh quang lấp lánh, bóng hai người lạ mặt đã biến mất trong màn đêm.
Lúc này chàng đặt chân xuống tiền viện đã thấy phía dưới cửa sổ có xác một con lục xà nằm dài dưới đất.
Nơi đầu con lục xà này có một mũi ngân thoa xuyên qua khiến cho nó chết ngay tại chỗ.
Kim Phi Hùng chợt tỉnh ngộ, thầm nhủ :
– “Thì ra có kẻ âm thầm ám toán ta, nhìn cái thân rắn vừa dài vừa nhỏ, cái đầu hình tam giác này đủ biết con quái thú này độc không sao kể xiết. Hừ! Cái tên chủ nhân của nó ắt có thủ đoạn tàn độc ghê hồn, nhưng mà người phóng mũi ngân thoa này là ai vậy?”
Chàng đang trầm tư suy nghĩ, thì đã nghe tiếng Cốc Chi Dương từ trên không vọng xuống :
– Kim huynh.
Người y đang lơ lửng trên không đã dùng truyền âm nhập mật hỏi :
– Mấy hôm nay tại sao không thấy Kim huynh?
Vừa nói y vừa nhảy xuống đứng cạnh Kim Phi Hùng.
Khi thấy con độc xà nằm dưới đất, hắn kinh hãi kêu lên :
– Xà Ma Tần Ba.
Kim Phi Hùng đang vò đầu suy nghĩ, chợt chàng nhớ đến kiến thức sâu rộng của y, bèn hỏi :
– Xà Ma Tần Ba ư? Cốc huynh, Xà Ma Tần Ba là gì vậy hả?
Cốc Chi Dương liền đáp :
– Lão chính là chủ nhân của con độc xà này.
Nói xong, y đưa mắt nhìn quanh tứ phía rồi hỏi :
– Kim huynh, lão ma độc đâu rồi? Sao không giữ lão lại?
Kim Phi Hùng chợt đỏ mặt :
– Chẳng những ta không thể giữ lão lại, mà ngay cả con độc xà lợi hại này cũng không phải do ta hạ thủ, ngươi nhìn xem.
Cốc Chi Dương nhìn thấy ngân thoa cắm trên đầu độc xà đã bị đen hết một nửa, bất giác mỉm cười bảo :
– Kim huynh có duyên với nữ nhân, nhưng mà chớ trách tiểu đệ lỡ lời thất lễ, tiểu đệ đoán rằng vị nữ nhân này không được cao minh lắm.
Kim Phi Hùng liền nói :
– Không phải vậy đâu, thủ pháp của người này nhanh vô cùng, nhận huyệt lại chuẩn xác, có thể nói là thuộc hàng đệ nhất cao thủ võ lâm, thử hỏi cái đầu độc xà nhỏ như vậy mà lại đứng cách xa ít nhất là năm trượng lại có thể phóng đúng vào tử huyệt của nó.
Cốc Chi Dương nói :
– Công phu thì cao tuyệt, nhưng mà nhân phẩm thì chưa chắc.
Kim Phi Hùng hấp tấp muốn biết người viện thủ giúp chàng là ai, bèn hỏi dồn :
– Cốc huynh đã gặp người đó rồi ư?
Cốc Chi Dương cười đáp :
– Không có, nhưng mà nhìn thấy ngân thoa này tất phải là đồ dùng của nữ nhân cao niên, vả lại nó cũng đâu có quí giá, tinh xảo nên tiểu đệ phán đoán vậy thôi.
Kim Phi Hùng cười khổ :
– Cốc huynh đoán quả không sai, còn lão ma độc Xà Ma Tần Ba, Cốc huynh chắc phải biết rõ lắm?
Cốc Chi Dương liền cất tiếng đáp :
– Lão độc vật đó là lão ma đầu dùng độc đứng đầu trong võ lâm Trung Nguyên, nghe nói trong Độc Xà hiệp cốc của lão có đủ loại độc xà quái dị khắp thiên hạ, ước chừng không dưới mười vạn con.
Kim Phi Hùng ứng tiếng :
– Chỉ cần bấy nhiêu thôi cũng đủ làm cho người ta sợ rồi.
Cốc Chi Dương lại nói tiếp :
– Trên mình con độc xà có bảy màu khác nhau, nên được người ta gọi bảy con đó là Thất thái độc long, mà đây chính là một con trong bộ Thất thái độc long.
Kim Phi Hùng chợt thấy hứng thú, bèn hỏi tiếp :
– Vậy Thất thái độc long là những con quái vật gì hả?
Cốc Chi Dương ôn tồn đáp :
– Bảy con độc xà đó là Thanh Trúc, Bạch Luyện, Hoàng Tiêu, Ngân Tuyến, Hắc Tiêu, Ô Bình, Tử Sản hợp lại thành bộ Thất thái độc long, đây là bộ tuyệt độc của lão, người trong võ lâm chỉ cần nghe đến tên của một con trong đó cũng phải rùng mình kinh hãi.
Kim Phi Hùng khinh miệt :
– Lão này không có võ công thực sự mà chỉ dựa vào cái lũ độc vật này để tung hoành trên giang hồ, thật có chết cũng đáng đời.
Cốc Chi Dương tiếp tục nói :
– Nghe giang hồ truyền ngôn mỗi con trong số Thất thái độc long đều dùng cách “trăm con chọn một”.
Kim Phi Hùng cười hỏi :
– Trăm con chọn một nghĩa là sao?
Cốc Chi Dương đáp :
– Nhốt chung một trăm con vào một lồng rồi cho bọn chúng tàn sát lẫn nhau, cuối cùng còn một con sống sót coi như trúng tuyển.
Kim Phi Hùng chợt hiểu :
– Hóa ra là như vậy.
Cốc Chi Dương lên tiếng :
– Bất cứ kẻ nào bị Thất thái độc long cắn trúng nội trong vòng bảy bước sẽ mất mạng vô phương cứu chữa, còn Thất long đoạt châu thì càng lời hại hơn gấp bội phần.
Kim Phi Hùng thoáng ngạc nhiên :
– Thất long đoạt châu là gì? Có phải là bảy con quái xà khác nữa không?
Cốc Chi Dương đáp :
– Không sai. Nghe nói lần này Tần Ba mang Thất thái độc long đến Kim Lăng là đáp ứng lời thỉnh mời của Cổ Trường Khanh đó.
Kim Phi Hùng chợt động tâm, lập tức hỏi :
– Như vậy là Cổ Trường Khanh muốn dùng độc xà để đối phó với ta sao?
Cốc Chi Dương nói :
– Đúng ra là để đối phó với Lục phu nhân, còn như ám toán…
Kim Phi Hùng chợt nhớ tới Lục phu nhân ở Bạch Vân cốc, bởi vì chàng đã nhận lời đến Huyết Minh bang tra xét thay cho bà, nên vội hỏi gấp :
– Lục phu nhân ư? Có phải là phu nhân của Càn Khôn Kiếm Lư Nhất Minh không?
Cốc Chi Dương gật đầu :
– Đúng vậy.
Rồi y ngước nhìn lên trời, đoạn lớn tiếng bảo chàng :
– Hiện giờ chắc có lẽ còn kịp, chúng ta hãy đi đến xem thử.
Nói rồi y kéo tay Kim Phi Hùng đi.
Kim Phi Hùng cảm thấy kỳ quái :
– Cốc huynh làm gì vậy?
Cốc Chi Dương hấp tấp đáp :
– Mau lên, Lục phu nhân đã ước định trước lúc bình mình sẽ giao thủ với bọn người hắc đạo tại Tử Kim sơn, mau đi nếu không e không kịp đâu.
Kim Phi Hùng vẫn từ tốn hỏi :
– Ai vậy?
Cốc Chi Dương nôn nóng lạ thường :
– Đi rồi sẽ biết, chúng ta vừa đi vừa nói cũng được.
Kim Phi Hùng thấy thái độ của y như vậy, biết sự việc cực kỳ nghiêm trọng nên cũng đáp :
– Vậy thì đi.
Hai thiếu niên cao thủ đồng thời thi triển võ công lướt đi như bay, dưới ánh trăng ảm đạm, hai bóng người như hai chấm lưu tinh xẹt ngang không trung.
Trong màn đêm tối đen, tiếng gió thổi ù ù bên tai, văng vẳng vọng lại tiếng la hét lẫn tiếng binh khí chạm vào nhau chát chúa.
Cốc Chi Dương thầm la hoảng :
– Hỏng rồi, bọn họ đã động thủ rồi.
Kim Phi Hùng lại không hề vội vã như Cốc Chi Dương, chàng vừa thi triển khinh công vừa cất tiếng hỏi :
– Lục phu nhân động thủ với ai?
Cốc Chi Dương đáp :
– Hắc đạo Tam bang.
Kim Phi Hùng thoáng điểm nụ cười :
– Tối nay tại hạ thu được nhiều kiến thức quá, hồi nãy là Xà Ma Tần Ba, bây giờ lại thêm Hắc đạo Tam bang cái quái gì đó.
Cốc Chi Dương trả lời ngay :
– Hắc đạo Tam bang chỉ là ba bang hội của bọn hắc đạo đó thôi.
Kim Phi Hùng hỏi tiếp :
– Ba bang hội nào vậy?
Cốc Chi Dương đáp :
– Phong Lôi bang, Huyết Minh bang, lại thêm Hồng Điệp bang ở Sào Hồ nữa.
– Hóa ra là như vậy.
Kim Phi Hùng bất giác yên tâm được phân nửa, giọng chàng khinh thường bảo :
– Hừ! Cứ như thực lực ba cái bang hội tầm thường đó thì làm sao địch lại với Lục phu nhân.
Cốc Chi Dương nói :
– Cho nên Cổ Trường Khanh mới mời cái lão độc vật Xà Ma Tần Ba đến tiếp trợ cho bọn chúng.
Kim Phi Hùng vừa nghe nói vậy liền cảm thấy sự việc không đơn giản như chàng nghĩ.
Chàng không hề sợ cái lão quái vật Xà Ma Tần Ba mà chàng chỉ chú ý đến cái lão Cổ Trường Khanh trang chủ Phụng Lăng trang mà thôi.
Đồng thời Xà Ma Tần Ba không hề có oán thù mà lão dám âm thầm hạ độc thủ với mình.
Chàng còn đang nghĩ ngợi thì đã đến Tử Kim sơn rồi.
Chợt thấy ở một góc núi cỏ hoang mọc um tùm, có một chỗ bị sụp đổ tạo nên bãi đất rộng bằng phẳng.
Kim Phi Hùng cũng không nói gì với Cốc Chi Dương, thân hình chàng còn đang lơ lửng trên không trung đã lớn tiếng quát :
– Tất cả hãy dừng lại cho ta.
Chàng vận công tụ khí dùng nội công quát lên một tiếng vang dội, tiếng thét vang lên lồng lộng trong đêm khuya tựa như tiếng sấm nổ kinh động tất cả những người có mặt ở vùng bình địa Tử Kim sơn. Ai nấy đều cảm thấy ù tai nhức óc.
Tiếng thét vừa vang lên thì thân hình chàng đã nhẹ nhàng hạ lạc xuống góc trái của bình địa Tử Kim sơn.
Gần một trăm hán tử nghe tiếng thét dữ dội bất giác sợ hãi vội thu binh khí lại, lùi qua một bên.
Mẫu tử Lục phu nhân thấy vậy hết sức mừng rỡ, cùng chạy về phía chàng đang đứng.
Kim Phi Hùng khẽ nghiêng mình thi lễ với Lục phu nhân :
– Tại hạ đến trễ, để cho phu nhân và các vị tiểu thư phải mệt.
Lục phu nhân mình vận y phục trắng, giọng muôn phần cảm kích :
– Không ngờ bọn họ không đếm xỉa đến đạo nghĩa giang hồ, Tam bang liên thủ vây đánh chúng ta.
Kim Phi Hùng bảo Lục phu nhân :
– Như vậy thì càng đỡ tốn sức, phu nhân hãy để tại hạ tiếp bọn chúng.
Chàng quay ra chầm chậm bước ra chính giữa bình địa, lớn tiếng quát nạt người của Tam bang :
– Lệ Ngọc và Đới Đức Thắng ta đã gặp rồi, còn vị nào là Bang chủ của Hồng Điệp bang, ra đây cho tại hạ biết mặt.
Một lão già từ trong đám đông nhảy ra quát lớn :
– Lão phu ở đây.
Lão già này râu tóc đỏ hoe, thân hình thấp lùn, mắt lồi miệng hô, trong tay lăm lăm thanh Cự Chỉ đao, mình lão vận một chiếc trường bào màu huyết dụ, trước ngực có thêu một con quái thú đang nhe nanh múa vuốt trông cực kỳ dữ dội.
Kim Phi Hùng thấy lão nhảy vọt ra, tay cầm một thanh Cự Chỉ đao khua leng keng, bất giác bật cười chế nhạo :
– Thân là một Bang chủ thì cũng phải có bộ dạng của Bang chủ mới phải, mà ngươi chân tay lông lá như vậy, nhất định không phải là người tốt rồi.
– Tiểu tử to gan.
Hồng Điệp bang chủ quát lên một tiếng, vũ động binh khí nạt lớn :
– Ngươi dựa vào cái quái gì mà dám lên mặt giáo huấn bổn Bang chủ.
Kim Phi Hùng không bực mà lại cười lớn đáp :
– Không dựa vào cái gì cả.
Hồng Điệp bang chủ tức giận hét lớn :
– Vậy thì ngươi muốn chết, tiểu tử hãy báo danh rồi chịu chết.
Kim Phi Hùng trợn mắt :
– Báo danh? Chịu chết? Còn cần ta báo danh nữa sao?
Nói đoạn chàng chắp tay sau lưng, ung dung bước tới khẽ hất hàm nói với Huyết Minh bang chủ và Phong Lôi bang chủ :
– Gã họ Lệ họ Đới kia, các ngươi quên rằng Kim Lăng còn có bản nhân Thanh Y Tu La này rồi sao?
Lệ Ngọc và Đới Đức Thắng đưa mắt nhìn nhau rồi đồng thanh nói :
– Chuyện tối nay đâu có liên quan đến các hạ.
Kim Phi Hùng cười lạnh :
– Người thiên hạ thì lo chuyện thiên hạ không được sao?
Hồng Điệp bang chủ tuy cũng biết thiếu niên đứng trước mặt là Thanh Y Tu La, một trong Tứ đại ma tôn danh chấn giang hồ, nhưng mà lão cậy đông người. Hơn nữa y liệu định rằng Kim Phi Hùng có lẽ do tâm địa tàn độc mới có hiệu là Thanh Y Tu La, lão cho rằng Kim Phi Hùng còn quá trẻ tuổi, chắc gì công lực hỏa hầu vị tất đã ghê gớm như lời giang hồ truyền ngôn.
Nghĩ vậy, lão lập tức khoa thanh Cự Chỉ đao, đoạn lớn tiếng gọi :
– Nhị vị đương gia chớ sợ, chúng ta hãy cùng nhau tiêu diệt tiểu tử ngạo mạn này.
Kim Phi Hùng nhếch môi cười nói :
– Hay lắm, Tam bang chủ cùng ra tay một lượt để tại hạ đỡ mệt sức.
Chàng nói xong thần thái vẫn an nhàn tựa như không có chuyện gì xảy ra.
Hồng Điệp bang chủ lại quát lớn :
– Chúng ta hãy vây hắn lại trước đã, còn có Tần lão đại đến giúp sức nữa, đừng nghe lời khoác lác mà sợ tiểu tử này.
Lão nói Tần lão đại đương nhiên là ám chỉ Xà Ma Tần Ba.
Quả nhiên, hai lão già họ Đới họ Lệ đột nhiên phấn chấn hẳn lên, hai lão đưa mắt nhìn nhau, rồi nhất tề hét lớn :
– Vây bắt lấy hắn.
Hồng Điệp bang chủ có trợ thủ tiếp viện, liền quát lên một tiếng :
– Giết!
Kim Phi Hùng hé môi cười lạnh, đoạn ngửa mặt lên trời hú lên một tiếng, âm vang lồng lộng trong không trung.
Soạt!
Tu La thần kiếm trong nháy mắt đã lăm lăm trong tay chàng.
Keng!
Một tiếng động chói tai vang lên, Hồng Điệp bang chủ hét lên một tiếng lùi ra sau hai trượng.
Thì ra lão chưa kịp xuất chiêu thì binh khí của lão đã bị chém đứt hết phân nửa mà không biết đối phương dùng thủ pháp gì.
Kim Phi Hùng vũ lộng thần kiếm, thân hình tựa như con mãnh long hí lộng thần uy, kiếm quang bao phủ khắp trời.
– Á!
Mấy tiếng rú thảm thiết vọng tới, máu phun ra như mưa.
Năm cao thủ của Hồng Điệp bang ngã vật xuống chết ngay tại chỗ, đầu một nơi thân một ngả.
Nhưng mà gần một trăm hán tử cậy thế đông, lại thêm tính hiếu sát đã thành tật, nên không hề sợ hãi lui ra, mà còn hét lên một tiếng xông lại vây quanh Kim Phi Hùng như một đàn kiến.
Chàng gầm lên một tiếng huy động thân kiếm, chém giết tựa như đi vào chốn không người.
Ba lão già là Bang chủ một phái, đương nhiên cũng có mấy tuyệt chiêu để dương danh trên giang hồ, qua lúc đầu lúng túng giờ đây đã bình tâm trở lại thi triển tuyệt học của mình nên cũng không phải tầm thường.
Nhưng sau mười chiêu, ba lão già đã mệt mỏi, thở lên hồng hộc, mồ hôi tuôn ra đầm đìa.
Kiếm khí của Kim Phi Hùng tỏa ra thành một vòng tròn cứng như một bức tường đồng, khiến cho binh khí của ba lão già không sao chạm đến gần chàng được.
Đột nhiên thân pháp của chàng biến đổi kỳ ảo lạ thường, thoắt ẩn thoắt hiện làm cho ba lão già tựa như có mắt không tròng, không tài nào phát giác ra phương hướng của đối phương ở đâu.
Kim Phi Hùng chợt lớn tiếng bảo :
– Tam đại Bang chủ, nội trong ba chiêu tại hạ sẽ điểm danh các vị vào trong sổ tử đó.
Phong Lôi bang chủ Lệ Ngọc nghe vậy, bất giác kinh hãi, điên cuồng múa hai thứ binh khí hộ vệ châu thân, chứ không hề có ý tấn công đối phương.
Đây tuy là chỗ thông minh của y, nhưng mà chiêu thức toàn thủ, chỉ làm khổ cho hai tên đồng bọn mà thôi.
Chợt nghe Kim Phi Hùng thét lớn :
– Lúc phu nhân hãy coi chừng!
Lời nói chưa dứt, chàng đã vung kiếm đánh ra một hư chiêu, tả thủ lẹ làng nhấc lên, giương song chỉ vào mê huyệt của Phi Thoa Diêm La Đới Đức Thắng.
Phi Thoa Diêm La thầm la hoảng :
– “Hỏng rồi”.
Lão vọt mình bay bổng lên không trung định chạy trốn.
Nhưng mà Quỷ Ảnh Thiên Biến thân pháp của Kim Phi Hùng nhanh vô tưởng, chàng cũng xoay người búng mình lên không, miệng hét lớn :
– Ngươi chạy đâu cho thoát?
– Ối!
Bịch!
Phi Thoa Diêm La vọt bay lên cao mười trượng, đảo người định bỏ chạy, nhưng lão vừa đảo người thì tựa như đụng phải một bức tường đá, la lên một tiếng kinh hoảng đoạn rơi bịch xuống đất, cách chỗ Lục phu nhân đang đứng chừng ba thước.
Lệ Ngọc thấy vậy hồn phi phách tán, kinh hãi trước thân pháp ảo diệu của Kim Phi Hùng.
Kim Phi Hùng gầm lên một tiếng, luồng hàn quang xanh biếc do Tu La thần kiếm phát ra vây kín lấy Lệ Ngọc.
– Á!
Bốp!
Một tiếng gào thê thảm cất lên, đầu Lệ Ngọc đã lìa khỏi cổ, máu tươi bắn ra tứ phía, chiếc búa trong tay lão cũng bị đoạn kiếm của Kim Phi Hùng chém đứt thành hai đoạn.
Chàng vẫn không ngừng tay, màn kiếm dày đặc đột ngột đổi hướng chụp thẳng xuống đầu Hồng Điệp bang chủ.
Cuộc ước đấu đêm nay tại Tử Kim sơn, người của Hồng Điệp bang chiếm số đông nhất trong ba bang phái.
Thấy Bang chủ của bọn chúng bị người bức hiếp, cả đám đông cùng hò hét liều mạng lao vô cứu nguy cho lão.
Kim Phi Hùng cực kỳ giận dữ, quát lên một tiếng chấn động :
– Muốn chết!
Kiếm ảnh lại bao phủ khắp nơi.
Những tiếng la hét kêu gào thảm thiết lại vang lên không ngớt, máu tươi bắn ra tứ tung, mùi tanh bốc lên ghê không tưởng nổi.
Thoáng chốc những xác chết nằm la liệt trên mặt đất, máu tươi nhuộm đỏ một vùng rộng hơn mười trượng, cảnh tượng ghê rợn vô cùng.
Lúc này Hồng Điệp bang chủ tựa như phát điên, thanh đại đao của lão vung lên xối xả, gặp đâu chém đấy, thấy bóng người là giết, không hề phân biệt đâu là môn nhân đệ tử, đâu là đối phương.
Kim Phi Hùng thấy vậy lạnh lùng nói :
– Hừ, lão sợ quá mà phát điên rồi.
Nói đoạn chàng bước tới vung kiếm quát lớn :
– Chết nè!
Hồng Điệp bang chủ không kịp rú lên một tiếng đã lăn xuống đất chết ngay.
Chính lúc đó từ trên sườn núi Tử Kim sơn có thanh âm truyền đến :
– Hừ! Thủ đoạn tàn độc quá chừng!
Thanh âm tuy không lớn nhưng hàm chứa một nội lực kinh hồn, khiến nó vang vọng âm trầm, chứng tỏ người nói có công lực thâm hậu.
Chỉ thấy phía trên sườn núi, dưới tán cây tùng bách cổ thụ có năm lão già quái dị đứng thành hàng chữ nhất đang trợn mắt nhìn Kim Phi Hùng.
Năm lão quái nhân phục sức vô cùng quái dị, y phục năm màu khác nhau, song mặt mũi giống hệt nhau, không thể nào phân biệt được.
Lục phu nhân vừa nhìn thấy liền hạ giọng bảo Kim Phi Hùng :
– Kim đại hiệp, coi chừng Phong Hỏa ngũ sát.
Phong Hỏa ngũ sát chính là ngũ đại sát tinh hoành hành khắp vùng tây bắc, nổi tiếng trong giới hắc đạo trên giang hồ. Nghe giang hồ truyền ngôn năm lão quái nhân này cùng chung một bào thai sinh ra, từ nhỏ đã có duyên với lửa, chúng có biệt tài đi lại trong lửa, nuốt than hồng mà không hề hấn gì.
Cho nên năm quái nhân nhờ lửa mà thành danh trên giang hồ, chuyên môn dùng lửa để chế áp địch nhân.
Đương nhiên những lời truyền ngôn chưa phải là sự thật, hơn nữa năm huynh đệ quái nhân luyện tập công phu thuần dương, công lực cũng đã đạt được mấy thành hỏa hầu, nên có thể phun hơi thành lửa. Khi chạm vào đối phương sẽ lưu lại trên mình đối phương những vết sẹo như bị bỏng, lại thêm tính tình nóng nảy, hung hãn, hiếu sát, cho nên danh tiếng của Phong Hỏa ngũ sát cũng tàn độc không kém, chỉ thua Tứ đại ma tôn mà thôi.
Cốc Chi Dương kín đáo đưa mắt liếc nhìn xung quanh, đoạn truyền âm nói với chàng :
– Kim huynh à, Phong Hỏa ngũ sát không đáng sợ, Kim huynh hãy chú ý phía sau lưng bọn quái nhân đó.
Kim Phi Hùng phóng tầm mắt nhìn ra phía xa.
Quả nhiên trong đám cây cỏ rậm rạp phía sau Phong Hỏa ngũ sát có những bóng người thoắt ẩn thoắt hiện.
Chàng bất giác cười lạnh, rồi dùng truyền âm nhập mật đáp lại :
– Cốc huynh hãy đứng ngoài lược trận cho tại hạ, để ta một mình lần lượt hạ sát bọn chúng.
Nói đoạn chàng quay sang Lục phu nhân, vòng tay nghiêng mình đáp :
– Phu nhân cứ canh chừng Phi Thoa Diêm La, còn những cái đồ xú uế này để tại hạ dọn dẹp bọn chúng.
Quái nhân áo vàng cầm đầu Phong Hỏa ngũ sát lạnh lùng lên tiếng :
– Diệt tận sát tuyệt, độc thủ tàn sát Tam bang của các hạ quả có uy phong không nhỏ.
Kim Phi Hùng cau mặt trầm giọng nạt nộ :
– Các ngươi đã tận mắt chứng kiến rồi mà còn dám xuất đầu lộ diện, giả bộ to gan lớn mật, sao không lui đi cho sớm?
Quái nhân áo vàng mặt không đổi sắc, vẫn lạnh lùng nói :
– Hảo cuồng, ngươi cho rằng võ lâm thiên hạ dễ dàng bị bức hiếp như Tam bang lúc nãy ư?
Kim Phi Hùng nộ khí hét lớn :
– Hừ! Ai dám bắt nạt ta? Ta chỉ chuyên môn trừ bớt mấy cái đồ quái dị mà thôi.
Quái nhân áo vàng chỉ những xác chết nằm la liệt dưới đất :
– Mấy cái thi thể này chứng tỏ ngươi là kẻ chuyên môn ỷ mạnh hiếp yếu.
Kim Phi Hùng càng thêm tức giận :
– Hừ, phí lời vô ích, bây giờ các ngươi định làm cái gì?
Quái nhân áo vàng nạt lớn :
– Chúng ta trừ hại cho võ lâm.
Kim Phi Hùng bật cười ha hả :
– Ha ha… Ai là mối hại cho võ lâm? Ta hay là các ngươi? Ha ha ha…
Quái nhân áo vàng tức giận nghiến răng rít lên :
– Vậy thì cứ động thủ đi rồi sẽ biết. Hừ! Tiểu tử ngạo mạn.
Kim Phi Hùng cười nhạo :
– Hì hì… Hôm nay Thanh Y Tu La được giết người sướng tay quá.
Quái nhân áo vàng đột nhiên vung hai cánh tay thét lớn :
– Phải cho ngươi biết thế nào là lợi hại.
Trong tay mỗi lão Phong Hỏa ngũ sát đều lăm lăm hai ngọn chủy thủ, lưỡi chủy thủ ngắn chừng bảy tấc, ánh thép lấp lánh, khí lạnh tỏa ra rợn người, chứng tỏ lưỡi chủy thủ này sắc bén lạ thường. Bỗng nhiên quái nhân áo vàng xòe hai bàn tay ra, hét lên một tiếng :
– Khai trận!
Lập tức Phong Hỏa ngũ sát di động song cước, chuyển đổi đứng trấn ngũ phương thành trận thế vây lấy Kim Phi Hùng vào giữa, vẻ mặt hầm hầm như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương.
Kim Phi Hùng thấy vậy chắp hai tay sau lưng cười nói :
– Quá tầm thường, quá tầm thường. Cái đồ chơi của đứa bé lên ba mà dám mang ra đây thách thức ông tổ mi sao?
Quái nhân áo vàng giận tím mặt, thét lên giận dữ :
– Rút kiếm ra mau, tiểu tử kia.
Hai luồng nhãn quang như hai tia chớp điện quét ngang mặt năm quái nhân, đoạn chàng lắc đầu nói :
– Các ngươi không bằng một góc của Tam bang lúc nãy. Hừ! Phong Hỏa ngũ sát chỉ là đồ hư danh mà thôi.
Quái nhân áo vàng gầm lên :
– Chớ vội khoác lác, hãy rút binh khí ra.
Kim Phi Hùng vẫn chắp hai tay sau lưng, từ từ bước tới, chớp mắt nói :
– Hà tất phải dùng kiếm, chỉ cần song chưởng là đủ rồi.
Quái nhân áo vàng gầm lên như sấm :
– Vậy thì tự ngươi muốn chết.
Hét xong, song thủ lão vung hai cây chủy thủ lấp lánh dưới ánh trăng :
– Tiếp chiêu!
Lối xuất thủ quả nhiên kỳ dị vô cùng, tựa như có một luồng nhiệt khí nóng hổi thổi vào mặt chàng.
Kim Phi Hùng thầm nghĩ :
– “Lão quái nhân này quả thật cũng có chút bản lãnh.”
Chàng không dám khinh thường, vội vận công hộ thân, đồng thời vung chưởng hóa giải chiêu thức đối phương.
Không ngờ luồng nhiệt khí ào tới quét ngang qua mặt chàng thì quái nhân đã giữa chừng thu chiêu lui ra sau.
Kim Phi Hùng bất giác sững người kinh ngạc.
Chỉ trong chớp mắt, chàng cảm thấy có một luồng nhiệt lực ập tới sau gáy.
Kim Phi Hùng vội lách người né tránh.
Quái nhân áo xanh đánh hụt một chiêu vội xoay mình lui nhanh ra sau.
Quái nhân áo vàng hất xéo tay đâm tới.
Song chưởng của Kim Phi Hùng vừa đẩy ra, quái nhân áo đen lập tức đâm tới một hư chiêu đoạn quay người bỏ chạy.
Phía tả một luồng kình phong nóng như lửa đốt ào ạt ập tới, quái nhân áo đỏ thừa lúc Kim Phi Hùng đang quay sang đuổi đánh quái nhân áo đen liền đâm vào sau lưng chàng một nhát. Lúc quái nhân áo đỏ tấn công thì thân hình Kim Phi Hùng đang nghiêng tới trước, nên chủy thủ của lão chém đứt hết một mảnh áo.
Ngay tức khắc một mùi khét lẹt xông tới.
Vạt áo xanh của Kim Phi Hùng tựa như bị lửa đốt cháy hết một miếng lớn.
Phong Hỏa ngũ sát vui mừng như muốn hóa điên, bất ngờ cùng hét lên một tiếng.
Tiếng thét lồng lộng còn chưa dứt, mười ngọn chủy thủ từ năm phương vị khác nhau nhất tề xông tới.
Luồng kình phong mạnh như thác lũ từ ngũ phương tràn tới, ép lên thân hình Kim Phi Hùng.
Chéo áo Kim Phi Hùng bị cháy hết một miếng làm chàng giận run người, song chưởng vung ra, lúc này chàng như một con hổ điên, thân hình xoay tròn, chưởng phong không ngừng phát ra đẩy lui mấy lão quái nhân.
Nếu như có đoạn kiếm trong tay thì tính mạng của ngũ sát khó mà toàn thây đến bây giờ.
Nhưng mà chàng đã nói không cần dùng kiếm từ đầu, thì lúc này làm sao có thể rút kiếm ra được.
Cho dù nội công của chàng có cao đến đâu chăng nữa, thì song thủ chẳng qua chỉ là huyết nhục mà thôi, làm sao có thể chạm vào chủy thủ đỏ rực như lửa của quái nhân.
Bởi thế ngũ sát được lợi thế tiếp ứng cho nhau, dương đông kích tây, khiến cho Kim Phi Hùng thầm bối rối.
Trên bãi đất bằng chu vi hơn năm trượng, những luồng hơi nóng hầm hập cứ cuộn tròn quanh người Kim Phi Hùng làm cho ai nấy đứng bên ngoài cũng phải lo cho chàng.
Kim Phi Hùng tuy chưa bị bại, nhưng cũng khó mà thoát khỏi vòng vây của năm quái nhân.
Lục phu nhân thấy vậy rút kiếm định xông tới trước.
Cốc Chi Dương vội lướt đến mỉm cười nói :
– Phu nhân à, Kim huynh khi động thủ với ai cũng không muốn kẻ thứ hai nhúng tay vào, huống chi bây giờ cũng không cần chúng ta phải ra tay trợ thủ.
Ngày lúc đó từ trong mé rừng phía bên trái đột nhiên có năm điểm sáng như sao băng xẹt tới lẹ như chớp.
Mấy tiếng rú thảm thiết vang lên chói tai, dội vào vách núi vọng lại hồi lâu chưa dứt.
Phong Hỏa ngũ sát buông rơi chủy thủ, đưa hai tay ôm lấy mặt, máu tươi ra theo kẽ ngón tay chảy xuống đất.
Lục phu nhân ngạc nhiên hỏi :
– Kim đại hiệp có người đi theo sát hay sao?
Cốc Chi Dương đáp :
– Không có, trừ tại hạ, không còn có ai khác.
Lục phu nhân lại hỏi tiếp :
– Vậy thì ai hạ thủ?
Cốc Chi Dương cau mày :
– Điều này không sao hiểu nổi.
Lục phu nhân hết nhìn Cốc Chi Dương rồi quay ra ngó Kim Phi Hùng.
Chàng cũng đang ngây người đứng như trời trồng, mắt đảo qua quan sát tứ phía, ngay cả khi thấy Phong Hỏa ngũ sát ôm mặt bỏ chạy, chàng cũng không đuổi theo.
– Hảo tiểu tử!
Hốt nhiên một tiếng hét lanh lảnh vang tới tựa như tiếng lang sói tru giữa đêm khuya, từ trên không trung một bóng người cao lớn đáp xuống trước mặt Kim Phi Hùng.
Kim Phi Hùng tuy đang cảm thấy lạ lùng trước sự việc xảy ra với Phong Hỏa ngũ sát, nhưng tai mắt chàng cực kỳ thính nhạy.
Chợt thấy bóng đen từ trên không lao xuống, chàng sợ rằng kẻ lạ mặt sẽ phóng ám khí, bèn dùng Quỷ Ảnh Thiên Biến thân pháp bay mình ra xa một trượng, trầm giọng quát :
– Các hạ là ai?
Bóng đen vừa đáp xuống đất đã vung vẩy đôi tay quái dị có lớp lông mượt như nhung, nhe hàm răng trắng nhởn đáp :
– Thông Bích Nhân Viên.
Kim Phi Hùng liếc nhìn y một chập rồi cất giọng chế nhạo :
– Hừ! Bao nhiêu cái đám quái vật tụ tập nơi thành Kim Lăng như vậy thì làm sao đủ chuồng để nhốt lại.
Thông Bích Nhân Viên nghe Kim Phi Hùng nhạo báng, bất giác nổi giận nghiến răng thốt lên :
– Nghe nói ngươi từ Thái Dương cốc đến đây, định ra tay tàn sát tất cả các nhân vật võ lâm khắp tứ dã bát hoang chốn Trung Nguyên này, làm cho lão viên ta không phục.
Kim Phi Hùng ngạc nhiên hỏi :
– Ai nói cho ngươi nghe những lời đó?
Thông Bích Nhân Viên hét lớn :
– Lẽ nào ngươi không dám thừa nhận?
Kim Phi Hùng nạt lớn :
– Cái gì mà dám với không dám, ta hỏi ngươi đã nghe ai nói?
Thông Bích Nhân Viên vẫn ngang ngược hét vang :
– Không dám thừa nhận thì ta tha cho ngươi đó.
Kim Phi Hùng nghiến răng nạt :
– Ngươi nói ra kẻ nào đã nói chuyện đó với ngươi, thì ta tha mạng cho ngươi, bằng không thì…
Thông Bích Nhân Viên hú lên hai tiếng, đoạn trợn mắt hét :
– Ngươi dám bức bách ta sao? Ngươi chán sống rồi hả?
Kim Phi Hùng nộ khí gầm lên :
– Đâu chỉ bức bách ngươi, nếu như hôm nay ngươi không nói thì hãy để cái mạng lại đây.
Thông Bích Nhân Viên hú lên một tiếng, hai cánh tay đồng loạt vung tới chụp vào ngực chàng.
Chiêu này thoạt nhìn thì rất tầm thường, nhưng khi song chưởng vừa đẩy ra, một đạo kình lực có sức nặng ngàn cân ép tới trước ngực chàng.
Kim Phi Hùng bất giác kinh ngạc, nghĩ thầm :
– “Cái đồ quái vật nửa người nửa vượn này cũng có công lực không phải tầm thường.”
Vừa nghĩ như vậy, tả chưởng vung xéo lên hóa giải luồng kình lực, hữu thủ xòe ra năm ngón tay cong lại tựa như móc câu chụp xuống bả vai của quái nhân.
Thông Bích Nhân Viên lanh lẹ xoay người né tránh, hai cánh tay áp vào nhau.
Kim Phi Hùng bất giác nổi hứng, song chưởng vươn tới chụp vào cổ tay của Thông Bích Nhân Viên.
Kim Phi Hùng vừa chụp tới thì cánh tay của hắn đã thu ngắn lại còn một nửa, khiến cho cú chụp của chàng rơi vào khoảng không.
Kim Phi Hùng hết sức kinh ngạc trước cử động lanh lẹ của hắn, trong nháy mắt tả thủ co lại, hữu thủ của Thông Bích Nhân Viên đột ngột dài ra gần một thước, xuyên tới chụp vào đại huyệt trước ngực Kim Phi Hùng.
Chiêu này cực kỳ lạ lùng hiếm thấy trong võ lâm.
Kim Phi Hùng thất kinh thầm la lên một tiếng :
– “Hỏng rồi.”
Chàng vội thi triển tuyệt học Quỷ Ảnh Thiên Biến thân pháp, thân hình lui ra sau tránh né lẹ như điện xẹt.
Cho dù thân pháp của chàng lẹ đến đâu cũng không tài nào tránh kịp.
Trước ngực áo của Kim Phi Hùng rách một đường dài làm cho cuốn “Huyền môn vũ thư” và miếng ngọc bội mà Ngộ Phi đại sư đã đưa cho chàng khi còn ở Bích Vân thiền tự rớt xuống đất.
Cuốn vũ thư bay xuống trước mặt Lục phu nhân liền bị bà cúi xuống nhặt lên, còn miếng ngọc bội lập tức bị Cốc Chi Dương thu hồi.
Kim Phi Hùng nhất thời sơ ý suýt nữa đã bị thọ thương dưới tay Thông Bích Nhân Viên, chàng không khỏi nổi giận gầm lên :
– Súc sinh, muốn chết!
Tiếng gầm còn vang chưa dứt, chàng thi triển khai chiêu “Đằng Giao Phi Phượng” thân hình bay vọt lên không tựa như thiên bá hành không, chưởng lực nặng như Thái Sơn đẩy ra nhằm vào Thông Bích Nhân Viên ập tới.
Thông Bích Nhân Viên đắc thủ một chiêu, không khỏi đắc ý, coi thường công lực của Kim Phi Hùng.
Hắn thấy song chưởng của chàng từ trên không trung đánh xuống cũng không thèm lắc người tránh né, mà cũng giương song chưởng lên đưa hai bàn tay lông lá nghênh tiếp.
Bùng!
Một tiếng nổ kinh hồn vang lên.
– Á!
Thông Bích Nhân Viên gào lên một tiếng thê thảm, thân hình tựa như con diều đứt dây bay ngược ra xa năm trượng, máu tươi từ trong miệng tuôn ra lênh láng, gục chết ngay tức khắc.
Thanh âm vang vọng hồi lâu nghe cực kỳ ghê rợn.
Kim Phi Hùng đẩy ra một chưởng khiến cho Thông Bích Nhân Viên chết một cách bi thảm, xong rồi chàng quay lại đi về phía Lục phu nhân.
Lục phu nhân đã bước tới trước, nghiêng mình nói :
– Đa tạ thiếu hiệp đã ra tay viện thủ.
Kim Phi Hùng từ tốn đáp :
– Phu nhân quá khiêm nhường đó thôi.
Lục phu nhân đưa cuốn “Huyền môn vũ thư” cho Kim Phi Hùng đoạn ôn tồn nói :
– Đây là vật của thiếu hiệp đánh rơi, sợ rằng là mật huyết di thư của quí môn, nên không dám giữ lâu, xin hoàn vật lại cho chủ nhân.
Kim Phi Hùng tiếp nhận cuốn vũ thư, hạ giọng nói :
– Đấy đâu phải là bí quyết võ công mà chỉ là một di vật của tiền nhân, đa tạ phu nhân đã trân trọng nó.
Nói đoạn, chàng quay lại phía Cốc Chi Dương đang định hỏi về miếng ngọc bội.
Cốc Chi Dương sắc mặt nghiêm trang khác thường, thận trọng lấy một chiếc túi gấm nhỏ, đặt miếng ngọc bội vào trong, đoạn giơ hai tay quá đầu, giọng cực kỳ kính cẩn :
– Cung thỉnh thu hồi.
Kim Phi Hùng ngạc nhiên, bất giác lùi ra sau một bước hỏi :
– Cốc huynh, tại sao…
– Không dám!
Cốc Chi Dương không đợi cho Kim Phi Hùng kịp thốt ra hết câu nói đã vội tiến tới một bước, cúi đầu nói :
– Cung thỉnh thu hồi ngọc bội!
Kim Phi Hùng càng ngạc nhiên bội phần, chàng đưa mắt nghi hoặc nhìn điệu bộ, kiểu cách của Cốc Chi Dương, lòng thầm nghĩ :
– “Chẳng lẽ phía trong túi gấm không phải là ngọc bội hay sao?”
Do vậy chàng vội cầm lấy túi gấm, khẽ liếc mắt nhìn vào bên trong, thấy miếng ngọc bội hình như ý vẫn như cũ, chàng lại nghi ngờ nhìn Cốc Chi Dương, thấy y đứng lui qua một bên, nét mặt nghiêm trang, thái độ thập phần cung kính.
Kim Phi Hùng thấy có Lục phu nhân ở đó, nên không dám hỏi thêm, sợ làm tổn thương lòng tự ái của Cốc Chi Dương.
Chàng bèn quay sang hỏi Lục phu nhân :
– Phu nhân đến Kim Lăng lúc nào vậy?
Lục phu nhân liền đáp :
– Cùng ngày đại hiệp rời khỏi Kim Lăng.
Kim Phi Hùng đỏ mặt :
– Tại hạ đã đến Huyết Minh bang, nhưng vì…
Lục phu nhân nói tiếp :
– Mẫu tử ta cũng đã đi qua rồi, không gặp Phi Thoa Diêm La, nhưng cũng đã làm cho tiên mẫu phần nào hả dạ.
Kim Phi Hùng mỉm cười :
– Nói như vậy là Cửu Phượng lệnh chủ lão nhân gia ở nơi chín suối cũng được yên lòng nhắm mắt.
Lục phu nhân lại chỉ vào Phi Thoa Diêm La Đới Đức Thắng nằm dài trên đất, nói với Kim Phi Hùng :
– Hôm nay lại nhờ đại hiệp bắt sống hung thủ, thật không biết cảm kích sao cho phải.
Kim Phi Hùng nói :
– Theo như tại hạ thấy, Phi Thoa Diêm La tuy là hung thủ, nhưng mà phía sau tất có người sai khiến hắn.
Lục phu nhân gật đầu :
– Ta cũng nghĩ như vậy.
Lư Sơn cửu phượng nhất tề lên tiếng :
– Mẫu thân, chúng ta hãy hỏi cung lão bại hoại này đi.
Kim Phi Hùng cười đáp :
– Đúng rồi, chúng ta bắt hắn phải nói.
Nói xong, chàng lấy mũi chân điểm nhẹ vào người của Đới Đức Thắng để giải khai huyệt đạo cho hắn.
Đới Đức Thắng bị điểm huyệt đã lâu, tuy được giải khai, nhưng khí huyết chưa kịp lưu thông, nên toàn thân hắn tê buốt, không sao đứng dậy nổi.
Hắn nghiến răng chịu đau, lát sau mới chậm chạp ngồi dậy.
Lục phu nhân tức khí hét lớn :
– Bạch Vân cốc không tranh bá trên giang hồ, thân mẫu ta đã tàn phế suốt mấy chục năm, ngươi đang đêm xâm nhập vào Lư Sơn hạ độc thủ hại người, tại sao lại tàn nhẫn quá vậy? Lý do tại sao hả?
Lư Sơn cửu phượng cũng nói xen vào :
– Lão độc nói mau!
– Không nói là mất mạng.
Kim Phi Hùng cũng lạnh lùng hỏi :
– Kẻ nào đã sai khiến ngươi làm chuyện này? Nói mau!
Phi Thoa Diêm La chậm chạp đứng lên, lớn tiếng bảo :
– Lão phu dù sao cũng là Bang chủ một bang, các ngươi bức bách như vậy thì đừng mong ta đáp lấy nửa lời.
Cốc Chi Dương cười lạnh :
– Gã họ Đới kia, nếu ngươi không chịu nói thì chớ trách chúng ta tàn nhẫn hạ thủ vô tình.
Đột nhiên hai mắt Phi Thoa Diêm La lóe lên một tia hung quang, hắn liều mạng nhằm vào Lục phu nhân lanh lẹ đẩy ra một chưởng. Sự tình xảy ra đột ngột, khoảng cách lại quá gần.
Lục phu nhân không kịp đề phòng, bả vai bà đã lãnh trọn một chưởng.
– Ha ha ha…
Đới Đức Thắng cất tiếng cười cuồng ngạo, vọt mình ra xa ba trượng, cắm đầu chạy vào trong đám cây cỏ rậm rạp.